•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))
•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))


Một thế giới không có bất cứ khoảng cách dành cho fan's Ran . Tham gia để góp vui cho Crazy Night
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

|

OneShot [ShinRan] Không có con đường chung cho tất cả cùng hạnh phúc

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Wed Jun 27, 2012 6:15 pm
Amura_Rinko

Administrators
Amura_Rinko
Administrators

http://crazy-night.forum-pro.net
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: OneShot [ShinRan] Không có con đường chung cho tất cả cùng hạnh phúc



KHÔNG CÓ CON ĐƯỜNG CHUNG CHO TẤT CẢ CÙNG HẠNH PHÚC

Author : Shiran
Nguồn : MCF


Thật khó tìm thấy nỗi buồn hiện rõ trên gương mặt anh.
Dưới cơn mưa này, anh đang đuổi theo cơn mơ nào?

Đã
5 năm rồi, cơn mơ của anh khi nào mới kết thúc? Em biết mộng thì vẫn
chỉ là mộng...không thể tiến lên phía trước từ giấc mộng xa xôi. Vậy thì
em đây vẫn đang lơ lững giữa hiện thực và ảo ảnh, vừa có cảm giác nắm
bắt được anh, vừa có cảm giác chơi vơi...

Nếu chúng ta cùng mơ một giấc mộng, có phải sẽ hạnh phúc hơn không?


-Ran! -Tiếng gọi của Kazuha làm những suy nghĩ mông lung trong đầu tôi phút chốc tan biến.
-Xin
lỗi Kazuha. Tự nhiên mình lại nhớ về những chuyện trước đây...nên...cậu
biết đó...mình vẫn ổn- Tôi đưa tay xoa nhẹ thái dương.
-Ừ! Dù sao thì tất cả cũng chỉ còn là quá khứ thôi...
-Chúng
mình về thôi. -Tôi giục. Tôi thật sự vẫn ổn trước khi Kazuha nói về quá
khứ. "Qúa khứ" sao? Tất cả đã qua rồi, 5 năm đâu có ít ỏi gì, thề mà
với tôi mọi thứ như chỉ mới ngày hôm qua. Tôi vừa trãi qua một cơn ác
mộng, tôi luôn tự nhủ với bản thân như thế mỗi buổi sáng thức dậy và tôi
luôn không ổn khi biết rằng đó không phải là cơn ác mộng. Cuộc chiếc
chống lại bọn áo đen đã để lại quá nhiều mất mác, đau thương cho tôi và
dù có giành cả cuộc đời này thì vết thương vẫn đau âm ỉ...đau âm ĩ...

-Ừ!
Hôm nay chúng ta có cái hẹn đi thử váy cưới mà. Để các cậu ấy đợi quả
không hay...Mà tớ đang lo, chẳng biết cái tên Hattori có đến đúng giờ
không nữa, hắn là chúa trễ hẹn...-Kazuha thở dài, nhìn cô ấy, tôi cười,
tôi đúng là người may mắn khi anh luôn đúng hẹn và luôn chờ đợi tôi...
Nhưng tôi luôn ganh tỵ với Kazuha. Vì sao ư? Vì cô ấy hạnh phúc hơn tôi!

-Tớ không bao giờ nghĩ, tớ và Kazuha tổ chức lễ cưới cùng nhau đấy. Cứ như là đang mơ vậy. Hôm đấy, chắc sẽ vui lắm!
-Vậy Ran đã nói cho Shinichi biết chưa?
-Đương nhiên, Shinichi phải là người biết đầu tiên chứ!

Những
tia nắng đầu thu len qua tầng lá, nhẹ nhàng khuấy động không gian, đây
là lần đầu tiên sau 5 năm tôi chú ý đến sự chuyển động khẽ khàng của một
ngày giao mùa.

...........

Lúc chúng tôi đến tiệm thử váy
cưới thì các chàng trai đã đợi tự lúc nào. Kazuha không giấu dc sự vui
sướng đã chạy đến ôm chằm lấy Heiji còn cậu chàng mặt đỏ tưng bưng vì
ngượng.
Tôi bẽn lẽn nhìn anh, anh vòng tay qua vai tôi và đẩy tôi vào sát trong lòng:
-Lạnh rồi đó!
-Vâng!

Tiêm
váy cưới mà chúng tôi chọn năm ngay trong trung tâm thành phố, tiệm có
rất nhiều bộ váy đẹp, toàn là hàng ngoại nhập. Kazuha say sưa thử hết bộ
này đến bộ khác, còn tôi thì chỉ thử duy nhất một lần. Tôi muốn mặc
Kimono trong ngày cưới hơn vì Shinichi thích như thế...nhưng...dù sao
cũng được...
Bộ váy tôi chọn có đuôi áo khá dài và dc điểm xuyến tinh
tế, trong rất sang trọng. Kazuha luôn miệng bảo tôi xinh như công chúa
từ truyện tranh bước ra, còn kéo tôi ra ngoài cho anh ngắm, Ừ, vì anh là
chúa rể kia mà.
-Thấy Ran thế nào, anh bạn? -Kazuha nghịch.
Đúng như dự đoán, anh ngơ ra, không nói dc câu nào:
-Anh thấy em mặc thế có đẹp không, Eisuke?-Tôi hỏi.
-Em lúc nào mà chẳng đẹp.
-Anh lại đùa rồi!
-Thật mà, nếu không tin em vào xem gương đi, rất tuyệt.
-À...Ừ...-Nói rồi tôi quay về phòng thau đồ.

Tựa lưng vào tấm kính trắng, tôi nhắm nghiền mắt lại "Anh thấy em thế nào Shinichi? Có thấy em đang hạnh phúc không?"

.........
Sau
khi thử váy cưới xong, chúng tôi có cái hẹn cùng đi xem phim, nhưng do
có 1 vụ án mới nên Eisuke và Heiji phải lập tức trở về đồn cảnh sát, còn
Kazuha thì ghé qua trung tâm mua sắm, cô ấy còn chuẩn bị rất nhiều thứ
cho ngày cưới. Chỉ còn lại 1 mình, tôi bỗng thấy cô đơn, đôi chân cứ
bước về lối cũ, nơi mà tôi và Shinichi đã hẹn ứơc. Dưới gốc cây rẻ quạt,
anh ấy đã trao tôi nụ hôn đầu tiên.

Về lại nơi này, tim tôi đau
nhói, nụ hôn ngày ấy vẫn còn đượm lại trên môi nhưng người con trai ấy
đã không còn nữa. Tôi đã cố quên đi hình ảnh anh trút hơi thở cuối cùng
trong vòng tay tôi và bảo tôi hãy kiên cường mà sống. Sau cái chết của
anh, tôi lao đầu vào guồng quay công việc như một con ngốc. Có lẽ việc
bận rộn ngày đêm sẽ khiến tôi quên đi anh...nhưng tất cả là vô dụng.

Chờ
đợi là đau khổ nhưng nếu kết thúc sinh mạng naỳ chẳng khác nào tôi bảo
với Shinichi rằng cái chết của anh ấy là vô nghĩa...vì thế mà tôi đã
sống cho đến ngày hôm nay và đã gặp lại Eisuke.Eisuke cho tôi sự yêu
thương cần thiết ngay lúc tôi hoảng loạn, đem đến cho tôi tiếng cười và
là một điểm tựa mỗi khi tôi đau khổ...Tôi đã nghĩ chính anh sẽ giúp tôi
sống tốt hơn và quên đi mọi chuyện trong quá khứ...đó chính là lí do vì
sao tôi chấp nhận kết hôn với Eisuke. Eisuke cần tôi, tôi cần Eisuke,
chúng tôi nên có 1 gia đình đúng không?

Tôi đứng lặng giữa khoảng
sân vắng người, hoa rẻ quạt bay tản mác trong không trung, cho đến khi
cơn mua đầu mùa kéo qua, tôi mới giật mình nhận ra, tôi lại bắt đầu suy
nghĩ lung tung nữa rồi. Tôi vội tìm chỗ trú mưa, cơn mưa rào làm không
khí dịu nhẹ nhưng lòng tôi thì vẫn nặng trịu. Bật chợt điện thoại reo,
là Eisuke:

-Anh đấy à?
-Ừ! Em đang ở đâu vậy? Mưa rồi đấy, em có mang theo ô không? Nếu không thì anh đến đón nhé?
-Em có mang theo ô mà! Anh cứ yên tâm mà giải quyết vụ án đi, em không sao.
-Ừ! Vậy thì tốt. -Eisuke cười ngượng.
-HÌ!

cuộc trò chuyện kéo dài như vậy, với những câu hỏi và câu trả lời chẳng
ăn nhập gì với nhau, thỉnh thoảng tôi cười khẽ để đầu dây nên kia không
cảm thấy nhàm chán.
Mưa vẫn rơi nhè nhẹ, đọng lại trên sân thành
những vũng nước to, trong suốt như tấm kính và tôi thấy hình bóng mình
trên đấy. Tôi thay đổi nhiều quá, mái tóc đen ngày nào đã dc búi cao lên
trông chững chạc hẳn ra, đuôi mắt thì có thêm vài vết nhắn chắc là do
lo nghĩ nhiều, ngay cả nụ cười cũng chẳng có cảm xúc gì...

-Em mặc váy cưới trong rất xinh.
-Thật
ra em thích mặc Kimono hơn nhưng vào lễ đường mà mặc Kimono thì không
hay nên thôi...hay để vào dịp lễ, em mặc cho anh xem nhé!
-...
-Không phải anh cũng thích em mặc Kimono sao?
-Nếu em thích thì mặc nó vào ngày cưới luôn đi! Nếu có ai cười em thì anh sẽ cho biết tay...
-Anh
luôn chiều em như thế! Anh biết không hôm nay em lại không mang theo
ô...không...đúng hơn là không ngày nào em mang theo ô...vì em luôn nghĩ
anh sẽ đến và đưa ô cho e...nhớ trước đây, anh cũng làm như vậy, sau đó
anhc ảm lạnh vì đi mưa về. Lúc đó, em cảm thấy rất có lỗi nên đã đến nhà
anh, nấu một bát cháo gừng to đùng, bắt anh ăn cho kì hết nếu không sẽ
xử anh bằng mấy đòn Karate.
-Em đang nói gì vậy Ran?
-Còn nữa nhé,
cái hôm em nhận dc huy chương vàng karate, em đã bắt anh dẫn em đến khu
giải trí chơi, anh cáu và bảo em trẻ con nhưng hôm sau anh đã đến và em
rất vui sướng...vì từ khi lên cấp 3, chúng ta chẳng có lần nào đi chơi
chung với nhau cả...mà này nhé, em rất bất mãn vì anh đã bỏ em lại 1
mình và biệt tăm với mấy vụ án, em rất cô đơn...nhưng em luôn tin
anh...anh sẽ trở về, đúng không? Em luôn đợi anh, Shinichi!
-...
-À!
Thật ra 14/2 em thích nhận socola hơn nhưng dù là kẹo ngậm thì cũng tốt
rồi...Sonoco đã gạnh tỵ với em vì Makoto chỉ tặng cậu ấy Socola mà
không có kẹo ngâm...cậu ấy tham lam quá chừng...em luôn nghĩ nếu dc tặng
Socola, em sẽ vui hơn...
-...
-Nhớ khi còn bé vì sợ chúng bạn
trêu chọc, anh đã cấm không cho em gọi anh bằng tên ở trướng. Em đã rất
buồn nhưng sau đó chúng ta vẫn làm hoà với nhau...Chúng ta có quá nhiều
kỉ niệm, anh nhỉ...nhiều đến mức nếu em quên đi thì sẽ trở nên trống
rỗng...Anh biết em đang ở đâu không? Em đang đứng dưới gốc rẻ quạt nơi
chúng ta hẹn ước lần đầy đấy, mùa này hoa nở đẹp lắm...ước gì anh cũng
bên em...
-...
-Anh có nghe em nói không đấy, Shinichi? Hay anh lại ngủ quên luôn rồi?
-Anh vẫn nghe mà Ran...
-Sao anh không nói gì hết vậy? Mà em đang nói đến đâu rồi nhỉ?
-Nơi chúng mình hẹn hò lần đầu đấy!
-Ừ!
Hôm đấy suốt đêm, em đã không ngủ dc, em rất hạnh phúc và đã mơ đến lúc
chúng mình sánh bước trên thánh đường, chúng mình sẽ kết hôn và có 1
gia đình đầm ấm rồi những đứa trẻ dễ thương sẽ ra đời...đó là con của
chúng ta hihi...Anh muốn con chúng ta giống ai?
-Anh nghĩ nó sẽ có đôi mắt giống em.
-Vậy thì con gái sẽ xinh như em còn con trai thì thông minh như anh.
-Ừ! Như vậy là công bằng rồi!
-...
-Sao em không nói tiếp?
-...
-Em nghĩ sao nếu chúng ta thành lập 1 đội bóng với 11 đứa nhóc lon ton?
-...
-Anh sẽ dạy chúng chơi đá bóng...dù anh rất tệ khoảng này...
-Em...em xin lỗi...em xin lỗi Eisuke...


tôi tắt máy, tôi đã không thể kiềm chế dc bản thân mình, trong vô thức
tôi lại nói ra những điều giấu kính trong lòng, những kỉ niệm khắc ghi
hình ảnh Shinichi mà quan trọng là tôi lại nói điều đó với người mà
tháng sau tôi phải phải gọi bằng chống. Tôi không hề muốn làm tổn thương
Eisuke...nhưng đó là giấc mơ của tôi...tôi rất đau khổ.

Tôi luôn
muốn có 1 gia đình và những đứa con, công việc nỗi trợ sẽ làm tôi quên
đi những kỉ niệm đau buồn và khi tôi nghĩ đến việc đó Eisuke đã cầu hôn
tôi, tôi đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ. Tôi nghĩ tôi sẽ dần yêu
Eisuke nhiều như tôi đã từng yêu Shinichi...
Nhưng...

Chỉ khin
hìn thấy hình ảnh mình trên mặt nước tôi mới nhận ra rằng, tôi đang tự
lừa dối mình. Tôi không thừa nhận nhưng có lẽ tất cả mọi người đều biết,
tôi rất sợ những thứ phản quang hình ảnh của mình, tôi sợ phải nhìn vào
gương vì khi ấy tôi luôn thấy hình ảnh Shinichi bên cạnh nhưng không
thể nào chạm vào anh ấy...không bao giờ...

Chuông điện thoại lại reo, vẫn là Eisuke:

-Eisuke, em có chuyện này muốn nói với anh...có thể coi như em ích kỉ cũng dc...
-Ran này, chúng mình hãy hoãn đám cưới lại nhé!
-...
-Anh
rất yêu em và anh biết rằng nếu ép em kết hôn bây giờ thì anh đúng là
đứa tệ hai. Chúng ta nhất định sẽ kết hôn và nhất định sẽ có 1 đội bóng
tí hon nhưng đó là khi em thật sự chấp nhận anh...em không thể hạnh phúc
nếu em cưới người mà em không hề yêu...
-Em xin lỗi...không có con đường nào cho tất cả cùng đi đến hạnh phúc...

Nếu em không thể hoá thành cánh bướm...
Tung bay đôi cánh vào vùng trời của anh...
Thì hãy để em hoá thành chiếc bóng...mãi song hành cùng anh...

*******

Huhu không biết nói thế nào nữa , dù gì EisukexRan cũng là cặp đôi mà ta thích

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Amura_Rinko





Thu Jun 28, 2012 2:29 pm
shin_ran_726

Moderators
shin_ran_726
Moderators

Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: OneShot [ShinRan] Không có con đường chung cho tất cả cùng hạnh phúc



vì không chuẩn bị hộp giấy nên đọc xong em phải đi rửa mặt đấy!!!! Buồn thật đấy!!! Nhưng đúng là không có con đường nào chung cho tất cả cùng hạnh phúc ! Dù sao cũng vote + cho chị!!!

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726







OneShot [ShinRan] Không có con đường chung cho tất cả cùng hạnh phúc  Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang