LẤY ANH .... VÀ QUÊN ĐI TẤT CẢ Đây là một fic rất hay ( Có chút buồn ) của một Author còn nhỏ tuổi . Ai là fan cuồng ShinRan thì tốt nhất nên Back kẻo một hơi ném đá mình
Thôi vô đề nào !
Ý quên , còn một số điều Tác giả muốn nói đây !
Cảnh báo trước là fic
Hakuba x Ran, ko phải ShinRan, và sẽ có chút đau lòng cho Shin's fan,
đừng đánh em. Em viết fic này vì hai lí do:
1. Vì rất thích Ran cặp với anh Hakuba này.
2.
Là khi đọc fic ShinShi, Ran phải đau lòng nhiều quá mà các tác giả fic
ShinShi luôn làm quá lên, và trong các fic đó Shinichi hình như quên Ran
hoàn toàn. Cho nên hôm nay, C_tieuthungocnghech_A hay kaito_kid_1412 ta
đây rửa tay tạm gác bút viết về SxR và đổi sang HxR! Chúc mọi người vui
vẻ!
******
Author: C_tieuthungocnghech_A mà nick ở đây là [P]é [G]à [C]on
Ratting: K
Couple: Hakuba_Ran, Shiho_Gin, Shinichi_?
Thể loại: Romance, (very) Sad, ....
*****
Chap 1: Kí ức tràn về trong kí ức
Part 1: Xin em... hãy thật hạnh phúc.....
Lưu ý: Những chữ in nghiêng là dòng hổi tưởngTokyo_Nhật
Chàng
thám tử thông minh bậc nhất Nhật bước đi thật chậm rãi... Ngày nào
Shinichi cũng đến đây, cứ như một thói quen.... Nhưng, tất cả chỉ còn là
hoài niệm. Đôi mắt xanh ngước lên nhìn tấm biển cũ kĩ, vài con ốc vít
đã bị bung ra, dòng chữ màu đỏ dường như đã bạc hết cả màu: Văn phòng
thám tử Mori.
Shinichi thở dài... Ông thám tử tự nhận là lừng
danh ấy, đã về với vợ và hai người chuyển về vùng biển Izu sinh sống...
Họ sẽ bán căn nhà này, dự định là như vậy, trong tương lai không xa...
- Shinichi, Shinichi... - Cô bé nhỏ nhắn đưa bàn tay đặt lên đầu cậu bé bên cạnh - Thấy chưa, tớ cao hơn cậu rồi đó!!!
- Rannn - và cậu bé gắt lên - Cậu không thể cao hơn tớ - và cậu lôi cô bé tên Ran đó xuống khỏi cầu thang - Cậu ăn gian...
- Hức, đồ xấu tính - Ran mím môi, lè lưỡi - Cậu thật là độc ác, tớ muốn cao hơn cậu cơ!
-
Chịu khó uống sữa vào! - Shinichi kéo sát Ran vào, thì thầm - Cậu sẽ
chẳng bao giờ cao hơn tớ, cậu sẽ luôn thấp hơn tớ, để tớ có thể ôm cậu,
như thế này này - Shinichi ôm lấy Ran và cậu cười - Sẽ mãi mãi, tớ sẽ
mãi làm bờ vai cho cậu tựa vào....
Đó là suy nghĩ của cậu nhóc ngớ ngẩn đó lúc 8 tuổi.... Anh
đã nói thế, trước những bậc thang này, anh đã nói thế.... << Sẽ
mãi mãi, tớ sẽ mãi làm bờ vai cho cậu tựa vào.... >>
Nhưng đó chỉ là quá khứ...
Không ai có thể quay ngược thời gian...
- Shinichi, giờ tớ đã cao hơn cậu, thật sự, ko ăn gian - Ran nhìn xuống cậu bé 4 mắt phía dưới
- Phải, Ran, nhưng đó là việc không ai ngờ tới... - Shinichi ngước lên - Ran-neechan!
- Cậu chê tớ già hả?
- Đúng rồi, cậu hơn tớ những 10 tuổi... - "Cốp" - Ai da.... bố nào con nấy
- Phải - "Cốp" - Đau không, Conan-kun. Chị tưởng em kém chị 10 tuổi là do cái tính tò mò tọc mạch của em
- Hai lần rồi đó - Shinichi hai tay ôm đầu, la toáng lên - Cậu nhớ đấy Ran, tớ sẽ trả thù...
- Đố em đó, Conan-kun
Lại một lần nữa, quá khứ lại trở về....
Như một nhát dao cứa thẳng vào tim...
"Cô bé ngốc nghếch của anh........"
"Xin em... hãy thật hạnh phúc......."
Thời gian có thể xóa hết kỉ niệm của hai người được hay không?
6 năm xa cách mang đầy thương nhớ
Và 18 nă bên nhau đầy kỉ niệm ngọt ngào và cũng vô cùng đắng
Liệu thời gian có làm phai mờ được hay không?
Khi tình yêu vừa ngọt vừa đắng
Y như thỏi Chocolate kia....
Anh đã để cô ra đi, không một lời từ biệt, ko ngoảnh lại, dù chỉ một lần...
Anh chỉ đứng ngoài, nhìn vào cửa sân bay...
Dòng lệ long lanh tràn ra khóe mắt, ánh mắt xanh như tê tái hẳn đi...
Anh luôn cố gắng không bao giờ khóc, nhưng anh đã khóc mất rồi
..
...
.....
Sonoko nói anh không còn là con người nữa, nói anh quá vô tâm.
Anh thì sao, anh làm cho cô ấy lo lắng, bắt cô ấy đợi chờ...
Rồi dễ dàng cắt đứt sợi chỉ đỏ bằng một câu nói nhẹ nhàng như vậy sao?
"Hạnh phúc nhé Ran, anh không thể mang lại hạnh phúc cho em...."
Anh vô tâm thật...
Cô gái nhỏ nhắn, luồn vào màn mưa, biến mất
Anh vô tâm thật...
Cô ấy đi rồi, anh chỉ đứng nhìn,...
"Sonoko, cậu nói không sai, tớ thật vô tâm..."
Sữa
trong cốc dao động, tràn ra bàn tay gầy guộc của anh. Nóng rát. Anh trở
về với thế giới thực tại. Quán Coffee Poirot này lúc nào cũng đông
khách...