•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))
•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))


Một thế giới không có bất cứ khoảng cách dành cho fan's Ran . Tham gia để góp vui cho Crazy Night
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

|

[ One-Shot ] Tớ sẽ quay về

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Mon Jun 25, 2012 11:19 pm
Amura_Rinko

Administrators
Amura_Rinko
Administrators

http://crazy-night.forum-pro.net
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: [ One-Shot ] Tớ sẽ quay về



Tên : Tớ sẽ quay trở về - I'll definitely come back...
Tác giả : *~$Janie~Phương$~*
Disclaimer : Họ không thuộc về tôi, bác Gosho chỉ tạo ra họ, họ thuộc về nhau.
Thể loại : Romance, OneShot
Tình trạng : Complete

Bắt đầu nhá

Ran
vẫn đang cầm chặt đôi găng tay mà Shinichi đã tặng. Đã 1 năm từ khi
Shinichi ra đi, trong một năm, cô chỉ gặp cậu ấy đúng 5 lần. Càng ngày,
cô càng nhớ cậu da diết. Hiện giờ, cô đang đứng trước cổng nhà Shinichi.
Hai năm trước, cũng tại nơi này, cô đã chờ Shinichi suốt mấy giờ đồng
hồ, cuối cùng, cậu cũng xuất hiện, liệu lần này… phép màu sẽ hiện ra ?

*-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-*

“Sao cơ ạ ? Con phải sang Mỹ sao ?” Conan hét lớn sau khi nghe lời đề nghị của bố mẹ mình, “Nhưng con…”

“Bây
giờ tổ chức áo đen đã bị tiêu diệt, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích
viên thuốc giải, bố nghĩ con không muốn ở cái hình hài này mãi đâu.” Ông
Suyaku ôn tồn đáp, “Khoa học Nhật Bản không thể bằng khoa học Mỹ được, ở
đó, con sẽ có được thuốc giải sớm thôi.”

“Nhưng con không muốn đi.” Conan vẫn nhất quyết không chấp nhận.

“Mẹ biết con không muốn rời xa Ran, nhưng nếu con không thể trở thành Shinichi được nữa thì sao ?” Bà Yukiko nói.

“Đó là việc của con.”

“Shinichi,
con nghĩ con ở bên Ran với hình hài Conan đến khi nào ? Con nghĩ
Shinichi ra đi mãi thì Ran vui sao ? Cứ đi với bố mẹ, sau một thời gian,
con có thể ở lại Nhật bao lâu tùy thích.”

Conan không nói gì
thêm, cậu cúi mặt. Haibara nhìn thấy, cô cũng cảm thấy tội cho cậu chàng
thám tử này, nhưng cô chẳng biết nên nói gì. Thời gian trôi qua, sau
một hồi im hơi lặng tiếng, Conan nói, giọng đầy sự buồn bã :

“Thôi được rồi, con sẽ đi. Nhưng con muốn gặp Ran, với thân xác của Shinichi Kudou.” Đến đây, cậu ngẩng cao đầu, nhìn Haibara.

*-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-*

Ran
vẫn đứng đó, dù cho cái lạnh thấu xương đang muốn nuốt chửng cô, cô vẫn
đứng đó, mắt nhìn về mọi phía, cô vẫn mong hình ảnh Shinichi sẽ xuất
hiện, dù chỉ một lần.

Từ đằng xa, chính xác là nơi đầu hẻm, một
bóng người cao cao, trẻ tuổi đang bước lại gần. Ánh đèn đường yếu ớt
không đủ để soi rõ khuôn mặt người ấy. Nhưng Ran lại đột nhiên quay
người về phía người đó, mắt nhìn không chớp. Cái bóng đen ngày một gần
Ran hơn, hình ảnh khuôn mặt cậu cũng rõ hơn, người dó không ai khác,
chính là Shinichi Kudou mà cô ngày đêm mong chờ.

“Sh…Shinichi…?”
“Lâu quá không gặp, Ran ? Cậu vẫn khỏe chứ hả ?” Shinichi cố giữ giọng bình thường.

“Sao
mà khỏe được ? Bấy lâu nay cậu đã ở đâu ? Cậu có biết tớ lo cho cậu lắm
không ? Bây giờ cậu sẽ về luôn chứ ?” Ran nắm lấy đôi tay Shinichi thật
chặt, như muốn giữ chặt lấy hình ảnh này.

Shinichi cắn răng nhìn đi chỗ khác. Rồi cậu lại cười.

“Ta mới gặp lại nhau mà, sao lại nói thế ? Ta nói chuyện một chút nha.”

Cả hai người đứng tựa lưng vào cánh cổng. Tuyết bắt đầu rơi, và cuộc trò chuyện của hai người cũng bắt đầu.

“Năm sau là năm cuối cấp rồi đó, cậu có kế hoạch gì chưa ?” Shinichi mở lời.

“Vẫn chưa ! Còn cậu ?” Ran nở nụ cười.

“Tớ hả…Có đấy…” Giọng Shinichi nhỏ dần.

“Cậu sẽ quay lại trường chứ ?” Ran hỏi tiếp.

Shinichi không trả lời.

“Ran này, nếu một ngày, tớ…” Cậu nói.

“Cậu sao ?”

“Nếu một ngày, tớ… đi xa, thì cậu sẽ thế nào ?” Cậu nhìn thẳng vào mắt Ran, vẻ cực kỳ nghiêm túc.

“Cậu nói gì kỳ vậy ?” Ran cười, cứ nghĩ đó là một câu nói đùa, “Gì mà đi xa ở đây ?”

“Tớ đang nghiêm túc đấy.”

Ran không nói gì, chỉ nhìn vào mắt Shinichi, lộ rõ vẻ lo lắng.

“Tớ sẽ sang Mỹ, và ở đó một thời gian dài.” Shinichi thở dài, nói, “Đó hoàn toàn là sự thật.”

“Hả ?” Giọng Ran nhẹ tênh, cô như không tin vào tai mình.

“Đừng giận tớ, Ran à, tớ…”

“Tớ sẽ đợi cậu.” Ran nói, miệng cười, nhưng đôi mắt thì đã đẫm lệ.

“Ran !?”

“Tớ
biết cậu có lý do nên mới ra đi, tớ không biết đó là gì, nhưng tớ vẫn
tin, cậu sẽ quay về với tớ.” Ran mỉm cười với Shinichi, dù vậy nhưng
nước mắt cô vẫn tuôn dài.

“Ran…” Shinichi nhìn cô, không nói nên
lời, “Nếu cậu đã nói vậy, thì… tớ sẽ nói… Tớ… NHẤT ĐỊNH SẼ TRỞ VỀ !” rồi
cậu cương quyết nói với Ran.

Bỗng người Shinichi nóng như lửa
đốt, cậu biết mình đã đến giới hạn của viên thuốc thử nghiệm, cậu cố che
dấu nỗi đau và cười nói :

“Thôi, cậu về nghỉ đi, tối rồi, chắc bác Mouri lo cho cậu lắm.”

“Ừm.”
Ran chỉ nói thế, rồi quay lưng bước đi, cô cố bước thật nhanh, để không
phải quay đầu lại, như vậy sẽ làm cho Shinichi thấy cô đang khóc, khóc
rất nhiều.

Shinichi vẫn đứng đó, chịu đựng cơn đau và… gục ngã.

*-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-*

“Em về rồi.” Conan mở cửa bước vào, cậu thấy Ran đang ngồi nức nở trong phòng khách.

“Chị khóc sao ?” Conan đến gần Ran, hỏi.

“Ủa, Conan mới về đó hả ?” Ran nhanh chóng gạt hết nước mắt, “Em có muốn ăn gì không ? Để chị nấu mì cho em nha.”

“Chị Ran à !” Conan nói nhanh trước khi Ran kịp chạy đi, “Ngày mai em sẽ phải về lại với bố mẹ em rồi.” giọng Conan thấp xuống.

“Hả ?” Ran ngỡ ngàng quay lại.

“Bố
mẹ em nói sẽ đến đón em vào ngày mai.” Cậu cúi gằm mặt, “Vậy có nghĩa
là hôm nay sẽ là ngày cuối em ở lại đây, cũng có thể là ngày cuối em
được gặp chị.”

Ran quỳ xuống bên Conan, lấy tay ôm lấy mặt cậu.

“Đó
là niềm vui của em mà, với lại chị đâu có lý do gì để giữ em ở lại. Em
cứ về đi, không cần báo chị cũng được.” Rồi cô ôm chầm lấy Conan, “Em
sướng hơn chị rất nhiều, em có thể được đoàn tụ với người em yêu thương,
nhưng chị thì không, chỉ mới gặp anh ấy đây thôi, chị đã phải xa anh ấy
một lần nữa.” Ran nói trong những tiếng nấc.

“Chị Ran…”

Conan
chỉ biết đứng đó, làm chỗ dựa cho Ran, trong ngày cuối cùng. Cậu không
thể nói được lời nào lúc này, cậu chỉ cầu cho mình được trở thành
Shinichi ngay tức khắc.

Một lúc sau, Ran buông Conan ra.

“Chị xin lỗi, thôi, em về dọn hành lý đi.”

“Không sao đâu ạ.” Conan quay mặt đi, “Mai em sẽ đi sớm, vậy nên… tạm biệt chị.”

Rồi cậu bước đi thật nhanh đến phòng, cậu cố giấu Ran đôi mắt đang hoe đỏ của mình từ nãy đến giờ.

Đêm ấy, Ran đã có 2 sự mất mát làm cô phải khóc thật nhiều…

*-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-**-*

Hai
năm sau, có một cô gái xinh đẹp đứng trước cổng nhà Kudou, đó không ai
khác chính là Ran, lúc này, cô đang là sinh viên năm 2 của Đại học Y.
Trong 2 năm, cô vẫn không ngừng chờ đợi Shinichi tại cánh cổng thân
thuộc này. Đó cũng là một ngày đông lạnh giá, trên đôi tay Ran vẫn là
đôi găng tay mà Shinichi đã tặng, cô tin rằng nơi này sẽ đem Shinichi
trở về với cô.

Hai tiếng, ba tiếng, cả buổi trời,… cho đến khi
trời đã tối, đèn đường đã được bật sáng, Ran vẫn không thấy bóng dáng
Shinichi, cô lại buồn bã. Tuyết lại rơi. Cũng có một thứ khác đang rơi
lúc ấy, chính là nước mắt của Ran. 2 năm qua, không khi ngào nỗi nhớ
Shinichi của Ran lại trào dâng mãnh liệt như lúc này. Cô bật khóc, khóc
nhiều như cái ngày mà Shinichi nói rằng sẽ đi Mỹ.

Đến một ngã ba đường, đèn cho người đi bộ đang có màu xanh, nhưng khi Ran đến gần, nó lại đổi thành màu đỏ (màu… gì ấy nhỉ ?).

“Sao lại là đèn đỏ lúc này chứ !?” Ran thốt lên.

“Sao vậy ? Cậu thích màu đỏ lắm mà !” Một giọng nói thân quen vang lên.

Cô nhìn xung quanh, cô biết rõ đó là giọng của Shinichi, nhưng… cậu ấy ở đâu trên con đường đêm tăm tối này ?

“Cậu đã nói đúng, chúng ta gặp nhau… luôn là nhờ màu đỏ !”

Giờ
thì Ran có thể thấy một bóng đen bên kia đường, mà cô biết chắc đó là
Shinichi. Cái bóng tiến lại gần cô hơn. Cho đến khi người ấy đang ở
trước mặt. Đó đúng là Shinichi, Shinichi Kudou mà cô đã chờ đợi trong
suốt 3 năm (tính cả năm teo nhỏ nữa nhá).

“Tớ đã bảo là tớ nhất định sẽ trở về mà !” Shinichi lên tiếng.

Ran
như không tin vào mắt mình, nhưng rồi cô lại ôm chầm lấy Shinichi, và
khóc trong lòng cậu ấy, khóc trong sự vui sướng và hạnh phúc.

Shinichi cũng ôm Ran, nói thì thầm bên tai cô :

“Có một chuyện, tớ rất muốn nói với cậu từ lâu lắm rồi.” Cậu ngừng lại, lấy hơi một tí, rồi nói, “TỚ YÊU CẬU LẮM, RAN À !”

Ran mở to mắt, buông Shinichi ra, nhìn thẳng vào mắt của cậu.

“Sh…Shinichi…”

Ban đầu có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó, cô mỉm cười.

“Tớ
sẽ ở lại đây luôn, không bỏ đi đâu nữa. Những ngày qua ở bên Mỹ, tớ đã…
mà không, tớ phải nói cho cậu sự thật…” Shinichi nói thật nhanh trong
bối rối.

Nhưng sau đó, cậu không thể nói gì thêm được : Ran đã cho cậu một cái “khóa môi”. Rồi Ran nói :

“Đó là những việc của quá khứ, tớ không muốn nhắc lại đâu.”

Hai
người cùng nở nụ cười. Shinichi ôm chặt lấy Ran ngay sau đó. Đến lúc
này, ta có thể biết chắc, không gì có thể chia cắt được họ nữa…

THE END

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Amura_Rinko







[ One-Shot ] Tớ sẽ quay về  Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang