•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))
•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))


Một thế giới không có bất cứ khoảng cách dành cho fan's Ran . Tham gia để góp vui cho Crazy Night
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

|

[one shot] Snow in the winter

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Wed Jun 27, 2012 4:42 pm
shin_ran_726

Moderators
shin_ran_726
Moderators

Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: [one shot] Snow in the winter



Tên : Snow in the winter
Tác giả : Amaya
Nguồn : forum.ficland.info


Shiho đã chết vào một buổi sáng đầu đông ở bệnh viện.

Phát đạn mà Shiho đỡ thay cho Shinichi khá sâu nhưng nó không đến nổi không thể cứu chữa, các y bác sĩ bảo ca phẫu thuật sẽ thành công đến 90% nhưng đáng tiếc thay Shiho lại rơi vào 10% còn lại. Đôi khi sự sống mong manh đến ngỡ ngàng. Dù vậy đến phút cuối cùng Shiho vẫn mỉm cười , cô ấy đã kịp nói ra những tình cảm mà cô ấy nguyện sẽ giấu kín trong lòng, rằng: Shiho yêu Shinichi và mong cô cùng anh sẽ sống hạnh phúc thay cho phần của cô ấy. Mọi người rất đau lòng nhưng Shiho bảo hãy cười để tiễn cô ấy đi và mọi người đã…cười!!!

Vào buổi sáng đầu đông một năm sau cái chết của Shiho, cô và anh chia tay.

Chia tay không phải cô không còn yêu anh nữa mà vì cái bóng của Shiho để lại quá lớn, sống hạnh phúc bên anh trên sự hy sinh của cô ấy, liệu có công bằng? Anh hiểu cô và anh chỉ im lặng gật đầu. Trên con đường dài của thành phố Tokyo, hai người họ bước về hai hướng khác nhau, chẳng ai ngoái nhìn…dù chỉ một lần…
Chia tay vì cô quá yêu anh…
Chia tay vì anh quá yêu cô…
Chia tay không có nghĩa là kết thúc mà chỉ là để có…một bắt đầu mới!

Thời gian cứ thế trôi đi, những người họ vào đại học rồi tốt nghiệp, mỗi người đã có một hướng đi riêng. Eisuke trở thành nhà tâm lí học và là sinh viên xuất sắc nhất của khoa, anh cũng không còn vụng về, hậu đâu như trước nữa, Sera thì dĩ nhiên là một nữ cảnh sát ưu tú với món “triệt quyền đạo” hạ gục hầu hết nam sinh trong trường, về phần cô thì đã là một bác sĩ giỏi, thông minh và rất mực dịu dàng…còn anh…cô không biết. Họ không lien lạc kể từ dạo ấy…nhưng chắc rằng …anh cũng sẽ là một thám tử…một thám tử tài giỏi và nổi tiếng nhất Nhật Bản như anh vẫn thường mơ ước…Nghĩ đến đấy, cô cười. Shinichi của cô không phải người dễ từ bỏ khi chưa đạt được mục tiêu của mình. Anh vẫn đang nỗ lực phấn đấu cho nên cô cũng phải cố gắng!

Rồi cũng vào một buổi sáng đầu đông, cả ba người họ :Eisuke, Sera và cô…rời bỏ Tokyo. Eisuke và Sera được bổ nhiệm công tác tại Hokkaido, cô cũng đi cùng. Cô cần một nơi hoàn toàn khác để…bắt đầu cuộc sống mới của mình. Cô không nói cho Shinichi nghe, cô cũng không muốn anh ấy biết mình sẽ đến đâu, cứ để cô tự nhiên bước ra khỏi cuộc đời anh…như chưa từng xuất hiện.

Có thể là Shinichi thật sự không biết về quyết định của cô, cũng có thể anh đã biết rồi…khi cô bước lên xe lửa và bỏ lại hết những kỉ niệm ở Tokyo để ra đi…anh đã không đến.

Bánh xe lửa chậm chạp lăn trên đường ray…như guồng quay thời gian đang xoay vần, xoay vần…đưa hai người họ…ngày càng xa nhau…

…………………..

Khi chuyển đến nơi ở mới, ngày nào cô cũng viết thư gửi về nhà. Cô kể cho bố mẹ nghe về cuộc sống hàng ngày của mình, về căn nhà nhỏ được xây theo kiểu Pháp rất trang nhã, về việc cô được nhận vào một bệnh viện nhi trong một thị trấn nhỏ ở phía bắc Hokkaido, thường xuyên tiếp xúc với những đứa trẻ làm cô thấy lòng mình ấm lại và không còn khóc một mình khi nhớ nhà. Cô cũng nói đôi chút về Eisuke và Sera, họ có công việc ổn định và thường ghé thăm cô, họ hơi lo thừa khi nghĩ rằng…cô sẽ cô đơn. Cô đơn thì ai mà không có, thậm chí khi người ta cười thì người ta cũng cô đơn, nhưng cô biết cách giấu chúng đi và không làm ai bận tâm. Cô rất giỏi che giấu cãm xúc, luôn luôn như vậy. Cô còn viết rằng cô hơi lo cho ông bố Mori lượm thượm và bê bối của mình, mong mẹ cô rãnh rối hãy đến chăm nom cho ông…và rất nhiều những điều khác nữa…nhưng…đa số thì cô toàn nói về người khác còn bản thân chỉ vỏn vẹn vài ba câu “Con vẫn khoẻ, con sống khá tốt. Đừng lo lắng cho con quá nhiều. Hiện tại thì con ổn!”. Với cô, viết thư không phải là một niềm vui…nói dối vể bản thân…luôn khiến cô khó chịu với chính mình…mà biết làm sao hơn…khi bắt đầu một cuộc sống mới thì ai lại không có những khó khăn nhất định…cô cũng vậy nhưng rồi cô sẽ quen thôi…ngay cả việc tập quên đi anh…!

Những bức thư của cô ngày càng thưa thớt, ừ thì ngày nào cô cũng viết nhưng…lại không gửi đi…mọi người ở Tokyo đã nẳm rõ cuộc sống của cô, họ đã yên tâm phần nào và cô cũng không cần phải lo cho họ nữa. Cô được biết: Mẹ đã trở về sống với bố, bác Agasa đã thuê người giúp việc, Makoto đã mở một võ quán ở Tokyo và hứa sẽ không đi bất kì đâu nếu không có Sonoco bên cạnh, Kazuha và Heiji cũng vừa tổ chức lễ đính hôn…cô đã không cần lo lắng cho họ nữa rồi, những bức thư của cô sẽ khiến họ không vui khi biết cô vẫn còn đơn độc. Cô luôn thế. Cô biết nếu chỉ nghĩ cho người khác thì đến một lúc nào đó cô sẽ đau lòng khi nhận ra xung quanh chẳng có ai…nhưng…cô quen rồi!

Bức thư cuối cùng cô gửi đi bảo cô sẽ mở một quán kem, trang trí theo kiểu Pháp với mấy chậu hoa trà và những bản nhạc hoà tấu nhẹ nhàng…

Và cô đã có một quán kem. Cô trở thành một cô chủ quán trẻ, dịu dàng nhất thế giới và…cô độc nhất thế giới. Cô luôn cười…nhưng…nụ cười luôn buồn.

Dần dần cô quên anh…cũng như việc cô không thường nghĩ về anh…cô luôn bận rộn với hàng khối công việc…cô nghĩ cho đến bây giờ thì anh đã không còn quan trọng đối với cô nữa và sự tồn tại của Shiho trong cô không còn là cái bóng quá lớn.

Thời gian cứ thế trôi tụt về phía sau, để mình cô chơi vơi trong tương lai phía trước…

Mùa nối nhau qua đi, thoát cái đã đến mùa đông, vào ngày đầu tiên của mùa đông , quán cô đều đóng cửa, hôm nay cũng không ngoại lệ. Những ngày đầu đông đều gợi cho cô vô khối kỉ niệm, đây là ngày để tưởng nhớ về những gì đã qua và sự trưởng thành của cô.

Từng năm trôi qua, cô lớn dần lên và suy nghĩ khác đi, cuộc sống vẫn vô tình trôi nhưng có cảm tưởng cô cứ dừng chân tại một nơi, không thể nào tiến về phía trước được. Cô thấy lạc lõng và hụt hẫng vô cùng, đến cuối cùng, cô luôn là người bị bỏ lại.
Bản nhạc Natsuhiboshi vang lên khắp quán, nhẹ nhàng, những bông tuyết đầu đông bắt đầu rơi bên ngoài khung cửa, rơi trên không trung ảm đạm, rơi trên nỗi nhớ…

Tiếng phong linh rung lên, cửa quán mở, cơn gió lùa vào làm những tờ thực đơn bay lạch xạch:

-Hôm nay quán tôi đóng cửa. Mong lần sau quý khách ghé lại. –Cô khẽ lên tiếng, cúi đầu xin lỗi

-Tại sao vậy? -Người khách hỏi

Cô khựng lại, âm thanh khá quen này khiến cô im lặng hồi lâu:

-Qúan tôi luôn đóng cửa vào ngày đầu tiên của mùa đông thưa quý khách!- Cô giải thích, mong vị khách có thể thông cảm.

-Là "Wait the winter" sao? Em vẫn không thay đổi gì, vẫn luôn nhạy cảm và tinh tế, Ran ạ!

Cô ngẩng đầu nhìn. Cuộc sống luôn trớ trêu như vậy, khi cô nghĩ rằng mình đã quên…thì…niềm đau lại bất ngờ…nhói lên một lần nữa…Là anh ấy, là Shinichi. Anh ấy lại bước vào cuộc sống của cô, dù không ồn ào nhưng đủ làm cô nghẹt thở trong một khoảng khắc:

-Shin…ichi…Shinichi…!

-Em ngạc nhiên lắm sao? –Anh hỏi, không nhìn cô.

-Sao anh lại biết em ở đây?-Cô không khỏi ngạc nhiên.

-Em quên rồi à? Anh luôn tìm thấy em dù em ở đâu ! –Anh nhún vai, treo chiếc ao khoác phủ vài bông tuyết rồi tìm một chỗ trong quán – Em cho anh một ly rượu vang được không ?

-Anh uống rượu sao ?-Cô hỏi.

-Ừ !Anh mới biết uống thôi mà không thường uống đâu, em đừng lo. Nhưng mùa đông thì phải uống để giữ ấm chứ ! –Anh cười.

-Vâng ! –Cô chẳng biết nói gì hơn, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Nhiều năm qua rồi, anh đã thay đổi, dễ nhìn thấy ở anh là một người con trai thành đạt. Có lẽ trong nhiều năm qua, anh vẫn sống tốt, nghĩ vậy, cô mỉm cười, thấy lòng nhẹ nhõm.

Cô đặt cốc cacao nóng xuống bàn rồi tìm một chỗ ngồi đối diện anh , bỏ tờ báo đọc dở, anh ngạc nhiên nhìn cốc cacao đang bốc khói ngùn ngụt :

-Đôi khi những người tìm rượu lại không cần rượu. Cacao nóng sẽ giúp anh ấm hơn ! –Cô cười ngượng.

-Em nên học cách làm những điều khách yêu cầu hơn là những gì mình muốn ! Nhưng lần này thì anh tha cho và sẽ không có lần sau đâu. –Anh đùa, không đụng đến ly cacao.
Nhạc lại chuyển sang bài Kimi no kioku, chậm rãi và sâu lắng.

-Công việc của anh thế nào?

-Vẫn ổn, ở Tokyo dạo này tình hình rối loạn nên bọn anh bận suốt từ sáng đến tối..-Anh dùng thìa khúây đều cốc cacao.

-Thế anh đến đây chắc cũng vì công việc nhỉ? –Cô nói bâng quơ.

Anh không trả lời. Cứ thế cả hai im lặng, thỉnh thoảng cô nhìn ra ngoài khung cửa số, tuyết bắt đầu rơi dày hơi một chút, phủ lên vài cành cây khô trơ lá.

-Một bác sĩ nhi khoa, một cô chủ trẻ…chắc em bận rộn lắm nhỉ?

-Hơ…

-Em đừng bận tâm, anh là thám tử, có gì mà không biết.

-Ừ! Không bận lắm đâu ạ! Đôi khi em cũng dành thời gian để nghe vài bản nhạc giao hưởng nhẹ nhàng, đọc sách và học thêm cách làm nhiều món kem…

-Em cũng thích nhạc giao hưởng nữa à?

-Trước đây Shiho thường bảo nhạc giao hưởng rất tốt cho việc thư giản đầu óc…em cũng thử…và thích luôn từ đó…

-Ừ! -Một cái cau mày thoáng hiện lên trên gương mặt anh.

Shiho cái tên mà lâu rồi cô chưa nhắc đến và thật không thích hợp để nhắc đến trong lúc này nhưng giữa cô và anh thì còn thứ gì lien hệ nữa chứ? Kỉ niệm đã trở thành những mảng kí ức mờ nhạt mà cô vô tình đánh rơi trên chuyến hành trình của mình, gặp lại anh chỉ là ngẫu nhiên, cô cũng chẳng có hy vọng gì. Với cô anh như một người bạn và Shiho cũng là một người bạn, nói về những người bạn thì có gì không đúng.

-Shiho đã mất vào một ngày đầu đông của bảy năm về trước, thế nên vào ngày này em luôn giành để tưởng nhớ cô ấy. – Cô nói.

-Anh không nhớ rõ lắm…chỉ nhớ là chúng ta chia tay cũng vào một ngày đầu đông của sáu năm trước, nghĩ đến đây thì anh lại nhớ ngày cô ấy mất…-Gịong anh đều đều-Không ngờ đã lâu vậy rồi! –Anh kết thúc bằng một cái chớp mắt.

Thời gian qua như một cái chớp mắt của anh, chẳng biết sẽ dẫn hai người họ đến đâu. Cuộc trò chuyện kéo dài khá lâu nhưng không ai nói nhiều giữa họ là một bức tường trong suốt ngăn cách, họ chỉ có thể chạm vào nó nhưng không thể phá huỷ. Cô nhận thấy anh thay đổi không chỉ có vẻ bề ngoài, anh khá kiệm lời và cẩn trọng, có vẻ anh đã tìm hiểu về cô rất nhiều trước khi đến đây nhưng điều đó cũng chẳng thể thay đổi được khoảng cách giữ hai người mà chỉ kéo họ ra xa hơn. Cốc cacao để nguyên trên bàn nguội dần.

-Tháng trước Eisuke có gửi thiệp cưới cho anh…nhưng bác quản gia chẳng biết để quên tấm thiếp ở đâu…thế nên…anh đến đây để hỏi em, khi nào thì tố chức tiệc cưới!? -Gịong anh trầm xuống.

Lúc này, Eisuke đi vào quán và lớn tiếng gọi tên cô “Ran này, muốn đi thử váy cưới không?”. Nhìn thấy anh, Eisuke có thoáng bối rối nhưng cậu ta nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường :

-Thì ra là Shinichi! Lâu quá không gặp!

-Ừ! Lâu không gặp! –Anh đáp lời theo cách xã giao thường thấy.

-Mà cậu đến đây có việc gì không? Tuần sau là lễ cưới của tớ, hay cậu ở lại đây cho đến lúc đó luôn nhé! –Eisuke niềm nở.

-Chắc là không được rồi. Tớ đến đây chủ yếu là muốn xin lỗi cậu, ngày mốt tớ sẽ qua Mĩ nên không có cơ hội dự lễ cưới của cậu.

-Anh qua Mĩ ư? Khi nào sẽ về? –Cô hỏi dồn.

-Anh chưa biết! Nếu Nhật Bản còn cần anh thì anh sẽ về! –Trong giọng nói của anh có chút hợm hỉnh.

Nghe giọng điệu đó, cô biết chắc anh có ý rằng “Anh sẽ không về nữa!”. Lần lượt từng người rời bỏ Tokyo mà đi, đầu tiên là cô và cuối cùng là anh. Tokyo? Tokyo? Cuối cùng định mệnh sẽ dẫn đến đâu?

-Tớ xin lỗi vì không đến dự đám cưới nhưng cậu và Ran hãy hạnh phúc nhé!

…………

Anh rời khỏi quán khi mặt trời dần ngã về phía tây. Tuyết rơi nhiều hơn, in hằn vết chân anh và một lần nữa, nó ngược hướng với cô nhưng nhanh chóng bị tuyết lấp lên. Cô hiểu rõ lần này anh đã thật sự bước ra khỏi cuộc đời cô như cô đã làm cách đây nhiều năm nhưng sẽ chẳng có sự tiếc nuối nào, nổi đau miên viễn sẽ được thời gian xoa dịu, dù không hạnh phúc nhưng đủ để thấy lòng thanh thản.

-Cậu đến tiệm thử váy cưới luôn nhé!

-Chẳng phải đã thử cả ba ngày rồi à? Vợ cậu làm tớ đau đầu chết mất! –Cô thở dài.

-Sera bảo muốn là cô dâu đẹp nhất thế giới kia mà. Cậu giúp tớ nói với cô ấy, ngày cưới thì đừng bỏ đi bắt cướp nhé! –Eisuke nài nỉ.

-Rồi rồi..mà cậu khéo tưởng tượng quá đó!

-Ừ! Mà sao cậu lại làm vậy ? Cậu nên giải thích với Shinichi?

-Điều đó không quan trọng đâu Eisuke. Dù anh ấy không hiểu lầm thì anh ấy vẫn sẽ quyết định sang Mĩ...nên...mọi chuyện cứ để tự mỗi người hiểu theo cách của riêng mình...

Khôg ràng buộc, không quyến luyến, anh tự do và cô tự do, thoát khỏi quá khứ là mong muốn của cả hai, là lựa chọn duy nhất và không bao giờ thay đổi.

-Vậy cậu có dự định gì cho tương lai không Ran ?

-Có chứ !

-Trở về Tokyo?

-Không ! Tớ sẽ sang Mĩ và tìm anh ấy như cách mà anh ấy đã tìm tớ. Tớ sẽ một lần nữa bước vào cuộc đời anh và bắt đầu một cuộc sống mới ! –Cô mỉm cười nhìn những bông tuyết bay tản mác trong không trung trắng xoá.

Một ngày đầu đông nữa vừa trôi qua !!!


Hãy để cơn gió mùa hạ mang em đi thật xa...
Trước khi bị cơn bão mùa đông vùi lấp vĩnh viễn..
Hãy để em tự do thoát ra khỏi tình yêu của anh...
Và chờ đợi một ngày được quay trở về.
..


Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726







[one shot] Snow in the winter Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang