Chapter 4
Juzo
Megure ngồi trong phòng làm việc, tay mân mê điếu thuốc, nhưng đầu óc
thì cứ luẩn quẩn quanh hình ảnh cô bạn gái của Shinichi Kudo. Có điều gì
đó ở cô gái này khiến anh không thể yên tâm mà điều tra. Cô ta vừa xuất
hiện thì cũng vừa hay có ngay manh mối và hướng đi thì chính xác tuyệt
đối. Chính xác đến mức như thể cô ta là đạo diễn của vở kịch bắt cóc này
vậy. Và điều đáng ngạc nhiên hơn là bình thường, nếu thấy xác chết thì
người ta, chí ít cũng phải hoảng hốt một chút, đằng này cô gái này không
những không ngạc nhiên, mà còn bình thản đến mức lạnh lùng
Tiếng gõ cửa vang lên. Megure hướng mắt ra ngoài cửa, nói:
- Mời vào
- Sếp – Người phụ nữ đứng trước cửa – Hồ sơ về bạn gái của Shinichi Kudo đang ở đây rồi
Megure ngồi thẳng người hơn, cười nói:
- Cảm ơn Sato, làm tốt lắm. Cô ra ngoài làm việc đi
Sato
vừa đi khỏi, Megure lập tức vớ lấy đống hồ sơ về cô mà nghiền ngẫm. Cô
cũng giỏi, đó là nhận xét của anh. Cô tốt nghiệp trường đại học Quản trị
kinh doanh bên Thụy Sĩ, khoa quản lí khách sạn, bằng tốt nghiệp loại
ưu. Khi về Nhật Bản cô học thêm trường Sư phạm, hiện đang là giảng viên
tại trường đại học. Chưa hề có tiền án tiền sự gì. Nhưng có một chi tiết
khiến Megure phải chú ý đến, đó là cô vốn là sinh viên trường quản trị
kinh doanh, vậy tại sao tự dưng lại nhảy sang lĩnh vực giáo dục? Megure
có mẹ là giáo viên, nên anh cũng thừa hiểu được những cái khổ của công
việc này. Quản lí khách sạn thì cũng có cái khổ, nhưng đâu có khổ bằng
nghề đứng bục giảng? Cô ta phải chuyển ngành, chắc chắn là có một lí do
nào đấy...
Chuông điện thoại của anh reo lên. Anh với lấy cái điện thoại:
- Hello?
- Sếp, đã tìm ra bà Shin
Megure nhảy dựng lên:
- Tình trạng thế nào?
- Bà ấy không sao, bị phát hiện ngất xỉu dưới chân cầu. Hiện nay tôi đang đưa bà ấy đến bệnh viện Hotako
- Tôi sẽ tới ngay
----------------------------------------
Bệnh viện Hotako, phòng Cấp Cứu
Anh
đang đứng ở ngoài với cô, lòng nóng như lửa đốt. Mẹ anh đã được tìm ra
rồi, nhưng tình trạng hiện nay thì không thể nói trước được điều gì. Cô
ngồi yên ở trên băng ghế, nhìn anh đi đi lại lại trước cửa phòng cấp
cứu, ánh mắt thương cảm. Megure quan sát cô rất kĩ từ đầu đến giờ. Theo
như lời viên trung sĩ nói, thì người tìm ra bà Shin chính là cô. Liệu
mọi chuyện có thật chỉ là sự trùng hợp đến thế thôi? Và tên “Rượu Rum
đỏ” sẽ không còn xuất hiện nữa?
Bức rèm của phòng cấp cứu được kéo sang một bên. Anh lập tức chạy lại phía vị bác sĩ già hỏi:
- Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi?
- Bệnh nhân đã được cứu, tuy nhiên thể trạng hãy còn đang mệt mỏi, nên để bà ấy nghỉ ngơi, tạm thời đừng vào thăm vội
Anh
thở phào nhẹ nhõm, cám ơn bác sĩ rối rít. Sau lưng anh, Megure chợt
thấy cô thở dài mệt mỏi. Bất chợt ánh mắt anh chạm phải ánh mắt cô.
Megure bỗng thấy lạnh sống lưng. Ánh mắt cô nhìn anh lạnh và sắc một
cách đặc biệt...
Cô quay đầu đi, bước đến bên anh nói:
- Bác gái đã không sao, anh đừng lo nữa
Anh gật đầu, cười tươi hớn hở:
- Ừ... Cảm ơn em. Nhờ em nên mẹ anh mới được bình an...
Nói
rồi anh ôm cô vào lòng. Cô nhìn anh, cảm thấy nhẹ lòng. Đến bây giờ thì
cô đã hiểu, chỉ cần anh hạnh phúc, thì cô cũng hạnh phúc. Cô nhìn vào
phòng cấp cứu, lòng thấy thanh thản kì lạ. Mẹ anh đã không sao...
Đã đến lúc rồi...
----------------------------------------
Bệnh viện Hotako
Bà
Shin đã tỉnh lại, và đang ở phòng riêng, dưới sự giám sát chặt chẽ của
cảnh sát. Anh đang ở bên mẹ mình trò chuyện. Anh đã kể cho bà nghe về
việc ba anh đã mất. Bà hơi run lên, mắt nhòe đi:
- Ừ, mẹ biết rồi. Hắn... hắn đã lôi ông ấy đi... Lúc ấy... mẹ cũng biết...
Anh ôm lấy bà vào lòng, an ủi:
- Thôi mẹ à, mọi chuyện đã qua rồi, không sao cả rồi...
Tiếng gõ cửa vang lên, Megure xuất hiện, tay cầm tập hồ sơ. Anh nói:
- Bác sĩ nói tình trạng hiện tại của bà Shin đã thích hợp để cho khẩu cung
- Con ra ngoài đây mẹ - Anh đứng dậy – Con sẽ ở ngoài kia, mẹ có gì cần thì cứ gọi nhé
Mẹ
anh khẽ gật đầu. Anh bước ra ngoài cửa, ánh mắt tối lại. Anh rút ra cái
máy định vị được chuẩn bị từ trước. Trên màn hình là một cái chấm đỏ
vẫn đang nhấp nháy. Đã có lúc anh muốn quăng ngay cái máy vào thùng rác,
nhưng rồi chính anh cũng tò mò muốn biết sự thật
Dù khó khăn cách mấy, anh vẫn phải đối mặt. Đối mặt với người mà anh yêu nhất
---------------------------------------
Cô
lái xe ra đến ngoại ô. Ở đó có một căn biệt thự mà bố mẹ nuôi của cô
tặng trước lúc qua đời. Cô đứng trước cửa hồi lâu rồi bước vào. Trong
căn biệt thự đó có đầy đủ mọi đồ dùng cần thiết để đến ở. Đặc biệt, ở
đây có rất nhiều rượu. Cô bước đến quầy bar, tay cầm mấy chai rượu...
---o0o---
Megure hỏi:
- Vậy bà có nhận ra gương mặt tên sát nhân không?
Bà Shin gật đầu...
---o0o---
Anh
đi theo cái chấm đỏ nhấp nháy trên màn hình máy định vị ra đến ngoại ô.
Anh xuống xe, cố khiến cho gương mặt mình thật lạnh lùng. Và anh đi đến
trước xửa căn biệt thự, xoay nắm đấm...
---o0o---
Megure đưa ra tấm ảnh của cô, hỏi:
- Có phải người này không?
Bà Shin khẽ run lên, gật đầu...
---o0o---
Anh
bước vào trong, thuận tay khóa cửa lại. Cô đang ngồi uống rượu ở quầy
bar. Có lẽ cô đã uống rất nhiều rượu, khiến mùi rượu nồng nặc khắp
phòng. Nhưng anh lại thấy ngạc nhiên. Cô không có vẻ đang say. Tay trái
cô cầm một điếu thuốc.
Cô uống thêm một ngụm rượu, rồi ném điếu thuốc vào góc phòng
Lửa
nơi điếu thuốc bùng lên, bén nhanh khắp xung quanh căn biệt thự. Và anh
đã hiểu mùi rượu đó từ đâu ra. Nhưng khi biết mình sắp chết cùng cô,
anh lại thấy lòng mình thanh thản đến mức kì lạ
Anh đã quên mất mình phải lạnh lùng. Anh cất tiếng hỏi, giọng trầm và ấm:
- Tại sao em lại làm vậy?
Cô
bỗng giật mình quay lại. Cô không tin nổi vào mắt mình nữa. Anh đang ở
đây. Anh đang đứng ở đây, trong căn biệt thự này, nơi sắp trở thành nấm
mồ chôn của cô. Cô cứ ngỡ mình đang say. Cô lảo đảo bước lại phía anh,
khẽ chạm vào mặt anh. Ấm áp và chắc chắn, thật sự cô không hề nằm mơ
Anh nhìn gương mặt quyến rũ của cô, hỏi lại:
- Sao em phải làm như vậy?
Cô bỗng nhiên giận dữ, cố gắng dùng hết sức đẩy anh ra ngoài, vừa đẩy vừa gào:
-
Anh ở đây làm cái gì? Anh muốn trả thù cho lão già đó à? Nếu anh muốn
trả thù cho lão già đó thì cút khỏi đây ngay, tôi cũng sắp chết rồi, anh
cút khỏi đây ngay đi. Anh là một thằng ngốc, theo vào đây làm cái gì?
Anh cứ để mặc cho cô đẩy một lúc lâu rồi mới xoay cô đối diện với mình, nhẹ nhàng nói:
- Em nói đủ chưa? Có thể nghe anh nói được chưa?
Cô bỗng dừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt ấm áp của anh. Anh ôm cô vào lòng, nói:
-
Anh biết vì anh nên em đã thả cho mẹ anh được sống, và có lẽ, ba anh
chết cũng là do anh không ưa ông ấy. Anh đã nghi ngờ em từ lúc tìm ra
ông ấy rồi. Anh đã lén theo dõi em, và anh cũng biết em chính là chủ mưu
vụ án này. Em chính là “Rượu Rum đỏ”. Nhưng hôm nay anh đến đây không
phải để trả thù. Anh chỉ muốn biết tại sao em lại làm như vậy mà thôi
Và
cô rời khỏi vòng tay của anh một cách mạnh mẽ. Anh ngơ ngác nhìn theo
dáng cô ra quầy bar. Anh không hiểu nổi cô đang nghĩ gì. Nhưng anh sắp
hiểu. Mặc kệ ngọn lửa vây quanh, cô vẫn điềm nhiên uống rượu. Và kể. Kể
lại cái quá khứ của chính cô. Anh biết cô có một đứa em trai, hai chị em
từng bị bắt cóc, khi nỗ lực cứu lấy chị em cô thì cha cô đã bị siết cổ
cho đến chết. Tên cướp ấy chính là ba nuôi của anh. Cứ tưởng như mọi
chuyện chỉ như vậy, nhưng chính vì nhìn thấy cha mình bị siết cổ, cô đâm
ra sợ mọi vật quấn quanh cổ mình. Và chính vì vậy nên cuộc đời của cô
đã bị phá hoại hoàn toàn. Tốt nghiệp đại học khoa quản lí khách sạn,
nhưng do không thể đeo được vật gì xung quanh nên khi đi ăn với khách,
đồ khách tặng cô không thể dùng. Đã có không ít kẻ lợi dụng điều này có ý
đồ xấu với cô, và đã có kẻ thành công. Cô đã bị cưỡng bức...
- Giờ anh đã biết rồi đấy. Và nếu anh không có ý định trả thù thì hãy cút khỏi đây ngay
- Anh không thể...
Ngọn
lửa bốc lên ngày một cao hơn. Cô biết rõ nếu không đi ngay lúc này thì
anh sẽ không còn cơ hội nào nữa. Cô không muốn anh phải thế này. Cô
không muốn anh phải chết. Trong chuyện này anh không phải là người có
lỗi. Cô nói:
- Lửa ngày càng bốc lên cao rồi. Anh mau đi ngay đi. Tôi sẽ giúp anh...
- Anh không thể - Anh lặp lại câu nói vừa rồi – Anh sẽ không đi nếu em không đi...
Cô gào lên:
- Tôi là tội phạm, anh có hiểu không? Tôi đã giết người! Anh đừng yêu tôi nữa, chúng ta không thể nào đâu
-
Em đừng bắt anh làm việc mà anh không thể làm được không? Tội phạm thì
sao chứ? Chỉ cần được ở bên em, anh là tội phạm cùng em cũng được!
- Anh đừng có lên cơn điên ở đây nữa, cút ra ngoài đi. Đi ngay, nếu không anh sẽ chết đấy
Anh ôm cô vào lòng một cách thô bạo:
-
Anh mặc kệ. Em là người mà anh yêu nhất trên cõi đời này. Hãy nghe anh
nói, anh không hề hận gì em cả. Anh cám ơn em đã tha cho mẹ anh, và
chính vì vậy nên anh càng không muốn mất em. Nếu em muốn chết, anh sẽ
chết cùng em
Những lời nói của anh khiến cô dừng tay, không đẩy
anh ra nữa. Cô lại nhìn anh. Quả thật anh không nên biết chuyện này. Có
gì quan trọng nữa đâu? Đằng nào anh và cô cũng sắp chết rồi
Anh
lại cúi xuống hôn cô nồng nhiệt. Và cũng như những lần trước, cô không
kháng cự lại sức hút của anh. Cô cũng yêu anh, cô biết vậy. Cô đáp trả
lại anh bằng sự nồng nhiệt nhất có thể. Đến giờ phút này rồi, cô cũng
chẳng cần quan tâm đến cái gì nữa
Thân phận của anh và cô? Không quan trọng
Quan trọng là anh ở bên cô
Lửa cháy, lửa hủy diệt, lửa thiêu rụi mọi thứ...
----------------------------------
Megure
đã điều tra mọi chuyện liên quan đến cô. Anh gọi điện cho Sato và hẹn
cô ra một quán café. Anh muốn chia sẻ với ai đó cái chuyện này
-
Vậy ra ông Shin đã làm những việc như vậy à? – Megure nhấp một ngụm café
– Chẳng trách người phụ nữ đó lại muốn giết ông ta đến như vậy
- Còn một việc nữa – Megure rút ra một tờ báo cáo – Đó là DNA của Shinnichi Kudo và Ran Mori
Sato nhìn vào bản báo cáo một lúc rồi ngước lên, tưởng như không tin nổi vào mắt mình:
- Không thể nào...
- Ấy vậy mà có thể đấy. Ông Shin đã nuôi dạy em của cô ta cho đến lúc trưởng thành. Em trai của cô ta chính là Shinichi Kudo
- Nói vậy...
-
Tình nhân mà hóa ra chị em ruột, đúng là trớ trêu. Tôi thì chẳng rõ cô
ta có biết không, nhưng rõ ràng Shinichi chẳng biết gì cả...
- Nghe bảo khi anh đến căn biệt thự đó đã cháy rụi rồi?
-
Và còn vì bị gió cản trở mà một ngày sau mới dập tắt hoàn toàn ngọn
lửa. Vả lại, ngay dưới chỗ mà hai chị em họ chết, tôi còn tìm thấy xác
của một người nữa. Theo xét nghiệm DNA thì đó là bố của bọn họ đấy
- Chuyện nói ra như đùa ấy nhỉ? – Sato than – Thật sự thì tôi chưa gặp trường hợp nào như vậy. Éo le quá
Megure gật gù:
- Thật ra thì có thể điều đó lại tốt cho họ lắm chứ...
Hoàng hôn xuống. Khắp nơi bị bao phủ bởi một màu máu tang thương...
THE END