Tác giả: danky
Nguồn: kikyoufc
Khi em cảm nhận được hơi ấm, em nghĩ đến những đêm đơn lạnh
Và em nhớ....những giấc mơ mang bao hoài niệm của anh
..tất cả yêu thương, hạnh phúc anh nói tan như ảo ảnh
Khi bất chợt nhận ra, đầu xuân nay vai em đã thấm tuyết lạnh.
Có ai đó đã nói yêu thương là khi con người ta không mong được đáp đền.
Có ai đó đã nói trao ban là khi con người ta không mong được ban tặng.
Có ai đó đã nói hạnh phúc là khi con người ta tin tưởng và hi vọng.
Ai đã nói đó......
Như khi hai con người cách xa hai phương trời, đằng sau em là cả một nhân loại đáng sợ, ganh đua, nơi mà những cuộc chém giết vẫn luôn tiếp diễn, vẫn luôn trường tồn mãi mãi, đằng sau thế giới man trá ấy lại là anh, và rồi đằng sau anh, sau chính anh......
Còn nhớ năm mươi năm trước, khi em gặp anh chỉ có hoa và cỏ.
Còn nhớ năm mươi năm trước, khi em tìm thấy anh chỉ có mây và gió.
Còn nhớ năm mươi năm trước, khi em ở cạnh anh chỉ có mưa và nắng.
Và cứ như thế, bình yên.....
Được mãi mãi thế này thì tốt nhỉ. Ước gì...
Ước gì.....!
Rong ruổi trên những thảo nguyên xanh rờn, vui với mây, đùa với gió, nói lên tất cả những hi vọng và mơ ước, sẽ hạnh phúc lắm nhỉ? Phải thế không?
Không ! Một người chưa từng ôm hưởng hạnh phúc sao có thể biết hạnh phúc là thế nào.
Một người chưa từng được đón nhận sao có thể biết trao ban niềm vui.
Một người chưa từng biết tin tưởng sao có thể hi vọng.
Có thể không?
Đã năm mươi năm trôi qua, anh có còn nhớ đến em hay không?
Là có phải không? Kí ức trong anh rõ ràng như thế, hoài niệm của anh còn vẫn vương ở đây....vẫn còn em, phải thế không?
Đã năm mươi năm trôi qua, anh có còn muốn ở cạnh em hay không?
Một khi trái tim anh đã mang bóng hình người con gái khác.
Một khi tâm linh anh đã không còn dành riêng cho em.
Một khi,....
Là có phải không? Vậy tại sao anh lại muốn em trở về với thân xác cô gái đó, tại sao không giữ em ở đây, bên cạnh anh. Tại sao?
Đã năm mươi năm trôi qua, anh có còn ...yêu em hay không?
Tình yêu của anh còn không, hay đó chỉ là sự tiếc nuối, là hối hận đối với quá khứ ngày xưa?
Ừ, quá khứ đẹp, đẹp lắm, đẹp để rồi hiện tại hôm nay chỉ còn là những dối trá, lừa lọc, chỉ còn những niềm tin yêu, tấm chân tình lạc lõng và một hi vọng mong manh không có chỗ dựa, không có điểm tựa.
Tất cả những yêu thương ngày xưa, hôm nay em đã không còn nhận thức được, thay vào đó....hình như....là nỗi đau.
Khi em có thể hiểu được cuộc sống này vỗn không còn là của em, trái tim anh đã không còn thuộc về em, tất cả đã quá lỡ làng, muộn màng thật rồi.
Khi em lạc lối ở một cuộc sống mới với thân xác bùn đất mới dễ mục nát, anh song hành cùng những người bạn.
Khi em ngỡ ngàng trước sự thay đổi của số phận với một tấm chân tình bị quên lãng, anh đắm chìm trong niềm vui sum họp.
Giờ ta có còn ở bên nhau không?
Ừ, cô ấy đang ở bên anh, vị trí mà đáng lẽ ra em phải là người sở hữu,..và trong những cuộc vui, cô ấy sẽ chia sẻ với anh, khiến anh cười, anh khóc, mang đến cho anh những xúc cảm tinh khôi của một con người thật sự, điều mà em chưa thể làm nhiều.
Cô ấy sẽ thay đổi số phận của anh, cho anh niềm hạnh phúc và chữa lành những vết thương từ sâu thẳm trái tim, điều mà em từng muốn thực hiện.
Cô ấy sẽ thay thế em...có thật vậy không?
Một mình thế này sẽ cô độc lắm, nhưng em chấp nhận ra đi một mình để anh sum họp bên những người bạn, chỉ cần anh nhớ đến em dù chỉ một chút thôi, vì đứng trước một số phận mà cả trái tim lẫn cuộc sống đều không còn thuộc về em, chỉ có thể nhìn theo và cầu chúc cho anh được hạnh phúc.
Dù ta không còn bên nhau nhưng mong anh được hạnh phúc.
Em sẽ ra đi, chỉ một mình thôi, còn anh sẽ hạnh phúc chứ.
Em sẽ ra đi, lặng dõi theo anh trên ngã đường của số phận, anh sẽ bình an chứ.
Em sẽ ra đi, umh, li biệt thật rồi, không phải là năm mươi năm nữa mà có thể là suốt hàng trăm kiếp người, biết ta có gặp lại nhau không?
Khi em cảm nhận được hơi ấm, em nghĩ đến những đêm đơn lạnh
Và em nhớ....những giấc mơ mang bao hoài niệm của anh
..tất cả yêu thương, hạnh phúc anh nói tan như ảo ảnh
Khi bất chợt nhận ra, đầu xuân nay vai em đã thấm tuyết lạnh
"I'll alway protect you"
Li biệt lần này là mãi mãi? Chia xa thật rồi. Khi linh hồn em hòa vào ánh sáng, em ước sẽ mãi được dõi theo anh. Rồi một ngày nào đó, không xa nữa đâu, khi bánh xe số phận ngừng quay, ta sẽ gặp lại nhau chứ?
Và lúc đó, em biết,.....chúng ta sẽ mãi mãi ở cạnh nhau.