•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))
•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))


Một thế giới không có bất cứ khoảng cách dành cho fan's Ran . Tham gia để góp vui cho Crazy Night
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

|

Short-fic [ShinRan18+] Criminal

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Wed Jun 27, 2012 5:37 pm
Amura_Rinko

Administrators
Amura_Rinko
Administrators

http://crazy-night.forum-pro.net
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Short-fic [ShinRan18+] Criminal



Author: Zun_cssm

Rating: T

Disclaimer: Họ không thuộc về tôi, cốt truyện là của tôi

Category: Death, Sad

Status: On going

Pairings: ShinRan

Warning:
Short fic này buồn, và nói chung là có chết chóc.

Summary:

"Tôi là tội phạm, anh có hiểu không? Anh đừng yêu tôi nữa, chúng ta không thể nào đâu"

"Em
đừng bắt anh làm việc mà anh không thể làm được không? Tội phạm thì sao
chứ? Chỉ cần được ở bên em, anh là tội phạm cùng em cũng được!"


Chapter 1
Anh
là một người hết sức bình thường. Và vì anh là người bình thường nên
anh cũng có một cuộc sống bình thường. Anh chỉ là một nhân viên bình
thường trong một công ty bình thường. Không phải là sếp của ai, cũng
không bị sai vặt quá nhiều. Ngày ngày trôi qua, anh chỉ có ngần ấy công
việc: sáng dậy ăn sáng với một miếng bánh mì nướng và một cốc sữa tươi
lạnh, xong việc đi làm, bữa trưa đi ăn trưa đúng giờ, vào làm việc cũng
đúng giờ, chiều về đúng giờ, tối đi học thêm lớp cao học, học xong về ăn
tối, và cứ chắc chắn 10h tối là anh đã có mặt tại nhà, ăn uống, vệ sinh
cá nhân và đi ngủ. Ngày nào cũng như ngày nào. Không có gì đặc biệt.
Không có gì thay đổi...

- Vì cuộc đời mày thiếu mất một người đàn
bà, ngốc ạ - Thằng bạn cao học của nó cười nham nhở - Mày có thể giải
thoát cho cái vòng tròn đó bằng một cuộc tình...

-... chóng vánh,
dạ vâng, thưa anh, câu này tao cũng phải nghe từ cái ngày tao bước chân
vào cao học, Hak à. Làm ơn đừng lặp lại nó nữa

Hak cười khanh khách:

-
Đấy, mày thấy đấy, một điều mới trong cuộc sống của mày rồi còn gì. Hôm
nay mày đã cãi lại tao, chặn họng tao rồi đấy. Bình thường mày chỉ biết
ngủ, ăn, làm việc, ăn, làm việc, đi học, ăn và lại đi ngủ, mà tất cả
đều chỉ có một mình mày. Tao thật không hiểu sao mày có thể sống cái
kiểu ấy được nhỉ?

Anh gục mặt xuống bàn:

- Sao mà không sống được?

- Sống thiếu vắng đàn bà ư? Mày là đàn ông hay là gay thế? Tao thề rằng...

Anh
mặc kệ những lời thằng bạn chí cốt đang lảm nhảm, hoặc có nghe được vài
từ từ tai này và cho nó qua tai kia. Hôm nay vẫn như mọi ngày khác.
Nhàm chán và tẻ nhạt. Nếu có khác thì chỉ là anh đã phạm một sai lầm ngớ
ngẩn, bị mắng như tát nước vào mặt và cảm thấy mệt mỏi không thể tả
được. Nhưng anh vẫn không bỏ cái lớp cao học ngày hôm nay. Hình như đó
đã là thói quen ăn sâu vào máu anh rồi

- Ê, dậy mau – Hak dùng khuỷu chỏ huých vào người anh – Lại một điều mới nữa trong đời mày này. Giảng viên mới đó

- Thì sao? Cũng chỉ là giảng viên thôi mà

- Đồ điên, dậy mà xem rồi mày có thấy đó chỉ là giảng viên thôi không

Anh
chống tay ngồi dậy, dụi dụi con mắt đỏ ngầu. Hình ảnh trong mắt anh đã
rõ ràng hơn, và lần đầu tiên anh thấy Hak nói có phần đúng. Cô giảng
viên mới này... dường như không chỉ giảng viên. Cô ta là một nàng giảng
viên rất đẹp, với mái tóc dài ngang vai ép thẳng, mắt to sáng, da trắng
môi hồng. Nhưng có lẽ vậy vẫn chưa đủ. Ở cô ta có một cái gì đó rất lôi
cuốn, không chỉ vì sắc đẹp. Đến khi anh nhìn một lượt quanh giảng đường,
thì không chỉ đàn ông, mà có một số người phụ nữ cũng phải ngưỡng mộ

- Tao đã bảo mà – Hak nói đắc thắng – Mày nên mang theo cái gương mà nhìn bản mặt của mày lúc này

Anh nhăn mặt:

- Bản mặt tao làm sao?

Hak
chỉ cười mà không đáp. Anh chàng còn đang bận ngắm cô giảng viên. Cô
đang sửa soạn cái loa cầm tay, dù sao thì chẳng ai có thể nói to đến mức
cả 120 con người đang ngồi chật kín cái giảng đường này có thể nghe rõ
từng lời một. Cô đang lúi húi chuẩn bị, nên không hề biết anh đang nhìn
mình. Mà cho dù có nhìn lên thì cô chắc cũng chẳng để ý. Dù sao thì tất
cả những thằng đàn ông nào có mặt ở đây đều nhìn chằm chằm vào cô, không
cố tình thì vô tình. Và cô đã quen với việc đó

- Làm ơn trật tự

Giọng
cô không quá to, tuy nhiên lại rất trong. Anh ngẩn người ra một lúc lâu
rồi mới hoàn hồn, lật đật lấy sách vở ra. Đứng trên bục giảng, cô tiếp:

-
Hôm nay giáo sư Wong có việc bận, và thầy có nhờ tôi đứng lớp cho thầy
một buổi. Đến buổi sau thì thầy sẽ quay trở lại với lớp...

Anh có
thể thấy hầu hết tất cả mọi người đều phản đối, người ầm ĩ người thở
dài. Và anh nhận thấy rằng mình nằm trong nhóm thở dài. Chợt cô ngước
lên đúng chỗ anh đang ngồi. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt của cô. Năm giây
sau, anh phải quay đi chỗ khác.

...

- Mời các bạn nghỉ


cất tiếng, mà chắc chắn là không ai muốn vậy, nhưng cũng không thể bám
theo cô được. Mà thật ra cô không có ý định ra về thì phải. Cô vẫn ngồi
yên trên ghế, không biết là vô tình hay cố ý, cô lại nhìn anh thêm một
lần nữa. Bốn mắt giao nhau, và anh vẫn là người phải quay đi trước

- Mày không về à? - Hak hỏi

- Mày về trước đi

Anh
nhìn cô. Ngưỡng mộ? Không hẳn, vì anh đã gặp qua nhiều phụ nữ đẹp. Ham
muốn? Càng không phải, vì người anh vẫn bình thường. Chưa bao giờ anh
cảm thấy thế này. Anh cũng không rõ đó là cảm giác gì, chỉ biết
adrenalin đang chảy trong máu anh, nó đang khiến tim anh đập như điên
trong lồng ngực, và chính nó đang thôi thúc anh hãy tìm hiểu thêm về cô

Có thể đây sẽ là một bước ngoặt trong đời anh...

Hak
chưa bao giờ thấy anh như vậy. Nhưng anh cũng biết lo lắng cho bạn mình
là thừa, vả lại, chẳng mấy khi anh chịu ở lại với gái. Hak vỗ nhẹ vào
vai anh:

- Vậy tao đi trước

Cuối cùng, cả giảng đường chỉ còn anh và cô. Anh từ từ đi về phía bục giảng, vừa đúng lúc cô đứng dậy ra về

- Đợi đã – Anh lên tiếng


dừng bước, quay lại nhìn anh vẻ hơi ngạc nhiên. Nhưng cô không nói lấy
một lời nào. Cô chỉ im lặng, và chờ đợi. Mười phút sau, dường như đã quá
ngưỡng có thể chịu đựng, cô nhẹ nhàng hỏi:

- Anh có chuyện muốn hỏi? Về bài giảng sao?

Giọng cô lúc không được khuếch đại du dương và trong trẻo hơn rất nhiều. Anh mỉm cười:

-
Không phải đâu. Chỉ là... Tôi biết hỏi điều này thì sẽ để lại trong cô
ấn tượng không tốt lắm về tôi. Có lẽ tôi sẽ thành một kẻ vô duyên nếu
hỏi, nhưng cũng không thể không hỏi được

Cô bật cười khúc khích:

- Anh... vẫn luôn nhiều lời vậy à?

- Rất thẳng thắn – Anh đáp – Vậy, tôi có thể hỏi không?

- Nếu anh cảm thấy việc đó là cần thiết – Cô gật đầu

Anh ấp úng một hồi, rồi hỏi nhỏ:

- Sao cô cứ nhìn tôi mãi vậy?

Anh những tưởng cô sẽ cười phá lên lần nữa, nhưng không. Cô trầm ngâm một lúc lâu rồi đáp:

- Mắt anh... Thôi, cũng không có gì. Nếu anh không thích thì tôi sẽ không nhìn nữa. Tạm biệt

Cô định quay đi, nhưng không đi được, vì anh đã nắm chặt lấy tay cô. Anh khẽ hỏi:

- Cô có tin tôi không?

Cô lại nhìn thẳng vào mắt anh một lúc lâu. Lần này anh không né tránh nữa. Anh và cô đứng nhìn nhau, và mãi về sau cô mới nói:

- Tôi không hiểu câu hỏi của anh lắm

- Nếu tôi nói cô đã quyến rũ được tôi thì cô có tin không? Kiểu như tình yêu sét đánh ấy?

- Tôi không lạ gì chuyện đó

- Tức là cô không tin?

- Đại loại là...

Không
đợi cô nói nốt, anh đã kéo cô vào sát mình, đặt lên môi cô một nụ hôn
nhẹ nhàng và dịu dàng. Cô rất ngạc nhiên, tay đẩy mạnh anh ra, nhưng
cũng chẳng thay đổi được gì. Khi anh vừa buông cô ra, cô đã thẳng tay
tặng anh một cái tát đau điếng. Anh cười hỏi:

- Cô không tin tôi sao?

Cô không đáp, nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi ân hận. Má anh in hằn lên dấu năm ngón tay của cô. Anh lại hỏi tiếp:

- Cô không có cảm giác gì sao?

Người
cô khẽ run lên. Cô có thể cảm nhận được nơi ngực trái, tim cô đang đập
thình thình như thể cô vừa mới chạy hộc tốc một quãng đường dài. Anh mỉm
một nụ cười có thể khiến cho những trái tim sắt đá nhất cũng phải xiêu
lòng:

- Vậy thì chắc là có?

Bàn tay anh vuốt theo góc cạnh
gương mặt cô. Cô bỗng thở gấp. Hơi thở của cô đã thôi thúc anh phải hôn
cô thêm một lần nữa, mạnh mẽ hơn. Và lần này, cô cũng đáp trả lại anh,
dịu dàng mà mạnh mẽ. Anh bật cười khúc khích:

- Cô sẽ làm cuộc đời tôi thay đổi đấy. Tin tôi đi. Và tôi cũng sẽ làm cuộc đời cô thay đổi

------------------------------

Cơ thể anh đẹp như cơ thể thiên thần. Nói một cách nào đó, thì có lẽ anh là thiên thần của cô. Chỉ của một mình cô mà thôi

Ái
ân với anh thật sự rất tuyệt vời, cảm giác lâng lâng bay bổng. Hóa ra
quan hệ khi được yêu lại tuyệt đến thế này. Anh đã cho cô cảm giác mà cô
chưa từng có

Hình như cô đã yêu anh mất rồi

-----------------------------

Cô nằm trong vòng tay của anh, ấm áp. Nó khiến cho người như cô cũng phải mỉm cười

Chưa
bao giờ cô nghĩ mình sẽ yêu ngay lần đầu mới gặp. Chưa bao giờ cô nghĩ
mình sẽ yêu một anh chàng nhỏ hơn cô. Và cũng chưa bao giờ cô nghĩ đến
chuyện lên giường cùng một người đàn ông như thế. Nhưng biết đâu, đây
chỉ là một cuộc tình một đêm?

Mà biết đâu thế lại tốt...

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Amura_Rinko





Wed Jun 27, 2012 5:39 pm
Amura_Rinko

Administrators
Amura_Rinko
Administrators

http://crazy-night.forum-pro.net
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Short-fic [ShinRan18+] Criminal



Chapter 2
Tay
cô vuốt nhẹ theo góc cạnh gương mặt anh xuống phía dưới. Vồng ngực của
anh thật hoàn hảo. Cơ thể anh thật hoàn hảo. Mà không, hẳn là anh cũng
sẽ hoàn hảo. Cô chưa biết anh là người như thế nào, nhưng có lẽ anh có
thể là một người bạn trai tốt. Nếu đây không phải là cuộc tình một
đêm...

Cô mỉm cười hạnh phúc. Cô tin rằng anh sẽ không để nó là
cuộc tình một đêm, dù cô chẳng hề biết rõ con người anh. Gương mặt anh
lúc ngủ thật đẹp quá. Cô không thể tin rằng ông trời lại để cô sở hữu
anh. Cô lại rúc vào ngực anh. Ấm quá!

Nhưng rồi cô lại mở mắt
ra, đột ngột và ngỡ ngàng. Cô không thể tin nổi vào mắt mình nữa. Lẽ nào
mọi nghi ngờ của cô đều đã thành thật rồi sao? Ánh mắt của anh, cơ thể
của anh... Không, không thể nào. Lẽ nào lại như vậy? Cô chợt nhớ lại.
Phải rồi, hình như đêm qua cô cũng thấy loáng thoáng, nhưng vì tối quá,
và chính cô cũng không kiềm chế lại trước anh được nên cô đã cho qua
nó...

Cô nhìn anh. Anh vẫn đang ngủ, gương mặt đẹp như thiên
thần. Cô sẽ phải rời xa gương mặt này sao? Không, cô không muốn như thế.
Cô muốn ở bên anh, chắc chắn là như vậy. Cô nhẹ nhàng rời khỏi anh, đi
về phía phòng tắm. Nhưng khi đi ngang qua bàn làm việc, nhìn thấy tấm
ảnh anh chụp chung với gia đình mình, thì cô không còn nghi ngờ gì
nữa...

Cuộc tình này, nhất định phải là tình một đêm!


chậm rãi mặc quần áo vào. Sâu trong thâm tâm cô vẫn mong anh sẽ tỉnh
lại, nhưng cô lại lắc đầu để đuổi cái ý nghĩ ấy đi. Tốt nhất là không
nên. Anh nên có cuộc sống mà không có cô, vì...

- Em cho rằng đây thật sự chỉ là cuộc tình một đêm thôi sao?

Giọng của anh vang lên đúng lúc cô định xoay cái nắm cửa. Rồi cô vẫn đáp:

- Như thế sẽ tốt hơn...

- Em không thể tin anh được sao?

Người
cô khẽ run lên từng đợt, nhưng rồi cô trấn tĩnh lại được. Cô không đáp
lại lời anh, chỉ lặng lẽ bước đi. Cô vẫn không thể đối mặt với anh được

- Nếu em muốn đi, có thể cho anh biết một điều được không?

Cô dừng bước lắng nghe. Anh chậm rãi hỏi, giọng đều đều:

- Anh có thể gặp lại em không?

- Tin tôi đi, anh sẽ không mong như vậy đâu...


cô lại cất bước. Anh ngơ ngẩn nhìn theo. Anh không quan tâm mình chỉ
đang khoác tạm cái chăn còn cửa nhà thì đang mở toang ra. Anh chỉ cảm
thấy ngực như thít lại, khó thở. Đến lúc cô khuất sau góc hành lang cũng
là lúc anh đóng cửa lại, ngồi sụp xuống. Anh muốn khóc, nhưng cũng
chẳng khóc được. Cô đã ra đi mà cũng chẳng để lại lí do gì. Anh bỗng cảm
thấy hận cô. Tại sao cô chấp nhận anh, và rồi đá anh ra khỏi đời cô một
cách không thương tiếc? Đúng nghĩa là như vậy, vì đến cái tên của cô
anh cũng không hề biết. Không tên, không tuổi, không địa chỉ, không số
điện thoại, anh chẳng còn gì của cô cả. Anh bỗng bật cười chua chát.
Chưa bao giờ anh có ý nghĩ sẽ có một cuộc tình một đêm với ai chứ đừng
nói với cô, một người phụ nữ rõ ràng hơn tuổi anh. Và anh ghét những kẻ
có cuộc tình một đêm. Và rồi anh lại cũng dính vào nó, thật đúng là ghét
của nào trời trao của ấy

Nhưng anh cũng có thể tìm ra những điểm
tốt, đó là anh đã có một đêm tuyệt vời, dù bây giờ nó chỉ khiến anh đau
khổ, và không phải anh muốn có cuộc tình kiểu này, mà là cô ta muốn.
Vậy nên anh vẫn là anh, vẫn không phải là một kẻ hời hợt, vẫn tốt, vậy
là được rồi. Anh bật tivi lên xem. Lại là cái bài “Finding you in loving
memories”. Bình thường thì đúng là anh rất thích bài này, nhưng hôm nay
thì không. Hơi bị trúng “tim đen” rồi. Nhưng anh lại không hiểu nổi.
Tại sao cô lại bỏ đi? Chắc chắn không phải vì tiền, vì cô có đòi anh xu
nào đâu. Chắc chắn không phải vì cô yêu anh, vì nếu yêu sao cô lại bỏ
anh như vậy? Vậy thì vì cái gì nhỉ?

Chuông điện thoại của anh chợt vang lên. Là Hak đang gọi đến

- Này, mày dậy chưa đấy?

- Ờ, rồi, sao?

- Đi ăn sáng với tao đi, thay đổi một chút

- Thôi... Tao muốn ăn ở nhà

- Mày không muốn đổi thật à? – Giọng Hak nghe rõ là đang thất vọng – Đi đi mà, hôm nay tao khao

- Lần cuối nhé Hak, đừng kì kèo nữa, tao không muốn đi đâu. Để hôm khác


anh dập máy trước khi thằng bạn dai như đỉa đói kia kịp nói thêm một
câu mời mọc. Anh biết lí do hôm nay Hak muốn ăn sáng cùng anh, và anh
thì không muốn nhắc đến chuyện này với nó. Vả lại, thay đổi ư? Anh đã
thử, và kết quả còn tệ hơn không thay đổi. Suy cho cùng, đời anh cũng
đâu có tệ. Trừa sáng nay

Anh lắc nhẹ đầu, mặc quần áo chỉnh tề rồi nướng bánh mì

Bắt đầu một ngày mới, như bao ngày khác...

------------------------------------

Hai tháng sau

Anh
đang hồi phục. Cuộc sống của anh vẫn tiếp diễn dù không có cô. Thỉnh
thoảng anh vẫn nhớ đến cô, nhưng rồi những kí ức ấy cũng trôi qua. Anh
thừa nhận rằng đêm đó là một đêm tuyệt vời, nhưng có lẽ bỏ được cô còn
tuyệt vời hơn. Anh vẫn không ưa những kẻ coi tình yêu là một trò đùa

Anh
lại đi làm rất đúng giờ, như mọi ngày. Và hôm nay chỉ khác một điều là
giọng gọi anh từ phía bên kia căn phòng không phải là giọng ông sếp. Là
giọng ba anh:

- Shin!

- Ba, - Anh đi về phía người đàn ông – Ba về lúc nào vậy? Sao không gọi con ra đón?

Ba anh vỗ bùm bụp vào lưng anh, cười rất vui vẻ:

- Mất thì giờ của con lắm. Thế công việc thế nào rồi?

- Tốt ạ. Trưa nay ba có bận không? Chúng ta gọi cả mẹ ra đi ăn một thể

- Sao cũng được. Thôi, làm việc đi

Anh
cúi đầu rồi bước về chỗ làm việc của mình. Vòng xoáy của đời anh lại
hơi bị méo đi một chút rồi. Bình thường ba mẹ anh ở bên Mỹ, chẳng mấy
khi về đây, vậy mà giờ lại về, chắc không chỉ đơn giản để thăm anh. Nếu
mẹ anh về một mình thì may ra anh còn tin, chứ ba anh thì... Phận làm
con nuôi thì nó cũng chỉ đến thế thôi.

Bỗng dưng anh lại nhớ đến
cô, nhớ đến cái ngày đầu gặp mặt. Đặc biệt là ánh mắt đầu tiên cô nhìn
anh. Ánh mắt ngạc nhiên, ngỡ ngàng, hoài nghi, và rồi nó trở thành điềm
tĩnh đến lạnh lùng. Tự dưng anh lại tự hỏi, không biết cô thế nào rồi?
Và rồi thì anh cũng xua đi cái ý nghĩ đó.

Buổi sáng của anh trôi
qua chỉ với một việc khác thường. Và bữa trưa chắc chắn cũng khác
thường. Thế nhưng ngoài việc khác thường là anh sẽ ăn cùng bố mẹ nuôi
ra, thì còn một việc nữa anh không ngờ đến. Và cái việc đó là... gặp lại
cô.

Anh đến được một lúc thì cô xuất hiện, cùng với một nhóm
bạn, có lẽ là đồng nghiệp. Cô cũng nhận ra anh, nhưng lại không biểu
hiện gì. Cô nhìn anh như nhìn người không quen, ánh mắt dửng dưng lạnh
lùng. Và thật đáng ngạc nhiên, anh bỗng thấy buồn. Anh không nghĩ rằng
mình vẫn còn có thể buồn vì cô lần nữa. Lẽ nào anh vẫn còn yêu cô?

- Con không sao chứ? – Mẹ anh hỏi – Sắc mặt con xanh xao quá

- Con không sao mẹ ạ - Anh đáp một cách máy móc – Đồ ăn được không hả mẹ?

Mẹ
anh gật gù khen ngon, nhưng anh thì chẳng để tâm đến nữa. Thi thoảng
anh vẫn liếc trộm cô. Vẫn như hai tháng trước, cô sở hữu một vẻ đẹp mà
ít phụ nữ có, vẫn là mái tóc thẳng, vẫn là đôi mắt sáng, vẫn là làn da
trắng, vẫn là đôi môi hồng. Tất cả đều đã từng thuộc về anh. Nhưng tất
cả cũng chỉ là quá khứ. Bây giờ, cô là của ai, anh không biết được. Anh
bỗng thấy bực mình quá

Anh dùng bữa xong mà cô vẫn chưa xong. Có
lẽ đây là cơ hội của anh. Anh bảo ba mẹ về trước, còn mình thì đứng chờ
cô. Và cuối cùng, anh cũng đã chờ được đến cái lúc cô ra về để chặn
trước mặt cô, xin được nói chuyện với cô. Cô đồng ý. Anh và cô vào một
quán café nhỏ bên đường

- Anh có chuyện gì muốn nói? – Cô lạnh lùng hỏi – Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Chúng ta đừng gặp nữa vẫn hơn mà

- Anh chỉ muốn biết tại sao hôm ấy em lại bỏ đi? Anh chẳng thể nghĩ ra được bất kì lí do gì khiến em làm vậy cả.

- Vậy anh không nghĩ rằng tôi chỉ muốn có một cuộc tình một đêm thôi sao?

Anh
nhìn thẳng vào mắt cô, lắc đầu. Không như lần đầu gặp mặt, người phải
quay đi chính là cô chứ không phải anh. Cô ghét cái ánh mắt chân thành
ấy của anh. Nó sẽ khiến cho cái vẻ ngoài lạnh lùng của cô sụp đổ, cô
biết vậy. Cô ghét phải nhìn thấy anh trong lúc này, nhưng đó là điều
không tránh khỏi. Đúng, không thể tránh khỏi được. Cô gặp lại anh, hai
tháng sau lần ái ân đầu tiên và duy nhất, và cô có thể khẳng định rằng
anh yêu cô vẫn như hai tháng trước. Và cô cũng vậy

- Vậy thì anh
nhầm rồi, anh chàng đẹp mã ngây thơ ạ - Cô cười – Tôi không phải loại
phụ nữ đứng đắn như anh đã nghĩ đâu. Quên tôi là việc đúng đăn mà anh
nên làm đấy

Và cô đứng dậy ra đi. Từng lời nói của cô đã khiến
anh đau lòng. Từng lời nói của cô cũng khiến chính cô đau lòng. Nhưng
phải như thế. Cô và anh không thể đến với nhau được. Dù sao anh cũng sẽ
phải đau khổ, thôi thì sớm còn hơn muộn. Cô không quay nhìn anh. Cũng
như hai tháng trước, vì cô không thể nhìn thấy anh đau lòng. Cô sẽ mềm
lòng mất

Đây là lần thứ hai anh phải nhìn theo bóng dáng cô đi
khỏi mà không dám làm gì. Có cái gì đó trong anh khiến cho anh cứ đứng
như trời trồng mà nhìn theo cô. Có cái gì đó đang ngăn cản anh đi theo
cô. Giữa anh và cô như có một bức tường vô hình vậy. Và anh ghét điều
đó. Phải chi đừng gặp...

-------------------------------

Hôm
nay có vẻ là một ngày rất nhiều điều khác thường, bởi tối đến anh lại
nhận được một cuộc điện thoại. Nó khiến anh sợ hãi, run rẩy, và phải lập
tức báo cảnh sát ngay:

- Hello, làm ơn, ba mẹ tôi đã bị bắt cóc!

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Amura_Rinko





Wed Jun 27, 2012 5:42 pm
Amura_Rinko

Administrators
Amura_Rinko
Administrators

http://crazy-night.forum-pro.net
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Short-fic [ShinRan18+] Criminal



Chapter 3
Cảnh
sát đang có mặt ở nhà anh, lắp đặt một số thiết bị nghe trộm đường dây
điện thoại, định vị đối tượng, nhưng anh thấy tất cả những cái đó đều là
vô nghĩa. Ba mẹ anh tuy là những nhân vật rất nổi tiếng trong giới địa
ốc Nhật Bản nhưng chuyện họ từ Mỹ về chắc chắn không ai biết, vậy mà có
người lại bắt cóc họ được. Hơn nữa, mục đích của bọn bắt cóc là gì, anh
thật sự không biết. Anh đã tường thuật lại mọi chuyện cho thanh tra Juzo
Megure, người phụ trách vụ án, và anh chẳng còn biết làm gì ngoài việc
nghĩ mãi về cuộc điện thoại đó.

- Anh Shin phải không?

Anh
lấy làm lạ. Người đang gọi cho anh không thể biết là nam hay nữ, vì
giọng nói đã bị bóp méo, nghe eo éo và cao vút. Anh hỏi thăm dò:

- Phải. Xin hỏi ai đang ở bên đầu dây kia vậy?

Người lạ mặt cười, một giọng cười eo éo vì bị bóp méo nhưng vẫn có một sự lạnh lùng đến đáng sợ:

- Anh không biết tôi là ai, nhưng tôi biết anh. Hiện nay ba mẹ nuôi của anh, tức ông bà Shin đang ở trong tay tôi..
.
- Shinichi...

Anh không gặp khó khăn gì để có thể nhận ra người mới gọi anh. Ngoài mẹ anh ra thì còn ai vào đây? Anh hỏi:

- Thật ra anh muốn gì? Anh cần bao nhiêu tiền?

-
Tiền à? – Người lạ mặt cười – Nó chẳng là gì với tôi cả, anh bạn à. Tôi
chỉ muốn họ chết thôi mà. Phận làm con, thôi thì cũng nên thông báo cho
anh biết một tiếng, phải không? Coi như đó là ân huệ cuối cùng tôi có
thể làm cho họ, nhỉ?

- Đừng làm hại họ, tôi sẽ làm bất cứ điều gì...

Kẻ bắt cóc bỗng trầm giọng xuống:

- Anh chẳng làm gì được đâu. Họ sẽ phải chết. Đó là cái giá phải trả cho những gì họ đã làm

- Khoan, - Anh gọi – Làm ơn, đừng làm hại họ, đừng làm hại họ

- Tôi là “Rượu Rum đỏ”, không tha ai đâu. Mọi ân oán sẽ được giải quyết ngay trong những ngày sắp tới

Kẻ
bắt cóc bỏ mặc anh gào ở bên kia đầu dây. Mãi đến gần phút sau anh vẫn
cầm cái ống nghe trên tay, lòng rối bời. Và anh cũng trấn tĩnh lại để
gọi cho cảnh sát. Nhưng với trình độ của bọn bắt cóc, chỉ e hắn sẽ không
gọi điện đến nhà anh lần nào nữa, và chắc chắn hắn biết cảnh sát sẽ đến
lắp đặt hết những thiết bị này. Nhưng anh thừa hiểu rằng anh và cảnh
sát chẳng thể làm gì được nữa

---------------------------------------

Ánh
sáng tràn vào nơi này, nhưng nó bị chặn lại bởi một người. Người này
đưa tay đóng cánh cửa lại, lôi ra một cây nến nhỏ, bật lửa. Ánh sáng leo
lét của ngọn nến soi vào chỗ tối nhất. Có hai người bị trói đang ngồi ở
đó, chính là ông bà Shin

Người đó bước đến bên hai con người khốn khổ, lạnh lùng hỏi:

- Ai trước đây? Ông Shin, hay bà Shin?

Ông Shin gầm gừ:

- Bước đến một bước nữa, tôi sẽ không khách sáo đâu

Kẻ bắt cóc bật cười:

-
Một người như ông thì... Nói thật nhé, nói ít đi, nếu không muốn cái
cuộc đời ngắn ngủi của ông càng ngắn hơn. Mà ông cũng biết rõ số phận
của mình chứ hả?

- Tại sao... tại sao lại muốn giết chúng tôi?

Kẻ bắt cóc cúi người xuống. Gương mặt đỏ bừng của ông Shin bỗng tái nhợt đi. Ông lắp bắp:

- Là... là...

Kẻ bắt cóc thổi tắt ngọn nến trên tay...

-----------------------------------------

Một
ngày của sự mệt mỏi. Hôm nay anh thật sự rất mệt mỏi. Gặp lại ba nuôi
anh khiến anh mệt mỏi. Gặp lại cô khiến anh đau lòng. Ba mẹ nuôi anh bị
bắt cóc khiến anh mệt mỏi và chán nản. Anh không thể hiểu nổi, rốt cuộc
chuyện gì đã xảy ra cho cái vòng tròn của cuộc đời anh rồi?

Cho
dù mệt mỏi như vậy nhưng anh vẫn không ngủ được. Anh nằm trằn trọc mãi,
trong đầu chỉ có cuộc điện thoại của kẻ bắt cóc và những hình ảnh mẹ
nuôi anh bị người ta hành hạ. Và đến 2h sáng thì anh không chịu nổi nữa.
Anh tung chăn ra, dậy mặc quần áo chỉnh tề vào rồi ra ngoài. Ở trong
nhà lúc này chỉ khiến anh khó chịu

Anh đi lang thang trên hết con
phố này đến con phố khác. Trời đông, gió lạnh thốc vào mặt anh, nhưng
anh không kéo cao khóa cái áo khoác lên cho ấm hơn. Anh nhớ đến cô. Anh
muốn gặp cô. Trời lạnh chỉ khiến anh nhớ hơi ấm trên cơ thể cô. Anh nhớ
đôi mắt đẹp của cô, nhớ làn da mịn màng của cô, nhớ đôi môi gợi cảm của
cô, nhớ giọng nói trong trẻo của cô, nhớ hết. Hôm nay là một ngày của
những áp lực. Anh muốn nói chuyện với ai đó. Hak ư? Không đời nào, vì
Hak không phải là một người có thể nghe người khác nói. Nhưng anh cũng
hết bạn rồi. Anh lại nghĩ đến cô. Nếu bây giờ cô xuất hiện bên cạnh anh
thì tuyệt biết mấy

Tại sao cô lại bỏ đi?

Anh vào Seven
Eleven mua một lon bia. Và khi mới bước ra ngoài, còn chưa kịp bật bia
mà uống, người anh đã đông cứng lại. Có người đang đứng trước mặt anh,
và người đó chính là... cô. Vẫn là đôi mắt sáng ngời ấy, vẫn là làn da
trắng mịn màng ấy, vẫn là đôi môi hồng đầy quyến rũ ấy. Anh từ từ đi về
phía cô, tim đập thình thịch:

- Sao khuya vậy?

Cô nhìn anh
bằng ánh mắt lạnh lùng. Anh ghét ánh mắt này. Ánh mắt của cô như đâm
xuyên qua trái tim anh vậy. Nhưng cuối cùng cô lại tránh ánh mắt của
anh, đáp:

- Tôi cũng đang trên đường về. Tạm biệt

Mặc kệ anh đang ngỡ ngàng, cô vẫn cất bước. Nhưng khi mới bước qua thân hình của anh, anh đã nắm lấy cổ tay cô, yếu ớt nói:

- Làm ơn... Đừng đi


đã phải dừng bước. Hai tiếng “Đừng đi” của anh như chứa đựng tất cả mọi
nỗi niềm, từ nhớ nhung khao khát đến mệt mỏi chán chường. Hai tiếng ấy
đã khiến cô phải quay lại mà nhìn thẳng vào đôi mắt ấm áp của anh. Cô
không nỡ bỏ đi. Ánh mắt anh mệt mỏi, gương mặt anh xanh xao, tất cả đều
khiến cô đau lòng. Thậm chí cô cũng không phản ứng gì khi anh ôm cô vào
lòng

Anh cúi sát mặt mình xuống mặt cô. Hơi thở gấp gáp của anh
khiến mặt cô đỏ ửng lên. Cô biết mình cần phải ngăn chuyện này xảy ra,
nhưng tay chân cô không làm theo những gì cô nghĩ nữa. Mặc cho não bộ
lên tiếng hét hãy đẩy anh ra, cô vẫn không làm như vậy. Và anh hôn cô,
mạnh mẽ, khẩn khoản. Nụ hôn khiến cơ thể cô nhũn ra, não bộ hoàn toàn
không bị lí trí chi phối nữa. Cô đáp lại anh một cách nồng nhiệt nhất có
thể...

-----------------------------------

Dưới sàn, quần
áo vứt tung tóe khắp nơi. Trên giường, cô đang ngủ say trong vòng tay
của anh, lần thứ hai. Anh vuốt tóc cô, mỉm cười hạnh phúc. Tuy anh cũng
cảm thấy có lỗi khi hưởng thụ những phút giây hạnh phúc trong lúc ba mẹ
nuôi anh đang phải chịu khổ, nhưng anh cũng không biết làm gì hơn nữa.
Đầu óc anh cần phải thật thoải mái. Và anh chỉ có thể thoải mái khi ở
bên cô

Anh nhìn cô. Kể cả lúc ngủ, ở cô vẫn toát ra sự quyến rũ
khó tả. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên đôi mi dài của cô, rồi chìm vào giấc
ngủ.

Tiếng ngáy của anh vang lên đều đặn. Lúc này cô mới từ từ mở
mắt ra. May mà anh không hề để ý, lúc anh hôn lên mắt cô, cô có hơi đỏ
mặt. Anh thật sự là một người đàn ông tuyệt vời. Cô cũng đã có được
những phút giây tuyệt vời. Cô vuốt ve vồng ngực của anh, đặc biệt là vết
bớt hình răng quỷ, rồi lên đến gương mặt của anh, ánh mắt buồn vô hạn.

Nếu anh không có cái bớt, thì thật tốt biết bao...

-------------------------------------

Nắng
sáng chiếu xiên xiên vào căn phòng. Anh bị ánh sáng đánh thức, vô tình
quờ tay sang bên cạnh, định hất tung cái chăn ra. Cô bị anh đánh thức
theo, và nói bằng một cái giọng ngái ngủ:

- Anh có thể tìm cách khác nhẹ nhàng hơn để đánh thức một người

Anh bật cười:

- Anh sẽ tìm lấy một cách nào đó nhẹ nhàng hơn, nếu...

Chuông
điện thoại của anh bỗng vang lên. Anh thầm rủa ai đã gọi cho anh vào
cái phút này, và sau khi nghe điện trong vòng một phút, gương mặt anh
chuyển thành trắng bệch. Cô quan sát anh rất kĩ. Xem ra...

- Có chuyện gì vậy? – Cô hỏi

- Ba mẹ anh bị bắt cóc. Cảnh sát nói có tìm được một thi thể ở bến cảng, yêu cầu anh ra nhận dạng...

Anh
không nói được nữa. Cô nhẹ gật đầu, mặc quần áo chỉnh tề rồi cùng anh
đi taxi ra bến cảng. Trên đường đi anh cũng có kể qua loa cho cô nghe về
gia cảnh của mình, và trong lúc anh không để ý, đã có một phút cô cảm
thấy buồn. Cô biết với anh, mẹ nuôi là một người vô cùng quan trọng, còn
ba nuôi thì... Có lẽ mọi chuyện phải diễn ra như thế này ngay từ đầu
mới phải

Taxi dừng lại ở bến cảng. Anh đưa ra một số tiền rồi
chạy vội đi. Cô cũng chạy theo anh. Cô cảm nhận được anh đang xúc động
đến thế nào, đang hết lòng hi vọng người chết không phải là mẹ anh. Con
đường tưởng như đang dài ra đến vô tận, nhưng cuối cùng anh vẫn đến nơi
cần đến. Nhân viên pháp chứng đang thu thập chứng cứ, còn bác sĩ pháp y
thì đang báo cáo kết quả cho Juzo Megure. Anh tiến đến gần. Thi thể đã
được phủ vải trắng.

- Anh Shin, anh nên chuẩn bị tinh thần

Tay
anh run run đưa về phía cái xác. Tấm vải mở ra, gương mặt trắng bệch
của ông Shin xuất hiện. Cho dù anh không ưa nổi ba nuôi, nhưng không
phải anh không có tình cảm gì cho ông ấy. Người anh run lên dữ dội, mắt
nhòe đi. Anh vội đưa tay lên vuốt mặt

- Cảnh sát chúng tôi vẫn đang tiến hành điều tra. Nếu có tiến triển thì chúng tôi sẽ liên lạc với anh ngay...

- Anh có điều tra về quá khứ của bọn họ không? – Cô bỗng lên tiếng – Bọn họ liệu có thù oán với ai không?

- Cô đây là...?

Anh nói lạnh lùng:

- Trả lời câu hỏi của cô ấy đi

Megure lắc đầu. Cô bèn tiếp:

- Shin có nói cho tôi nghe về cuộc điện thoại ấy. Kẻ bắt cóc tự xưng là “Rượu Rum đỏ” chứ gì? Trong tiếng anh thì...

Anh chợt hiểu ra:

- Rượu Rum đỏ là Red Rum, và nếu đánh vần ngược lại...

-
Murder – Cô tiếp lời anh – Kẻ sát nhân. Mục tiêu của người này là mạng
sống của ông bà Shin. Nếu đã ra tay tàn nhẫn như vậy hẳn phải có thù cực
kì sâu nặng với ông bà Shin. Đó là con đường duy nhất có thể đi trong
lúc này

Megure nhìn cô bằng ánh mắt ngờ vực, nhưng rồi cũng tất
bật đi điều tra. Anh có cảm thấy người con gái này rất đáng ngờ, nhưng
anh sẽ phải điều tra sau. Ông Shin đã chết, nếu để lâu, thì anh sẽ còn
phải tiếp nhận thêm thi thể của một người nữa

Anh và cô rời khỏi bến cảng. Anh bỗng ôm chầm lấy cô, nghẹn ngào nói:

- Cảm ơn em

- Mẹ anh sẽ không sao đâu – Cô nói – Chắc chắn bà sẽ bình an

Anh
không nói nên lời nào nữa. Anh không có thời gian để thắc mắc tại sao
cô chấp nhận ở bên anh. Và anh càng không ngờ rằng lời cô nói vừa rồi
không phải là lời an ủi

Mà là lời bảo đảm!

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Amura_Rinko





Wed Jun 27, 2012 5:43 pm
Amura_Rinko

Administrators
Amura_Rinko
Administrators

http://crazy-night.forum-pro.net
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Short-fic [ShinRan18+] Criminal



Chapter 4
Juzo
Megure ngồi trong phòng làm việc, tay mân mê điếu thuốc, nhưng đầu óc
thì cứ luẩn quẩn quanh hình ảnh cô bạn gái của Shinichi Kudo. Có điều gì
đó ở cô gái này khiến anh không thể yên tâm mà điều tra. Cô ta vừa xuất
hiện thì cũng vừa hay có ngay manh mối và hướng đi thì chính xác tuyệt
đối. Chính xác đến mức như thể cô ta là đạo diễn của vở kịch bắt cóc này
vậy. Và điều đáng ngạc nhiên hơn là bình thường, nếu thấy xác chết thì
người ta, chí ít cũng phải hoảng hốt một chút, đằng này cô gái này không
những không ngạc nhiên, mà còn bình thản đến mức lạnh lùng

Tiếng gõ cửa vang lên. Megure hướng mắt ra ngoài cửa, nói:

- Mời vào

- Sếp – Người phụ nữ đứng trước cửa – Hồ sơ về bạn gái của Shinichi Kudo đang ở đây rồi

Megure ngồi thẳng người hơn, cười nói:

- Cảm ơn Sato, làm tốt lắm. Cô ra ngoài làm việc đi

Sato
vừa đi khỏi, Megure lập tức vớ lấy đống hồ sơ về cô mà nghiền ngẫm. Cô
cũng giỏi, đó là nhận xét của anh. Cô tốt nghiệp trường đại học Quản trị
kinh doanh bên Thụy Sĩ, khoa quản lí khách sạn, bằng tốt nghiệp loại
ưu. Khi về Nhật Bản cô học thêm trường Sư phạm, hiện đang là giảng viên
tại trường đại học. Chưa hề có tiền án tiền sự gì. Nhưng có một chi tiết
khiến Megure phải chú ý đến, đó là cô vốn là sinh viên trường quản trị
kinh doanh, vậy tại sao tự dưng lại nhảy sang lĩnh vực giáo dục? Megure
có mẹ là giáo viên, nên anh cũng thừa hiểu được những cái khổ của công
việc này. Quản lí khách sạn thì cũng có cái khổ, nhưng đâu có khổ bằng
nghề đứng bục giảng? Cô ta phải chuyển ngành, chắc chắn là có một lí do
nào đấy...

Chuông điện thoại của anh reo lên. Anh với lấy cái điện thoại:

- Hello?

- Sếp, đã tìm ra bà Shin

Megure nhảy dựng lên:

- Tình trạng thế nào?

- Bà ấy không sao, bị phát hiện ngất xỉu dưới chân cầu. Hiện nay tôi đang đưa bà ấy đến bệnh viện Hotako

- Tôi sẽ tới ngay

----------------------------------------

Bệnh viện Hotako, phòng Cấp Cứu

Anh
đang đứng ở ngoài với cô, lòng nóng như lửa đốt. Mẹ anh đã được tìm ra
rồi, nhưng tình trạng hiện nay thì không thể nói trước được điều gì. Cô
ngồi yên ở trên băng ghế, nhìn anh đi đi lại lại trước cửa phòng cấp
cứu, ánh mắt thương cảm. Megure quan sát cô rất kĩ từ đầu đến giờ. Theo
như lời viên trung sĩ nói, thì người tìm ra bà Shin chính là cô. Liệu
mọi chuyện có thật chỉ là sự trùng hợp đến thế thôi? Và tên “Rượu Rum
đỏ” sẽ không còn xuất hiện nữa?

Bức rèm của phòng cấp cứu được kéo sang một bên. Anh lập tức chạy lại phía vị bác sĩ già hỏi:

- Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi?

- Bệnh nhân đã được cứu, tuy nhiên thể trạng hãy còn đang mệt mỏi, nên để bà ấy nghỉ ngơi, tạm thời đừng vào thăm vội

Anh
thở phào nhẹ nhõm, cám ơn bác sĩ rối rít. Sau lưng anh, Megure chợt
thấy cô thở dài mệt mỏi. Bất chợt ánh mắt anh chạm phải ánh mắt cô.
Megure bỗng thấy lạnh sống lưng. Ánh mắt cô nhìn anh lạnh và sắc một
cách đặc biệt...

Cô quay đầu đi, bước đến bên anh nói:

- Bác gái đã không sao, anh đừng lo nữa

Anh gật đầu, cười tươi hớn hở:

- Ừ... Cảm ơn em. Nhờ em nên mẹ anh mới được bình an...

Nói
rồi anh ôm cô vào lòng. Cô nhìn anh, cảm thấy nhẹ lòng. Đến bây giờ thì
cô đã hiểu, chỉ cần anh hạnh phúc, thì cô cũng hạnh phúc. Cô nhìn vào
phòng cấp cứu, lòng thấy thanh thản kì lạ. Mẹ anh đã không sao...

Đã đến lúc rồi...

----------------------------------------

Bệnh viện Hotako


Shin đã tỉnh lại, và đang ở phòng riêng, dưới sự giám sát chặt chẽ của
cảnh sát. Anh đang ở bên mẹ mình trò chuyện. Anh đã kể cho bà nghe về
việc ba anh đã mất. Bà hơi run lên, mắt nhòe đi:

- Ừ, mẹ biết rồi. Hắn... hắn đã lôi ông ấy đi... Lúc ấy... mẹ cũng biết...

Anh ôm lấy bà vào lòng, an ủi:

- Thôi mẹ à, mọi chuyện đã qua rồi, không sao cả rồi...

Tiếng gõ cửa vang lên, Megure xuất hiện, tay cầm tập hồ sơ. Anh nói:

- Bác sĩ nói tình trạng hiện tại của bà Shin đã thích hợp để cho khẩu cung

- Con ra ngoài đây mẹ - Anh đứng dậy – Con sẽ ở ngoài kia, mẹ có gì cần thì cứ gọi nhé

Mẹ
anh khẽ gật đầu. Anh bước ra ngoài cửa, ánh mắt tối lại. Anh rút ra cái
máy định vị được chuẩn bị từ trước. Trên màn hình là một cái chấm đỏ
vẫn đang nhấp nháy. Đã có lúc anh muốn quăng ngay cái máy vào thùng rác,
nhưng rồi chính anh cũng tò mò muốn biết sự thật

Dù khó khăn cách mấy, anh vẫn phải đối mặt. Đối mặt với người mà anh yêu nhất

---------------------------------------


lái xe ra đến ngoại ô. Ở đó có một căn biệt thự mà bố mẹ nuôi của cô
tặng trước lúc qua đời. Cô đứng trước cửa hồi lâu rồi bước vào. Trong
căn biệt thự đó có đầy đủ mọi đồ dùng cần thiết để đến ở. Đặc biệt, ở
đây có rất nhiều rượu. Cô bước đến quầy bar, tay cầm mấy chai rượu...



---o0o---
Megure hỏi:

- Vậy bà có nhận ra gương mặt tên sát nhân không?

Bà Shin gật đầu...



---o0o---
Anh
đi theo cái chấm đỏ nhấp nháy trên màn hình máy định vị ra đến ngoại ô.
Anh xuống xe, cố khiến cho gương mặt mình thật lạnh lùng. Và anh đi đến
trước xửa căn biệt thự, xoay nắm đấm...



---o0o---
Megure đưa ra tấm ảnh của cô, hỏi:

- Có phải người này không?

Bà Shin khẽ run lên, gật đầu...



---o0o---
Anh
bước vào trong, thuận tay khóa cửa lại. Cô đang ngồi uống rượu ở quầy
bar. Có lẽ cô đã uống rất nhiều rượu, khiến mùi rượu nồng nặc khắp
phòng. Nhưng anh lại thấy ngạc nhiên. Cô không có vẻ đang say. Tay trái
cô cầm một điếu thuốc.

Cô uống thêm một ngụm rượu, rồi ném điếu thuốc vào góc phòng

Lửa
nơi điếu thuốc bùng lên, bén nhanh khắp xung quanh căn biệt thự. Và anh
đã hiểu mùi rượu đó từ đâu ra. Nhưng khi biết mình sắp chết cùng cô,
anh lại thấy lòng mình thanh thản đến mức kì lạ

Anh đã quên mất mình phải lạnh lùng. Anh cất tiếng hỏi, giọng trầm và ấm:

- Tại sao em lại làm vậy?


bỗng giật mình quay lại. Cô không tin nổi vào mắt mình nữa. Anh đang ở
đây. Anh đang đứng ở đây, trong căn biệt thự này, nơi sắp trở thành nấm
mồ chôn của cô. Cô cứ ngỡ mình đang say. Cô lảo đảo bước lại phía anh,
khẽ chạm vào mặt anh. Ấm áp và chắc chắn, thật sự cô không hề nằm mơ

Anh nhìn gương mặt quyến rũ của cô, hỏi lại:

- Sao em phải làm như vậy?

Cô bỗng nhiên giận dữ, cố gắng dùng hết sức đẩy anh ra ngoài, vừa đẩy vừa gào:

-
Anh ở đây làm cái gì? Anh muốn trả thù cho lão già đó à? Nếu anh muốn
trả thù cho lão già đó thì cút khỏi đây ngay, tôi cũng sắp chết rồi, anh
cút khỏi đây ngay đi. Anh là một thằng ngốc, theo vào đây làm cái gì?

Anh cứ để mặc cho cô đẩy một lúc lâu rồi mới xoay cô đối diện với mình, nhẹ nhàng nói:

- Em nói đủ chưa? Có thể nghe anh nói được chưa?

Cô bỗng dừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt ấm áp của anh. Anh ôm cô vào lòng, nói:

-
Anh biết vì anh nên em đã thả cho mẹ anh được sống, và có lẽ, ba anh
chết cũng là do anh không ưa ông ấy. Anh đã nghi ngờ em từ lúc tìm ra
ông ấy rồi. Anh đã lén theo dõi em, và anh cũng biết em chính là chủ mưu
vụ án này. Em chính là “Rượu Rum đỏ”. Nhưng hôm nay anh đến đây không
phải để trả thù. Anh chỉ muốn biết tại sao em lại làm như vậy mà thôi


cô rời khỏi vòng tay của anh một cách mạnh mẽ. Anh ngơ ngác nhìn theo
dáng cô ra quầy bar. Anh không hiểu nổi cô đang nghĩ gì. Nhưng anh sắp
hiểu. Mặc kệ ngọn lửa vây quanh, cô vẫn điềm nhiên uống rượu. Và kể. Kể
lại cái quá khứ của chính cô. Anh biết cô có một đứa em trai, hai chị em
từng bị bắt cóc, khi nỗ lực cứu lấy chị em cô thì cha cô đã bị siết cổ
cho đến chết. Tên cướp ấy chính là ba nuôi của anh. Cứ tưởng như mọi
chuyện chỉ như vậy, nhưng chính vì nhìn thấy cha mình bị siết cổ, cô đâm
ra sợ mọi vật quấn quanh cổ mình. Và chính vì vậy nên cuộc đời của cô
đã bị phá hoại hoàn toàn. Tốt nghiệp đại học khoa quản lí khách sạn,
nhưng do không thể đeo được vật gì xung quanh nên khi đi ăn với khách,
đồ khách tặng cô không thể dùng. Đã có không ít kẻ lợi dụng điều này có ý
đồ xấu với cô, và đã có kẻ thành công. Cô đã bị cưỡng bức...

- Giờ anh đã biết rồi đấy. Và nếu anh không có ý định trả thù thì hãy cút khỏi đây ngay

- Anh không thể...

Ngọn
lửa bốc lên ngày một cao hơn. Cô biết rõ nếu không đi ngay lúc này thì
anh sẽ không còn cơ hội nào nữa. Cô không muốn anh phải thế này. Cô
không muốn anh phải chết. Trong chuyện này anh không phải là người có
lỗi. Cô nói:

- Lửa ngày càng bốc lên cao rồi. Anh mau đi ngay đi. Tôi sẽ giúp anh...

- Anh không thể - Anh lặp lại câu nói vừa rồi – Anh sẽ không đi nếu em không đi...

Cô gào lên:

- Tôi là tội phạm, anh có hiểu không? Tôi đã giết người! Anh đừng yêu tôi nữa, chúng ta không thể nào đâu

-
Em đừng bắt anh làm việc mà anh không thể làm được không? Tội phạm thì
sao chứ? Chỉ cần được ở bên em, anh là tội phạm cùng em cũng được!

- Anh đừng có lên cơn điên ở đây nữa, cút ra ngoài đi. Đi ngay, nếu không anh sẽ chết đấy

Anh ôm cô vào lòng một cách thô bạo:

-
Anh mặc kệ. Em là người mà anh yêu nhất trên cõi đời này. Hãy nghe anh
nói, anh không hề hận gì em cả. Anh cám ơn em đã tha cho mẹ anh, và
chính vì vậy nên anh càng không muốn mất em. Nếu em muốn chết, anh sẽ
chết cùng em

Những lời nói của anh khiến cô dừng tay, không đẩy
anh ra nữa. Cô lại nhìn anh. Quả thật anh không nên biết chuyện này. Có
gì quan trọng nữa đâu? Đằng nào anh và cô cũng sắp chết rồi

Anh
lại cúi xuống hôn cô nồng nhiệt. Và cũng như những lần trước, cô không
kháng cự lại sức hút của anh. Cô cũng yêu anh, cô biết vậy. Cô đáp trả
lại anh bằng sự nồng nhiệt nhất có thể. Đến giờ phút này rồi, cô cũng
chẳng cần quan tâm đến cái gì nữa

Thân phận của anh và cô? Không quan trọng

Quan trọng là anh ở bên cô

Lửa cháy, lửa hủy diệt, lửa thiêu rụi mọi thứ...

----------------------------------

Megure
đã điều tra mọi chuyện liên quan đến cô. Anh gọi điện cho Sato và hẹn
cô ra một quán café. Anh muốn chia sẻ với ai đó cái chuyện này

-
Vậy ra ông Shin đã làm những việc như vậy à? – Megure nhấp một ngụm café
– Chẳng trách người phụ nữ đó lại muốn giết ông ta đến như vậy

- Còn một việc nữa – Megure rút ra một tờ báo cáo – Đó là DNA của Shinnichi Kudo và Ran Mori

Sato nhìn vào bản báo cáo một lúc rồi ngước lên, tưởng như không tin nổi vào mắt mình:

- Không thể nào...

- Ấy vậy mà có thể đấy. Ông Shin đã nuôi dạy em của cô ta cho đến lúc trưởng thành. Em trai của cô ta chính là Shinichi Kudo

- Nói vậy...

-
Tình nhân mà hóa ra chị em ruột, đúng là trớ trêu. Tôi thì chẳng rõ cô
ta có biết không, nhưng rõ ràng Shinichi chẳng biết gì cả...

- Nghe bảo khi anh đến căn biệt thự đó đã cháy rụi rồi?

-
Và còn vì bị gió cản trở mà một ngày sau mới dập tắt hoàn toàn ngọn
lửa. Vả lại, ngay dưới chỗ mà hai chị em họ chết, tôi còn tìm thấy xác
của một người nữa. Theo xét nghiệm DNA thì đó là bố của bọn họ đấy

- Chuyện nói ra như đùa ấy nhỉ? – Sato than – Thật sự thì tôi chưa gặp trường hợp nào như vậy. Éo le quá

Megure gật gù:

- Thật ra thì có thể điều đó lại tốt cho họ lắm chứ...

Hoàng hôn xuống. Khắp nơi bị bao phủ bởi một màu máu tang thương...

THE END

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Amura_Rinko





Wed Jun 27, 2012 7:50 pm
Ran-Chan

Members
Ran-Chan
Members

Http://angel-ran-city.yourme.net
Tổng số bài gửi : 108
Xu : 237
Điểm : 5
Giới tính : Nữ Tâm trạng : khó chịu

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 108
Xu : 237
Điểm : 5
Giới tính : Nữ
Tâm trạng : khó chịu
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Short-fic [ShinRan18+] Criminal



Trời đất ơi, cái đầu "trong xáng" của ta! ="=
Tứ muội, sao muội chuyên gia đầu độc người vô tội vậy trời? ^"^
Tỉ hận muội! =.=

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Ran-Chan





Thu Jun 28, 2012 11:57 am
Amura_Rinko

Administrators
Amura_Rinko
Administrators

http://crazy-night.forum-pro.net
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Short-fic [ShinRan18+] Criminal



Đâu phải tại muội . Muội đã cảnh báo trước rồi mà .
Tại tỷ vào đọc rồi hận tỷ * Hic , muội bị oan mà ! Short-fic [ShinRan18+] Criminal  35*
Muội chỉ post thôi , không chịu trách nhiệm nếu có một thiên thần trong sáng vào đây Short-fic [ShinRan18+] Criminal  11* Thôi chuồn lẹ *

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Amura_Rinko





Thu Jun 28, 2012 1:40 pm
shin_ran_726

Moderators
shin_ran_726
Moderators

Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Short-fic [ShinRan18+] Criminal



hic hic, đọc truyện này thấy tội shinran quá!!!! tác giả của fic này ..uhm..... có đọc Kindaichi!!! Mình đảm bảo đấy!!! Nhưng tính cách của Shinran trong fic này thay đổi nhiều quá!!!

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726





Fri Jun 29, 2012 9:12 pm
cong chua ran mori

New Members
cong chua ran mori
New Members

http://angel-ran-mori.forumvi.com/
Tổng số bài gửi : 2
Xu : 8
Điểm : 8
Chòm sao : Leo
Giới tính : Nữ Birthday : 14/08/1998
Đến từ : Ran Angel MY House

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 2
Xu : 8
Điểm : 8
Chòm sao : Leo
Giới tính : Nữ
Birthday : 14/08/1998
Đến từ : Ran Angel MY House
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Short-fic [ShinRan18+] Criminal



Fic hay, nộ dung hấp dẫn và lôi cuốn người đọc ^^!! (dù là SR ="=)
Cơ mà chị nghĩ cái này 13+ thôi, những cảnh nóng cũng đâu đc miêu tả rõ ràng lắm

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của cong chua ran mori





Wed Aug 01, 2012 9:41 pm
Misaki_Zxu

Special Member
Misaki_Zxu
Special Member

Tổng số bài gửi : 273
Xu : 390
Điểm : 14
Chòm sao : Pisces
Giới tính : Nữ Birthday : 23/02/2001
Đến từ : Thế giới của Sư phụ Lục và tỷ tỷ Rinko
Tâm trạng : Buồn vì thiếu 1 ng rất quan trọng....
Vui vì có thêm nhiều bạn mới ....
Nhưng... Buồn đang át đần cái vui ! ?

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 273
Xu : 390
Điểm : 14
Chòm sao : Pisces
Giới tính : Nữ
Birthday : 23/02/2001
Đến từ : Thế giới của Sư phụ Lục và tỷ tỷ Rinko
Tâm trạng : Buồn vì thiếu 1 ng rất quan trọng....
Vui vì có thêm nhiều bạn mới ....
Nhưng... Buồn đang át đần cái vui ! ?
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Short-fic [ShinRan18+] Criminal



Ghét tứ tỷ quá
Nhưng kết thúc bùn thật Chiên

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Misaki_Zxu





Tue Jun 02, 2015 3:34 pm

New Members
Enjeru Luna
New Members

Tổng số bài gửi : 3
Xu : 5
Điểm : 1
Chòm sao : Taurus
Giới tính : Nữ Birthday : 05/05/1998
Đến từ : Moon
Tâm trạng : Chán chường chứ sao!!!!!!

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 3
Xu : 5
Điểm : 1
Chòm sao : Taurus
Giới tính : Nữ
Birthday : 05/05/1998
Đến từ : Moon
Tâm trạng : Chán chường chứ sao!!!!!!
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Short-fic [ShinRan18+] Criminal



Đầu độc quá thể.

Huhu, cái đầu "chong chắng" của tui U ám

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Enjeru Luna





Wed Jul 01, 2015 8:25 am
NgocLongKasuto's

Members
NgocLongKasuto's
Members

Tổng số bài gửi : 13
Xu : 20
Điểm : 1
Chòm sao : Pisces
Birthday : 13/03/1994

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 13
Xu : 20
Điểm : 1
Chòm sao : Pisces
Birthday : 13/03/1994
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Short-fic [ShinRan18+] Criminal



Có cảnh 18+ Nhưng không nói rõ. Không sao :v ~ Cơ mà Shin Ran là 2 chị em. 2 chị em lại kiss. - :v ~ Nhưng cũng la kết thúc tang thương. Haizz  Đừng bỏ rơi tôi

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của NgocLongKasuto's





Fri Jul 10, 2015 6:23 pm
Sonata-Noriko

New Members
Sonata-Noriko
New Members

Tổng số bài gửi : 1
Xu : 1
Điểm : 1
Chòm sao : Gemini
Birthday : 10/06/2000

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 1
Xu : 1
Điểm : 1
Chòm sao : Gemini
Birthday : 10/06/2000
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Short-fic [ShinRan18+] Criminal



U ám Đọc cái này thấy lạnh lùng sao á :'> 18+ chưa có thấy TTwTT Mong bạn tác giả sẽ viết rõ ra hơn ^^ Cơ mà mình là người mới, cho hỏi ! Đăng bài thì vào đâu ? Cảm ơn nhiều =))

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Sonata-Noriko






Sponsored content

Thông tin thành viên
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Short-fic [ShinRan18+] Criminal




Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Sponsored content







Short-fic [ShinRan18+] Criminal  Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang