•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))
•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))


Một thế giới không có bất cứ khoảng cách dành cho fan's Ran . Tham gia để góp vui cho Crazy Night
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

|

[One Short] Tên...của một thiên thần...

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Sun Feb 10, 2013 12:09 pm

New Members
mini042002
New Members

Tổng số bài gửi : 2
Xu : 4
Điểm : 2
Chòm sao : Aries
Birthday : 04/04/1997

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 2
Xu : 4
Điểm : 2
Chòm sao : Aries
Birthday : 04/04/1997
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: [One Short] Tên...của một thiên thần...



Author: Shuri chan

Disclaimer: các nhân vật thuộc về bac G_A,số phận của họ thuộc về tác giả,mình chỉ post cho mọi người đọc

Rating: K

Pairing: AraiRan

Summary: Cho dù em không còn tồn tại nhưng trong trái tim mọi người...Em...vẫn mãi là một thiên thần...Angel


TÊN CỦA MỘT THIÊN THẦN



Từ
nhỏ, tôi đã rất ghét bện viện, ghét cay ghét đắng nữa là đằng khác,
ghét cái mùi bông băng thuốc đỏ, ghét cái tiếng leng keng của đống dụng
cụ phẫu thuật, ghét cái cảm giác đau tới tận xương tủy khi những mũi
tiêm chích vào tay. Nhưng tội nghiệp thay, bố tôi là một bác sĩ giỏi, và
ông yêu cầu tôi phải theo học ngành y. Không thể chống trả, tôi đành
ngậm ngùi chấp nhận.

Hôm đó, trước sinh nhật lần thứ 17 một tuần,
trong khi đang ung dung dạo bước trên con đường trải đầy những cánh hoa
anh đào, tôi bỗng nghe có tiếng động lạ phát ra từ một ngõ tối. Tính tò
mò nổi lên, không chút ngần ngại, tôi cứ thế tiến thẳng vào bên trong.
Một cơn gió bất chợt thổi, những cánh hoa bay lên huyền ảo, và rồi… phía
sau bức tranh khung cảnh mờ nhạt ấy, tôi bắt gặp một cái bóng lờ mờ ẩn
hiện giữa các song sắt cửa lớn. Suýt chút nữa thì tôi đã hét toáng lên
vì kinh hãi, nếu không kịp nhận ra đó chỉ là một đứa bé mặc váy xanh
nhạt đang bám tay vào song sắt, đứng nhìn ra ngoài con đường vắng vẻ.

Thấy tôi, con bé bỗng lên tiếng

- Anh có kẹo không?

Tôi sững người, chợt nhớ tới viên kẹo mềm còn sót lại, tôi đưa tay vào túi áo và trao cho con bé.

Cầm lấy viên kẹo, con bé khẽ mỉm cười, thật nhẹ

- Ngày mai anh lại mang kẹo đến nhé, em tên Angel

Tôi
gật đầu, lững thững quay đi, và đến khi ra tới đầu đường, ngoảnh lại,
tôi không thấy bóng dáng con bé đâu nữa. Nhưng dù sao thì chiếc vỏ kẹo
vẫn còn nằm trong túi áo tôi, chắc chắn tôi không bị ảo giác, hay tệ
hơn…gặp ma.

-------------------------------------------------------------------



Sáng
sớm hôm sau, chẳng biết đầu óc tự nhiên có vấn đề thế nào mà tôi thấy
mình đang đứng ngay trước đường đi vào cái ngõ tối qua. Định thần nhìn
kĩ lại, tôi chợt nhận ra nơi này không hề xa lạ, thậm chí đã quá quan,
quen tới mức tôi luôn phải đổ mồ hôi hột mỗi khi nghĩ đến. Vâng! Không
gì khác, đó chính là cái…bệnh viện. Chỉ có điều đây là cổng sau, và cũng
là khu vực mà bất kì ai cũng không muốn đặt chân tới: Khu nuôi dưỡng
trẻ em mắc những loại bệnh vô phương cứu chữa

Trong khi tôi đang
ngẩn ngơ hồi tưởng lại quá khứ với những lời dọa dẫm từ người bố bác sĩ
kiểu: “Nếu con không học y, sớm muộn cũng có ngày vào trại viện trẻ em”
thì bỗng một bàn tay bất chợt đặt lên vai

- Cậu đến đây có việc gì?

Tôi quay người, luống cuống tìm lời giải thích

- Dạ…đến phụ giúp các y tá chăm lo cho bọn trẻ…

- Vậy thì tốt quá – Tôi cảm nhận được một nụ cười – Cậu có thể di theo tôi

- Vâng…

Tôi
thở phào, lặng lẽ theo sau người lạ mặt. Tới lúc này, tôi mới có dịp
quan sát kĩ, đó là một bác sĩ khá nhiều tuổi, ít tóc, và dù đã cố gắng
che kín bằng chiếc mũ in hình chữ thập đỏ, tôi vẫn có thể nhìn thấy một
phần cái đầu hói trơ trọi =.=” . Trên ngực áo trắng là dòng chữ thêu tên
nổi bật: Agasa Hiroshi

Tôi được giao cho một chiếc kéo, cùng với bác sĩ “hói” tập tỉa các cậy cảnh. Làm được một lúc, tôi buột miệng:

- Sao không thấy bé Angel đâu vậy bác sĩ?

Cái đầu hói khẽ ngước lên ngạc nhiên

- Làm gì có đứa bé nào tên như vậy ở đây?

Keeeeeeeeeeeng............

Cái kéo trên tay tôi bủn rủn rơi xuống sân gạch, phát ra những tiếng kêu lạnh lẽo

Vậy là…tôi đã thực sự…gặp ma sao???

- Anh có mang kẹo cho em không? – Tiếng nói tối qua bỗng vang lên từ sau lưng

Tôi giật mình quay lại, và một lần nữa bắt gặp chiếc váy xanh nhạt bữa trước. Chỉ có điều…con bé ngồi xe lăn

- Em không phải Angel? – Tôi hỏi, khi nhớ lại những lời của bác sĩ “hói”

- Em là Ran Mori – Con bé buồn bã đáp lại – Nhưng em thích được gọi là Angel, vì nó giống với tên con búp bê

- Tại sao em ngồi xe lăn? – Tôi tò mò

- Em không đi được

- Tối qua anh thấy em ra tới cổng cơ mà – Tôi thốt lên kinh ngạc

- Em bò – Con bé nói nhỏ - Em không đi được…Chỉ bò thôi

Tôi chết sững sau khi nghe những lời thì thào buồn bã, rồi chợt nhớ tới những viên kẹo, tôi cầm lấy và đưa cho con bé

-
Em không được phép ăn kẹo đâu, nhưng đau quá, có viên kẹo ngọt sẽ thấy
đỡ ngay. Mấy nhỏ bạn cùng phòng em cũng thích kẹo lắm. Em ăn một viên
thôi, còn lại sẽ chia cho các bạn

Con bé lại cười, nhưng khác với
nụ cười buồn tối qua, đó là một nụ cười ấm áp nhất mà tôi từng gặp. Và
trong khoảnh khắc, tôi ước gì nụ cười đó sẽ luôn hiển hiện, mãi mãi…


----------------------------------------------



Tôi
thường xuyên tới thăm Angel, kết thân và cùng nhau chia sẻ mọi thứ.
Angel tám tuổi, ở đây được hai năm, con bé đã từng có một con búp bê
mang đôi cánh của thiên thần, với chiếc váy trắng và chiếc vòng thiên
sứ, nhưng nó rất cũ, thảm hại tới mức các nữ y tá buộc phải đem bỏ đi.
Vào cái tối khi không thấy búp bê, con bé đã bò ra cổng tìm, và gặp tôi.


Kể hết câu chuyện, con bé lại cười

- Em thích tên Angel giống tên con búp bê đã mất, vì nó là một thiên thần mang lại hạnh phúc cho mọi người

- Em ngốc quá! – Tôi cốc nhẹ vào trán con bé – Nếu thiên thần có thật thì họ đã không để em chịu khổ như vậy rồi

- Nhưng các bác sĩ đã nói sẽ giúp em khỏi bệnh – Con bé cương quyết – Nhất định thế!

- Nói vậy bác sĩ chính là thiên thần sao? – Tôi hỏi, giọng ngạc nhiên

- Vâng! – Con bé đáp ngay, không chút do dự, đôi mắt ngước lên nhìn tôi đầy hi vọng

Tôi im lặng khi nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt tím biếc, ấm áp ánh mặt trời


--------------------------------------



Khoảng
nửa năm sau, Angel bỗng dưng yếu đi. Con bé đau thường xuyên, đến nỗi
ăn gì cũng rất khó khăn. Những viên kẹo mà tôi mang đến, Angel cũng chỉ
có thể cầm được trong tay một chút, rồi đem chia cho mấy đứa nhỏ hơn.

Con
bé kể cho tôi nghe nhiều về người cha cảnh sát luôn yêu thương nó,
người mẹ luật sư luôn quan tâm nó và cả người bạn thuở nhỏ luôn lo lắng
cho bệnh tật của nó. Tôi hiểu, Angel đang muốn níu giữ lại những kỉ niệm
thân thuộc nhất, khi con bé biết rằng: mình sẽ chẳng bao giờ về nhà
được nữa.

Lặng đi một lúc, tôi lại tự hỏi...

Trong những khoảng kí ức đẹp đẽ ấy, liệu có tồn tại…những hình ảnh của tôi?


-------------------------------------------------



Đầu đông, tuyết rơi nhẹ, Angel ngồi bên cửa sổ, đôi mắt chăm chăm nhìn vào tờ lịch treo tường, hôm nay – 1/10.

- Em muốn ra ngoài một lát – Con bé khẽ thì thầm

Tôi gật đầu, hai tay nắm lấy chiếc xe lăn, đẩy ra khỏi cửa

Tuyết vẫn đang rơi, thỉnh thoảng, một cơn gió lạnh khẽ lướt qua, tê tái

Con bé nhắm mắt, nắm chặt hai tay cầu nguyện, và trong tiếng gió lạnh lùng, tôi bỗng nghe đâu một mong ước nhỏ nhoi

Con ước một lần được đứng trên đôi chân của mình

Gió ngừng thổi, tôi bất chợt dừng xe, cúi xuống đặt con bé lên vai mình

Con ước sẽ mãi mãi là đôi chân của Angel, để giấc mơ thiên thần một lần được thực hiện

Và gió, một lần nữa, lại mang theo điều ước đó…đi đến cuối chân trời

- Nếu em không bao giờ đi lại được – Angel cất tiếng – Em cũng sẽ bị bỏ đi như búp bê hả anh?

-
Em sẽ không bao giờ bị bỏ rơi đâu, Angel - Tôi lắc đầu, cánh tay bất
giác ôm con bé thật chặt - Em mãi mãi là cô bé thiên thần, một thiên
thần làm cho trái tim con người trở nên ấm áp và biết thế nào là niềm
vui khi được sống

- Vậy anh sẽ giúp em tiếp tục thực hiện niềm vui đó chứ? – Con bé hỏi, giọng nhỏ dần – Niềm vui của con người khi được sống…

- Nhất định rồi – Khóe mắt tôi đã bắt đầu cay nhẹ - Anh hứa đấy, Angel…

- Mình… - Con bé thốt ra từng hơi thở yếu ớt – Ngoắc tay nhé…

Tôi lại gật đầu.

Một cách nặng nhọc, con bé cố đưa những ngón tay gầy guộc ra móc lấy tay tôi.

Và trong khoảnh khắc, nó lỏng dần…lỏng dần…rồi tuột hẳn.

Tôi sững người, cảm nhận được dòng nước mắt đang chảy dài xuống khóe miệng, mặn chát!

Run
run đưa Angel về với chiếc xe lăn quen thuộc, tôi đặt vào lòng con bé
một con búp bê thiên thần trắng muốt, rồi thì thầm thật nhỏ

- Chúc mừng sinh nhật, Angel…


---------------------------------------------



Thời
gian trôi nhanh theo dòng chảy tất bật của cuộc sống. Đã mười năm kể từ
ngày Angel rời khỏi những kí ức mập mờ còn lưu lại trong trí nhớ của
một bác sĩ trẻ.

Lại một buổi sáng đầu đông.

Gió thổi mạnh, bật tung cánh cửa phòng phòng điều trị

Tuyết ùa vào, bám đầy trên mái tóc nâu nhạt

Tất cả...gợi lại cho tôi khung cảnh thân quen ấy...nơi chôn sâu những kỉ niệm và cả một lời hứa mãi mãi không thể xóa nhòa

Choàng lên mình chiếc áo khoác, tôi rút điện thoại, để rồi sững người khi nhận ra những con số hiện rõ trên màn hình – 1/10

Bước
nhanh ra phía cổng sau của bệnh viện, tôi chợt dừng lai, khi gió...một
lần nữa lại thổi, tuyết lại bay, phủ trắng mọi thứ trong khoảnh khắc.


dường như trong cái ảo ảnh mờ nhạt ấy, tôi đã bắt gặp một thiên thần –
một thiên thần mặc chiếc váy xanh nhạt, mái tóc đen xõa dài bay theo
gió, đôi mắt tím ấm áp ánh mặt trời, và nụ cười...rạng rỡ tựa sương mai.
Trên tay thiên thần là một con búp bê với đôi cánh trắng, giống hệt con
búp bê mà mười năm về trước, tôi đã dặt vào lòng bàn tay gầy yếu ấy.

Bất giác, tôi mỉm cười, mặc cho những giọt nước mắt vẫn tiếp tục lăn dài trên gò má

- Sinh nhật vui vẻ nhé...Angel.


END

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của mini042002





Fri Feb 15, 2013 2:06 pm
PleaseSayLove

New Members
PleaseSayLove
New Members

Tổng số bài gửi : 6
Xu : 9
Điểm : 1
Chòm sao : Libra
Giới tính : Nữ Birthday : 20/10/1999
Đến từ : Yên Bái
Tâm trạng : - Đừng nên khóc vì những điều đã kết thúc mà nên cười vì những điều đã xảy ra.

- Hãy mỉm cười trong cuộc sống. Nụ cười của bạn mang lại hạnh phúc cho người xung quanh và do đó cũng mang lại hạnh phúc cho chính bạn.

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 6
Xu : 9
Điểm : 1
Chòm sao : Libra
Giới tính : Nữ
Birthday : 20/10/1999
Đến từ : Yên Bái
Tâm trạng : - Đừng nên khóc vì những điều đã kết thúc mà nên cười vì những điều đã xảy ra.

- Hãy mỉm cười trong cuộc sống. Nụ cười của bạn mang lại hạnh phúc cho người xung quanh và do đó cũng mang lại hạnh phúc cho chính bạn.
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [One Short] Tên...của một thiên thần...



tem + phong bì vui chơi
SAD quá

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của PleaseSayLove







[One Short] Tên...của một thiên thần... Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang