•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))
•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))


Một thế giới không có bất cứ khoảng cách dành cho fan's Ran . Tham gia để góp vui cho Crazy Night
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

|

Cross-Star Lover

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Sat Jul 07, 2012 10:29 am
shin_ran_726

Moderators
shin_ran_726
Moderators

Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Cross-Star Lover



Tên : Cross-Star Lover
Tác giả : chibi-Nao
Các nhân vật đầu thuộc bản quyền của tác giả, YTV và Shounen Sunday.
Nguồn: fanfiction.net


Chap 1: lời nguyền
- Ran!
- Nguy hiểm lắm Shinichi! Bọn chúng đã cài bom hẹn giờ ở đây!
- Không sao đâu Ran. Chúng ta sẽ làm được! Tớ sẽ đưa cậu ra khỏi đây an toàn!.
Flashback. Một tuần trước ...
Cuối cùng tiến sĩ Agasa và Haibara đã điều chế thành công thuốc giải độc APTX-4869. Shinichi và Heiji phụ trách việc tìm kiếm hang ổ của tổ chức áo đen, nhưng Ran và Kazuha đã bị Gin và Vodka bắt cóc. Manh mối duy nhất là một bức mật thư. Shinichi và Heiji đã giải được bức mật thư và tìm ra nơi ẩn náu của bọn chúng. Nhưng chỉ với hai thằng nhóc học sinh trung học thì không thể tiêu diệt toàn bộ tổ chức đó, nên họ đã bảo tiến sĩ Agasa và Haibara gọi cảnh sát.
End flashback
- Ran, tớ yêu cậu...Tớ yêu cậu hơn bất cứ thứ gì trên đời này.
Shinichi cuối cùng cũng có thể nói với Ran tình cảm của mình.
- Hãy tin tớ! Chúng ta sẽ được an toàn, tớ còn rất nhiều điều muốn nói với cậu. - Shinichi ôm chặt Ran trong tay.
- Shinichi! - Ran cảm thấy thật hạnh phúc khi cuối cùng Shinichi cũng trở về bên cô, dù bây giờ có xảy ra chuyện gì cũng không quan trọng nữa.
...........................
Tại bệnh viện đa khoa Beika
Phòng 831, Heiji Hattori
- Ah... Đau quá! - Hattori cuối cùng đã tỉnh lại. Anh thấy mình nằm trên giường trong bệnh viện, và Kazuha ngồi bên cạnh. Cánh tay phải và chân anh đã được băng bó cẩn thận.
- Heiji, cậu không sao chứ! - Kazuha lo lắng hỏi.
Heiji nhận thấy hình như mắt Kazuha hơi sưng, chắc hẳn cô ấy đã khóc rất nhiều. Trên tay cô cũng có một vài vết thương.
- Tớ không sao. Không nhớ là tớ có bùa cậu làm cho ah?
Heiji cảm thấy có lỗi khi để Kazuha rơi vào tình huống nguy hiểm như vậy.
- Ừm...có đau lắm không?- Anh chỉ vào các vết thương trên tay cô.
- Không, không còn đau nữa. - Kazuha lắc đầu. - Cậu không sao là tốt rồi. Nước mắt bắt đầu rơi trên má Kazuha.
- Ngốc! Khóc cái gì chứ? Đã bảo tớ không sao rồi mà! - Heiji hơi ngạc nhiên khi thấy Kazuha khóc.
- Cậu dám bảo tớ ngốc ah? Tớ đã rất lo cho cậu đấy - Kazuha nói - Tớ lo lắng cho người mà tớ quan tâm và yêu thương không được sao?
- Kazuha - Heiji đỏ mặt.
Kazuha quyết định rằng đây có thể là cơ hội để thay đổi mối quan hệ của hai người
- Heiji...ừm... tớ thích cậu Heiji ah. - Mặt Kazuha đỏ bừng lên, cô có cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
- Tớ thích cậu từ lâu lắm rồi, và... - Kazuha liếc nhìn Heiji. Anh đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên má Kazuha trước sự ngạc nhiên của cô.
- Kazuha...
Hai khuôn mặt dần sát lại gần nhau...
- Heiji! Cuối cùng con đã tỉnh rồi - bà Shizuka đột ngột xông vào - Bố đã trở về Osaka trước để...- chợt bà nhận thấy Heiji và Kazuha đều có vẻ lúng túng. Như hiểu ra điều gì, bà cười:
- Mẹ cũng về Osaka đây. Kazuha, chăm sóc cho Heiji giúp cô nhé! - rồi bà để hai người trong phòng một mình.
- Thế còn Kudo sao rồi? - Heiji hỏi.
- Cậu ấy vẫn còn hôn mê. Tớ lo cho Ran quá.
Kazuha đẩy một chiếc xe lăn đến trước Heiji.
- Ngồi lên đi. Chúng ta đi xem cậu ấy thế nào!
Lúc này tiến sĩ Agasa và ông bà Kudo đang nói chuyện với bác sĩ.
- Bác sĩ, khi nào thì Shin-chan nhà chúng tôi có thể tỉnh lại? - bà Yukiko hỏi, đầy vẻ lo lắng
- Ông bà yên tâm! Cậu bé sẽ tỉnh lại khi thuốc mê hết tác dụng, sẽ sớm thôi - bác sĩ trả lời
- Có điều trong quá trình phẫu thuật, tim cậu ấy đã ngừng đập trong vài giây, vì vậy lúc đó não đã bị deoxy hóa (đoạn này ko hiểu gì hết >"< ), có thể sẽ có một số tác dụng phụ trên bệnh nhân.
- Chuyện gì sẽ xảy ra? - ông Kudo hỏi
- Trước hết chúng ta phải đợi cậu ấy tỉnh lại đã.
Ran vẫn ngồi bên cạnh Shinichi, cô thực sự rất lo lắng cho cậu ban thám tử của mình.
- Tất cả là tại mình. Nếu Shinichi không cố gắng bảo vệ mình, cậu ấy đã không...- Ran lại bắt đầu khóc.
Đột nhiên cô thấy ngón tay Shinichi khẽ cử động.
- Shinichi!
- Ư, đây là đâu? - cuối cùng Shinichi cũng đã tỉnh lại.
- Trong bệnh viện, ơn trời cậu đã tỉnh lại rồi!- Ran mừng rỡ ôm chầm lấy Shinichi, như sợ rằng anh sẽ biến mất một lần nữa.
Mặt shinichi đỏ ửng lên khi Ran ôm anh.
- Trong bệnh viện? Chuyện gì vậy chứ? Ouch, đầu tôi đau quá! - Shinichi ôm đầu - Cô là ai?
Một nỗi sợ hãi bất ngờ ập đến với Ran khi cô nghe câu hỏi của Shinichi.
- Tớ là Ran đây mà, cậu không nhớ sao?
- Ran là ai? Tôi là ai? Tôi không nhớ gì cả.
Chap 2: Trở về

- Shinichi đã tỉnh lại rồi! - bà Yukiko mừng rỡ - Nagase sensei, con trai tôi không sao chứ?
- Cậu nhà không sao - ông Nagase trả lời - nhưng có vẻ cậu ấy đã bị mắc chứng mất trí nhớ
- Mất trí nhớ? Ý ông là nó đã quên hết chúng tôi sao?
- Có thể nói như vậy, nhưng xin bà đừng lo, đó chỉ là tạm thời thôi. - ông Nagase bình tĩnh đáp.
- Vậy khi nào thằng bé có thể phục hồi được? - ông Yusaku hỏi
- Tôi không thể nói ngay được. Một số bệnh nhân có thể phục hồi trong vòng một tháng, trong khi một số khác cần phải chờ đợi trong nhiều năm. Dù thế nào ông bà cũng nên chuẩn bị tinh thần.
Trong phòng Shinichi.
- Này Kudo, cậu có nhớ tớ là ai không? - Heiji hỏi
- Cậu là Hattori!- Shinichi trả lời - và là một thám tử nổi tiếng vùng Osaka.
- Cậu đã nhớ lại mọi chuyện rồi... - Heiji vui mừng khi thấy có vẻ trí nhớ của Shinichi đã phục hồi
- Vậy thì cậu cũng nên nhớ ra cô ấy là ai chứ - Heiji chỉ tay vào Ran. Nét buồn bã thể hiện rõ trên khuôn mặt cô. Cô đã chờ đợi Shinichi quá lâu, và rồi giờ anh cũng đã ở đây, trước mặt cô nhưng cảm giác lại cách xa cô như vậy.
- Khoan đã! Tôi không nhớ gì cả. - Shinichi nói - Tôi biết cậu là Hattori vì trên quần áo của cậu có đánh dấu tên, và cậu nói giọng Kansai. Tôi còn thấy cậu nói chuyện với cảnh sát. Họ có vẻ nhẹ nhõm sau khi nói chuyện với cậu, nên chắc cậu đã giúp đỡ họ chuyện gì đó.
- Wow! Cậu vẫn là một siêu thám tử ngay cả khi bị mất trí nhớ. - Heiji thán phục
- Đương nhiên cậu ấy khác với cậu rồi, đồ ngốc! - Kazuha xen vào - Tớ là kazuha Toyama.
- Chắc cậu là bạn gái của cậu ta? - Shinichi tỉnh bơ
Khi nghe lời phán đoán của Shinichi, mặt Heiji và Kazuha lại đỏ bừng.
- Đồ ngốc! Cậu đang nói cái gì vậy hả? - Heiji lập tức phản bác
- E hèm - Heiji tằng hắng - Quay lại vấn đề chính nào. Có một người mà cậu không thể quên được, người đó đã chờ đợi cậu cả một thời gian dài đấy.
- Huh?
- Là Ran Mouri, cậu không nhớ ah? Cô ấy là bạn gá... - Heiji bị ngắt lời bởi một cú nhéo mạnh của Ran từ đằng sau.
- Bạn gì cơ? - Shinichi hỏi với vẻ khó hiểu
- Tớ là Ran, hai chúng ta là bạn cùng lớp và là bạn của nhau từ nhỏ, chỉ có vậy thôi - Ran tiếp lời - Cậu đừng nghĩ về chuyện này nữa, hãy nghỉ ngơi đi!
Sau đó cô lôi cả Heiji và Kazuha ra ngoài.
- Ran-chan, sao cậu không nói thật ra? - Kazuha hơi bực mình về Shinichi - Sao hắn có thể quên cậu được cơ chứ? Cậu nên nói thẳng với hắn về mối quan hệ của hai người.
- Bình tĩnh đi Kazuha-chan. Tớ đã nói với cậu ấy rồi mà.
- Nhưng cậu không nói cậu là bạn gái của hắn.
- Tâm trạng Shinichi bây chắc đang rất bối rối, tớ không muốn gây thêm áp lực cho cậu ấy, giờ cậu ấy cần được ở một mình. - Ran nói, một giọt nước mắt khẽ rơi ra từ khóe mắt cô.
- Chúng ta phải cố gắng giúp Schinichi vượt qua, dù bọn tớ có phải bắt đầu lại cũng không sao mà. - Ran đưa tay gạt giọt nước mắt đang lăn trên gò má, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.
- Ran-chan - Kazuha biết cô bạn cứng đầu của mình chỉ cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng cô cũng không biết nói gì để an ủi Ran vào lúc này.
- Không sao đâu Ran - bà Yukiko động viên - Cô chú đã nói chuyện với Nagase sensei rồi, ông ấy nói rằng Shinichi sẽ sớm bình phục thôi.
- Tuần tới cô chú sẽ quay về Mỹ - ông Yusaku nói - và quyết định sẽ đưa cả Shinichi đi cùng. Như thế cô chú sẽ có thể chăm sóc cho Shinichi, và bên đó trình độ y học cũng tốt hơn ở đây.
Ran không muốn Shinichi đi, cô không muốn phải rời xa anh một lần nữa, nhưng cô nghĩ sẽ tốt hơn nếu Shinichi ở cùng bố mẹ anh.
- Vâng, như thế tốt hơn cho cậu ấy - Ran đồng ý với ông Yusaku
- Nào chúng ta đi nói cho nó biết thôi - bà Yukiko thúc chồng
1 tuần sau
Ran đang đứng trước cửa nhà Kudo. Hôm nay là ngày Shinichi sẽ sang Mỹ với bố mẹ mình. Ran tự hỏi không biết khi nào mới có thể gặp lại anh, Shinichi trước kia của cô, một Shinichi có thể nhớ được cô là ai... Ran không muốn ra sân bay tiễn Shinichi, nhìn Shinichi ra đi, điều đó thật quá khó khăn đối với cô. Cô quyết định đi bộ dạo quanh khu phố nhưng rồi lại phát hiện ra mình đang đứng trước cửa nhà Kudo từ lúc nào.
- Hả? Cổng không khóa ư? - Ran nhìn vào bên trong - Cô Yukiko lại không cẩn thận quên khóa cổng trước khi đi rồi.
Ran đẩy cánh cổng bước vào để kiểm tra xem cửa nhà có khóa không. Cửa không khóa, bà Yukiko bất cẩn thật.Ran đẩy cửa bước vào. Ngôi nhà vẫn vậy, nhưng không còn ai ở đây nữa.
- Cậu làm gì ở đây thế? - Một giọng nói vang lên từ đằng sau
- Ai vậy? - ngay lập tức một cú đá nhanh như sao xẹt của Ran hướng về phía giọng nói bí ẩn đó
- Ouch! Cậu suýt giết tớ rồi đấy - là Shinichi, khổ thân anh chàng méo cả mặt trước đòn tấn công kinh hồn của Ran
- Shinichi? - Ran ngạc nhiên - Sao cậu lại ở đây? Không phải hôm nay cậu sẽ sang Mỹ với bố mẹ sao?
- Tớ quyết định ở lại. Lúc nãy tớ ra ngoài mua ít đồ ăn sáng và rồi sau đó phát hiện ra một cô gái khả nghi trong nhà mình. - Shinichi cúi người thu dọn đống đồ ăn bị rơi
- Khả nghi? Là tớ á? Sao cậu dám nói tớ như thế? - Ran giận dỗi - Là tại cậu đi mà không khóa cửa chứ.
Chưa gì đã cãi nhau, haiz. Nhưng Ran rất vui khi Shinichi quyết định ở lại. Chợt Shinichi nhìn cô một cách chăm chú.
- Gì...gì thế? Mặt tớ có dính gì ah? - Ran ngượng ngùng
- À không. Chỉ là cuối cùng tớ cũng được thấy nụ cười thực sự của cậu. Lúc ở trong viện cậu cười nhưng nét mặt lại đượm buồn. Đó là nụ cười gượng gạo.
- Shinichi, sao cậu lại quyết định ở lại? - Ran lảng sang chuyện khác, cô không muốn Shinichi biết anh chính là lý do khiến cô như thế.
- À, tớ có cảm giác ở đây có thứ gì đó rất quan trọng. Bố đã nhờ tiến sĩ Agasa và Haibara chăm sóc tớ.- Shinichi nói - Nhưng giờ tớ phải lau dọn cái nhà này đã, cậu ở lại giúp một tay nhé, được không?
- Được chứ. Tớ sẽ gọi Sonoko qua phụ. Cậu nhớ Sonoko không?
- Có, cái cô tóc nâu nhạt đi cùng cậu hôm ở bệnh viện, bạn thân nhất của cậu chứ gì?
Chap 3: Realised

Kính coong...
"Chắc là Sonoko đấy" - Ran nói.
"Để tớ ra mở cửa" - Shinichi nói rồi đi ra cửa.
"Chào ngài thám tử" - Sonoko reo lên - "Tôi có quà cho ngài đây. Nhưng trước hết phải giải được câu đố của tôi đã". Nói rồi sonoko đưa cho Shinichi một bức ảnh.
"Đố cậu người trong ảnh là ai?" - Sonoko cười ranh mãnh.
"Sonoko, cậu đến rồi ah?" - Ran từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Shinichi đang cầm một bức ảnh.
"Cậu đưa gì cho Shinichi thế?" - Ran ngạc nhiên hỏi
"Cậu có nhớ nơi lần đầu tiên chúng ta gặp anh Makoto không?" - Sonoko hào hứng quay sang Ran, thì thầm.
"Tớ nhớ. Lúc đó cậu bị một tên giết người hàng loạt tấn công và anh ấy đã cứu cậu"
"Tớ đưa cho Shinichi bức ảnh mà cậu chụp trên bãi biển ở đó, bức chụp cậu trong bộ bikini gợi cảm nhất ấy" - Sonoko nháy mắt.
Mặt Ran lập tức chuyển sang màu cà chua chín.
"Thế nào? Có đoán được ra ai không hả ngài thám tử? - Sonoko lại quay sang Shinichi.
"Hưm...Câu đố này cũng khá hóc đây" - Shinichi khẽ nhíu mày
Sonoko cười khoái chí, tự đắc vì mình làm khó được Shinichi.
"Là Ran có phải không?" - Shinichi cười tươi
"Hả? Sao cậu biết?" Sonoko tròn mắt, quả là cảm giác tự mãn của cô không kéo dài được lâu.
"Thôi được rồi, đây là quà cho cậu." - Sonoko rút từ trong túi ra một cái hộp - "Hy vọng nó có thể gợi cho cậu nhớ lại chuyện gì đó"
"Oh, cám ơn" - Shinichi vui vẻ nhận hộp quà.
Đưa quà xong, cô nàng hồn nhiên chạy ra cửa.
"Đợi đã, Sonoko! Cậu đi đâu thế? Không phải cậu đến để giúp bọn tớ lau dọn ah?"
"Oh no. Tớ không muốn làm kỳ đà cản mũi đâu" - Sonoko nháy mắt - "Hãy tận hưởng không gian riêng tư của ai người đi nhé. Bye bye". Nói rồi cô chạy vù đi, không để cho cô bạn thân của mình nói thêm một lời nào.
Thở dài một cách ngán ngẩm, Ran quay sang Shinichi:
"Sonoko tặng gì cho cậu thế?"
"Chỉ là một album ảnh thôi." - Shinichi đáp.
"Một album? Tớ xem được không?"
Vừa nhìn vào album ảnh, mắt Ran đã thu nhỏ thành dấu chấm ngây lập tức. Sonoko đã đưa cho Shinichi một bộ sưu tập ...đầy hình ảnh của Ran. Nào là ảnh Ran mặc bikini, đồng phục, váy tennis, etc...
"Cô ấy nghĩ gì vậy chứ? Sao lại đưa cho cậu toàn ảnh tớ thế này?"
"Nếu không muốn cậu có thể lấy lại." - Shinichi nói.
"A không, cậu cứ giữ đi, là của Sonoko tặng cậu mà." - Ran xua tay - " Trừ phi cậu không muốn giữ?" - Ran ngập ngừng.
"Đương nhiên là không phải thế rồi." - Shinichi cười.
"Nhưng mà, Shinichi..." - Ran lí nhí - "Có thể cho tớ xin lại tấm ảnh đầu tiên Sonoko đưa cho cậu không?"
"Được chứ!"
Cả buổi chiều hôm đó Ran đã giúp Shinichi don dẹp nhà cửa, và cuối cùng trông căn nhà cũng gọn gàng hơn.
Kính coong...
"Chắc là Sonoko quay lại, để tớ ra mở cửa." - Ran nói.
Đằng sau cánh cửa là cũng là một cô gái có mái tóc màu nâu đỏ, nhưng không phải là Sonoko. Đó là Sherry, hay còn gọi là Ai Haibara. Sau khi tổ chức áo đen bị phá hủy,cô đã đi theo chương trình bảo vệ nhân chứng, và hiện giờ cô đang ở nhà của tiến sĩ Agasa.
"Tôi đến để mời Kudo qua ăn tối" - Ai lạnh lùng nói.
"Chào Ai chan, để tớ gọi Shinichi!" - Ran cũng đã biết rằng Ai Haibara là cô gái đã phát minh ra loại thuốc làm Shinichi teo nhỏ thành Conan, và cũng chính là Ai nhỏ mà cô gặp trước đây. Cô cũng nhận thấy rằng Ai luôn tỏ ra không mấy thân thiện với cô, nhưng cô vẫn mong rằng họ sẽ là bạn một ngày nào đó.
"Cậu có muốn qua ăn tối cùng mọi người không Ran?" - Shinichi hỏi.
"Không, cảm ơn cậu, tớ còn phải về nấu bữa tối cho bố nữa mà." - Ran đáp.
"Cảm ơn đã qua giúp tớ ngày hôm nay." - Shinichi nói.
Tại nhà tiến sĩ Agasa.
"Haibara, cậu không nên đối xử lạnh lùng với Ran như vậy."
"..."
'Kudo kun vẫn không biết gì, cậu ta đúng là gà trong việc nhận biết cảm xúc người khác'( cái này là dịch bịa, hix, nguyên văn là: he's really poor to notice other people's feeling) - Ai nghĩ.
"Ah tớ biết rồi" - Shinichi nhíu mày - "Có phải cậu..."
"Tớ làm sao?" - mặt Ai hơi đỏ lên.
"Nghĩ rằng tớ thật đáng thương khi mất trí nhớ phải không?"
Ai gần như rơi xuống nền nhà. "Ngốc! Không hẳn là vậy. Tớ nghĩ rằng chuyện đó cũng không thật sự xấu, ít nhất cậu có thể quên tất cả những kỷ niệm không vui mà cậu thậm chí không muốn nhớ. Cậu có thể có một cuộc sống mới".
"Ai kun" - Tiến sĩ Agasa nhắc khẽ.
"Cháu không có ý gì cả, bác đừng lo" - Ai nói.
Shinichi nhận thấy rằng 2 cô gái bên cạnh anh thật khác nhau. Ran luôn luôn cố gắng để được vui vẻ, nhưng anh biết rằng cô chỉ tỏ ra vui vẻ mà thôi. Và anh cũng biết rằng cô đóng vai trò rất quan trọng trong ký ức đã mất của mình. Đó là lý do anh đã chọn ở lại đây. Còn Ai thì luôn lạnh lùng với mọi người, cô không bao giờ cho người khác biết cảm xúc thật của mình. Ai thông minh, nhưng lại không được mạnh mẽ như vẻ ngoài của cô.
Ăn tối xong, Shinichi trở về nhà mình. Anh ngồi lật cuốn album mà Sonoko tặng hôm nay, và anh phát hiện ra có một phong bì màu nâu giấu trong đó. Lập tức Shinichi mở ra, lại là một bức ảnh bên trong. Là ảnh của Shinichi và Ran. Ảnh Shinichi trong bộ trang phục hiệp sĩ màu đen ôm chặt Ran trong bộ trang phục công chúa.
"Ran" - Shinichi cố gắng suy nghĩ kỹ về mỗi bức ảnh.
Chap 4: Angel
Shinichi đang đứng giữa một không gian trắng xóa, anh nhìn quanh và trông thấy một cô gái.
"Who are you?" (mình để tiếng anh vì cảm thấy như vậy hay hơn chứ không phải lười dịch nha >"<)
Cô gái không trả lời, và bắt đầu bước đi.
"Này, đợi đã!" - Shinichi gọi với theo, bỗng một sợi lông rơi trước mặt anh, và cô gái bay đi mất.
"Một thiên thần!".
Shinichi đưa tay lên, rồi anh bừng tỉnh và nhận thấy mình đang nằm trên giường.
"Là mơ. Một giấc mơ kỳ lạ" - Shinichi gãi đầu. - "Nhưng cô gái đó trông quen lắm"
*****************
"Sonoko! Sao đột nhiên hôm nay cậu lại rủ tớ đến phòng tranh?"
Hôm nay Sonoko đã mời Ran đến phòng tranh của nhà Suzuki.
"Vì tớ muốn cho cậu thấy một kiệt tác" - Sonoko nói rồi kéo Ran đến một bức vẽ tuyệt đẹp.
Bức tranh vẽ một cô gái đang cầu nguyện, Ran cúi xuống đọc dòng dẫn ở dưới - "Lời nguyện cầu của thiếu nữ - một kiệt tác được vẽ vào thế kỷ XX, vẽ về một cô gái đang cầu nguyện cho người yêu mình được bình an trở về".
"Đẹp quá! Cô ấy trông như một thiên thần vậy" - Ran nói.
"Tớ lại nghĩ là cô ấy giống cậu đấy." - Sonoko nhìn Ran - "Kiên nhẫn chờ đợi Shinichi trở về".
"Sonoko" - Ran định lên tiếng phản đối lại, nhưng một đám đông cảnh sát đột ngột xông vào.
"Tránh ra! Tránh ra! Đừng có cản đường!" - là thanh tra Nakamori - "Mọi người lùi lại nào, bản vẽ này là mục tiêu được biết đến của Kaito Kid, đề nghị không chặn đường cảnh sát!"
"Báo cáo thanh tra, khu vực này an toàn rồi ạ."
"Được! Cứ theo kế hoạch. Lần này nhất định ta phải bắt cho được Kid" - ông Nakamori nghiến răng.
"Mình đi thôi Sonoko" - Ran cố gắng kéo Sonoko ra khỏi đám đông.
"Sao được, đây là cơ hội tốt để nhìn mặt Kid đấy" - Sonoko hăm hở - "Mình ở lại thêm một lúc nữa đi".
Bỗng điện thoại của Sonoko reo lên.
"Anh Makoto?" - Sonoko có vẻ ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi từ Makoto - "Không phải anh vẫn còn ở Mỹ ah?"
"Này, anh không được phép ở đây!"
Giọng một cảnh sát vang lên làm cho Ran phải chú ý. Cô quay lại và trông thấy cảnh sát đang gạt một thanh niên khả nghi ra. Là Shinichi.
"Tôi được sự cho phép của thanh tra Megure" - Shinichi nói - "Tôi đến để giúp bắt Kaito Kid"
"Ta là người phụ trách ở đây" - thanh tra Nakamori bực tức quát - "Chúng ta không cần bất kỳ sự trợ giúp nào từ Megure. Yêu cầu cậu ra khỏi đây!"
"Shinichi! Cậu làm gì ở đây thế?" - Ran vỗ nhẹ vào vai Shinichi.
"Tớ phát hiện ra Kid sẽ xuất hiện nên đã nhờ thanh tra Megure cho phép đến đây" - Shinichi đáp, cũng khá ngạc nhiên khi thấy Ran. - "Mà sao cậu cũng có mặt ở đây?"
"Tớ đi cùng Sonoko."- Ran chỉ tay về phía Sonoko vừa mới kết thúc cuộc nói chuyện với Makoto.
"Shinichi! Thật hay quá cậu cũng ở đây." - nhìn thấy Shinichi, Sonoko reo lên như bắt được vàng. - "Cậu trông chừng Ran giúp tớ nhé! Tớ phải đi gặp Makoto bây giờ, anh ấy vừa trở về Nhật, gặp lại các cậu sau. Bye-Bye"
Sonoko tuôn cho một tràng rồi chạy vụt đi, để lại Shinichi và Ran ngơ ngác nhìn. Ran cố gắng gọi với theo nhưng cô nàng đã lẩn ra ngoài đám đông mất rồi.
Ran và Shinichi nhìn nhau, không biết phải làm gì.
"Có quá nhiều cảnh sát quanh đây, có lẽ chúng ta nên quay lại vào lúc khác" - Shinichi nói.
"Uhm, có lẽ như vậy tốt hơn" - Ran đồng tình.
"Sắp đến giờ rồi! Kid có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Cứ làm theo kế hoạch. Phải bắt cho được tên trộm bẩn thỉu đó ( cái này là dịch sát nghĩa nha, hix ) - thanh tra Nakamori hét to.
"RÕ!"
Một lúc sau, Ran phát hiện ra Shinichi đang lén lút vòng ra sau phòng tranh.
"Tớ biết là cậu không bỏ cuộc dễ dàng như thế mà".
"Shhh! Họ nghe thấy bây giờ" - Shinichi thì thầm - "Tớ chỉ muốn bắt tận tay tên Kid đó thôi, cảnh sát không làm gì được hắn đâu."
Bất chợt một tiếng nói vang lên:
"Lâu quá không gặp, thanh tra Nakamori"- là Kaito Kid - "Cảm ơn vì bức chân dung đáng giá này nhé"
"Lại đây Ran!" - Shinichi kéo Ran vào một phòng triển lãm khác.
"Ha ha!"- thanh tra Nakamori cười lớn - "Tên Kid đó đã trốn vào căn phòng đúng như kế hoạch của ta. Hắn giờ chỉ như con chim đã bị nhốt vào lồng, lần này hắn không có cách nào thoát ra đâu"
Ngay sau đó, tất cả các cửa ra vào dẫn đến căn phòng đó đều bị khóa.
Kid vẫn bình thản đáp: "Tôi có thể thoát ra ngay lập tức, nhưng ở đây lại xuất hiện một vị khách không mời mà tới"
"Anh bạn không thoát được đâu" - Shinichi và Ran xuất hiện trước mặt Kid
"Đừng quên ta là Phantom Thief" - Kid cười, vẫn là nụ cười nửa miệng quen thuộc - "Không ai bắt được ta đâu"
Nói rồi, Kid đẩy mạnh cái cửa sổ, trước đó không quên ném về phia đối thủ của mình một nụ cười ngạo nghễ:
"Sayonara, Mr Detective and his girlfriend. Have a nice sleep!". Kid ném một quả bom khói vào phòng và dang đôi cánh bay đi mất, và đương nhiên, Shinichi và Ran ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.
"Thanh tra! Kaito Kid đã thoát ra ngoài rồi!"
"Mau đuổi theo!" - tất cả cảnh sát vội vã ròi khỏi tòa nhà, nhưng chỉ còn kịp nhìn thấy cái bóng trắng từ từ biến mất trong màn đêm.
Phải mất một lúc sau, Shinichi mới tỉnh dậy được.
"Chuyện gì vậy?" - Shinichi ôm đầu, anh vẫn còn choáng vì tác dụng của thuốc mê.
"À, là Kid!"
Shinichi nhận thấy Ran đang nằm ngay bên cạnh, tựa vào vai anh và ngủ ngon lành. Anh cố gắng nhích người ra một chút nhưng càng làm cho khuôn mặt hai người gần nhau hơn. Lúc này, họ chỉ cách nhau vài cm (ý nói là khuôn mặt của cả 2 đấy nha ). Shinichi hơi đỏ mặt. Anh chăm chú nhìn gương mặt Ran đang say ngủ, một cảm giác kỳ lạ mà chính anh cũng không giải thích nổi.
"Cô ấy trông như một thiên thần vậy."
Shinichi nhớ lại giấc mơ đêm qua, có lẽ nào Ran chính là cô gái trong mơ?
"Eh?" - Ran khẽ mở mắt, và cô nhận thấy mình đang dựa vào Shinichi. Lập tức, mặt Ran đỏ bừng lên.
"Tớ xin lỗi. Ta đang ở đâu đây?" - Ran luống cuống ngồi dậy.
"Vẫn đang ở phòng tranh. Muộn rồi, mình nhanh đi về thôi!"
***********
Đêm đó, Shinichi lật lại cuốn album mà Sonoko đã đưa cho anh. Anh nhận thấy rằng, có rất nhiều hình ảnh của anh và Ran từ thời thơ ấu. Và trong những bức ảnh đó, ngay bên cạnh anh, Ran đã cười rất hạnh phúc.
Chap 5: Date
"Một nơi lý tưởng để hẹn hò nhỉ Kudo?" - Một thanh niên da ngăm nói với Shinichi - "Không lấy làm lạ khi trước kia cậu với Ran thường xuyên đến đây."
Heiji và Kazuha đã từ Osaka lên Tokyo, họ đến khu trung tâm giải trí Tropical Land để có một "double date" với Shinichi và Ran. (dịch nôm na thì là một cuộc hẹn kép ^^)
Kazuha lập tức kéo Heiji lại, nói nhỏ:
"Cậu quên là chúng ta phải tìm mọi cách để Shinichi nhớ lại quá khứ ah? Đưa cả bọn đến Tropical Land này làm gì?"
"Aho! Cậu không biết là Kudo và Ran đã đến đây rất nhiều lần rồi ah? Thậm chí là cả lần hẹn cuối cùng của họ trước khi cậu ta bị teo thành Conan. Tropical Land sẽ là một nới lý tưởng cho Kudo nhớ lại mọi chuyện" - Heiji cười tự mãn
"Hơn nữa..."- khuôn mặt của Heiji hơi ửng đỏ dưới làn da ngăm đen, rõ ràng là Kazuha không nhận thấy sự khác biệt đó.
"Hơn nữa sao?" - Kazuha nhíu mày
"Chúng ta cũng có thể có một ngày..." - Heiji hít một hơi thật sâu - "Ngày hẹn hò chính thức đầu tiên ấy"
Mặt Kazuha đỏ bừng lên khi nghe Heiji nói về cái "ngày đầu tiên" ấy.
"Bây giờ chúng ta đi đâu đây?" - Ran hỏi
"Ừm, tớ cũng không biết" - Kazuha quay sang Heiji - "Cậu muốn đi đâu trước nào?"
"Đương nhiên là nhà ma rồi." - Heiji hăm hở đề nghị.
"Nhà ma???" - Ran và Kazuha hét lên, mặt 2 cô nàng biến sắc khi nghĩ về những bóng mà và quái vật trong ngôi nhà ma đó.
Lại đến lượt Heiji kéo Kazuha ra, thì thầm:
"Cậu biết là Ran rất sợ ma đúng không? Ở trong đó Kudo sẽ bảo vệ cô ấy, điều này có thể cải thiện mối quan hệ của họ, và thậm chí Kudo cũng có thể nhớ ra Ran lắm chứ" - Heiji cười đắc ý
"Có lý!" - Kazuha gật gù, rồi cô quay sang Ran, cười tươi - "Bọn mình đi nhà ma nhé Ran chan ^^"
Sau đó cả bọn cùng tiến vào ngôi nhà ma.
"Heiji! Cậu chậm chạp quá đấy" - tiếng của Kazuha - "Chúng ta không theo kịp Ran chan và Kudo kun mất, ở đây tối quá..."
Heiji kéo Kazuha lại - "Cậu không nghĩ là để 2 người bọn họ ở một mình với nhau sẽ tốt hơn sao" - mắt Heiji lảng sang chỗ khác - "và chúng ta cũng có thể dành nhiều thời gian cho nhau"
"Shinichi! Hình như mình đi nhanh quá sao ấy" - Ran lo lắng nói - "Không thấy Kazuha chan và Hattori kun đâu nữa"
"Không sao đâu! Có Hattori đi cùng Kazuha rồi, họ sẽ không gặp nguy hiểm đâu" - Shinichi cười - "Cậu nên lo cho mình trước đi đã. Nhìn kìa!"
Shinichi chỉ tay về phía sau Ran, và theo bản năng, Ran quay đầu lại, quên mất rằng mình đang ở đâu. Một con ma với bộ mặt ghê tởm áp sát vào mặt cô, lập tức cô lao mình về phía Shinichi
"Á á á..."
"Được rôi, nó đi rồi. Hóa ra là cậu cũng sợ mà ah?" - Shinichi cười châm chọc. Anh nhận thấy cơ thể Ran vẫn còn run lẩy bẩy, và cảm thấy có lỗi khi làm cô sợ đến như vậy.
"Giờ thì ổn rồi, tớ sẽ dẫn cậu ra khỏi đây an toàn" - rồi anh nắm tay Ran hướng đến lối ra
Cuối cùng, họ cũng ra được bên ngoài. Heiji và Kazuha đã ở đó chờ họ từ trước.
"Cậu đây rồi Ran chan" - Kazuha mừng rỡ khi thấy 2 người bước ra, khuôn mặt của cô cũng khá nhợt nhạt, rõ ràng là Kazuha cũng không mấy hứng thú với chuyến thám hiểm nhà ma này.
Heiji nhìn Shinichi và Ran - "Có chuyện gì với tay của 2 người thế? Dính vào nhau rồi ah?" - Heiji cười châm chọc.
Lúc này Shinichi và Ran mới nhận thấy tay của họ vẫn đang nắm chặt vào nhau, lập tức cả 2 đều buông ra, và cùng phản đối quyết liệt:
"Chỉ tại trong đó tối quá thôi"
Nhưng rõ ràng là không thể thuyết phục được Heiji và Kazuha.
Bình tĩnh lại, Ran hỏi: " Tiếp theo là đi đâu đây?"
"Tớ muốn đi đâu đó thư giãn một tí" - Kazuha nói
"Tớ có ý này!" Shinichi reo lên.
Một lúc sau...
"Tớ chẳng nhìn thấy gì cả! Không biết Ran và Kudo kun thế nào rồi?" - Kazuha ngó nghiêng ra ngoài cửa sổ, cố gắng nhìn theo chiếc cabin bên cạnh. Vâng, ý tưởng của Shinichi là đi cáp treo.
"Họ không sao đâu, chỉ còn là vấn đề thời gian thôi" - Heiji vừa nói vừa cười đắc ý - "Lúc ở trong nhà ma chẳng phải rất tốt đẹp đó sao?"
"Nhưng tớ vẫn lo cho Ran!" - Kazuha nói, và khi ngoảnh đầu lại cô nhận thấy Heiji đang tiến sát lại gần cô.
"Đây là lúc cậu nên lo cho chuyện của hai ta trước đấy!" - cánh tay Heiji dần dần vòng qua người Kazuha, và khuôn mặt anh cũng dần sát lại gần cô hơn.
"Đợi...đợi đã Heiji!"
Không để cho Kazuha kịp phản ứng, Heiji đặt một nụ hôn lên môi cô. Đúng là shock, Kazuha chỉ còn biết trợn tròn mắt
"Nụ hôn đầu tiên...." - mặt Heiji hơi đỏ lên.
Sau 5 giây trấn tĩnh lại, Kazuha hét lớn:
"Aho! Sao cậu có thể làm thế?" - Kazuha đổ lỗi cho Heiji vì hôn cô quá bất ngờ - "Tớ vẫn chưa chuẩn bị mà. Cậu không biết chọn thời gian và địa điểm ah?" - Kazuha mếu máo
"Vậy cậu đang yêu cầu tớ mỗi lần muốn làm gì với cậu thì trước đó phải xin phép cậu đúng không? Được rồi, tớ muốn hôn cậu bây giờ đấy!"
"Huh?" -(cứng họng luôn không nói được gì- lời dịch giả )
Cùng lúc đó, bên cabin Shinichi và Ran ngồi.
"Đẹp quá!" - Ran đang ngắm cảnh vật phía dưới qua cứa sổ - "Nhìn này Shinichi! Trước kia chúng ta hay đi trượt băng ở đó"
Shinichi tiến lại gần hơn để nhìn cho rõ
"Cậu có muốn đến đó không?" - Shinichi đề nghị
Ran hơi ngượng ngùng - "Có lẽ ta nên hỏi ý kiến Kazuha chan va Heiji kun đã"
Shinichi nhận thấy mặt Ran hơi đỏ lên.
"Cậu không sao đấy chứ?" - Shinichi áp trán của anh lên trán Ran. Bất chợt Ran đẩy Shinichi ra bằng cả hai tay - "Tớ không sao mà"
Vừa đúng lúc cửa mở, kết thức vòng quay, người hướng dẫn viên lịch sự nói - "Cám ơn quý khách". Cả hai bước ra và trông thấy Heiji và Kazuha đã đứng đợi từ lúc nào.
"Sao hả Ran? Chuyến đi thế nào?" - Kazuha hỏi
"Ừm, tuyệt lắm. Nhưng sao mặt cậu đỏ thế? Cả Hattori kun cũng vậy. Chuyện gì xảy ra trên đó thế?"
Và giờ thì mặt Kazuha còn đỏ hơn - "Không có gì đâu. Kudo kun có nhớ lại được gì không?" - lập tức Kazuha lảng sang chuyện khác
Ran lắc đầu - "Nhưng mọi chuyện diễn ra rất tốt, tớ nghĩ chỉ còn là vấn đề thời gian thôi"
"Hai cô nói chuyện xong chưa đây? Đi thôi nào?" - Heiji phàn nàn
"Đi đâu cơ?" - Ran hỏi
"Chúng ta sẽ đi tàu lượn siêu tốc" - Shinichi đáp
Chap 6: Pain
"Shinichi, cậu có nhớ trước đây chúng ta hay đi tàu siêu tốc không?" - Ran hỏi
"Ừm...có, tớ cũng có một cảm giác rất thân quen" - Shinichi mỉm cười với Ran - "Ngày hôm nay thật sự rất thú vị".
Cả bọn tiến lại khu tàu lượn. Shinichi ngồi bên cạnh Ran, Heiji và Kazuha thì ngồi ở hàng ghế đầu.
Cuộc hành trình của họ bắt đầu. Khi con tàu lao vút đi, Shinichi có một cảm giác rất kỳ lạ. Anh bắt đầu nhớ lại những chuyện trước kia, một chuyện gì đó đẫm màu đỏ của máu.
"Một vụ giết người?" - một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Shinichi. Đầu anh mỗi múc một đau hơn, và từng hình ảnh mờ nhạt hiện ra, chớp nhoáng.
Một người đàn ông có mái tóc vàng trong bộ quần áo màu đen đang mỉm cười với anh, một nụ cười độc ác.
Một người đàn ông đeo kính đen cũng trong trang phục màu đen đang nhìn xoáy vào anh.
Một người phụ nữ có mái tóc vàng đang chĩa súng vào anh.
"Shinichi! Shinichi! Cậu làm sao thế? Shinichi!" - Ran lay mạnh người Shinichi, mặt cô tái đi vì lo lắng. Chuyến tàu đã kết thúc và cả bọn phát hiện ra Shinichi đang ôm chặt đầu mình một cách đau đớn.
Shinichi ngước nhìn Ran, và đầu anh thậm chí còn đau hơn. Lập tức anh đẩy Ran ra:
"Xin lỗi mọi người! Tớ cảm thấy không khỏe, tớ sẽ quay lại sau" - nói rồi Shinichi quay lưng đi.
"Đợi đã Shinichi!" - Ran định đuổi theo nhưng Heiji đã ngăn cô lại.
"Cậu ở lại với Ran nhé Kazuha, tớ sẽ đuổi theo Kudo"
...........................
"Kudo! Ta nói chuyện được chứ?" - cũng không dễ dàng gì với Heiji để bắt kịp được Shinichi
"Này Kudo, tớ không biết chuyện gì đang xảy ra với cậu, bất kể cậu có nhớ lại được hay không" - Heiji hạ giọng - "Nhưng tớ từ Osaka lên đây là để nói cho cậu về tổ chức áo đen đó"
"Huh?" - Shinichi lắng nghe cẩn thận từng lời của Heiji, bất chợt anh nhận ra cảnh vật xung quanh vô cùng quen thuộc.
"Mình đã ở đây" - Shinichi tự nhủ. Anh nhớ là đã nhìn thấy một người đàn ông đeo kính mặc đồ đen ở đây, và sau đó anh bị đánh ngất bởi một người đàn ông với mái tóc dài màu vàng.
Heiji thận trọng nói với Shinichi - "Gin và Vermouth đã trốn thoát, tớ nghe được thông tin này từ bố tớ. Chúng nhất định sẽ tìm cách trả thù, cậu phải cẩn thận đấy."
"Cảm ơn cậu, tớ sẽ cẩn thận." - mọi chuyện lúc này với Shinichi cứ rối tung cả lên. Từng dòng ký ức ùa về trong tâm trí anh, nhưng lại quá mờ nhạt và chớp nhoáng. Giờ anh chỉ muốn được ở một mình.
"Tạm biệt cậu." - nói rồi Shinichi quay đi.
Trở lại với Ran và Kazuha.
"Trời sắp mưa rồi" - Kazuha ngước nhìn lên trời - "Mới đây còn nắng lắm mà... Oh, Heiji kia rồi"
Heiji đã quay lại chỗ Ran và Kazuha.
"Shinichi sao rồi?" - Ran hỏi, vẻ mặt đầy lo ngại
"Cậu ấy về rồi" - Heiji đáp - "Tớ nghĩ nên để cậu ấy được ở một mình lúc này"
"Vậy sao?" - giọng ran đượm buồn.
"Hattori kun, Kazuha chan" - Ran nói - "Cảm ơn 2 cậu đã đi Tropical Land với bọn tớ ngày hôm nay. Tớ phải đi bây giờ, gặp lại sau nhé" - nói rồi Ran vội vã chạy đi.
****************
Shinichi đã đi bộ hàng giờ đồng hồ. Anh không biết mình đang đi đâu, chỉ muốn đầu óc được thư giãn một chút.
Trời mưa rất to, cả người ướt sũng nước, Shinichi quyết định quay về nhà. Bỗng anh nhìn thấy một bóng người đứng trước cửa, toàn thân cũng ướt sũng nước mưa. Ran đã chờ anh suốt trong cơn mưa.
"Shinichi!" - nhìn thấy Shinichi, Ran mừng rỡ chạy lại - "Cậu về rồi"
"Ran?" - Shinichi ngạc nhiên - "Cậu đã đợi tớ suốt trong mưa như vậy sao?"
"Tớ chỉ ghé qua một lát thôi, thật may là cậu đã về rồi" - Ran thở phào nhẹ nhõm - "Tớ nên về thôi, gặp lại cậu sau nhé!"
Ran quay người định chạy đi nhưng Shinichi đã kịp nắm lấy tay cô, nhưng rồi lại lập tức rụt tay lại.
"Tớ xin lỗi" - Shinichi lúng túng - "Ưm...trời vẫn còn mưa, mà cậu lại không mang ô gì hết, có lẽ cậu nên ở lại đây cho đến khi tạnh mưa"
Nói rồi Shinichi dẫn Ran vào nhà.
"Người cậu ướt hết rồi, mau đi tắm đi không cảm lạnh đấy!" - Shinichi đưa cho Ran một cái áo - "Mặc tạm cái này nhé!"
Shinichi cũng đã thay quần áo, anh hơi bối rối về cảm xúc của mình lúc này đối với Ran. Anh thích nhìn thấy cô cười, ở bên cạnh cô anh cảm thấy rất dễ chịu, nhưng mỗi lần anh cố gắng lục lọi ký ức để nhớ lại những kỷ niệm về Ran thì cơn đau đầu lại tái phát.
Một lần nữa Shinichi lại lôi ra cuốn album từ trong ngăn kéo của mình, lần này anh phát hiện ra cái gì đó được giấu sâu trong ngăn kéo.Đó là một chiếc hộp nhỏ màu xanh với một cái ruy băng xinh xinh quấn xung quanh.
"Trông như một hộp nữ trang, không biết để làm gì nhỉ?" - Shinichi tự hỏi, anh mở chiếc hộp ra xem, đúng lúc đó Ran mở cửa bước vào.
Cái áo của Shinichi hơi rộng so với Ran, nó làm cho cô hơi ngượng ngùng.
"Shinichi!" - Ran cảm thấy đầu mình như đang bốc cháy vậy, bất chợt cô ngã xuống sàn, và rất may Shinichi đã kịp chạy lại đỡ được cô.
"Ôi trời, đầu cậu nóng quá, chắc là tại mưa, cậu nên nằm xuống và nghỉ ngơi đi!"
Shinichi bế Ran lên rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Tối hôm đó Ran đã ở lại nhà Shinichi. Shinichi chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt Ran đang say ngủ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô.
"Cô ấy thật giống một thiên thần!"
Shinichi mơ màng, và rồi những gì anh còn nhớ được sau đó là anh đã đặt lên môi Ran một nụ hôn.
Bất giác Shinichi bật dậy. "Mình đang làm gì thế này?" - càng lúc Shinichi càng cảm thấy mơ hồ.
Chap 7: Revenge
***************
"Này Ran! Ran!" - Sonoko xua xua tay trước mặt Ran - "Cậu nghe tớ nói không đấy?"
"Oh, xin lỗi cậu" - Ran giật mình - "Tớ đang nghĩ nên nấu gì cho bữa tối"
"Tối nay cậu qua nhà Shinichi đúng không? Hai người sẽ có một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến lung linh chứ?" - Sonoko chắp tay kiểu như đang cầu nguyện, mắt long lanh.
"Cái gì mà bữa tối lãng mạn, không có đâu!" - Ran khẽ lắc đầu
"Cậu không cần phải giấu. Tất cả viết hết trên mặt cậu rồi kìa, dù gì thì cũng phải chăm sóc chồng mình chu đáo chứ" - Sonoko châm chọc
"Sonoko! Tớ đã nói cả trăm lần là chúng tớ chỉ là bạn thôi mà. Mà cho dù tớ có tình cảm với Shinichi đi chăng nữa, nhưng tớ không biết cậu ấy có tình cảm gì với hay không. Nhất là bây giờ tớ không muốn gây áp lực cho cậu ấy. Cậu ấy vẫn chưa nhớ lại được chuyện gì cả".
"Không sao đâu!" - Sonoko vỗ vai Ran - "Shinichi sẽ sớm nhớ lại thôi. Liều thuốc tốt nhất cho cậu ta lúc này chính là tình yêu của cậu đấy. Đi siêu thị mua đồ cho bữa tối thôi nào"
"Sonoko" - Ran thở dài, không còn biết nói gì hơn.
Cùng lúc đó, tại siêu thị.
"Này Kudo! Cậu đi nhanh hơn có được không? Muộn giờ ăn tối rồi đấy." - Ai cằn nhằn, cô cũng đang ở siêu thị cùng với Kudo.
"Tại cậu mua nhiều quá đấy" - Shinichi nhăn nhó - "Thử hỏi tớ đi nhanh sao được khi vác một đống đồ thế này"
"Cậu yếu quá Kudo ah." - Ai lắc đầu - "Cậu phải tập thể dục nhiều vào"
"Này, cậu nói thế là có ý gì đấy hả?"
Ran và Sonoko cũng có mặt ở đó, và họ đã trông thấy Shinichi và Ai cười đùa với nhau.
"Không sao chứ Ran?" - Sonoko liếc nhìn Ran.
"Ừm" - Ran miễn cưỡng trả lời (rõ ràng là không ổn chút nào >"<)
"Cũng muộn rồi, tớ phải về thôi, hẹn mai gặp lại cậu"
"Đợi đã nào Ran"
Tối hôm đó, tại nhà tiến sỹ Agasa. Shinichi đang ăn tối cùng với tiến sỹ và Ai, đột nhiên đầu anh lại bắt đầu đau.
"Không sao chứ Kudo?" - Ai hỏi - "Sắc mặt cậu trông xanh quá? Lại đau đầu ah?"
"Không sao, nó vẫn thường đau như thế... Urgh!" - lập tức cơn đau đầu còn dữ dội hơn.
Shinichi lấy tay ôm đầu, rồi ngã vật xuống sàn.
"Kudo!" "Shinichi!" - Tiến sỹ Agasa và Ai kêu lên.
Shinichi lạc vào một không gian trắng xóa, và anh lại nhìn thấy cô gái mặc chiếc váy màu trắng đó.
"Are you an angel?" - Shinichi lên tiếng hỏi cô gái
Cô gái vẫn không trả lời. Một người đàn ông trong trang phục màu đen bất ngờ xuất hiện.
"Cuối cùng ta cũng tìm thấy mi!" - hắn nở một nụ cười nham hiểm rồi giơ súng lên nhắm vào Shinichi.
"Vĩnh biệt ngài thám tử!"
Khi súng vừa bóp cò, cô gái lao đến trước mặt Shinichi......
"Khônggggg!" - Shinichi hét lớn
"Cháu sao thế Shin kun?" - ông Agasa hỏi, mặt tái đi vì lo lắng
"Huh?"
"Cháu đã bị ngất, bác sỹ Nagase đã đến khám cho cháu. Ông ấy nói cháu không sao, và cháu đang dần hồi phịc trí nhớ rồi đấy. Những cơn đau đầu cũng là chuyện thường gặp. Mà cháu mơ thấy gì mà hét lớn vậy?"
"Không...chỉ là một giấc mơ kỳ lạ thôi"
"Cậu có thư này Kudo" - Ai bước vào
"Thư á?" Shinichi ngạc nhiên, cậu cầm lấy và mở phong thư một cách cẩn thận.
"Một lời mời tới dự bữa tiệc đặc biệt khai trương một công ty mới, V & G" - Shinichi nói
"Hưm, đáng ngời thật đấy" - Ai nhíu mày
"Uh" - Shinichi đồng tình - "Chắc hẳn là bọn chúng"
"Đừng đi Kudo" - Ai nói - "Chắc chắn là một cái bẫy"
"Tớ phải đến đó" - Shinichi nắm chặt tay - "Đây là cơ hội để kết thúc mọi chuyện"
**************
"Con về rồi!" - Ran đã quay trở về nhà
"Chào con!" - ông Kogoro đáp - "Không phải con ăn tối bên nhà Kudo sao?"
"Con chợt nhớ ra có chuyện quan trọng cần làm nên về sớm"
"À, con có thư đấy" - ông Kogoro đưa cho Ran một phong bì
"Huh? Thư á?" - Ran lật phong bì lên - "V & G?"
........................
Tại tòa nhà cao ốc trung tâm Beika, nhà hàng tầng trên cùng.
"Kudo! Tớ đến đây không sao đấy chứ?" - Ai nói nhỏ với Shinichi
"Chúng cũng biết là cậu sẽ đến mà, trong thư có nói là dẫn cả Sherry đi cùng" - Shinichi đáp, và sau đó, họ trong thấy một khuôn mặt quen thuộc bước vào.
"Ran? Cậu làm gì ở đây thế?" - Shinichi ngạc nhiên hỏi
"Shinichi?" - Ran cũng ngạc nhiên không kém - "Cả Ai chan nữa? Các cậu cũng được mời ah?"
Chap 8: Return

“Ran? Cậu làm gì ở đây thế?” – Shinichi chạy lại hỏi
“Tớ được mời mà” – Ran đáp – “Thế còn cậu, sao cũng ở đây, cả Ai chan nữa?”
“Bọn tớ cũng được mời đến” – Shinichi đáp
Ai thấy tốt hơn nên để Shinichi và Ran ở lại với nhau, cô noi:
“Tớ vào trong trước đây Kuodo kun. Hai người cứ nói chuyện đi nhé, gặp lại sau” – nói rồi cô tiến vào bên trong tòa nhà.
Shinichi và Ran đứng nhìn nhau, không biết phải nói gì. Shinichi đột nhiên nhận thấy hôm nay Ran cực kỳ xinh đẹp. Cô mặc một chiếc váy satin màu trắng, trông giống hệt thiên thần trong giấc mơ của anh.
Ran cũng nhận thấy Shinichi cứ nhìn chăm chú vào mình,
“Shinichi” – Ran ngượng ngùng
“Hôm nay cậu xinh lắm” – Shinichi cười. Mặt cả hai đều đỏ bừng lên. Sau một hồi im lặng, Shinichi nói với Ran: “Cậu không nên đến đây, đây không phải nới thích hợp dành cho cậu, cậu nên đi về đi” – Shinichi kéo Ran dẫn đến cửa ra
“Khoan đã Shinichi”
Cùng lúc đó, tại một nơi bí mật của tòa nhà, mọi hình ảnh đều được camera ghi lại.
“Bọn ta đợi đã lâu, Angel, Silver Bullet và Sherry. “ – một giọng nói phụ nữ lạnh lùng vang lên.
“Đến lúc trả thù rồi. Đi thôi”
“Lần này thì đừng hòng thoát, Cool guy!”
.......................
“Cậu phải về nhà ngay” – Shinichi đẩy Ran đến chỗ thang máy – “Gặp lại cậu sau”
Ran giằng tay Shinichi ra.
“Tại sao tớ lại không được đến đây? Đây không phải nơi thích hợp cho tớ nhưng lại thích hợp cho cậu và Ai chan đúng không?” – Ran không muốn về nhà bây giờ, cô biết Shinichi đang giấu cô chuyện gì đó, hơn nữa anh lại ở đây cùng với Ai chan.
“Cậu ghen ah?” – Shinichi nhíu mày
“Ghen? Với ai?”
“Cậu ghen tớ vì đến đây cùng với Haibara đúng không?” – Shinichi mỉm cười
“Ai thèm ghen với một thám tử ngốc như cậu chứ?”
Đột nhiên cánh cửa thang máy bật mở, và một người phụ nữ tóc vàng bước ra
“Xin lỗi đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của cô bé với cậu bạn trai yêu quý, thiên thần đáng yêu của tôi. Nhưng đến giờ đi ngủ rồi.”
Lập tức Shinichi và Ran ngã xuống sàn.
“Ta sẽ canh chừng chúng, Hãy đi tìm Sherry đi” – một người đàn ông bước ra – “Và lần này thì đừng có thất bại đấy, Vermouth”
........................
“Trễ quá đấy Kudo kun, cậu đang làm gì với cô ta vậy?” – Ai tự hỏi
“Người cô đợi sẽ không đến đâu.” – một giọng nói lạnh lùng vang lên từ đằng sau Ai. Co giật mình quay lại.
“Vermouth?” – Ai có một chút hoảng sợ – “Bà đã làm gì Kudo?”
“Bingo! Nhưng cô không cần biết làm gì, vì cô sẽ chết ngay bây giờ” – Vermouth rút ra một khẩu súng ngắn và nhắm vào Sherry-kẻ phản bội tổ chức áo đen.
Đoàng............
Vermouth rất ngạc nhiên khi thấy Sherry không hề bị thương dù chỉ là một chút.
“Ngạc nhiên lắm hả?” – Ai bình tĩnh nói – “Là nhờ giáp chống đạn đấy. bà vẫn còn nhớ những gì đã nói với tôi chứ? A secret makes a woman woman” – Ai đưa tay gỡ bỏ lớp mặt nạ trên mặt, mặt Vermouth đột nhiên biến sắc
"Jodie Santemillion!"
”Bà không thoát được đâu. Hattori kun và Shuichi đã bao vây tòa nhà này rồi”
......................
“Đây là đâu?” Shinichi đã tỉnh lại, anh nhìn quanh và nhận thấy Ran đang nằm bên cạnh mình.
“Ran! Tỉnh dậy đi!” – Shinichi khẽ lay người Ran
“Huh? Shinichi?” – Ran dụi dụi mắt – “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Ta mắc bẫy bọn chúng rồi. Hình như đây là hầm rượu, phải nhanh chóng tìm cách thoát ra” – Shinichi siết chặt tay
Đột nhiên cánh cửa bật mở, một người đàn ông bước vào.
“Lâu quá không gặp, Tantei san”
“Gin?” – Shinichi cẩn thận quan sát người đàn ông trước mặt mình. trông hắn hơi khác so với những bức ảnh mà Hattori đưa cho anh. Nhưng đôi mắt sắc như dao ấy khiến cho anh bao giờ quên được.
“Phải cám ơn Vermouth, khả năng hóa trang của cô ta thật quá tài tình” – Gin nói rồi rút từ trong áo khoác ra một khẩu súng
“Vĩnh biệt, Shinichi Kudo”
Đoàng................
Ran ngã xuống trước mặt Shinichi. – “Lần này tớ đã cứu được cậu rồi” – Ran mỉm cười
“Ran!!!!”- Shinichi hét lớn, lập tức anh đá chai rượu trên sàn nhà vào mặt Gin. Hắn lảo đảo, rất nhanh, Shinichi đã lao đến cướp được súng.
“Đầu hàng đi Gin!Mi không thoát được đâu”
Cảnh sát đổ xô vào hầm rượu sau tiếng súng đầu tiên, Gin đã bị bắt ngay sau đó.
“Kudo, mọi chuyện ổn chứ?” – thanh tra Megure hỏi
“Ran đã bị bắn. Bác hãy đưa cô ấy đến bệnh viện ngay” – Shinichi đáp
Tại bệnh viện Beika.
“Con gái tôi thế nào rồi?” – ông Kogoro hỏi vị bác sỹ vừa bước ra từ phòng cấp cứu
“Viên đạn đã được lấy ra. Cô bé sẽ ổn thôi” – bác sỹ đáp
Kazuha, Sonoko và bà Eri đều đã có mặt ở đó.
“Ran là một cô gái mạnh mẽ, cô ấy nhất định sẽ không sao” – Sonoko tự nhủ
“Tại sao Ran cứ luôn gặp phải những chuyện không hay như vậy chứ?”
“Cậu ấy không sao đâu, chỉ cần để Kudo ở bên canh...” – Heiji an ủi
“Tớ sẽ chăm sóc cô ấy” – Shinichi nói – “Mọi người đều mệt rồi, hãy về nhà và nghỉ ngơi đi”
Tất cả mọi người rời khỏi bệnh viện, đẻ Shinichi lại một mình chờ đợi nàng công chua của anh thức dậy.
“Tớ xin lỗi, Ran!” – Shinichi nói với công chúa đang say ngủ trước mặt mình
“Tớ đã để cậu phải chịu quá nhiều đau khổ, đáng lẽ tớ mới là người phải gánh chịu tất cả những chuyện này...”
Shinichi nắm chặt tay Ran – “Ran ơi, hãy tỉnh lại đi! Tớ có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu”
Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Ran, Shinichi cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹn.
“Tớ sẽ làm tất cả để bảo vệ cậu!”
Shinichi cúi gằm mặt, một giọt nước mắt nóng hổi chảy ra từ khóe mắt của anh.
Gương mặt Ran khi ngủ trông thật thanh bình. Cô cảm thấy có cái gì đó lạnh lạnh, ươn ướt rơi trên mặt mình
“Nước? Nước mắt? Có ai đó đnag khóc ư?”
Ran từ từ mở mắt, và thấy Shinichi đang ở ngay bên cạnh cô.
“Shinichi!” – Ran gọi khẽ
“Ran! Cậu đã tỉnh rồi!” – Shinichi mừng rỡ ôm chặt lấy Ran, sợ rằng cô sẽ biến mất một lần nữa.
“Cậu khóc đấy ah?”
“Ngốc! Ai khóc chứ? Tớ mừng vì cậu không sao”
Shinichi lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh
“Tớ đã mua cái này từ lâu rồi, bây giờ mới có cơ hội đưa cho cậu”
“Mua lâu rồi?” – Ran ngạc nhiên – “Cậu đã nhớ lại rồi ah? Cậu nhớ ra tớ là ai rồi hả?”
“Cậu hỏi nhiều thế làm sao tớ trả lời được? Cậu có muốn mở nó ra không đây?” – Shinichi nhíu mày
“Trông như một hộp trang sức? Cái gì thế?” – Ran mở nắp hộp, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương đpẹ tuyệt vời.
“Shinichi!”
"Would you marry me?" – Shinichi mỉm cười
Những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên gò má ran, cô khẽ gật đầu
“Yes”
Và họ hôn nhau, cùng tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời...

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726







Cross-Star Lover Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang