•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))
•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))


Một thế giới không có bất cứ khoảng cách dành cho fan's Ran . Tham gia để góp vui cho Crazy Night
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

|

[Shortfic] On Rain Days

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Thu Jun 20, 2013 9:34 pm
akiatatakai

New Members
akiatatakai
New Members

Tổng số bài gửi : 8
Xu : 15
Điểm : 2
Chòm sao : Virgo
Giới tính : Nữ Birthday : 01/09/1997
Đến từ : Seireitei
Tâm trạng : bt=))

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 8
Xu : 15
Điểm : 2
Chòm sao : Virgo
Giới tính : Nữ
Birthday : 01/09/1997
Đến từ : Seireitei
Tâm trạng : bt=))
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: [Shortfic] On Rain Days



·  Title:  On Rain Days          

·  Author: Aki
 
·  Disclaimer: Các nhân vật… tất nhiên không thuộc quyền sở hữu của mình. Vâng, các anh chị ấy thuộc quyền trong trí óc của bác Ao [Shortfic] On Rain Days 940153937
 
·  Rating: Ai cũng đọc được nếu đã biết đọc [Shortfic] On Rain Days 940153937*iem không dám dán tem đâu [Shortfic] On Rain Days 940153937*
 
·  Genre: Romance, sad, School Life… hình như là hết rồi [Shortfic] On Rain Days 940153937*hoặc còn nếu iem nhớ tên iem sẽ kể nốt*
 
·  Status: Đang tiếng hành.
 
·  Note:  Mình viết về couple ShinRan ạ ^^ Thông cảm cho mình vì mình viết fic này trong tình trạng rất tệ hại và trời thì rõ ràng là không mưa nhưng trí óc thì == hoàn toàn bị bão xum lấy. Mình không biết có thể đưa cảm xúc vào fic không nhưng mình sẽ cố. Hình như là một… H.E, cơ mà nếu không thấy nó thích hợp,  mình sẽ chuyển nó thành S.E ^^ nếu nó không hay thì mọi người cứ ném gạch nhé [Shortfic] On Rain Days 3326567196)Mình đỡ hết ^^ Cơ mà chắc là mình sẽ làm một cái S.E vì mình chưa làm kiểu đó bao giờ [Shortfic] On Rain Days 940153937
 
·  Warning: Nếu có cảnh gì không hay mình không chắc nhé [Shortfic] On Rain Days 3326567196)ai không thích thì có thể đọc Summary hoặc nguyên chap một *nếu không hiểu Summary hoặc mình nói không thể hiểu* back còn kịp [Shortfic] On Rain Days 1380890962


Fic này mình biết nó không hay một tẹo nào và mình chỉ post ở CFC, Crazy night, Zing Forum và KSV, mình mong các bạn đừng đem fic mình đi đâu ^^ Cảm ơn ạ ^^
 
·  Summary: 
 

Vào những ngày mưa

Cảm xúc của tôi chợt tan biến

Bóng dáng ai cứ phai dần

Chợt tỉnh giấc nhận ra

Tôi đang nhớ về em

Nụ cười vẫn còn hé

Nhưng sao trông đến buồn thẳm

Ánh mắt ấy… Tôi không muốn nhìn

Thêm một lần nào nữa

Dù chỉ một lần…


 
 
Mỗi buổi sáng… tôi đều nhìn thấy em
Bình minh hé rạng rỡ với tôi
Nhưng tia nắng cố len lỏi trong những bụi lá
Còn tôi chỉ biết vùi trong gối những suy nghĩ về em
Như là… em… chẳng còn… tồn tại
Trên thế giới này nữa…


 

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của akiatatakai





Thu Jun 20, 2013 9:37 pm
akiatatakai

New Members
akiatatakai
New Members

Tổng số bài gửi : 8
Xu : 15
Điểm : 2
Chòm sao : Virgo
Giới tính : Nữ Birthday : 01/09/1997
Đến từ : Seireitei
Tâm trạng : bt=))

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 8
Xu : 15
Điểm : 2
Chòm sao : Virgo
Giới tính : Nữ
Birthday : 01/09/1997
Đến từ : Seireitei
Tâm trạng : bt=))
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Shortfic] On Rain Days



Chap 1: Giữa bóng tối.
 
Cô chạy thật nhanh trong bóng tối, những mảnh áo rách quấn vào những cành cây, máu bắt đầu rỉ ra, ít,  nhưng nó đủ để làm cô đau âm ỉ đến tận xương tủy. Trời bắt đầu mưa, lúc này cô thực sự hoàng sợ. Hoảng sợ khi nhìn chính bản thân bất lực, không thể làm gì và… hoảng sợ giữa bóng tối của núi rừng. Những hạt mưa to bằng hột nhãn thi nhau rơi xuống mặt đất. Cô đã mệt nhoài và không thể bước tiếp, cô ngã xuống, lắng nghe tiếng mưa rơi lộp độp và tiếng lửa trong lòng đang đốt lên. Cô rên rỉ khi những hạt mưa đó tiếp xúc với da thịt của cô, nó càng làm cô đau hơn gấp nhiều lần. Tiếng mưa càng ngày càng xa mà cũng càng gần, âm thanh tỉ tê, nặng trịch của những giọt nước cứ lấn tới tấn công cô. Cô run rẩy, ôm hai tay trước ngực, khẽ cắn môi và bật ra những tiếng kêu chịu đựng khắc nghiệt. “Cậu đang ở đâu? Shinichi? Cứu mình với! Sao cậu lại thành ra như vậy? Shinichi? Nói đi Shinichi? Cậu ở đâu rồi?” Tâm trí cô gào thét tên cậu, cô nhớ đến buổi tối hôm nay, thật là điên rồ, không ai là ai nữa… Không một ai làm cô có cảm giác quen thuộc nữa. Kể cả… cậu.
 
……………………………………………………………
 
Một buổi tối dài, tràn ngập ánh sáng trong một căn phòng rộng thênh thang dành cho những hạng ăn chơi. Cậu dẫn cô vào đó, nhảy múa, la hét, uống rượu rồi đánh nhau um sùm. Một căn phòng đầy ánh sáng tưởng như chỉ có con người được vào đó nhưng trái lại với vẻ ngời của nó lại là một căn phòng giữa bóng tối và xung quanh đều là những cái bóng của ma quỉ. Nó cũng chỉ là vũ trường.. và nó là vũ trường kinh khủng nhất mà cô từng đến.
 
Shinichi lái xe quẹo vào phía Nam trong khu rừng trong khu vực Beika B *chém. Tý thôi ạ [Shortfic] On Rain Days 940153937* Một lát sau đó, Ran nghe xung quanh có tiếng âm nhạc rất sôi động vang khá là nhỏ từ trong khu rừng này. Shinichi cầm tay Ran rồi đưa cô vào với vũ trường mới. Cậu nở nụ cười nửa miệng nới với cô:
 
   - Vào đây, nếu cậu thích.

   - Tớ… tớ. Shinichi à!

   -  Cậu có thể nói có hoặc không!

   -  Thôi được… tớ đi cùng cậu.
 
Cậu mỉm cười với cô rồi nhẹ nhàng dắt cô vào cánh cửa, mở nó ra một cách từ từ. Và một căn phòng hiện ra, ngoài trí tưởng tượng của Ran. Nó thật là lớn so với học sinh như cô.
 
Shinichi mời cô ngồi xuống ghế với cặp mắt đầy quyến rũ, si mê và lạnh lùng, nó khiến cô cảm tưởng đây không phải đôi mắt của người bạn thân nhất của cô. Cậu gọi hai chai Sherry, rót nó đầy nửa hai chén rồi mời cô. Ran ngập ngừng nhận nó rồi thì thầm:
 
    - Này Shinichi, sao cậu lại dẫn tớ tới đây? Tớ chưa thấy vũ trường này bao giờ. Nó… mới có hả?

    -  Ừ!

    -  
 
Shinichi giục cô cạn li, Ran khẽ nhấp thử một ngụm. Vị đắng đắng ngọt ngọt nồng lên tỏa khắp trong miệng cô đầu tiên rồi khi nó trôi xuống dưới khiến cô cảm thấy nóng ran cả người*cái này cũng phải chém thôi vì em đã bao giờ uống rượu đâu ==* Shinichi mời cô ra nhảy, chưa chờ ý kiến của Ran như thế nào, cậu đã cầm lấy tay Ran kéo lên và ôm vào eo cô, khẽ hít một hơi thật sâu ở cổ cô, mùi hương hoa Lan làm cậu có cảm giác dễ chịu vô cùng, như là… tâm hồn được thanh tẩy vậy. Ngoài nó ra… nó làm cậu nhớ lại một cảm xúc và ngạc nhiên.
 
Một điệu nhạc Ballat hòa với chút âm thanh cổ điển của châu Âu cất lên, cậu kéo cô vào chính giữa của sàn nhảy, tiếng nhạc du dương cất lên, êm ái. Cậu tận hưởng mùi hương này thêm một lúc nữa trong khi Ran thì thực sự muốn ngất, đầu cô đau như búa bổ. Cô đổ mồ hôi nhiều và ướt hết áo. Ran khẽ nấc lên, cô thực sự không thể ở đây được nữa. Cho dù cậu vẫn là cậu, vũ trường vẫn là vũ trường thì cô không thể nào chịu được. Shinichi khẽ cúi xuống, nâng cằm cô lên rồi hỏi:
 
    - Cậu sao vậy?

    - À… Không có gì đâu, cậu đừng lo. Chỉ là tớ… không quen với cảm giác này.
 
Ran cố nở một nụ cười gượng để trấn an cậu bạn của mình, nhưng Shinichi lại nheo mắt lại, đưa tay lên xoa cằm và làm dáng vẻ như đang phá án. Hành động đó khiến Ran phì cười, dù cô có đau đến mức nào, chỉ nhìn thấy cậu như vậy là đủ. Tiếng nhạc cổ điển vẫn du dương, nhẹ nhàng, nó thúc đẩy một cảm xúc gì đó…
 
    - Cậu sốt rồi đó.

    - Hở?
 
Ran chưa kịp nghe Shinichi nói gì thì đã bị cậu bế lên rồi đến lại cái ghế ngồi, cậu đặt Ran xuống. Cậu đi ra phía quầy thanh toán, trả tiền rồi quay lại đón cô. Shinichi vòng tay qua eo Ran, cô không thể làm gì hơn là để cho cậu làm vậy, cô đang rất mệt và cần được nghỉ ngơi.
 
Khẽ thắt dây an toàn cho Ran, Shinichi bỗng nhiên cảm thấy khó hiểu, trước giờ, cô ấy có bao giờ nói nhiều với cậu như vậy khi đến vũ trường đâu? Mà có thì cũng chỉ vài lời vẩn vơ hay cảnh cáo nhẹ nhàng làm cậu đến rợn gai óc. Nhưng hôm nay, thật là khác lạ, lại còn cười gượng trấn an nữa, như là người đó vậy. Shinichi cười buồn, gió thoảng qua nhẹ nhàng, trời hôm nay thật tối, không có sao, mây đen bao phủ kín như là ông trời sắp khóc… cho số phận của ai đó. Shinichi bước vào xe và bắt đầu lái ra khỏi khu vực này. Ran đã ngủ, hơi thở nhẹ nhàng phả ra, má cô ửng lên vì sốt, mái tóc khẽ rung rinh. Shinichi đi khá là chậm, một phần là tìm xem xung quanh có hiệu thuốc nào không và một phần là để ngắm cô.
 
Cuối cùng cũng về tới nhà của cậu, không có thuốc, cậu dìu cô về phòng mình, biết là có hơi vô lí nhưng cậu vẫn cố giúp cô cởi áo khoác ngoài rồi nhẹ nhằng đặt cô xuống gối, đắp chăn khín cổ cô. Một lát sau, cậu đã loay hoay được một cái chậu nhỏ đựng nước và một chiếc khăn để đắp lên cho cô. Hơi thở của Ran bắt đầu gấp lên, hình như nhiệt độ đang tăng. Shinichi vội vàng đắp cho cô chiếc khăn và… xuống bếp nấu một nồi cháo. Hơi lóng ngóng một chút. Kết quả là nó bị cháy ở phía dưới nhưng trông bên trên thì khá là ngon dù vị thì không ai biết được. Cậu múc nó ra một cái bát, từ từ đưa lên trên phòng. Cậu đã bao giờ nấu ăn đâu và cũng chưa bao giờ chăm sóc người nào cả… Cậu đã quen với việc có cô ấy ở bên cạnh và lo lắng cho cậu.
 
Lên đến phòng, cậu nhận ra cô đã dậy và đang ngồi nhìn cậu đi vào, cậu liền bảo cô nằm xuống nhưng cô không chịu. Shinichi bảo cô ăn thử cháo, Ran nếm thử và dù rằng nó có vị sở tệ nhưng cô vẫn cười và bảo nó rất ngon khiến cậu bối rối, lần này cậu thực sự ngạc nhiên, hay… cô ấy về? Shinichi khẽ giọng:
 
    - Này! Nếu cậu cảm thấy nó không ngon thì việc gì phải cố? Đó đâu phải là tính cách của cậu?

    - Hả? Cậu nói gì vậy?

    - Thôi bỏ bát cháo ấy đi, tớ sẽ đi mua một bát cháo khác.

    - Shinichi à…

    - Tớ đã bảo cậu đừng như thế nữa. Tớ không muốn cậu làm tớ nhớ đến cô ấy!
 
Ran lặng thinh. Cô ấy? Cô ấy nào? Chẳng nhẽ… Ran cúi xuống, cười buồn rồi ngẩng lên nhìn cậu.
 
    - Cậu không cần mua đâu. Dù gì, tớ cũng không đói.

    - Không đói cũng phải ăn, cậu đang ốm.

    - Tớ không ăn thật mà. Nếu cậu mua về tớ sẽ không ăn đâu.
 
Shinichi thở dài, lại thế nữa rồi. Cậu khẽ đi về phía giường, vuốt tóc cô. Ran đỏ mặt, cậu lại thở dài thêm lần nữa. Rõ ràng không phải cô ấy rồi.
 
    -Tớ xin lỗi!

    - Về cái gì?
 
Chưa kịp nói gì thêm, cô đã bị đôi môi của cậu giữ chặt. Thoạt đầu cô ngạc nhiên nhưng rồi cô cũng hòa vào không gian ấy. Nụ hôn ấy ấm áp, nồng nàn, mãnh liệt như kiểu cậu ấy đã từng hôn cô lần trước. Thời gian như dừng lại, lắng đọng và trong từng khoảnh khắc, cậu càng hôn cô sâu hơn.
 
Đôi môi cậu mơn trớn cổ cô, cậu khẽ nhay nhay bên tai cô, hôn lên mắt cô… Hơi thở ấm nóng của hai người phả vào nhau, cậu hôn lên bờ vai của cô. Lưỡi của cậu chạm vài da thịt của cô như đốt cháy cả con tim của cô. Một lần nữa, cậu lại hôn cô, lần này nó càng mãnh liệt hơn trước. Cậu dừng lại ở phía tai cô:
 
    - Shiho… Cậu làm tớ nhớ Ran quá. Tại sao vậy? Sao cậu có thể giống Ran trong những hành động như vậy. Nụ cười của cậu, dù khác nhưng mà, tớ cảm thấy như là Ran đang ở đó.

    - Shinichi!
 
Sao lại thế? Cô chính là Ran đây mà! Sao cậu ấy lại gọi cô bằng tên của Shiho? Sao cậu ấy lại nói như thể cô và cậu đã rời xa nhau vậy?
 
Cô bật rên khe khẽ khi cậu nhỡ tay làm cô xước một vệt ở gần ngực. Shinichi vẫn cứ kệ, cậu vẫn tiếp mơn trớn khắp cơ thể cô, lần này, cậu hành động như thể cô là một thứ đồ chơi rẻ tiền. Shinichi kéo cô đứng lên dù chân cô mệt nhoài. Cậu vòng tay ôm chặt lấy cơ thể cô rồi dí cô vào tường, vẫn tiếp tục hôn. Ran cảm thấy quá đau nên cô kêu lên, đẩy cậu ra. Shinichi ngạc nhiên, nhưng rồi cậu bình tĩnh lại, không hiểu cái gì đã điều khiển cậu trong đêm nay, trong căn phòng này. Cậu xông đến xé toạc tay áo của cô ra như một con thú thấy mồi. Cậu cắn nhẹ khắp cơ thể cô. Áo của cậu bắt đầu xộc xệch, cô cố cưỡng lại nhưng mà cậu cứ dằn cô xuống. Hình như… cậu đang say.
 
Cậu đẩy cô xuống đất, cởi áo ra và tiếp tục công việc, Ran khóc, cô kêu lên nhưng bị cậu bịt miệng. Khuôn mặt cậu đỏ ửng và lầm lì. Ran chưa bao giờ thấy cậu như vậy. Cô nhìn xung quanh như tìm cái gì đó. Và cô dừng lại ở phía một chai rượu đã được mở nắp. Thì ra là cậu đã uống nó, nhưng mà  mức rượu gần chạm miệng chai rồi, chứng tỏ cậu uống không nhiều, nếu có say thì vẫn kiểm soát được bản thân mình. Hoặc cậu cố tình làm thế với cô.
 
Ran vẫy vùng, như kiểu một con vật nhỏ bé đang cố thoát khỏi miệng của một con sư tử. Cậu vẫn cứ kệ, vẫn trơn mớn trên cổ cô, môi cô và vai cô. Ran quơ tay, cố gắng tìm một cái gì đó, và… cô đã tìm thấy một con dao, chắc là nó rơi xuống khi cậu đẩy cô. Ran cầm lấy nó và chĩa vào phía mình. Shinichi dừng lại và đứng nhìn cô. Ran nói:
 
    - Cậu đứng im nếu không muốn con dao này vào bụng tôi.
 
Shinichi vẫn thở hổn hển và nhìn cô. Ran dè chừng rồi đi từ từ ra phía cửa sổ. Vứt con dao rồi nhảy xuống, chạy đi. Shinichi tức giận ngoái ra và gọi:
 
    - Shiho! Quay lại đi! Shiho!
 
Cô bật khóc, tại sao? Tại sao chứ? Tại sao cậu cứ gọi cô là Shiho trong khi cô là Ran, cả tâm hồn cô là Mori Ran. Hay là… Shinichi không phải là Shinichi? Cô gắng chạy thật nhanh và đến khu rừng ban nãy, cô chạy vào bên trong. Cố xác định phương hướng nhưng thật là khó. Trời tối mù mịt. Cô vấp ngã xuống, nhưng rồi nghĩ đến cảnh lúc nãy, cô lại gắng đứng lên và chạy. Cô vẫn còn sốt và nó càng ngày càng nặng…
 
………………………………………….
 
Cậu có chạy thật nhanh nhưng khỉ thật! Cậu đã mất dấu của cô. Cậu dừng lại, khụy gối xuống đất, gào lên. Cậu đã làm gì thế này? Sao cậu lại làm điều đó chứ? Chính là cô ấy! Chính là Ran mà sao cậu vẫn cứ gọi cô ấy là Shiho? Cậu đã để lạc cô? Đáng ra cậu phải biết kiềm chế mình…
 
……………………………………….
 
Ran mệt nhoài, cơn mưa vẫn cứ thế đổ xuống trên thân hình mảnh mai của cô. Cô khóc, nước mắt hòa vào với nước mưa. Vị mặn lẫn với nước, chúng cùng hòa vào. Dù khác nhau nhưng chúng cùng mang cho cô một cảm xúc. Nước mắt bây giờ là buồn, nước mưa cũng vậy, nước mưa là nước mắt của ông trời khóc thương cho cô. Cô co người lại, những vết thương lại rỉ máu. Nhất là vết thương ở trên ngực cô. Cô không thể ngờ… cậu lại làm như vậy và cô nhận ra một điều, cơ thể này… không phải là của mình, mái tóc ướt màu nâu đỏ này cũng không phải của cô. Nếu vậy thì… thể xác của cô đang ở đâu cơ chứ? Hay là… cô đã…
 
Bóng tối vẫn bao trùm cả khu rừng như không dứt. Những giọt mưa vẫn cứ thế rơi xuống. Phải! Cô đã chết! Mori Ran đã chết, và linh hồn của cô đang ở trong Miyano Shiho.
 
Cô ngất đi, dù thế nào đi nữa cô vẫn ở trong bóng tối. Mà trong bóng tối thì thường người ta bất lực và không thể làm gì là ở lặng yên lắng nghe âm thanh xung quanh. Cô ở trong bóng tối của khu rừng. Chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng con tim kêu đau, chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng nặng trịch của mưa rơi xung quanh cô. Lại càng chẳng nghe thấy gì khi tiếng rên của hai sự vật kêu lên, cùng khóc, cùng đau.
 
Tôi buồn, con tim như đốt cháy tôi

Mưa cũng giống như một nỗi buồn

Của trời

Nhưng mà, khác với tôi

Khi hết mưa, trời sẽ lại sáng lên và sẽ hết buồn

Nhưng còn tôi?

Khi khóc xong hết nước mắt

Con tim tôi vẫn hoen ố

Vì một nỗi đau không tưởng.

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của akiatatakai





Fri Jun 28, 2013 6:16 pm
akiatatakai

New Members
akiatatakai
New Members

Tổng số bài gửi : 8
Xu : 15
Điểm : 2
Chòm sao : Virgo
Giới tính : Nữ Birthday : 01/09/1997
Đến từ : Seireitei
Tâm trạng : bt=))

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 8
Xu : 15
Điểm : 2
Chòm sao : Virgo
Giới tính : Nữ
Birthday : 01/09/1997
Đến từ : Seireitei
Tâm trạng : bt=))
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Shortfic] On Rain Days



Chap 2: Thể xác.


Mưa…




Buổi đêm hôm ấy trôi đi thật nặng nề. Hai người ấy đã lạc mất nhau, cả hai cùng đau, hai nỗi đau thật lớn.


Không phải ai cũng thuộc về nhau, có những định mệnh không thể nào xóa bỏ, và không phải ai cũng níu kéo được người mà mình yêu thương


…………………………….


Ánh sáng đang dần bao trùm lấy cả khu rừng. Phía mặt trời mọc hửng lên một màu sáng đẹp rất quen thuộc như muốn sưởi ấm một người con gái đang bất tỉnh trên núi ấy.


Thế là bình minh đã lên, khắp khu rừng sáng lên trong nắng sớm, những hạt mưa và hạt sương còn đọng trong đêm qua đang long lanh. Phải rồi, có nắng mà… Nắng làm lung linh những giọt nước ấy, bảo sao không đẹp… Gió sớm thoảng qua đượm mùi hoa lá, mát lành và tinh khiết. Mọi sự vật đều tràn đầy sức sống, chỉ duy nhất có một cô gái đang nằm bất tỉnh trên nền đất nâu. Trông dáng cô toát ra vẻ quyến rũ, sang trọng, buồn và… cô độc. Trông cô không có gì toát ra vẻ tràn đầy sức sống cả…


……………………………..


Cậu đã hét tên cô, chạy giữa đêm khuya và bây giờ đang vùng vẫy giữa sự tuyệt vọng. Ân hận không phải là tất cả. Giờ cậu không quan tâm đến điều đó. không quan tâm đến bất kì điều gì nữa. Cậu phải đi tìm cô đã, điều duy nhất cậu cần phải làm là cậu phải đi tìm cô. Cậu không muốn cô gặp nguy hiểm trong tình trạng đó.


~ Nhưng cảm xúc thoáng qua cũng có thể là một lưỡi dao ~
~ Nếu ta không kiểm soát nó ~
~ Lưỡi dao sắc ấy có thể làm tổn thương đồng thời người khác ~
~ Và bản thân ~
~ Dù có cầm phần nào đi chăng nữa ~


…………………….


Âm thanh du dương vang lên. Những tiếng nhạc buồn thẳm vang lên bên tai người con gái ấy. Những cảm xúc không thể gọi tên đi sâu vào tâm trí cô và hòa vào cùng điệu nhạc cô nghe thấy. Cô thở hắt ra những hơi dài và nặng nhọc. Những giọt nước mắt khẽ lăn xuống gò má đang đỏ ửng lên của cô. Cô khẽ rên rỉ, gọi tên ai đó bằng một giọng nhỏ, như van lơn và có vẻ rất quen thuộc. 


Cơn sốt của cô đã tăng lên rất nhiều. Khỉ thật! Nếu bây giờ mà không có người cứu, cô sẽ chết mất. Mà… chết ư? Cô đã chết một lần rồi. Liệu có thể chết thêm một lần nữa không?


Giữa sự tuyệt vọng. Dù rằng ta không thể làm được gì nhưng mà hay tin rằng  may mắn vẫn có thể xảy ra và điều đó có thể thành sự thật.


Ran bắt đầu cựa quậy. Nhiệt độ cơn sốt quá cao khiến cô mê sảng. Những vết thương bắt đầu rỉ máu. Mùi máu tanh nồng bốc lên, nó có thể thu hút các con vật trong rừng đến gần cô… Và nếu không may mắn, cô có thể bị làm mồi cho thú dữ.


Không gian đang trong những nốt lặng, từng khoảng khắc chỉ có những tiếng thở mệt nhọc mà vào giữa trưa, có một con vật rất to tiến tới chỗ cô nằm. Con vật đó tiến vào chỗ cô ngày càng gần. Khoảng cách được rút lại thật là nhanh. Khi con vật đó đến gần Ran, cô đang mê sảng vậy mà đã đỡ và mở hé mắt ra nhìn con vật đó. Trông con vật đó rất mờ nhạt. Nó từ từ liếm những vết thương trên người Ran một cách thận trọng và rất từ từ. Ran nằm im, nhắm mắt. Cảm giác của cô khi con vật đó liếm những vết thương rất dễ chịu. Không xót cũng không nhức. Có cảm giác như những vết thương đang được lành lại…


Lành được gần một nửa vết thương bỗng có tiếng bước chân. Tiếng rất vang và có vẻ rất nhiều…


Một đoàn người đang đi về nơi cô đang nằm. Con vật kia nghe thấy những tiếng bước chân liền ngó lên rồi vội vã chạy mất. Các vết thương lại bắt đầu rỉ máu ra, cơn sốt lại âm ỷ như trước. Ran lại mê sảng và lại thở dốc dưới ánh nắng mặt trời. Đoàn người dừng lại ở gần chỗ Ran. Họ là một đoàn học sinh của trường cấp ba Shoudan thuộc thành phố Kyoto đi tham quan theo nhà trường. 


Khoảng ba mươi phút sau đó, họ chia nhau ra đi kiếm củi. Có một chàng trai đi về phía Ran nằm. Cậu ta nhặt một đống củi trước khi đến chỗ Ran. Thật may mắn cho Ran là cậu ta quyết định nhặt đầy củi rồi mới về. 


Cậu chàng vừa nhặt vừa huýt sáo, có vẻ hơi mệt nhưng rất vui. Cậu đi chầm chậm và quan sát xung quanh với con mắt thích thú. 


Tay ôm một đống củi đi tiến tới phía trước, cậu nhìn thấy một cô gái đang nằm bất tỉnh gần chỗ cậu. Không hề nao núng, cậu đặt ngay bó củi xuống rồi chạy đến bên cô gái ấy xem cô ấy có làm sao không. Cậu lật cô gái ấy lên và ngạc nhiên, cô ấy… thật giống một người… Chẳng nhẽ!? Gạt bỏ một ý nghĩ nào đó trong đầu, cậu bế cô lên rồi chạy một mạch về lều chung của lớp. Báo với thầy cô rồi vào lều. Cậu khẽ đặt cô xuống gối, xem xét các vết thương trên người cô rồi sát trùng, cuối cùng là băng chúng lại. Cậu lấy khăn ướt đắp lên trán cô. Khẽ đắp chăn cho cô. Chờ cho cô hạ cơn sốt cậu mới yên tâm một chút. Cậu bước ra khỏi căn lều gặp mọi người. Cậu nói khéo không để ai vào đó đến khi cô tỉnh. Cậu muốn cô được nghỉ ngơi.  


Vào buổi chiều hôm ấy, cậu đến lều, mang cho cô một cốc nước và một ít cháo. Cậu bón cho cô rất từ từ. Khi đã hết cả hai, cậu ngồi bên giường và ngẫm nghĩ một điều gì đó.


Ý nghĩa của cậu mông lung, thả nó bay trong trời chiều. Trời chiều trông thật buồn. Mây đen lại giăng kín vòm trời. Mới sáng nay trông nó còn rất sáng sủa và thơ mộng cơ mà. Cậu khẽ nói:


- Trời sắp mưa rồi ư? 


Rồi lại nhìn cô.


………………………….


Vậy là cô đã được an toàn. An toàn trong thể xác của người khác. Những hơi thở lại nhẹ nhàng trở lại, đều đều. Thể xác của cô ở đâu? Và... cô có thể tìm thấy lại cậu ở đâu cơ chứ?


Chiều buông xuống ngày càng tối, gió nhẹ lay những cành cây, trăng đã bắt đầu lên. Những mặt cảm xúc bắt đầu đan vào nhau và phiêu dạt  trong một khoảng không gian đầy những đau đớn... 


Lại sắp mưa rồi đấy em…

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của akiatatakai





Mon Jul 15, 2013 8:21 pm
conanrsr

Members
conanrsr
Members

Tổng số bài gửi : 10
Xu : 14
Điểm : 2
Chòm sao : Gemini
Giới tính : Nữ Birthday : 16/06/1994
Tâm trạng : My love is Ran Mori.
Forever......................

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 10
Xu : 14
Điểm : 2
Chòm sao : Gemini
Giới tính : Nữ
Birthday : 16/06/1994
Tâm trạng : My love is Ran Mori.
Forever......................
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Shortfic] On Rain Days



hết rùi à?! phần 1 sến quá! mình cảm thấy nó cứ như xúc phạm nhân vật nào đó vậy!

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của conanrsr





Wed Jul 17, 2013 5:52 pm
ranlove

New Members
ranlove
New Members

http://me.zing.vn/b/conanbiz123
Tổng số bài gửi : 6
Xu : 8
Điểm : 1
Chòm sao : Capricorn
Giới tính : Nữ Birthday : 12/01/2000
Đến từ : Thanh Hoa
Tâm trạng : Yêu Ran lắm

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 6
Xu : 8
Điểm : 1
Chòm sao : Capricorn
Giới tính : Nữ
Birthday : 12/01/2000
Đến từ : Thanh Hoa
Tâm trạng : Yêu Ran lắm
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Shortfic] On Rain Days



Cười

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của ranlove






Sponsored content

Thông tin thành viên
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Shortfic] On Rain Days




Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Sponsored content







[Shortfic] On Rain Days Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang