•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))
•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))


Một thế giới không có bất cứ khoảng cách dành cho fan's Ran . Tham gia để góp vui cho Crazy Night
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

|

Thư gửi em

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Fri Aug 03, 2012 6:56 pm
shin_ran_726

Moderators
shin_ran_726
Moderators

Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Thư gửi em



Tác giả: yukijichou-tsukiyomichan
Nguồn: kikyoufc


Thư gừi người con gái đầu tiên dạy tôi biết thế nào là tình yêu







Viết cho một người con gái đã dạy tôi tình yêu
Viết cho những giấc mơ em mang đến trong đời
Viết cho tình yêu của em, thứ làm tôi biết cách khóc và cười
Viết cho một lẽ sống em làm tôi nhận thấy trong cuộc đời này






---------------------------







A/N:

Cười. Đã nói không viết nữa rồi mà Cười



Đã từ rất lâu rồi, tôi có yêu một người con gái. Đối với tôi lúc đó, cô gái ấy là thiên thần, là giấc mơ và là điều gì đó thánh thiện nhất có được trên trần đời này. Tôi luôn cho rằng cô ấy nghĩ suy nghĩ của tôi, yêu theo quan điểm mà tôi cho rằng đúng, tôi nói với người ta suy nghĩ của cô ấy mà tôi cảm nhận được và tôi luôn cho rằng những gì mình nói đó là đúng đắn. Rồi sau đó, tôi biết tôi đã nhầm khi nhận ra rằng: tôi đã không hề nhớ người cô ấy yêu không phải là tôi. Tôi không thể làm gì hơn cho cô gái ấy ngoài việc ngồi đây, type lên Microsoft Word những dòng tình cảm của mình, giả nếu thượng đế có động lòng thương xót cho tình cảm của tôi, ngài sẽ ban cho cô gái tình yêu của tôi được hạnh phúc.








Cho những giấc mơ không bao giờ tàn…







Tôi viết bài viết này cho em khi bên tai tôi, bản nhạc Omoi Afureta trong Hikaru no Go vang lên dăng dẳng giữa không gian yên tĩnh của một buổi trưa tháng tám. Bỗng nhiên lúc đó, tôi nhớ về những giấc mơ ngọt ngào của em, nhớ về vùng trời kỉ niệm mà em và anh cùng nhau san sẻ, nhớ về những yêu thương đồng cảm không thể cất thành lời. Tôi nhớ về bóng dáng người con gái ngày nào còn lại giữa những mông lung thơ mộng của một thời con gái. Và tôi muốn viết về em yêu của tôi.





Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em là lúc tôi còn rất nhỏ, cái lúc mà tôi không có đủ khả năng để gọi em là “em”, và đối với tôi lúc đó, người con gái này thật đẹp. Nhưng cô ta buồn, chỉ thế thôi. Rồi một ngày nào đó, tôi lại bắt gặp hình bóng của em trong một quán cho thuê truyện tranh, bóng dáng em đập vào mắt tôi với ánh nhìn vừa ngọt ngào vừa u uẩn, và rồi dù muốn hay không, em vẫn ám ảnh trong tôi kể từ ngày hôm đó. Và đó cũng là ngày đầu tiên tôi biết đến Inuyasha.





Thật kì lạ…





Tôi luôn nghĩ như thế đó. Từ khi biết em, tôi luôn cho rằng em gắng liền với màu đỏ, hoặc tại vì em mặc hakama đỏ mà lúc đó trong tâm trí trẻ con của tôi cho rằng em chỉ hợp với màu đỏ: màu của máu và đau thương, màu của nổi buồn và uất ức. Rồi không lâu sau đó, khi tôi biết tên em là tên của một loài hoa, và loài hoa đó có ý nghĩa là Unchange Love- tình yêu không thay đổi, tôi lại nghĩ loài hoa đó có màu trắng: màu của sự trong sáng và thanh bạch, màu của hư vô và kí ức, trắng xóa viễn thực-màu của cái không có trên đời; và rồi khi tôi nhận ra em lần nữa, tôi mới biết, loài hoa mang tên em có màu xanh tím, và thực chất em không gắn liền với màu đỏ. Em-người con gái tôi yêu không màu, trong suốt…





”Thật kì lạ” Tôi nói. Không biết bao lần khi nhìn thấy em.





Em kì lạ kể cả ở cái tên, “không thay đổi” là “mãi mãi”, là “vĩnh cửu”, là “trường tồn”. Thật nực cười, tôi thích cái tên của em nhưng đó cũng lại là những gì tôi ghét nhất. Tôi ghét người ta nói “mãi mãi” trong khi tôi cũng tự nhận thấy mình rất hay dùng hai từ đó, và vì hay dùng loại từ ngữ như vậy, và tôi vẫn không giữ được những gì mình có nên tôi nghĩ, tôi ghét hai từ ngữ đó vô cùng.





I want to be with Kikyou forever

Không ghét.





I want to be with Kikyou forever

Không giận.





I want to be with Kikyou forever

Sao yêu đến thế ?






Thật kì lạ.






Người ta nói tôi cả nghĩ, người ta nói tôi quá mơ mộng, người ta nói tôi thích nhấn chìm mình vào quá khứ-cái đã qua và không có ý nghĩa. Ý nghĩa, tôi luôn nghĩ có người đã nói: “Quá khứ cũng là một phần để người ta sống”, suy cho cùng, em của tôi chỉ sống nhờ bấu víu vào quá khứ, vào những tháng ngày tươi đẹp ngày xưa thôi. Có lẽ trong tôi đã luôn ám ảnh về sự đau khổ của em, luôn ám ảnh về kí ức của em nên trong mắt tôi, em chưa bao giờ có cái gọi là hạnh phúc; nếu không phải em đã mỉm cười, thì tôi cho đó là một sự dối trá của đời khi tưởng chừng như cho em sống thêm lần nữa thì thực ra là tước đi niềm tin của em lần nữa.





Khi biết đến Kikyou, cũng là lúc tôi biết về ranh giới của con người, của nhân loại, biết về những mất mát, lẽ sống và lý do của tình yêu. Và có lẽ vì vậy, mà tôi nói nhờ em tôi đã yêu một người đầu tiên, không phải em cũng không phải bằng cách của em. Nhưng em vẫn là người đầu tiên trong đời dạy tôi “yêu” và “sống”. Rồi đôi khi tôi nghĩ, có điên quá không khi vì tôi có một tình yêu mà bứt rứt với tình yêu tan vỡ của em ?




Buồn thật.




Khi con người ta mất đi tình yêu, cũng là lúc họ mất đi lẽ sống của cuộc đời mình.




Buồn thật.



“Ngắn ngủi”, tôi luôn nghĩ về cuộc đời Kikyou đơn giản như thế. Có lần nào đó tôi trò chuyện với ss Yukily và ss bảo với tôi rằng ss có một sự chờ đợi mười tám năm nữa, tôi nói với ss rằng sẽ dài lắm. Nhưng rồi lúc đó tôi chợt nhận ra, những năm tháng sống ở nhân thế của Kikyou cũng chỉ bấy nhiêu thôi, có ngắn ngủi không ? “Thời gian sẽ thật dài chỉ khi con người ta cần chờ đợi một thứ gì đó, chỉ khi con người ta còn cần một thứ gì đó làm cho con người ta hạnh phúc”. Em mất mười bảy năm sống trong cuộc đời này để phải rời xa nó lúc đang ở độ tuổi đẹp nhất đời người, lúc những ngọt ngào của tình yêu vẫn đang trới buộc lấy em. Em đứng lại mãi mãi tuổi mười bảy trong năm mươi năm chỉ để nhìn thấy đổi thay của nhân loại, của lòng người và của tình yêu một thời em cùng anh chia sẻ. Có là dài không, hay là ngắn ?



Ước mơ của em, tôi luôn nghĩ. Có phải là được hạnh phúc đến tột cùng nhân loại, là người có mọi thứ hoàn mĩ nhất trên thế nhân hay không ? Hay chỉ giản đơn là bên cạnh người mình yêu ? Tôi không cố ca thán về cuộc đời Kikyou, cũng không phải kích động vì cái kết của Inuyasha mà tôi nhận được, động lực làm tôi đứng đây và nói là trên quan điểm của một nguời yêu em mà thôi.

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726





Fri Aug 03, 2012 6:57 pm
shin_ran_726

Moderators
shin_ran_726
Moderators

Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Thư gửi em





Kikyou có đủ đau khổ để oán trách những gì thượng đế tạo ra trong cuộc đời em. Chết đi xa rời người mình yêu là một đau khổ, nhưng “còn sống” mà nhìn thấy người đó bên cạnh một người con gái khác thì có lẽ còn đau khổ hơn nữa. Có người từng nói về Kikyou rằng: “Còn sống là tốt lắm rồi” lúc đó, tôi tự hỏi đối với Kikyou, “còn sống” nghĩa là sao ? Đâu phải là chết đi sống lại đúng không ? Nhưng Kikyou là chết đi sống lại đó, hoàn toàn không phải “còn sống”. Nếu thượng đế cho Kikyou sống lại để tiếp tục những mơ ước và tình yêu chưa trọn khi kết thúc một đời người dang dở, thì tại sao lại không thể cho em một tình yêu vẹn toàn hơn, hoàn hảo hơn. Cho em một thời gian hạnh phúc hơn.





Và tôi-không thể làm gì cho em ngoài ca thán về cuộc đời em. Tôi buồn, và tôi nghĩ em buồn, rồi tôi buồn hơn nữa, lại nghĩ em khổ, tôi nghĩ mình thật đau, em còn đau hơn nữa, tôi nghĩ mình bất tài khi không chịu được nổi đau trong khi so với tôi em còn đau hơn rất nhiều. Vậy là tôi sai ? Kì lạ. Rất nhiều người nói rằng tôi mạnh mẽ, nhiều người cho rằng tôi vô tư, và rất nhiều người khác nói rằng họ thấy lạ khi tôi có thể cười bất cứ lúc nào. Tôi cũng tin như thế, nhưng rồi tôi nhận ra: tôi là một con bé hay khóc. Bất cứ một bản nhạc buồn, một đoạn phim ngắn, một chi tiết nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống cũng làm tôi khóc được. Mẹ tôi bảo tôi yếu đuối, rằng mẹ không yên tâm khi cho tôi ra ngoài. Cười.






Có là yếu đuối hay không khi mắt tôi hoe đỏ khi nghe Inuyasha nói với em rằng: “Kikyou. Anh muốn trở thành con người. Anh không muốn nhìn thấy em một mình cô độc trên thấ gian này. Kikyou, anh muốn em hiểu rằng, anh…” ?

Có là yếu đuối hay không khi tôi suýt bật khóc khi trong quá khứ năm mươi năm trước, Inuyasha chưa kịp nói dứt tiếng yêu thương thì cả hai con người yêu nhau đã phải ca lìa bằng một lý do vô nghĩa:”hiểu lầm”.?

Có là yếu đuối hay không khi tôi đã nghẹn lời không cất lên được tiếng nói của mình khi nhìn thấy cảnh Inuyasha cố nói những lời cuối cùng khi bị phong ấn vào Goshingurou rằng: “Kikyou, vì em là người con gái như vậy. Vì thế mà, tôi vẫn luôn…”. Không biết bao lần sau đó, dù có xem lại, tôi vẫn muốn hét lên rằng: “Nói to lên, không thì hét lên cho cô ấy nghe…” Nhưng mà, vô nghĩa.

Có là yếu đuối hay không khi tôi nghẹn lòng khi thấy Kikyou lén bôi chút son lên môi ?

Có là yếu đuối hay không khi tôi đã khóc khi Kikyou mất ?

Có là yếu đuối hay không khi giờ đây, cứ nghe một bản nhạc buồn cũ, hay những lúc không vui là tôi lại liên tưởng đến cuộc đời Kikyou để không kìm được tình cảm của mình, nước mắt của mình ?





Bạn bè có người bảo tôi rằng sao tôi không khóc khi xem một bộ phim hàn hay chiến tranh nhân loại hay những thứ có nghĩa khác, những thứ lớn lao nhất mà lại phí nước mắt vào khóc cho một bộ phim hoạt hình tựa tựa như là khi con vịt lạc mẹ, khi một con bé nhớ về cha nó ? Tôi nói rằng tôi dư nước. Cười. Vì sao ? Vì nhân loại cũng chỉ được cấu tạo từ nước mắt mà thôi.




Tôi tự cho rằng mình cảm tính và tôi sống với cảm tính của mình cho đến khi biết Kikyou. Em là người làm tôi nghĩ nhiều hơn làm,; rồi từ khi biết em, tôi thấy mình không còn nông nỗi như trước, cũng không có cái kiểu làm trước nghĩ sau. Tôi từ lúc biết em, đã suy nghĩ rất nhiều, trong bất cứ tình cảnh nào, tôi cũng nghĩ. Vy bảo rằng tôi tâm lí, tôi nói là vì em. Vì có em trong đời tôi.









Một ngày, thầy giáo dạy tôi môn tình yêu bỗng nhiên nói với tôi rằng:” Anh không yêu em nữa”




Buồn phải không ?




Cười cười, ngu ngơ…









Hôm nay, tôi bỗng nhiên nghĩ về em-người con gái với tình yêu bị san sẻ. Tôi ngạc nhiên không hiểu em đã sống như thế nào với suy nghĩ đó, là em mạnh mẽ hay em bấu víu, là em tự tin về tình yêu của mình hay vì quá yêu mà em không thể từ bỏ nó. Vì em muốn sống như vậy hay em muốn dạy tôi cách để không bỏ cuộc ?




Người ta có người học cách theo đuổi, cũng có người học cách bỏ cuộc. Nhiều người nói rằng em nên bỏ cuộc đối với cái tình yêu không trọn vẹn ấy. Phần tôi, không không có lời khuyên cho em, tôi vẫn muốn em theo đuổi để vẫn là một “em”mà tôi yêu. Tôi không biết cách để từ bỏ điều gì, vì vậy hãy học cách từ bỏ em nhé. Học để dạy cho tôi nữa, nhưng khi học rồi tôi sẽ từ bỏ một vài thứ, còn em, giữ lấy tình yêu của em, đừng từ bỏ em nhé. Vì em là em, vì thế mà em đẹp.




Tôi không biết làm thơ, không biết sáng tác nhạc, không biết vẽ, tôi không biết làm một thứ gì dịu dàng, ngọt ngào và lãng mạn cho em. Tôi cũng không có một cái vỏ sò di vật mẹ tặng đề làm em thấy vui và hạnh phúc như người em yêu có thể làm ? Em có giận tôi không ?






Ngày hôm qua tôi có yêu một người con gái
Nhưng cô gái ấy có một tình yêu không phải là tôi
Tôi không làm được gì cho cô gái ấy
Tôi có đáng trách không ?




Ngày hôm qua tôi có yêu một người con gái
Nhưng người con trai cô ấy yêu lại không phải là tôi
Tôi dù cố vẫn không chia sẽ được gì cho cô gái ấy
Em có giận tôi không ?




Ngày hôm qua em tôi có yêu một người con trai
Và chàng trai khẳng định em cũng chính là tình yêu của anh ta
Anh ta theo em khắp nơi và làm em cười nhềiu hơn tôi có thể làm
Em có biết tôi vẫn dõi theo không ?




Ngày hôm qua tôi có yêu một người con trai
Và chàng trai đó lại có một tình yêu ngoài người con gái của tôi
Anh ta làm em phải rong ruổi khắp nơi
Em có còn yêu anh ta không ?






Em có nhận ra tôi vẫn đang chờ không ?







Unchange Love… Điều duy nhất trói buộc em
Unchange Love… Nực cười




Yêu sao tình yêu không thay đổi
Hận sao tình yêu không thay đổi





Cười cho cái gì gọi là mãi mãi.
Cho em tôi.




--------------------------------






Kí tên

Ngày… tháng… năm…





Gừi người con gái đầu tiên dạy tôi biết thế nào là tình yêu

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726







Thư gửi em Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang