•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))
•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))


Một thế giới không có bất cứ khoảng cách dành cho fan's Ran . Tham gia để góp vui cho Crazy Night
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

|

[Inuyasha] Thế giới hình tròn

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Fri Apr 12, 2013 2:30 pm
Kagome_die

New Members
Kagome_die
New Members

Tổng số bài gửi : 9
Xu : 14
Điểm : 1
Chòm sao : Libra
Birthday : 26/09/1992

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 9
Xu : 14
Điểm : 1
Chòm sao : Libra
Birthday : 26/09/1992
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: [Inuyasha] Thế giới hình tròn



Author: Yarin, Sesshouryu, Dạ Linh, Mộng Tử,... họ đều là tôi

Category: Romance, Angst, Mysterious, Song fic, một chút Gore

Note: Ờ, lâu rồi không viết fanfic Inuyasha. Nhân vật Rin, Sesshoumaru và Kaede thuộc quyền sở hữu của Rumiko Takahashi, chỉ là họ bị quẳng vào cái thế giới điên khùng của tôi.

Bài hát được sử dụng là bài Manmaru Temari no Uta trong phim Vampire Princess Miyu, có đoạn mạn phép biến tấu một chút. Vừa đọc vừa nghe cho đúng không khí nhé

https://www.youtube.com/watch?v=NVuBL8BeR_Y






----





… Thế giới màu đỏ này đầy những quả bóng temari.



“Rin – san, cô đã thức dậy chưa?”



Chàng trai đứng ngần ngừ trước cánh cửa lợp bằng những chiếc lá khô đã ngả vàng khẽ khè thò khuôn mặt tua tủa râu vào trong khung cửa. Rin choàng tỉnh, ngoái nhìn ra khung cửa sổ chếch về phía cuối gian nhà. Bầu trời phía đông bây giờ đã hừng hực một màu hồng, nhuộm lên những vệt mây lững lờ một màu nhàn nhạt. Những chiếc lá cây vẫy vẫy trong gió như thi nhau đón những ân huệ từ mặt trời ngày mới.



“Xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên thất lễ như vậy, nhưng…”



“Không sao, Kotaro – san.” Rin bật dậy, nhanh chóng chỉnh trang lại trang phục rồi mau chóng bước tới chiếc hộp đựng thuốc, lấy ra một bọc vải màu trắng đã hơi ngả vàng. Cô đi đến chỗ chàng trai, và với một giọng từ tốn, cô mở chiếc hộp ra. Những loại thảo dược đã được sắp xếp ngay ngắn, tỏa ra mùi thơm đặc trưng dễ chịu.

“Sài hồ, Bạc hà, Sinh khương, Bạch Linh, Cam thảo. Nhớ nướng qua trước khi bào chế, riêng vị Bạc hà phải bỏ vào sau cùng khi sắp lấy thuốc ra khỏi bếp. Sắc ba chén còn lại hơn nữa chén, uống thuốc lúc còn nóng.”

“Cảm… cảm ơn cô.” Chàng trai lắp bắp, tỏ vẻ xúc động. “Nếu tôi có một chút tiền, tôi đã có thể… Đã vậy, lại còn làm phiền cô vào sáng sớm thế này.”

“Chẳng phải tôi đã nói với anh rồi sao, tôi là học trò của một miko, tôi giúp anh không vì vụ lợi, chỉ để trau dồi kỹ năng bốc thuốc của mình.” _ Rin hơi cau mày, phẩy tay. Rồi cô đặt tay lên vầng trán rộng như đã nhăn nheo vì sương gió và những cơn lao tâm của anh. “Hy vọng chúng có công hiệu với cơn đau nửa đầu của anh chứ?”

“Vâng, đã đỡ nhiều lắm. Như thế này, tôi sẽ hết bệnh và làm được nhiều tiền nuôi vợ con.” Đôi mắt lồi hơi ngả vàng có những tia máu đỏ của anh khẽ ánh lên, để lộ niềm hạnh phúc viễn tưởng về một tương lai đầm ấm hơn của gia đình.

“Thế thì tốt rồi. À mà khoan, tôi có cái này dành cho Momoko – đứa con gái út của anh. Thứ này sẽ giúp cơn ho của cô bé thuyên giảm. Phiền anh đợi một chút.”



Kotaro gật đầu. Bằng động tác nhanh lẹ, cô trở lại vào bên trong căn nhà, đi đến gian để thuốc. Vài tia nắng nhạt nhòa đầu tiên của buổi bình minh len lỏi vào khe cửa sổ, chiếu sáng những hạt bụi bay bay trong không trung như những con đom đóm ban ngày trên nền tối đen của gian nhà. Bàn tay của Rin lần lần trên những hộp thuốc tìm kiếm. Rồi cô “A” lên một tiếng, quay lại, lấy ra từ những bó treo lủng lẳng trên trần nhà loại thảo dược phơi khô đã được bó lại gọn gàng và chắc chắn. Đôi tay của cô lại thoăn thoắt lựa chọn những cành lá theo cô là tốt nhất để riêng sang một bên.



Trong sự yên tĩnh của buổi sáng đầu ngày, ngập tràn trong hương thơm thảo mộc, Rin tự thấy mình có điều gì đó như muốn hoài niệm. Rồi cô chợt nhớ lại câu hát kỳ lạ vẳng qua trong giấc mơ của mình như cánh ruồi bay lướt qua trong không trung.



“Có lẽ là do chị ấy.” Cô nghĩ thầm.



Vừa lúc đó, có tiếng ồn ào từ đầu làng vọng lại. Rin cũng đã bó xong lá thuốc, nhanh chóng chạy ra phía cửa đưa cho Kotaro. Anh ta trong lúc đó đã chạy ra phía xa xa, đứng giữa đường làng ngó nghiêng. Rin nhìn theo hướng anh ta, nhưng chẳng thấy gì ngoài những dáng người già trẻ lớn bé chuẩn bị đi làm đồng đứng lố nhố, in bóng đen lên nền trời còn chưa sáng hẳn.



“Lại là ả, cái mụ đàn bà phiền phức ấy, chắc lại gây chuyện gì bên nhà thiếu gia Takemura nữa rồi đấy.”



Lời nói vừa thốt ra xong, đã thấy một bóng người phụ nữ mặc áo tím vút qua, chạy biến vào trong khu rừng ven bìa làng, bỏ lại đằng sau những tiếng rì rầm đầy vẻ khó chịu.



Rồi Kotaro quay sang Rin, chạy lại đỡ lấy bó thảo dươc từ tay cô.



“Gia đình tôi vô cùng biết ơn cô, Rin – san. Cần gì cứ gọi tôi nhé.”



“Vâng, anh nhớ giữ gìn sức khỏe.”



Rồi Kotaro vác cuốc lên vai, mỉm cười chào cô lần nửa rồi hòa vào dòng người ra đồng. Rin dõi theo cái dáng đi khật khưỡng của anh, rồi đôi mắt cô dừng lại ở nơi bóng áo tím đã khuất vào trong cánh rừng sâu.



Đó là Murasaki - người phụ nữ bị cả làng cho là điên khùng và ăn hại. Cô ta cũng hay qua chỗ Rin xin thuốc, thường là vào ban đêm, mỗi khi bị mấy tên lính trong phủ đuổi ra rồi đánh đập vì tội dám tự ý tiếp cận thiếu gia. Murasaki cũng là một người phụ nữ dịu dàng, và theo nhận xét của riêng, hoàn toàn tỉnh táo và rất thông minh. Chỉ là…



Cô thở dài, quay vào nhà, cột tay áo lên, chuẩn bị dụng cụ rồi đi đến hướng chân núi tìm thảo dược.



Mặt trời lên cao hơn. Những tán lá đã cởi bỏ lớp màu xanh đen u tối của màn đêm để khoe sắc biếc dưới nắng mai. Mấy loài hoa rừng cũng đua nhau nở rộ, xòe cánh mỏng như khoa sắc và phấn khởi tỏa hương để gió mang đi. Thỉnh thoảng nghe vài tiếng chân của bọn thú nhỏ trong khu rừng vút qua, như điểm nhịp cho tiếng chim ríu rít liên hồi trên cành. Toàn bộ khu rừng tràn ngập sức sống của một ngày mùa hạ.



Rin đi khắp khu rừng cho đến giữa trưa. Chiếc giỏ trong tay và gụ trên lưng cô đã đầy ắp các loại hoa, lá, và cả quả dùng để chữa bệnh. Cô cảm thấy khá hài lòng với cuộc sống hiện nay của mình. Sau khi trận chiếc với Naraku kết thúc, Sesshoumaru đã để cô lại làng với bà Kaede và đứa em trai nửa người nửa yêu quái, sau khi cho phép Rin lang thang cùng anh từ khi đoạt lại sự sống của cô bằng thanh kiếm phục sinh. Trong suốt những năm tháng đó, cô đã học được nhiều thứ để có thể tái hòa nhập với xã hội loài người, để một ngày nào đó, cô có thể lựa chọn lại theo anh hay sẽ mãi mãi ở lại cùng với con người. Ban đầu có đôi chút khó khăn, vì trong mắt họ cô chẳng khác gì thứ “người rừng” với kỹ năng xã hội kém cỏi, thậm chí trước đây cô còn bị câm do tổn thương tâm lý sau cái chết của cả gia đình. Nhưng giờ, cô đã sống tốt hơn, và rất thành thạo kỹ năng bốc thuốc. Sau năm năm, khi cô mười hai tuổi, cô đã xin bà Kaeda cho rời làng, để có thể đi khắp nơi rèn luyện kỹ năng của mình. Bà ấy đã đồng ý.



Và Sesshoumaru cũng không phản đối. Cũng như ngài vẫn chưa đề cập với cô về ý định của ngài vào cái ngày ngài để cô ở lại làng.



Một giọt mồ hô bất ngờ chảy xuống khiến mắt Rin cay xè. Cô lấy cánh tay áo lau trán, rồi tiến lại gần con sông đằng trước rửa mặt và nghỉ chân. Cô tựa người vào gốc cây, nhắm mắt, nghe tiếng côn trùng râm ran.



Đang lim dim chìm vào giấc ngủ, cô mơ hồ nghe những ca từ ma mị khe khẽ vang lên. Như thoát thai từ trong lòng đất. Từ trong gió. Trong giấc mơ.



Hãy chọc thử một quả bóng temari nào

Nó tròn vành vạnh

Như cái gì thế nhỉ?

A…



Rin giật mình mở mắt ngước lên nhưng lập tức nhíu lại ngay vì ánh nắng gay gắt của mùa hạ chiếu thẳng vào mặt. Sau khi định thần lại, từ đằng xa, một dáng người chầm chậm đi người từ phía hạ lưu sông lên. Khi đến gần hơn, Rin nhận ra đó là Murasaki, tay cầm một xâu cá tươi có cả những con còn đang giãy, toàn thân ướt sũng vì cả nước và mồ hôi. Đến lúc chỉ còn cách Rin một vài thước, cô ta dừng lại, ngồi xuống, ngâm chân vào trong nước hát nghêu ngao. Rin nhận ra trên trán cô ta dải băng trắng được cột sơ sài đã thấm máu khô.



Hãy chọc thử một quả bóng temari nào

Nó tròn vành vạnh

Như cái gì thế nhỉ?




“Murasaki – san.” Rin gọi khẽ.



Cô ta quay lại, hất mái tóc đã được buộc túm qua một bên vai. Đôi mắt nâu trong suốt mở to dưới cặp long mày rậm, và khóe môi khô nứt nhoẻn cười.



“Rin – san. Cô đến đây hái thuốc à? Đã kiếm được nhiều chưa?”



“Vâng, cũng kha khá. Mùa hè nên cây cỏ mọc nhiều. Tôi nghĩ có lẽ hôm nay công việc sẽ kết thúc sớm.” Rim mỉm cười đáp lại. Rồi cô tiến đến gần cô gái kia hơn.



“Để tôi xem vết thương cho chị nhé.”



“Không cần đâu.” Murasaki khoát tay, xua xua. “Tôi vừa mới lấy thuốc cô cho đắp vào đấy, lát nữa sẽ hết sưng thôi, cô đừng lo. Hôm trước tôi có lấy của cô một đống dành để xài dần rồi còn gì.” Nói đoạn, cô ta cười khúc khích một cách hài hước.



Nếu để xài dần, vậy là, chị ấy vẫn sẽ tiếp tục… Rin nghĩ thầm, lòng rộn lên niềm lo âu mơ hồ.



Rồi cô ngồi xuống, sát cạnh cô gái, cùng ngâm chân vào làn nước mát lạnh của mùa hạ, khẽ liếc nhìn khuôn mặt của Murasaki.



Cô ấy, người được gọi là kẻ điên, mụ đàn bà gàn dở, và bất kỳ cái tên nào ám chỉ sự quẫn trí và phiền phức. Nhưng trên hết, người ta xem cô là sản phẩm lỗi của tạo hóa.



Năm mươi năm trước, tại ngôi làng này, có một đôi tình nhân yêu nhau thắm thiết. Nhưng trong một lần chàng trai đi săn bắt đã bị yêu quái ăn thịt. Trước khi chết, anh ta đã gắng gượng mò về làng, đến nhà người yêu để nói lời trăn trối. Cô gái vì quá đau buồn đã ôm xác người yêu gieo mình tự tử tại khúc sông này.



Họ đã ước hẹn gặp lại và lấy nhau ở kiếp sau.



Ba mươi năm sau, trong một gia đình bần nông nọ, cũng tại làng này, một đứa bé gái ra đời. Ngay từ khi còn nhỏ, đứa bé đã nói những lời kỳ lạ, thường xoay quanh những câu chuyện về kiếp trước, luân hồi, đầu thai, và nhiều thứ ma mị khác. Và kinh khủng hơn, khi nó khẳng định mình là người thiếu nữ đã chết vào ba thập kỷ trước. Bố mẹ nó vì quá sợ hãi nên đã bỏ nó lại làng, tìm nơi khác để sinh sống. Từ năm bốn tuổi, nó đã sống một mình, rồi dọn vào trong rừng ở vì không chịu nổi sự khinh thị của dân làng, chờ một ngày người yêu của mình đầu thai và thực hiện lời thề năm xưa.



Đó chính là Murasaki.

Rồi trong một lần ra sông bắt cá, cô ấy đã gặp vị thiếu gia Kenji dòng họ Takeda dạo chơi ở trong khu rừng năm đó. Không rõ bằng cách nào, cô ấy khăng khăng cho rằng vị chúa công tương lai là kiếp sau người yêu cũ của mình đầu thai. Thế là từ đó, cô ta tìm mọi cách để gặp gỡ người này.



Năm đó, Murasaki mười tuổi, thiếu gia Kenji bốn tuổi.



Những mối quan tâm trẻ con ban đầu từ từ trở thành gánh nặng, và sau đó là phiền phức. Gia đình vị thiếu gia, nhất là phu nhân Himiko rất ghét Murasaki và tìm mọi cách để xua đổi, nhưng không giết cô, vì bà ta là người sùng đạo Phật, hơn nữa bà ta rất sợ những câu chuyện về ma quỷ và sự báo thù.



“Takeda – sama năm nay đã mười bốn tuổi, cũng là cái thời mà chúng tôi đang yêu nhau tha thiết.” Murasaki vừa nói, vừa đưa chân khoát nước. Những giọt long lanh bắn lên, tỏa sáng dưới nắng.



“Cứ thế này, sức khỏe của cô sẽ không tốt đâu.” Rin thì thầm, nhìn bóng mình lay động dưới nước.



“Tôi sẽ làm bất kỳ điều gì để anh ấy nhớ lại. Mà anh ấy chắc chắn sẽ nhớ lại thôi.”



“Vì chúng tôi rất yêu nhau mà.”



Rin im lặng, nhìn nụ cười vô tư của cô gái. Nụ cười trong suốt cũng như đôi mắt, như làn nước, như tất cả những nỗi đau thể xác và cô đơn đã thấm qua và bốc hơi đi mất, chỉ còn lại tình yêu và quá khứ sống cùng niềm hy vọng.



“Cô đã từng mong muốn ai đó sẽ nhớ mình mãi mãi không, Rin – san?”



Ký ức Rin bỗng ùa về. Ngày xuân. Những bước chân trần của cô lướt trên cỏ êm. Hoa bay. Gió thoảng. Lá chao lượn như cánh chim trong không trung. Cô đã chỉ vào ngôi mộ không tên ven đường và hỏi người ấy.



“Sesshoumaru – sama, sau khi Rin chết đi, ngài sẽ không quên Rin chứ?”



“Đừng có nói những lời vớ vẩn như thế.”



Lúc đó, ngài đã ngước mặt nhìn lên phía cao xanh lồng lộng. Người ấy đã nghĩ gì, Rin cũng không biết.



“Hôm qua, có một nhà sư đến gặp tôi.” Murasaki đột ngột tiếp lời. “Ông ấy khuyên tôi nên xuất gia để lòng thanh tịnh vì nợ nần kiếp này của tôi quá lớn. Con người đã đầu thai thì nên quên hết, và thật ích kỷ khi bắt người ta phải nhớ điều người ta không muốn nhớ.”



“Nhưng, tôi đã lấy khúc củi đập vào đầu ông ấy và trốn đi. Tôi không muốn thế, Rin – san. Tôi yêu anh ấy, và anh ấy sẽ lại yêu tôi.”



“Tôi không muốn bị bỏ lại một mình ở chốn này.”





Rin im lặng nhìn cô gái, không biết phải nói gì.







“Tôi đi đây, Rin – san, cho cô con cá này. Tôi đem mớ còn lại đi giao cho ông già Asou thôi.”



Nói đoạn, Murasaki chạy vụt đi, biến mất, như một cánh bướm tím vút qua.



Hãy chọc thử một quả bóng temari nào

Nó tròn vành vạnh

Như cái gì thế nhỉ?

Một trái tim cô đơn

Của ai thế?

Của cô ư?

Của tôi hả?

Của tôi hả?

Của cô ư?








***



“Sesshoumaru – sama.”



Anh quay lại. Trước mặt anh, hình bóng của một cô gái nhỏ nhắn ẩn hiện dưới trăng. Ánh sáng lành lạnh phủ lên trên bộ áo màu lam có điểm những hoa văn hình tròn màu hồng tía, làm cho mùi hương thảo mộc bám vào thân thể cô như dậy mùi thơm hơn.



“Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau.”



Rin mạnh dạn tiến lại gần, ngắm nhìn kỹ hơn khuôn mặt thanh tú của Sesshoumaru. Đôi mắt dài màu hổ phách như tỏa sáng hơn dưới ánh sáng mặt trăng, và dấu ấn hình trăng khuyết trên trán vẫn như vậy. Bàn tay rắn rỏi với những ngón thuôn dài đẹp hoàn hảo đặt hờ hững trên chuôi kiếm. Cô nhớ lại bàn tay mình, đôi bàn tay gầy guộc mà những ngón tay đã chai sần, đen đúa vì những tháng ngày lăn lộn để tồn tại, và bây giờ là do lúc nào cũng đi hái thuốc trong rừng. Cô chợt nghĩ, nếu như bây giờ cô nắm tay Sesshoumaru, ngài ấy sẽ nghĩ gì, và phản ứng như thế nào nhỉ.



“Ngươi đang cười gì thế?” Sesshoumaru hơi nhíu mày.



“Rin chỉ nghĩ là, khi Sesshoumaru – sama còn nhỏ, bàn tay của ngài có mũm mĩm đáng yêu như những đứa trẻ mà Rin đã thấy không.”



“Vớ vẩn.” Anh khẽ cau mày, ngước lên nhìn trăng.



Khi anh còn là một đứa trẻ ư? Anh chỉ suy nghĩ làm sao một ngày nào đó, bàn tay này có thể cầm chắc lấy thanh kiếm của cha, chinh phục nó và tạo ra một vương quốc cho mình.



“Trăng đêm nay đẹp thật nhỉ, Sesshoumaru - sama.” Giọng nói trong như tiếng phong linh của Rin cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Sesshoumaru khẽ gật đầu. Rin tiến đến lại gần anh hơn. Một cơn gió thổi qua làm vạt áo kimono của cô quyện vào tay áo rộng của anh, như thể cô đang đứng tựa vào người Sesshoumaru.



“Một trăm năm trước, trăng có như thế này không Sesshoumaru – sama?”



“Ừ.”



“Vậy một ngàn năm trước?”



“Ừ.” Anh bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu về những lời lẽ không đầu đuôi của cô gái nhỏ bên cạnh.



“Thế còn một trăm năm sau?”



Lần này, Rin ngước lên nhìn anh. Đôi mắt cô phản chiếu ánh sáng của những vì sao lấp lánh trên cao.



“Ta không quan tâm. Ngươi hỏi làm gì?”



“Mặt trăng cũng giống như ngài vậy, Sesshoumaru – sama.” Rin mỉm cười. “Cả hai đều không thay đổi.”



Đúng vậy, Sesshoumaru sẽ không thay đổi.



Chỉ có cô là thay đổi.



Hạc sống nghìn năm. Rùa sống vạn năm. Yêu quái nếu biết cách tu luyện có thể trở nên bất tử. Bà Kaede đã nói như thế. Con người chỉ như những đóa hoa anh đào, đời sống vô cùng ngẳn ngủi và yếu đuối, sớm muộn gì cũng tan biến đi theo dòng thời gian. Cô tự hỏi, ngày anh hồi sinh cô khỏi cái chết mà đáng lẽ cô phải lãnh nhận, anh có biết không? Và cái ngày anh cứu cô thoát khỏi nanh vuốt tử thần lần thứ hai, anh đã biết được gì? Cho tới bây giờ, anh đang nghĩ gì?



Một giọt mưa rơi xuống tóc cô.



“A, mưa rồi, Sesshoumaru – sama, chúng ta đi tìm chỗ trú đi.”



Một cách bản năng, cô nắm lấy vạt áo của anh kéo đến một cái cây cổ thụ gần đó. Sesshoumaru hơi bực mình vì hành đồng tự tiện của Rin, nhưng không nói gì. Cả hai đứng bên nhau, lặng lẽ nhìn mặt trăng từ từ khuất sau cụm mây xám, tỏa sáng mờ mịt trong mưa. Rin nhìn ra phía con sông, rồi đưa tay hứng lấy những giọt nước trời.



“Sesshoumaru – sama này, nước sông bốc hơi lên thành hơi nước, hơi nước kết tụ lại thành mưa, rồi lại rơi trở về sông, và như thế chúng luân hồi. Có cái gì mất đi không, Sesshoumaru – sama?”







“Sesshoumaru – sama này, ngài biết về luân hồi chứ? Ngài có thể nói cho Rin nghe được không.”



Dù hơi ngạc nhiên, nhưng anh vẫn từ tốn trả lời cho cô gái.



“Sinh vật tồn tại trên thế giới này gồm có hai phần là hồn và phách. Con người cũng thế. Khi chết đi, phách sẽ theo thể xác tan biến. Một phần hồn sẽ thoát ra, biến vào hư vô, mọi ký ức của con người trong kiếp này đều bị xóa hết. Còn phần linh hồn còn lại sẽ bay đến cõi luân hồi để tiếp tục tìm thể xác, đợi ngày đầu thai.”



“A, ra là như vậy.” Rin khẽ thốt lên, chăm chăm nhìn vào vũng nước mưa trong đôi bàn tay mình.



“Rin cũng sẽ như thế phải không?”



Ngày hôm đó, cô đã hỏi rằng liệu anh có nhớ cô không. Nhưng cô đã không hỏi mình, rằng liệu cô có quên anh không?



Sesshoumaru không trả lời, anh ngước lên bầu trời đỏ vằn vện những tia chớp.



Anh vẫn chưa hỏi cô gái ấy về sự lựa chọn.



Hãy chọc thử một quả bóng temari nào

Nó tròn vành vạnh

Như cái gì thế nhỉ?

Một trái tim quý giá

Của ai thế?

Của ngươi ư?

Của tôi hả?

Của tôi hả?

Của ngươi ư?








***



“Ngốc thật. Đường đường là người đi bốc thuốc cho kẻ khác, giờ lại phải để một kẻ ngờ nghệch về mấy thứ thế này như tôi bốc cho cô.”



Giọng nói lanh lảnh của cô gái làm Rin thức giấc. Cô thấy trán mình nóng rực. Đúng vậy, sau cơn mưa ba ngày trước và do làm việc quần quật những ngày sau đó vì chúa công trong thành triệu cô vào trị thương cho binh sĩ trở về sau trận chiến của ông ta, cô ngã bệnh.



“Cảm vặt thôi mà.” Rin thều thào.



Trước mặt cô là một cô gái với mái tóc được buộc nơ đỏ hai bên. Tuy mặt đồ thường dân, nhưng làn da trắng, đôi mắt tinh anh và điệu bộ cô ta toát lên dáng vẻ cao quý. Đó là Koyuki, con gái thứ của chủ thành. Cô ta là một người thông minh, hiểu biết rộng, có chút cao ngạo và đôi lúc khá nổi loạn, thể hiện bằng việc cô ta giả dạng thường dân và trốn khỏi thành đến chơi với Rin. Lý giải cho hành động này, cô ta chỉ trả lời đơn giản “tại tôi thích.” Và đó cũng là lời giải thích cho toàn bộ những việc cô ta làm từ đó đến giờ.



“Cô đã cho tôi uống gì thế?”

“Kinh giới, bạc hà, thạch cao, phèn chua.” Koyuki trả lời lơ đễnh, tay vờn vờn giỡn với chú chó con trắng muốt mình mang theo.



“Cô thiếu mất rồi.”



“Thiếu cái gì?”



“Còn phác tiêu nữa.”



Cô gái ngẩn người, vỗ tay đánh bốp một cái, miệng “A” lên một tiếng. Rin thở dài, rồi cũng bật cười khe khẽ. Cô gái này, nổi tiếng ở chỗ là rất hay quên.



“Thôi để tôi đền cô một bát cháo trứng nhé.” Nói đoạn, không cần Rin đồng ý, Koyuki chạy vụt xuống bếp, tay hăm hở lấy nồi đất và nguyên liệu ra chế biến. Rin quay lại, nhìn cái dáng vừa nhiệt tình vừa vụng về của cô, tự dưng cảm thấy khỏe ra một chút.



“Cô còn định trốn đến chỗ tôi đến bao giờ? Chẳng phải cô sắp lấy chồng rồi sao?”



“Tin đồn lan nhanh nhỉ. Mà tôi kệ, tôi thích thì tôi làm. Sau này, lấy chồng rồi, tôi sẽ không được thích cái gì nữa đâu.”



Lời nói của cô gái làm Rin muốn bật cười, nhưng đồng thời lại cảm thấy tiếc nuối.



“Koyuki – sama, Made – sama, thiếu chủ của thành Aise miền Nam có biết không? Cái anh chàng cô gọi là tình đầu của cô ấy?”



“À, gã có khuôn mặt hồng như quả đào đó, đương nhiên là biết. Cha tôi và cha anh ta từng là bạn vào sinh ra tử với nhau, chắc chắn cũng sẽ tới chia vui.”



“Anh ta… ổn chứ?”



“Tôi không biết.” Koyuki đập vỡ quả trứng, một ít lòng trắng dây ra, dính vào mũi chú chó đang đứng hít hà ở dưới chân.



“Sao thế, cách đây vài tuần, tôi đã thấy anh ta đến thăm cô mà.”



“Tôi không gặp anh ta.” Giọng cô gái trầm xuống.



Rin im lặng, có lẽ cô không nên hỏi thêm.



“Thật sự, anh ta hôm đó đã đến cầu hôn tôi. Nhưng tôi từ chối. Tôi bảo tôi quên anh ta rồi.”



“Chúng tôi từ hồi tám tuổi đã không còn gặp nhau nữa. Năm năm trôi qua, bây giờ tôi đã mười ba tuổi. Ai biết năm tháng thay đổi con người như thế nào? Tôi chỉ muốn nhớ về anh ta như một cậu bé đã đỡ tôi hái nhánh hoa đào trên ngọn đồi mùa xuân. Tôi không muốn biết anh ta bây giờ ra sao. Tôi sợ là anh ấy không còn là người tôi yêu ngày xưa nữa.”



“Tôi ích kỷ lắm, Rin – san. Vì tôi quá ích kỷ, nên tôi chọn cách làm một người như thế.”



Koyuki đứng lặng. Bát cháo đã xong, và cô cũng đã quên bỏ trứng vào.



Ngoài cửa sổ, cái bóng Murasaki ngất ngưởng đi trong nắng chiều chạng vạng làm con chó giật mình sủa lên vài tiếng. Bài ca ma mị lại vang lên.





Hãy chọc thử một quả bóng temari nào

Nó tròn vành vạnh

Như cái gì thế nhỉ?

Một quả bóng temari ấm áp

Của ai thế?

Của bạn ư?

Của tôi hả?

Của tôi hả?

Của bạn ư?




***



“Rin, chuyện lớn rồi, cô ra đay mau lên.”



Tiếng đậm cửa rầm rầm và tiếng chân người xao xác loạn xạ. Rin vội vàng sắp xếp lại mớ lá cây trên bàn rồi chạy ra. Đám quân lính la lối dọn đường, bốn gã khác đằng xa đang khiêng một người đàn ông đến nhà cô. Rin mau chóng trải chiếu, lôi tất cả dụng cụ trị thương ra chuẩn bị sẵn. Họ đặt anh ta xuống chiếc chiếu đã trải sẵn. Dưới bóng đèn dầu leo lắt, gương mặt vị thiếu gia Takeda hiện ra, một bên đẫu đẫm máu và mồ hôi. Anh ta hoàn toàn mê man bất tỉnh.



“Chúng tôi tìm thấy anh ta trong rừng.” Một người lính hổn hển cất tiếng. “Từ sáng Kenji – sama đã vào rừng săn bắn, sau đó chúng tôi đợi mãi vẫn chưa thấy ngài ấy quay lại. Tìm cả khu rừng, đến nãy mới phát hiện ngài đang bất tỉnh bên cạnh con sông, đầu hình như bị va vào đá. Con ngựa cũng chạy mất tiêu.”



“Phen này chúng ta thật sự mất đâu rồi.” Một anh lính khác như òa lên.



“Bình tĩnh, tôi sẽ hết sức trị thương cho anh ta. Các người ra ngoài đi.” Rin nói lớn, cắt lời những tiếng rì rầm bàn tán, đẩy mọi người ra ngoài, đóng cửa và khép màn lại, bắt đầu lau sạch máu trên mặt anh ta.



“Chỉ bị thương phần mềm, không đáng ngại lắm.” Cô cắn chỉ, chuẩn bị khâu lại miệng vết thương.



Bên ngoài, những tiếng xì xào vọng lại.



“Tôi nghĩ cái nhà Takeda đó bị ám rồi.”



“Tôi cũng thấy thế. Cách đây mấy tháng, Kenji – sama bỗng nhiên bị ngộ độc thức ăn suýt chết. Lại vừa mới đây vài tuần, con ngựa của ngài ấy bỗng dưng hóa điên hất ngài ấy té gãy chân.”



“Ông lại quên chuyện kinh khủng hơn rồi, ngay sau vụ bị ngộ độc, trong lúc ngài ấy đi săn bắn bỗng đâu nhảy ra một con gấu dữ tát thẳng vào mặt. May mà số ngài ấy lớn nên thoát nạn, chắc cũng nhờ phu nhân thành tâm niệm Phật.”



“Có phải tại con nhỏ Murasaki ấy không?”



“Tôi cũng nghi lắm, tôi còn nghe con nhỏ ấy cấu kết với yêu quái nhằm đoạt hồn thiếu chủ. Chứ không tại sao nó lại không dưng dọn vào rừng ở?”



“Nói cũng có lý, nhưng cô Rin đây chẳng phải trước đây cũng sống cùng yêu quái đó sao? Tôi thấy cô ấy cũng đâu có xấu xa.”



“Làm sao tôi biết được, cô ấy cứ như trị được bách bệnh ấy, chả biết cô ấy đã cho gì vào thuốc.”



“Bà im đi, đừng có nói bậy, lỡ cô ấy giận không cứu ngài Kenji nữa thì chúng tôi mất đầu à?”



“Tôi xong rồi. Ngài ấy không sao.” Rin đột ngột vén màn cửa bước ra làm bà lão vừa nói như nhảy dựng lên nhưng gương mặt cô vẫn bình thản như không.



“Thế chúng tôi về bẩm lại với lão đại nhân, ngày mai sẽ tới rước chúa công nhé.”



Rin gật đầu. Nhóm người tản đi, để lại sự tĩnh mịch trong đếm tối. Cô quay vào trong, xem xét lại một lần nữa vết thương cho thiếu chủ rồi nằm co gối trong một góc nhà, nhìn ánh đèn dầu nhảy múa.













Hãy chọc thử một quả bóng temari nào

Nó tròn vành vạnh

Như cái gì thế nhỉ?

Những giọt nước mắt long lanh

Của bạn ư?

Của tôi hả?

Của tôi hả?

Của bạn ư?




Đáng lẽ Rin đã muốn chìm trong giai điệu bí ẩn kia, nhưng cô lại choàng tỉnh. Trước mặt cô, Murasaki đang chăm chú nhìn Kenji. Đôi môi nứt nẻ của cô gái vẫn đang lẩm nhẩm những ca từ mà không ai hiểu nổi. Đôi mắt cô sáng lên trong ánh đèn bập bùng như có lửa. Bàn tay với những ngón thuôn dài vuốt dọc gương mặt tuấn tú của Kenji đầy vẻ yêu thương.



“Murasaki – san, đáng lẽ cô cũng nên gõ cửa chứ.” Rin thở dài và nói. Nhưng cô gái đối diện vờ như không nghe thấy, hoặc là cô ta chẳng nghe thấy gì cả. Đôi mắt của Murasaki như ngập đầy bóng tối hơn.



“Rin – san, anh ta sẽ tỉnh lại chứ?” Cô gái hỏi, giọng nói nhẹ như gió đê.



“Chắc chắn, chỉ bị rách da thôi mà. Chính xác thì anh ta xỉu vì đói và mất máu thôi.”



“Chỉ vậy thôi?” Cô gái vẫn hỏi, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt của người đàn ông mà cô cho là người yêu kiếp trước.



“Ừ. Cô đừng lo. Anh ta sẽ khỏe lại.” Rin đi vào trong nhà, lấy ra vài miếng băng định thay cho anh ta.



“Chỉ vậy thôi?” Murasaki lẩm bẩm, nhưng Rin không trả lời.



“Chỉ vậy thôi?”



“Chỉ vậy thôi? Vẫn chưa đủ mạnh sao?”



“Cái gì mạnh thế Mura – san?” Rin vừa tán bột thuốc vừa lơ đễnh hỏi.



“Tôi đánh anh ta chưa đủ mạnh.” Murasaki gằn giọng.



Rin giật mình quay lại, cảm thấy sợ hãi bởi biểu hiện trên gương mặt của cô gái. Gương mặt của Murasaki như bị bóp méo bởi cơn giận dữ, đôi mắt thẫm lại như lòng sông trong màn đêm, những ngón tay vuốt ve đầy yêu thương bây giờ bấu chặt vào đôi vai của thiếu chủ khiến chúng bật máu. Kenji như bừng tỉnh, rên rỉ rồi trợn mắt lên khi nhìn thấy gương mặt của Murasaki. Anh ta định hét lên nhưng cô gái đã nhanh chóng lấy mớ băng đầy máu Rin còn để bên cạnh nhét vào miệng, leo lên ngồi trên người Kenji và cùng chân kẹp chặt đôi tay.



Rin vội vã quăng rổ thuốc chạy lại, nhưng cô cứng người khi thấy đằng sau thắt lưng obi của Murasaki là một con dao lớn đã rỉ sét mà cô gái hay dùng để chặt cá.



“Xin, xin hãy dừng lại…” Rin lắp bắp.



“Tôi nghe nói rằng, để một người nào đó phục hồi trí nhớ của mình, cần phải cho anh ta một cú sốc nào đó thật đau đớn.” Nói đoạn, cô gái rút con dao từ sau lưng của mình ra mộ cách từ tốn và đầy bình tĩnh. Kenji giãy giụa dữ dội hơn nhưng do bị thương nên không thể chống cự lại.



“Đừng mà, Mura – san.” Rin chạy lại. Trong một tích tắc, Murasaki nhanh chóng dùng cán dao đập thằng vào bụng cô, làm cô bật ra sau, va vào tủ thuốc bất tỉnh. Trước khi lịm dần, cô nghe tiếng hát của Murasaki khe khẽ vang lên như một lời nguyền.



Hãy chọc thử một quả bóng temari nào

Nó tròn vành vạnh

Như cái gì thế nhỉ?

Những ký ức đã lãng quên

Của ai thế?

Của anh ư?

Của tôi hả?

Của tôi hả?

Của anh ư?










Rin từ từ lấy lại ý thức. “Không gian yên tĩnh quá.” Cô nghĩ thầm. Có lẽ, mọi thứ là một cơn ác mộng kinh hoàng.



Rin ngồi dậy, chớp mắt, nhìn về phía ánh đèn dầu bập bùng. Cô muốn hét lên hãi hùng, nhưng vội vàng cắn chặt tay để không phát ra thành tiếng. Trước mặt cô, nơi đáng lẽ là chỗ Kenji nằm, là một vũng máu với những đống tay chân bị chặt rời, vương vãi trên nền nhà. Murasaki đã vứt con dao vào một góc tường, ôm cái đầu đầy máu của Kenji và nhìn thẳng vào đôi mắt trắng dã không còn sức sống ấy. Hai hàng nước mắt của cô chảy dài, làm bộ kimono tím của cô vốn đã ướt đẫm vì máu người nay lại càng loang lổ.



“Rin – san, anh ấy không nhận ra tôi. Anh ấy không phải là người yêu của tôi.” Cô nói trong cơn nức nở.



“Người yêu của tôi sẽ không bao giờ quên tôi đâu. Anh ấy đã hứa rồi mà, anh ấy không được phép quên tôi.”



“Người này, là sản phẩm lỗi của tạo hóa. Anh ta nên chết đi để người yêu tôi có thể đầu thai lại. Tôi sẽ đợi. Mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm, thậm chí một trăm năm tôi cũng đợi.”



“Để chúng tôi có thể lần nữa, gặp lại nhau.”



Rin khẽ lết lại, định vươn tay nắm lấy đôi vai đang run lên bần bật vì đau khổ của Murasaki. Nhưng cô ta quay lại, chĩa con dao nhỏ rút ra từ ngực áo vào cổ Rin, mắt quắc lên đầy giận dữ.



“Cô đã thấy tất cả, Rin. Tôi không thể sống để đợi anh ta nếu cô còn ở đây. Cô chết đi.”



Nói đoạn, Murasaki vung dao lên chuẩn bị ra tay. Cánh tay áo kimono ướt đẫm máu quất vào mặt Rin đau rát. Rồi cô thấy tất cả ngập chìm trong màu đỏ và mùi tanh nồng của máu và xác người.



“Bịch!”



Rin run rẩy mở mắt ra. Murasaki đã ngã xuống trước mặt cô. Ngoài cửa, hình dáng của một người thanh niên tóc bạch kim với vầng trăng khuyết giữa trán sáng lên trong đêm.



“Sesshoumaru – sama.” Rin khẽ gọi, vội vàng lết về phía anh ta.



“Ngươi không sao chứ?”



Rin gật đầu, rồi quay sang nhìn Murasaki. Cô ta đã bị Sesshoumaru chém một nhát chí mạng vào lưng, chắc chắn sẽ không thể qua khỏi. Mái tóc dài của cô ta xõa tung trong đêm tối, ướt đẫm máu trông vô cùng thê lương. Tiếng nói cô ta khùng khục vì khuôn miệng đã ngập ngụa máu tươi.



“Tôi không… muốn chết, Rin – san…”



“Tôi… không muốn quên. Tôi sợ… sẽ quên mất người đó.”


Rồi giọng Murasaki yếu dần, đôi mắt mờ đục đi, đôi môi bê bết máu thì thầm những lời cuối cùng trong cơn mê sảng. Như là trăn trối. Như là bài hát chết chóc thê lương.


“Tôi… sẽ quên sao Rin?

Anh ấy… sẽ quên… sao Rin?

Tôi có còn nhớ không… Rin?

Anh ấy vẫn… nhớ chứ Rin?

Tôi sẽ quên điều gì…?

Anh ấy sẽ nhớ điều gì…?

Quên.. có phải là một điều tốt không?

Nhớ… có phải là một lời nguyền không?”



Nói đoạn, cô ta nấc lên ba tiếng, rồi sự sống dần lịm tắt trong đôi mắt cô gái trẻ. Rin thẫn thờ tựa người vào Sesshoumaru, nhìn xác hai người trong căn nhà của mình, lòng cảm thấy mệt mỏi vô hạn. Cô thiếp đi trong vòng tay của Sesshoumaru.



Nhiều năm sau đó, trong giấc mơ, cô vẫn còn thấy bóng áo tím của Murasaki vẫn phấp phới trong đêm như cánh bướm lạc lối. Rồi cô gái quay lại. Gương mặt trắng xanh đau khổ đối diện với Rin. Đôi mắt cô ấy thăm thẳm nhìn Rin, hay nói chính xác hơn, nhìn vào trong tâm hồn Rin.





Tai cô như còn nghe văng vẳng đâu đây bài hát quen thuộc của Murasaki.





Hãy chọc thử một quả bóng temari nào

Nó tròn vành vạnh

Như cái gì thế nhỉ?

Một quả bóng temari ấm áp

Của ai thế?

Của anh ư?

Của tôi hả?

Của tôi hả?

Của anh ư?




Hãy chọc thử một quả bóng temari nào

Nó tròn vành vạnh

Như cái gì thế nhỉ?

Một trái tim cô đơn

Của ai thế?

Của anh ư?

Của tôi hả?

Của tôi hả?

Của anh ư?



Hãy chọc thử một quả bóng temari nào

Nó tròn vành vạnh

Như cái gì thế nhỉ?

Một trái tim quý giá

Của ai thế?

Của anh ư?

Của tôi hả?

Của tôi hả?

Của anh ư?



Ngươi sẽ về đâu?

Tôi không biết

Ngươi theo đuổi điều gì?

Tôi không biết

Ngươi muốn điều gì?

Tôi muốn sự vĩnh cửu


***



“Ngươi lại đi?”



Sesshoumaru xuất hiện đằng sau Rin trong khi cô còn loay hoay cột dây cương cho ngựa.



“Vâng, thưa Sesshoumaru – sama.”



“Ngươi nên.” Anh trả lời ngắn gọn. Rồi Sesshoumaru quay bước, đi vào phía sâu trong rừng trúc ngút ngàn, ngược hướng với cô. Màu xanh của cây cỏ và bầu trời biêng biếc đến nhức lòng.



Và anh quay lại.



“Rin, ngươi đã lựa chọn chưa?”



Và trong đôi mắt anh lúc ấy, tất cả đều như bị lu mờ khi gương mặt gầy gầy của cô gái từ từ quay lại. Đôi mắt nâu, bờ môi hồng, mái tóc vương mùi cỏ và dáng vóc nhỏ bé mong manh như sợi nắng hạt mưa ánh lên trong ánh hoàng hôn đỏ lửa.

Lúc đó, anh không còn cảm nhận được gì ngoài sắc xanh ngút ngàn của lá trúc và câu trả lời như cơn gió làm lay động cả cánh rừng của cô.
__________________

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Kagome_die







[Inuyasha] Thế giới hình tròn Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang