•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))
•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))


Một thế giới không có bất cứ khoảng cách dành cho fan's Ran . Tham gia để góp vui cho Crazy Night
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

|

Sự thật luôn chỉ có một

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tue Jun 26, 2012 3:04 pm
shin_ran_726

Moderators
shin_ran_726
Moderators

Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Sự thật luôn chỉ có một



Tên : Sự thật luôn chỉ có một
Tác giả : chi_la_ten_thoi_ma
Nguồn :kenhsinhvien.net/@forum/topic/54503-fic-shinran-su-that...chi...
/4


Chap 1: Kí ức và nỗi buồn.

_NHÀ MORI_

Sáng sớm ngủ dậy, vẫn còn trong trạng thái mơ màng, Ran với tay xem điện thoại. 5h43’ sáng. Ngày 8/9….

Một khoảng lặng đến nghẹt thở. Vậy là đã 3 tháng kể từ khi Shinichi và cô chia tay. Cái ngày hôm ấy sao mà có cảm giác như vừa xảy ra hôm qua vậy.

Nhưng Ran lại chẳng thể nhớ ra cái lí do mà mình chia tay Shinichi như thế nào! Chỉ biết rằng hôm ấy cô đã rất đau. Cô đã khóc, khóc rất nhiều, khóc rất to. Nhưng không phải trước mặt Shinichi.

Cô cũng nhớ rõ vẻ mặt của Shinichi lúc ấy. Cậu đứng im, đôi lông mày nhíu lại, ánh mắt nhìn Ran với vẻ tổn thương thấy rõ.
Rốt cuộc thì tại sao 2 người lại chia tay nhau cơ chứ? Cô đập vào đầu mình mấy cái chẳng phải để nhớ lại mà là để quên đi. Câu hỏi ấy lởn vởn trong đầu cô đã 3 tháng rồi. Cô lắc lắc đầu, bước xuống giường, trải lại chăn màn rồi vào nhà vệ sinh.

- Bố mẹ ơi! Con đi học đây! – Ran chào bố mẹ sau khi đã ăn sáng xong.
- Ran! – Sonoko vẫy tay.
- Sonoko!
- Sao hôm nay cậu có vẻ mệt mỏi thế? – Sonoko lo lắng.
- Àh! Không có gì đâu! Hôm qua học khuya thôi. – Ran trả lời, cố gắng tránh đi những kí ức về cái ngày này của 3 tháng trước.

Sonoko không hỏi thêm nữa. Cô biết Ran sẽ không nói. Và cô cũng biết tình cảm của Ran dành cho Shinichi đã được vun đắp 17 năm trời, làm sao có thể nói quên là quên ngay được.
Biết thế thì cũng có thể làm được gì cho Ran, chỉ có thể ở bên cạnh Ran, làm cô ấy cười, làm Ran biết ngoài Shinichi ra cô cũng là một người bạn thân của Ran. Sonoko khẽ thở dài…

_ TRƯỜNG TEITAN_

Bước vào lớp, người mà Ran nhìn thấy đầu tiên là Shinichi. Ánh mắt hai người chạm nhau, rồi cùng mỉm cười. Sonoko nhìn mà không khỏi thở dài. Hai ánh mắt ấy đều buồn, đều làm cho người nào nhìn vào đó đều cảm thấy xót xa. Quả thật, một mối tình 17 năm như thế tại sao lại có thể…

Mà Sonoko cũng đã thắc mắc lí do hai người chia tay. Nhưng Ran đã không nói. Và đến bấy giờ thì cả Ran cũng không nhớ nổi nữa.

Đặt cặp sách xuống bàn, Ran ngồi xuống. Ran đã sống trong tâm trạng ấy 3 tháng rồi. Không có cách nào để quên Shinichi được. Một Shinichi mà cô hằng mong nhớ, một Shinichi đã nói là sẽ trở về. Vậy mà bây giờ cậu ấy trở về rồi thì lại thế này đây…

- Shinichi! Đến sớm thế?- Tiếng Shiho vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Ran.
- Cậu đến rồi àk? – Shinichi mỉm cười đáp lại.

Phải nhắc lại là từ khi Shinichi và Ran chia tay, đã có một người có hi vọng. Shiho phải khó khăn lắm để bỏ qua cái vẻ lạnh lùng thường ngày để tỏ tình với Shinichi. Và một tuần trước, hai người đã chính thức trở thành một cặp.

Ran nghĩ vậy mà thấy buồn! Cô cũng chẳng thể trách ai cả. Mà cũng không hiểu là tình cảm của cô dành cho Shinichi có phai nhạt đi hay là sâu đậm lên khiến trái tim cô đau đớn quá! “Shinichi!” Cô khẽ gọi tên anh. Mà cũng không hẳn là gọi, cứ như đang mơ mơ màng màng trong tiềm thức vậy.

Shinichi nghe văng vẳng có ai đó gọi tên mình. Âm thanh ấy nghe rất quen thuộc. Phải rồi, âm thanh ấy êm dịu và ấm áp lắm. Âm thanh ấy anh đã nghe suốt 17 năm qua. Ran, là cô ấy. Anh quay sang nhìn Ran. Ánh mắt cô sao buồn thế. Buồn quá! Đôi mắt anh chùng xuống.

Phải rồi! Ba tháng trước anh và cô ấy đã chia tay nhau. Lúc ấy, trái tim anh như có ai cầm dao mà đâm vào vậy. Anh không phủ nhận anh vẫn còn rất yêu Ran. Nhưng sao có một vật cản vô hình khiến anh chẳng thể nói ra, chẳng thể níu giữ Ran lại bên mình. Và rồi, Shiho tỏ tình.
Anh nghĩ nếu anh quen Shiho, Ran sẽ nhanh chóng có một người mới. Như vậy, cô ấy sẽ hạnh phúc. Vì thế anh chấp nhận làm bạn trai Shiho. Có thể là đang lợi dụng cô ấy. Nhưng đây là cách tốt nhất để giúp 3 người – anh nghĩ vậy.
Chap 2: Kí ức vọng lại.

- Reng! Reng! Reng! – Tiếng chuông vào lớp reo lên.
…………………………
Rồi tiếng chuông ra về cũng thế : Reng! Reng! Reng!

Tiếng chuông này thật quen thuộc, ba tháng ngày nào cũng nghe nhưng sao mà có cảm giác não nề đến thế.

Ran xách cặp cùng Sonoko ra về. Shinichi cũng đứng lên. Rồi anh quay lại nhìn Shiho. “ Đi chơi” – Đó là ý nghĩ lóe lên trong đầu anh.

- Cậu có muốn đi chơi không? – Anh hỏi.
- Uhm. – Shiho gật đầu. Vẫn là vẻ mặt lạnh lùng ấy nhưng trong lòng lại đang rất vui. Cô khẽ nhếch môi cười.

Shinichi nghĩ đi chơi là vì trước kia cậu và Ran cũng đã từng đi chơi. Ran rất mạnh mẽ nhưng lại rất sợ ma. Dù cho có bao nhiêu lần cậu nói là trên đời này làm gì có ma thì mỗi khi dọa là cô ấy lại hét toáng lên. Shinichi lắc đầu mỉm cười. Nhưng rồi phải cố gắng xua đi hình ảnh của Ran vì cậu đang đi cạnh Shiho. Cậu đang là bạn trai của Shiho.

Hai người đi chơi. Một người vui vẻ nhưng nét mặt cũng không biểu hiện gì. Còn một người thì từ đầu đến cuối chẳng có tí cảm xúc nào. Tất cả mọi ý nghĩ của cậu bây giờ đều quay mòng mòng quanh nhưng hình ảnh của Ran. Shiho cũng không biết là tất cả những nơi đi chơi cùng Shinichi hôm nay đều là đều là những kí ức có Ran của cậu.

Lại nhắc về Ran. Sau khi đi tập Karate về, cô cũng chẳng biết vì sao đôi chân lại dẫn cô đến đây – công viên nhiệt đới Tropical Land. Rồi hình ảnh mà cô không muốn nhìn thấy bây giờ nhất đập vào mắt cô. Shinichi và Shiho đang đi chơi cùng nhau. Bất giác cô bỏ chạy. Những giọt nước mắt lại lăn dài trên má. Nhưng cô vẫn chạy. Cô chạy đến đứt hơi. Khóc! Sao lúc nào cũng chỉ biết khóc như vậy nhỉ? Cô tự hỏi. Mà cũng không hiểu tại sao trên đời này lại có nước mắt cơ chứ. “Mà việc gì mình phải khóc. Shinichi đâu còn là của mình nữa. Shinichi đã đi rồi. Thì ra tình cảm của mình dành cho Shinichi vẫn sâu đậm như vậy. Shinichi ak, chỉ cho mình cách quên cậu đi!”. Ran buồn! Đúng vậy. Cô đã buồn đau 3 tháng rồi mà. Cô đứng dậy lau nước mắt rồi tự nhủ “ mình sẽ quên được cậu ấy.”. Cô đi về nhà. Nói thế chứ thực ra cô cũng biết mình đã để lỡ điều gì và cô muốn lấy lại nó như thế nào. Thật xót xa.

Shinichi đưa Shiho đi chơi. Cậu cũng tự nhận thức được rằng, tất cả những nơi cậu vừa đi qua đều có hình bóng của Ran. Cậu đi như để thu nhặt lại hết những kí ức ấy chứ không phải là trả lại. Và cậu cũng biết có một nơi cậu không đưa Shiho đi. Đó là vòng tròn của những cột nước trắng xóa. Nơi ấy chỉ dành riêng cho Ran và cậu.

_SÁNG HÔM SAU_

- Shinichi! Nhanh lên không muộn học bây giờ. – Shiho giục.
- Uh. Chờ tớ. Tớ ra ngay.
- …
15’ sau đó…

- Cậu đúng là con rùa. Có khi còn hơn cả rùa. Sao lúc phá án cậu nhanh nhẹn thế mà…
- Thôi tớ biết rồi. – Không để Shiho nói hết câu, cậu đã chặn họng cô ấy lại.

Shiho chỉ biết ném cho Shinichi cái nhìn lạnh đến rợn tóc gáy. Ôi, Ran mà ở đây thì cô ấy sẽ không nói thắc mắc với cậu nhiều đâu. Shinichi nhớ lại lần hẹn hò đầu tiên của 2 người. Ran đã đứng chờ cậu 3 tiếng. Lí do để cô ấy phải chờ chỉ là là cậu đã quên mất nó. Và khi cậu nhớ ra thì cũng đã qua 3 tiếng rồi. Shinichi co giò chạy... Đến nơi, Ran vẫn đứng đó. Cô ấy đã không trách cậu mà ngược lại còn mỉm cười: “Cuối cùng thì Shinichi cũng đã đến”. Giờ nghĩ lại mà thấy sống mũi vẫn cay.

Chap 3: Án mạng.

Thời gian cứ thế trôi đi…
Sáng hôm ấy, Shinichi đang nằm ngủ trên chiếc giường thân yêu.

- Reng! Reng! Reng! Reng! – Chuông báo thức reo liên hồi.

Shinichi tỉnh dậy. Cậu xuống nhà lấy đồ ăn. “Ôi không nhà mình hết đồ ăn rồi. Thật sui sẻo”. Cậu mặc đồ và bước ra ngoài mua đồ. Đang đi, cậu nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Lại có một vụ án mạng nào nữa đây. Cậu chạy theo tiếng còi cảnh sát. Chung cư cao cấp, tầng 27, gần khu mua sắm Beika.

- Chào bác Megune!
- Shinichi à? Sao cháu lại ở đây?
- À. Cháu đang trên đường đi mua một vài thứ. Nghe thấy tiếng còi cảnh sát nên cháu lên xem.
- Uhm…

_HIỆN TRƯỜNG VỤ ÁN_

- Nạn nhân là cô Uehara Kirawa, 29 tuổi, là luật sư. Cô ta được phát hiện là chết vào lúc 7h25’ sáng. Thời gian tử vong khoảng 7h đến 7h30’ – Trung úy Takagi nói.

- Uhm. Em muốn xem qua hiện trường.

- Được. Theo như lời khai của những người hàng xóm thì sáng nay vào lúc 7h15’ có nghe thấy tiếng la thất thanh từ phòng cô Uehara Kirawa. Lúc mọi người chạy đến thì thấy cô Izumi Kanino đeo tai nghe đứng ở cửa phòng bấm chuông inh ỏi. Khoảng 5’ sau đó thì cô Miwako Nozima đến.

- Như vậy 2 người đó thuộc diện nghi phạm. Vậy là một trong 2 người đó là hung thủ. – Shinichi khẳng định.

- Uhm.

Phòng nạn nhân lúc này trông rất bừa bộn. Có vẻ như có xung đột gì đó trước khi xảy ra án mạng.
- Nạn nhân bị chết vì nguyên nhân gì? – Shinichi nghi ngờ.

- Ah. Cô ta bị xiết cổ cho tới lúc tắt thở. Nhưng hiện trường lại không tìm thấy bất cứ một sợi dây nào có khả năng làm hung khí. – Takagi trả lời.

Shinichi trầm ngâm. Như vậy thủ phạm chỉ có thể là một trong 2 người đó.

Uhm. Có 2 người. Cô Izumi Kanino là bạn thân của nạn nhân nhưng hiện đang có xích mích về vấn đề tình cảm gì đó. Cô ta cũng từng đe dọa nạn nhân về việc cướp bạn trai của mình. Còn cô Miwako Nozima cũng là luật sư, Và là đối thủ trong công tác của nạn nhân. Hai người này đều có khả năng gây án… Khoan đã. Khi bị xiết cổ thì làm sao nạn nhân có thể kêu lên thất thanh được cơ chứ. Vậy thì tại sao mọi người lại nghe thấy tiếng kêu la thất thanh cơ chứ. Như vậy là âm thanh này không có thật.

- Takagi, anh kiểm tra hộ em những cuộn băng trong căn phòng này có cuộn băng nào là âm thanh tiếng hét không?

- Không có. – Takagi trả lời sau khi đã kiểm tra kĩ càng.

Vậy hung thủ chỉ có thể là hắn. Nhưng xem qua thì căn phòng này kín mít. Có một chiếc cửa sổ thông gió nhưng lại tận tầng 27. Hung thủ không thể nào “bay” xuống được. Ah. Ở ổ khóa có manh mối. Băng dính ak? Thì ra là thế… Shinichi nở một nụ cười nửa miệng sau khi đã giải mã xong.

- Bác Megune. Cháu đã biết hung thủ là ai.

- Ai vậy?

- Đó chính là cô Izumi Kanino. Cô chính là hung thủ đã giết cô Uehara Kirawa.
- Hả. Này cậu đừng có buộc tội người khác khi không có bằng chứng cụ thể nhá. - Izumi Kanino sừng sộ.

- Được. Thứ nhất, tại hiện trường vụ án không hề có một sợi dây nào có thể xiết cổ nạn nhân. Cảnh sat cũng đã tìm xung quanh đây cũng không có. Như vậy chỉ còn một khả năng là hung thủ đang giữ nó. Cô Miwako Nozima hiện không có một sợi dây nào trên người. Và camera thang máy đã cho thấy đúng 7h15’ cô ấy đang ở trong thang máy.

- Thế tại sao không có khả năng cô ta giết Uehara rồi đi bằng cầu thang bộ xuống, sau đó đi bằng thang máy lên giả vờ như mình vừa mới đến.

- Không thể có khả năng như vậy được. Lúc cô Miwako đến đây. Trên người cô ấy hoàn toàn khô ráo, không có nhiều mồ hôi. Nếu cô đi từ tẩng 27 này xuống bằng thang bộ thì sẽ ra rất nhiều mồ hôi. Hơn nữa nạn nhân được xác định là chết trong khoảng từ 7h đến 7h30’. Cho nên cô ấy cũng không thể tắm và thay quần áo được. Còn nữa, nếu cô muốn có bằng chứng về việc này thì chính là dây đeo tai nghe của cô. Nó chính là sợi dây thắt cổ nạn nhân. Khi nạn nhân bị thắt cổ sẽ để lại đường Yoshikawa. Tất nhiên cả máu của nạn nhân cũng còn trên dây tai nghe của cô. Nếu cô cho phép thì trên máy nghe nhạc của cô cũng có tiếng la thất thanh mà cô đã ghi âm vào đấy. Cô đã không ngờ rằng tiếng kêu ấy lại tố cáo cô. Đúng chứ hả cô Izumi Kanino.

- Suy luận hay lắm. Thế tôi hỏi cậu tôi đã thoát ra khỏi căn phòng này bằng cách nào?

- Tất nhiên sẽ có cách. Hai người là bạn thân. Vì thế cô cũng có một chiếc chìa khóa cửa căn phòng này. Hiện tại thì nó đang nằm trên cổ cô kìa. Thường thì người ta đeo dây chuyên sẽ để mặt dây chuyền ra ngoài áo. Còn đằng này, cô lại giấu nó đi. Khi người ta không muốn để lộ dây chuyền thì sẽ mặc một chiếc áo cổ cao hoặc là sẽ không đeo.

- Hahaha. Lưới trời lồng lồng, Thiên bất dung gian. Đúng tôi đã giết ả. Một con rắn độc. Ả đã cướp đi tất cả những thứ mà tôi có. Ả chết đi cũng không thấy đáng tiếc. Cậu đúng là người tuổi trẻ tài cao. Không ngờ kế hoạch ấy lại bị vạch trần nhanh chóng đến thế.

- Sự thật luôn chỉ có một. Chỉ cần kiên trì ghép tất cả các dữ liệu thu được lại, hung thủ sẽ tự xuất đầu lộ diện thôi.

Phá án xong, Shinichi về nhà. Ánh mắt cậu như vô tình tìm kiếm một hình bóng thân thuộc nào đó. Ran. Mỗi lần cậu phá án là cô ấy lại đứng chờ cậu… Dù không thích nghe về mấy vụ án ấy vì sợ ma nhưng cô ấy vẫn im lặng lắng nghe. Và đôi khi có vài vụ án làm cô ấy thấy hứng thú cho nên đã cãi nhau với cậu đến nổ trời. Shinichi bật cười với suy nghĩ ấy. Nhưng nỗi buồn cũng trở lại một cách nhanh chóng khi mảng kí ức của cậu là ngày chia tay hôm ấy…

Chap 4: Sự xuất hiện của hai người bạn.

Part 1:

Thấm thoắt đã đến mùa đông. Hôm nay Shinichi mắc một cái áo len họa tiết rất đẹp. Cậu cũng chẳng để ý nếu như Shiho không nói: “Cái áo len này đẹp đấy!”. Shinichi ngơ ra một lúc lâu. Cái áo này khi mình bị teo nhỏ, Ran đã đan tặng mình…

Hôm nay tuyết rơi. Những bông tuyết đầu mùa bay nhẹ nhàng trong không trung. Ran nhìn nó mà lòng man mác buồn. Phải chi được như những bông tuyết kia nhẹ nhàng bay trong gió, không phải lo nghĩ nhiều thì tốt biết mấy.

Ngồi trước bàn học, hôm nay tâm trạng Ran không tốt. Mà đã bao giờ tốt kể từ khi chia tay Shinichi đâu. Ran đau lòng khi nhắc tới nó. Vì vậy mà có mỗi một bài toán đơn giản mà cô tính nhầm loạn hết cả lên. Mãi mới ra được đáp án. “Phiền phức thật!”- Ran nghĩ.

Cô mở ngăn kéo lấy ra cuốn anbum. Cuốn anbum ấy lưu giữ rất nhiều hình ảnh của cô và Shinichi từ ngày học mẫu giáo,những năm tiểu học và cho đến tận 4 tháng trước. Những kí ức này nên làm gì đây. Thôi coi như giữ lại một phần tuổi thơ vậy. Những kí ức ấy quá đẹp, quá trong sáng. Shinichi và cô là bạn, đã bao giờ cao hơn chưa? “Đáng lẽ chúng ta đã rất vui vẻ chứ không phải như bây giờ”- Ran nghĩ. Đúng, cô và Shinichi đã từng là một cặp, một cặp đôi rất đẹp, rất hoàn hảo. Trời ơi, cái lí do ngu ngốc nào khiến 2 người chia tay mà cô không thể nhớ ra nó cơ chứ.

- Reng! Reng! Reng! – Tiếng chuông điện thoại kêu làm cô giật bắn mình. Thì ra là Kazuha.

- Alo! – Ran cố tươi tỉnh một chút.

- Ran ah! Tớ có tin vui nè! – Giọng Kazuha nghe như kiểu ở đầu dây bên kia cô nàng đang nhảy cẫng lên vậy.

- Chuyện gì thế? – Ran tò mò.

- Mai tớ và Hattori sẽ đến Tokyo. Cậu ấy có việc gì đó cần làm với Shinichi. Tớ với cậu sẽ đi chơi nha. Mai là chủ nhật mà. – Kazuha tuôn một tràng mà không để ý đầu dây bên kia là một tâm trạng hết sức phức tạp.

Shinichi – cái tên nghe thân quen làm sao. Kazuha và Hattori là một cặp. Dù bề ngoài 2 người ấy có hay cãi nhau nhưng thực sự 2 người rất hạnh phúc. Còn cô và Shinichi, chẳng phải 2 người cũng có thể như vậy sao. Cô biết Shinichi cũng rất yêu cô. Lời tỏ tình ở Luân Đôn ấy, làm sao cô có thể quên được. Nhưng biết phải nói với anh thế nào? Chả lẽ…

- Ran!...Ran!... – Kazuaha gọi.

- Ơ! Ah!.. Có… Uh. Mai chúng ta sẽ đi chơi – Ran vui vẻ trả lòi Kazuha sau khi gạt đi mớ cảm xúc khi nãy.

- Uhm. Thế nhé! Tạm biệt cậu.

- Uhm. Tạm biệt.

_SÁNG HÔM SAU, TẠI SÂN BAY TOKYO_

- Ran! – Kazuha hét lên.

- Kazuha! – Ran chạy lại vui mừng.

- Chào cậu. – Hattori lên tiếng.

- Uhm. Chào cậu. Lâu lắm không gặp. Cậu cột nhà cháy hơn đấy. – Ran trêu.

- Này này! Đừng nói tớ như vậy chứ! – Hattori nhăn mặt. Cả bọn cười vang.

- Thôi 2 cậu đi chơi đi! Tớ có việc phải đến tìm Shinichi đây… Ủa mà Shinichi không đi cùng cậu ak? – Hattori ngó quanh.

- Ran ngơ ra một lúc rồi trả lời – Không – Câu nói ấy nhỏ đến mức nếu Ran không khẽ lắc đầu thì Hattori cũng chẳng nghe nổi Ran nói cái gì nữa. Điều này khiến Kazuha nghi ngờ...

Sau khi đã yên vị trong một quán kem. Kazuha mới thắc mắc.

- Ran! Cậu và Shinichi có chuyện gì rồi phải không?

- Ran ngỡ ngàng mất mấy giây. – Ơ không.

- Đừng nói dối tớ. Tớ với cậu là bạn. Tại sao tớ lại không biết gì khi thấy phản ứng của cậu lúc nhắc tới Shinichi được.

- Uhm. – Ran ậm ừ, cuối cùng cũng quyết định nói – Tớ và Shinichi đã chia tay nhau từ 4 tháng trước rồi. Tớ cũng chẳng nhớ lí do là gì nữa. Ánh mắt Ran buồn tới mức khi mà người ta nhìn vào đó dù đang trong trạng thái hạnh phúc tuyệt đỉnh cũng phải buồn theo.

- HẢ??? – Kazuha hét lên. May mà Ran ngăn kịp thời không thì không biết hậu quả thế nào.

- Gì mà cậu hét to thế? – Ran nhăn mặt.

- Không thể. Không thể có chuyện đó được. Hai cậu… Hai cậu vốn rất, rất… - Kazuha bức xúc tới mức không thể nói ra được hết câu.

- Tớ biết. Nhưng bây giờ thì làm được gì. Cậu ấy cũng đã có bạn gái rồi. Tớ còn có thể làm gì được đây.

- Bạn gái??? – Lần này Kazuha nổi máu xung thiên thực sự. – Cái gì chứ? Trời ơi, không thể tin được. Để tớ đi hỏi cho ra nhẽ.

- Ran nhìn cô bạn mà bật cười – Thôi mà Kazuha. Cậu ấy đã kiếm được hạnh phúc cho riêng mình, tớ làm gì có quyền gì mà ngăn cản chứ.

- Tức chết mất! – Kazuha đập bàn nhưng rồi nhìn lại cô bạn đáng thương của mình. Kazuha nghĩ thì ra mình và Hattori còn hạnh phúc chán. Tuy chưa ai thổ lộ nhưng mà cũng có thể hiều được tình cảm của đối phương. Còn đằng này Ran đã biết tình cảm của đối phương mà còn bị vật cản ở giữa chia cắt. Mà cái tên Shinichi sao có bạn gái nhanh thế…

Hai người mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Nhưng Ran đã nhầm. Cô không hiểu vì sao Shinichi lại quen Shiho. Anh vẫn còn rất yêu cô, yêu cô rất nhiều.

Còn bên kia Shinichi và Hattori nói chuyện.

- Shinichi này, tớ vừa nhận được thông báo của sở cảnh sát. Tên Vodka đã trốn thoát được.

Hắn chắc chán sẽ đến tìm cậu và Ran trả thù đấy.

- … Tớ cũng vừa mới nhận được hôm qua. - Shinichi chột dạ. Ran. Cậu sẽ bảo vệ Ran. Luôn là như thế.

- Shinichi! … Shinichi!...

- Ơ! Uh!

- Cậu với Ran có chuyện gì hả?

- Hả? Chuyện gì là chuyện gì?

- Nói với người anh em này đi! Lúc ra sân bay đón tớ, nhìn bộ dạng của Ran, tớ đoán ra một phần rồi.

- Thế sao còn phải hỏi?

- Tớ muốn nghe tâm sự từ người anh em của mình.

- Uhm… Tớ và Ran chia tay rồi.

- Hả??? – Đến lượt Hattori hét lên ( công nhận tên này với Kazuha hợp nhau)

- Tớ không nhớ lí do. Chỉ biết là lúc ấy tim tớ như có ai bóp nghẹt vậy… Tớ vẫn còn rất yêu Ran. Nhưng không biết cô ấy thế nào. Tớ nghĩ cách tốt nhất là để cô ấy quên tớ đi. Vì thế tớ quen Shiho. Nói đúng hơn là lợi dụng Shiho. – Shinichi giãi bày.

- … - Hattori nghĩ một lúc – Shinichi này, cậu còn yêu Ran nhiều lắm đấy.

- Tớ biết.

- Thế sao không nói quách ra việc gì phải khổ sở thế!

- Thế cậu đã nói với Kazuha chưa? Còn lên mặt dạy đời tôi – Shinichi phản kháng.

- Hả? … Thì tớ… Tớ… Nhưng đấy là việc của tớ. Liên quan gì đến cậu. – Hattori cãi cùn.
- … - Shinichi không còn gì để nói.

Part 2:

Khi bay từ Tokyo về Osaka, Kazuha thở dài hoài. Hattori ngồi cạnh mà phát sốt ruột.
- Sao cậu thở dài nhiều thế?

- Hattori này, khổ thân Ran quá!

- Hả? Lại cái vụ chia tay chứ gì?

- Ê, sao cậu biết? Tớ cũng vừa mới biết thôi. Shinichi cũng nói mà.

- Uhm. Thế biểu hiện của Shinichi thế nào?

- Biểu hiện gì?

- Trời ơi! Nói chuyện với cậu như nói chuyện với đầu gối ý.

- Còn cậu thì khác gì. Độp một phát tự dưng hỏi, ai biết trả lời.

- Uhm… E..hèm… - Tiếng hắng giọng của một người đàn ông chặn ngang. Lúc ấy hai người mới thôi cãi nhau.

- Ý tớ là biểu hiện của Shinichi về việc chia tay Ran – Kazuha bình tĩnh hết sức có thể để hỏi lại Hattori.

- Ah. Cậu ấy đau khổ. Cậu ấy nói quen với Shiho để Ran nhanh chóng tìm được hạnh phúc mới mà quên cậu ấy đi.

- Trời ơi! Tên ngốc này!

- Cậu bảo ai ngốc. Bộ cậu thông minh lắm chắc.

- Ai bảo cậu ngốc, là cậu tự nhận mà. Haha.

- Cái gì? Tớ mà ngốc.

- E… hèm… - Người đàn ông lúc nãy lại hắng giọng vẻ như muốn giúp “cặp vợ chồng trẻ” này thôi cãi nhau.
- Hừ - Hattori tức tối.

- Cậu về bảo với Shinichi cậu ta là đồ ngốc.

- Ủa? Ra cậu bảo Shinichi là đồ ngốc chứ không phải tớ ah?

- Chứ còn ai vào đây? Mà cậu cũng ngốc. Nghe chưa hiểu đầu cua tai nheo gì mà đã hét ầm lên rồi.

- KA…ZU...HA… - Hattori nghiến răng ken két.

- Gì? – Kazuha trả lời tỉnh bơ.

Hattori liếc nhìn ông khách lúc nãy mà im bặt, không nói nữa mà hạ giọng hỏi:

- Tại sao Shinichi lại ngốc?

- “Đúng là mấy tên thám tử này, rõ gà mờ mà. Chuyện rành rành ra đấy rồi còn phải hỏi.” Tất nhiên thì đó là ý nghĩ trong đầu Kazuha thôi. – Vì Ran vẫn còn yêu cậu ấy.

- Hả? Ak ah. Cái này tớ cũng có đoán được.

- Thế sao “Hả” to thế? Bó tay.

Tối đó, Hattori gọi điện thoại cho Shinichi nói là Ran vẫn còn rất yêu Shinichi. Tình cảm ấy vẫn còn rất sâu đậm. Sau khi cúp máy, Shinichi suy nghĩ rất nhiều về điều này. Trái tim cậu đang đập rộn ràng. Thì ra Ran vẫn còn rất yêu cậu. Cậu nên làm gì đây. Chợt giọng nói của cha vang lên: “Con tim luôn có lí lẽ riêng của nó. Khi trái tim của con bắt đầu đau là khi con đã đánh mất chính mình. Khi ấy, hãy làm theo những gì con tim mách bảo, đừng dùng lí trí bởi vì lúc ấy, nó chỉ làm trái tim con thêm thương tổn mà thôi”. Cậu nên quay lại với Ran. Cậu yêu Ran. Đúng vậy. Nhưng còn Shiho, bây giò phải nói với cô ấy thế nào?

Cũng không phải mỗi Shinichi lúc này suy nghĩ về chuyện tình cảm. Còn một người nữa – Hattori. Cậu nghĩ: “Shinichi nói cũng đúng đấy chứ. Mình và Kazuha ở bên nhau lâu rồi mà chưa bày tỏ tình cảm. Không cẩn thận có khi…”. Nói rồi cậu chàng lên kế hoạch cho việc tỏ tình.

Một tuần sau đó…

- Kazuha ah? Tớ có việc muốn nói với cậu.

- Uhm. Nói đi.

- Cậu có nhớ có một bài báo dăng tin về cô bé đứng dưới gốc cây anh đào không? Cô bé mà tớ… tớ…

- Cô bé mà cậu đã thích khi nhìn thấy lần đầu tiên ấy chứ gì? Đương nhiên là tớ nhớ rồi. – Kazuha cười nhưng trong lòng cảm thấy không vui. Hay là cậu ấy đã tìm thấy cô bé ấy rồi. Cậu ấy… Kazuha nghĩ mà như muốn phát khóc lên. – Cậu đã tìm thấy cô bé đó rồi hả?
- Uhm. Tớ đã tìm thấy cô bé ấy rồi.

- Vậy à? – Kazuha hỏi mà không giấu được giọng đang nghẹn lại và như đang chực khóc.

- Tớ… Tớ… Cậu… Cậu có muốn biết cô bé ấy là ai không?

- Tớ á? Có… Có chứ! – Để xem cô bé ấy là ai? – Cậu … Cậu có còn thích cô bé ấy không?

- Đương nhiên là tớ vẫn còn thích. Tớ rất thích cô bé ấy. – Hattori nói bằng giọng hào hứng. Nhưng khổ nỗi là cậu chàng không hề để ý đến nét mặt Kazuha đang dần tối sầm lại. - Đó là… Đó là… Cô bé ấy là…
- Có gì nói mau đi ông tướng. Sao ấp úng mãi thế?

- Tớ… Tớ có việc muốn hỏi cậu.

- Chuyện gì? – Kazuha đau lòng khi nghĩ điều mà Hattori sắp nói ra.

- Đó là… Đó là… Tớ muốn…

- Nói gì nói nhanh lên. Tớ có việc bận – Kazuha kiếm một lí do để chạy trốn khỏi cái nơi này, cái nơi mà trái tim cô đang như có ai cầm dao mà đâm vào vậy.

- Cậu có phải nói đâu mà cậu nói gì chẳng được. Cậu thử ở vào hoàn cảnh của tớ xem.

- Hoàn cảnh của cậu là gì?

- Đi tỏ tình. Nào cậu nói thử xem.

- … - Kazuha bây giờ không còn tin vào tai mình nữa. Tất cả như nhòe đi.

- Kazuha! Giúp tớ đi! Kazuha! – Hattori năn nỉ. Cậu chàng vui vẻ khi nghĩ sẽ làm cho Kazuha bất ngờ. Nhưng trước khi làm cho cô nàng vui như thế thì cậu đã làm tổn thương trái tim cô ấy mất rồi.

- Đơn giản thôi. Cậu chỉ cần đứng trước mặt cô ấy, nhìn thẳng vào mắt cô ấy và nói “Tớ thích cậu” là được.
- Đơn giản vậy thôi à?

- Vậy thôi. Chứ cậu còn muốn gì nữa. Tớ đi đây. Tớ đang có việc.

- Từ từ đã Kazuha. – Hattori níu tay.

- Còn gì nữa à?

- Tớ thích cậu – Hattori cố gắng làm theo những gì Kazuha vừa hướng dẫn. Khuôn mặt cậu đỏ bừng lên. – Tớ thích cậu. Cô bé đứng dưới gốc anh đào năm ấy là cậu, là Kazuha.

Sau đó là khoảng im lặng, im lặng. Kazuha tất nhiên rất vui, lần trước tỏ tình hụt vì chưa kịp nói hết câu thì Hattori đã chạy biến đi. Lần này cậu ấy lại chủ động tỏ tình. Còn Hattori thì lo lắng không biết phản úng của Kazuha thế nào mà cô nàng chỉ đỏ mặt đứng im.

- Thì ra cô bé ấy là tớ. Tớ… cũng thích cậu. – Lần này đến Kazuha lấy hết can đảm để nói. Mặt cô lúc này có thể so sánh với quả cà chua được.

Khỏi phải nói là Hattori vui đến mức độ nào. Tất nhiên cậu chàng cũng giống Kazuha lại đứng im. Ánh nắng chói chang của mặt trời chiếu rọi lên như muốn sưởi ấm trái tim họ.
Chap 5: Rắc rối được giải quyết.

Shinichi sau vài ngày, chắc có đến hai tuần suy nghĩ về việc phải nói sao với Shiho. Tội nghiệp anh chàng, phá án nhanh bao nhiêu thì cái chuyện tình cảm này gà mờ bấy nhiêu. Từ lúc quen Shiho đến giờ đã hai tháng.

Anh và Shiho đã đi chơi ở nhiều nơi, nhưng nơi nào cũng có hình ảnh của Ran. Điều này anh biết. Anh vẫn luôn rất yêu Ran. Tất nhiên một người nữa cũng biết – Shiho, cô có 1 bộ óc thông minh như vậy sao lại có thể không nhận ra chứ, cái ánh mắt mà anh nhìn Ran ra sao và nhìn mình như thế nào.

Chỉ là không biểu hiện ra bên ngoài thôi. Nhưng hôm nay cô quyết định gặp Shinichi. Cô cầm điện thoại nhấn nút một cách dứt khoát mặc dù đôi mắt xanh thừa hưởng từ người mẹ Anh Quốc đã chuyển sang màu xanh xám rồi.

- Shinichi ak?

- Uhm. Có chuyện gì không, Shiho? – Shinichi trả lời một cách không tự nhiên.

- Tớ có chuyện muốn nói với cậu.

- Uhm. Bao giờ?

_QUÁN CÀ PHÊ POIROT – 6H TỐI_

- Chào cậu – Shinichi bước vào.

- Chào – Shiho lạnh lùng.

- Uhm. Cậu có chuyện muốn nói với tớ.
- Uh.

- …
- Cậu… Cậu vẫn còn thích Ran. Ak không, vẫn còn yêu Ran đúng không?

- Hả?

- Trả lời thành thật. Đừng giấu giếm. Không đừng trách tớ. – Ánh mắt Shiho lạnh lùng khiến người ta rợn tóc gáy.

- Tớ… uhm… Tớ… xin lỗi… - Tội nghiệp anh chàng, ấp úng một lúc mà vẫn không trả lời vào vấn đề chính.

- Vậy rõ rồi. Chúng ta chia tay.

- Hả? – Cái vẻ mặt ngạc nhiên có pha trộn một vài cảm xúc.

- Tớ nói chúng ta chia tay. Tai cậu có vấn đề ah. Về với Ran đi. – Nói rồi Shiho quay người bước đi.

Shinichi ngạc nhiên vì tự dưng Shiho lại nói chuyện này. Cuộc nói chuyện chỉ diễn ra chưa đầy 15’. Phần lại vui sướng, thầm cảm ơn Shiho vì đã giải quyết vấn đề khiến cậu đau đầu bao lâu nay. Rồi cậu vui vẻ khi nghĩ đến Ran.

Nhắc đến Ran mới nhớ, không biết cậu ấy có gặp nguy hiểm gì không? Tên Vodka ấy sau cuộc chiến mất đi Gin như rắn gãy mất răng vậy. Nhưng hắn vẫn rất nguy hiểm vì liều. Bỗng dưng, Shinichi có cảm giác Ran đang gặp nguy hiểm. Cậu bật dậy, trả tiền nước và chạy đi tìm Ran.

Ở một góc khuất ở con hẻm gần đó, Shiho đứng nhìn theo Shinichi, nhếch môi cười.
Chap 6: Nguy hiểm đến gần.

Lúc này, Ran đang đi trên đường về nhà. Vừa đi học võ về, ghé qua tiệm giặt là quần áo. Ran có cảm giác như có người đang theo dõi mình nhưng đến lúc quay lại thì không thấy ai. “Chắc tại mệt quá”- Ran nghĩ.

Nhưng ngay sau đó là cảm giác tê dại và vô thức. Cô mơ thấy Shinichi đang gọi tên mình. Nhưng anh ở xa quá. Cô đã gọi tên anh, gọi rất to nhưng anh không nghe thấy. Cái ngày ở công viên Tropical Land, anh nói là đi một lát rồi sẽ về nhưng rất lâu sau đó anh mới trở lại. Nhưng rồi hai người đã làm gì để phải chia tay nhau.

Cô bất lực hét toáng lên: “SHINICHI”. Cô mở mắt ra và thấy trước mặt mình là một người đàn ông mặt vuông, cằm bạnh. Hắn ta rất to con. Cô không nhìn thấy mắt hắn bởi vì hắn đeo một cái kính đen. Nhưng nếu nhìn tổng thể thì cái gì trên người hắn cũng đen cả. Tên này nhìn quen quen. VODKA!

- Haha. Gọi bạn trai đến cứu hả? – Hắn gầm gừ.

- Tôi và cậu ấy chia tay rồi.

- Ồ! Ra là ta bắt nhầm người sao? – Hắn cười với giọng điệu khả ố chưa từng thấy.

- …

- Để xem hắn có đến cứu người không?

Shinichi đang chạy đi tìm Ran thì bất ngờ bị một cậu bé đâm phải. Cậu bé đứng dậy không nói gì, chỉ đưa cho shinichi một tờ giấy. Shinichi không hiểu. Cậu bé nói: “Có một người đàn ông mắc đồ đen bảo em đưa anh.

Lúc nãy anh đi nhanh quá, em gọi nhưng anh không nghe thấy. Em đành phải đâm vào anh. Xin lỗi.”. Nói rồi cậu bé chạy đi, bỏ lại Shinichi một mình với một khuôn mặt thể hiện rõ sự lo lắng.

“Người mà ngươi đang tìm đang ở trong tay ta.

Có giỏi thì hãy đến nơi này XXXXX

Cấm báo cảnh sát. Nếu không hậu quả khôn lường.

Ngươi tự chịu.”

_B.O_

Ran. Xin cậu, đừng xảy ra chuyện gì!!!

Shinichi phóng như bay đến “điểm hẹn”. Cậu đi vội vàng mà không phát hiện ra có một người đang đứng từ xa nhìn mình với đôi mắt lạnh lùng nhưng đã hiểu có chuyện gì xảy ra với đôi uyên ương này.

- Alo!...

Nhà kho trống trải, vắng vẻ và xập xệ.

- Haha. Ngồi cầu mong bạn trai cô đến cứu đi. – Vodka gằn giọng.

- Đừng lấy tôi ra uy hiếp cậu ấy. Tôi và cậu ấy đã không còn liên quan gì đến nhau nữa.

- Ai có thể tin lời của ngươi. Cậu ta đang đến kia kìa. – Vodka nói với giọng giễu cợt.

Ran quay ngoắt ra cửa. Cái nhìn ngược sáng lám cô chói mắt. Dẫu không thể nhìn rõ mặt người nhưng hình dáng thân thuộc ấy, hình dáng đã cũng cô lớn lên, hình dáng đã ở bên cô suốt 17 năm rồi, làm sao có thể quên, làm sao có thể không nhận ra cơ chứ.

Vậy là Shinichi đã đến cứu cô, Shinichi đã không bỏ mắc cô trong hoàn cảnh này. Trong đầu Ran quay cuồng với những cảm xúc. Chúng trộn lẫn vào với nhau như một mớ bòng bong. Cô muốn gọi Shinichi nhưng họng nghẹn lại.

Shinichi ào vào như một cơn gió. Dù biết là rất nguy hiểm nhưng cậu không để tâm đến chuyện đó. Bởi vì trong đó có người con gái rất quan trọng với cuộc đời cậu.

- Ran! – Shinichi hét lên khi vừa nhìn thấy Ran.

- Hahaha. Đúng là anh hùng không qua ải mĩ nhân. – Vodka giễu cợt – Tao còn đứng đây mà nhóc. Tao không phải là người vô hình.

Shinichi nhìn quanh. Chỉ có mỗi tên Vodka nên cậu cũng yên tâm phần nào. Có vẻ như chỉ mỗi hắn trốn thoát được trong trận chiếc sinh tử ấy. Đại ca của hắn – Gin cũng đã bị giết.

Nhưng lúc nãy lo lắng quá mà không báo cảnh sát, bây giờ đành dựa vào vận may thôi.
- Vodka, thả Ran ra. Cô ấy không liên quan gì đến chuyện này. Ông không thấy xấu hổ khi uy hiếp một cô gái ah? – Shinichi khích.

- Mày tưởng nói như vậy là ta sẽ thả nó ra sao. – Vodka hỉ mũi, giọng khinh bỉ - Tao thả nó ra thì liệu mày có thực hiện các yêu cầu của tao không? Hay là gọi lũ cớm đến tống tao vào tù như ông chủ. Hay là hạ sát tao như chúng mày đã từng làm với Gin. Mày nghĩ tao là ai cơ chứ?

- Được. Thả Ran ra, tôi sẽ làm theo yêu cầu của ông. – Bộ óc Shinichi hoạt động hết công suất. Làm sao vừa có thể bảo đảm tính mạng cho Ran mà vẫn bắt được tên Vodka. – Ra yêu cầu đi.

- Không được Shinichi. Cậu còn nhớ là đã từng nói với tớ là cậu sẽ không vì tình cảm riêng tư mà vạch trần tội ác không? Đừng vì tớ mà vi phạm nguyên tắc ấy.- Ran hét lên. Ngay lập tức một họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu Ran.

- Shut up! Nếu mày không muốn ăn đạn.

- Dừng tay – Shinichi tái mặt – Ran ah, đương nhiên tớ vẫn nhớ chứ. Nhưng đó là vạch tội. Còn bây giờ tớ phải bảo vệ cậu. Dù có chuyện gì thì tớ vẫn sẽ bảo vệ cậu. Hiểu không? – Shinichi trấn an Ran, đồng thời phải căng dây thần kinh để nghĩ cách đối phó.

Trái tim Ran đau nhói. Tình cảm của Shinichi như vậy tại sao lại nói lời chia tay chứ? Tại sao lại làm tổn thương trái tim nhau khi vẫn còn yêu? Tại sao?... (ai biết. nếu không thì tình nào chả đẹp)

- Shut up! - Vodka nóng nảy – Đây không phải là nơi cho chúng mày diễn kịch. Mày, hãy đàm phán với sở cảnh sát thả ông chủ của tao ra. Một đổi một. Ok?

- Ok. – Shinichi nhận lời ngay lập tức. Cậu đang rất vui mừng vì Vodka đã tạo cho cậu một cơ hội thuận tiện để báo cảnh sát.
- Tất cả đứng im. Khu vực này đã bị bao vây. Thả con tin ra. – Chất giọng không thể nhầm lần, là thanh tra Megune. Cảnh sát nhanh chóng ập vào.
- Thì ra lũ chúng mày lừa tao. – Vodka nghiến răng. - Được lắm. Không trao đổi gì nữa. Nó phải chết.- Nói rồi, hắn chĩa thẳng súng vào đầu Ran.
- Dừng lại. – Shinichi mặt cắt không còn giọt máu- Tin tôi đi. Tôi không báo cảnh sát.
- Ai mà tin được lời của mày chứ. Chẳng phải là cảnh sát đang đứng đây sao. Chả lẽ tao gặp ảo giác. Mày không báo cảnh sát chắc chúng nó phải có một bộ óc kinh điển như Sherlock Holmes mới đoán ra tao đang ở đây.
- Hãy buông vũ khí xuống. – Đặc vụ Camel đanh giọng – Đâu cần một bộ óc kinh điển như Sherlock Holmes mới có thể đoán ra ngươi đang ở đâu.
- Sau khi tên trùm bị bắt, ta đã biết ngươi sẽ quay trở lại trả thù. Vì vậy ta đã cho người theo dõi tất cả những người nằm trong vùng nguy hiểm. Vừa là để bảo vệ họ, vừa là để lần ra tung tích của ngươi. Và ta đoán không sai. Ngươi đã quay lại. – Cô Jolie tiếp lời. - Hơn nữa, ta cũng còn một nguồn tin.

_Flashback_
- Alo! Cô Jolie phải không? Hãy cho người theo dõi Shinichi. Có vẻ như Vodka đã bắt đầu hành động. – Giọng nói lạnh lùng của một cô gái vang lên. Nhưng xen kẽ đó vẫn là một cảm xúc sợ sệt khi nhắc tới tổ chức này.
- Được. Shiho đúng không? Shinichi đang ở đâu?
- Phải! Cậu ấy đang ở…
_Endback_

- Hahaha. Thì ra là thế. Nhưng các ngươi không bắt được ta đâu. Ta dù có chết thì cũng phải kéo theo vài người nữa. Trước hết là con bé này.Hahaha…- Tiếng cười của Vodka vang vọng trong nhà kho. Tiếng cười man rợ của một kẻ lầm đường lạc lối, tiếng cười của một sự tuyệt vọng.
- Đoàng!- Âm thanh tiếng súng khô khốc vang lên.
- KHÔNG!!! – Shinichi hét lên.
......................

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726





Tue Jun 26, 2012 3:05 pm
shin_ran_726

Moderators
shin_ran_726
Moderators

Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Sự thật luôn chỉ có một



- Hự! – Ran né đạn. Nhưng viên đạn xé gió ấy đã trúng vai. Máu phun ra. Ran từ từ ngã xuống. Khoảnh khắc ấy trong đầu cô là tiếng nói của Shinichi: “Vì súng ngắn tốc độ chỉ là 350m/s thôi cho nên nếu nhanh vẫn có thể tránh được đạn…”. Cuối cùng tớ cũng tránh được nó. Vì cậu đấy, Shinichi…
Cảnh sát nhanh chóng bắt giữ Vodka. Nhưng hắn vẫn kháng cự mãnh liệt.
- Hahaha. Ta đã nói là các người không bắt được ta đâu. “ĐOÀNG”. Vodka tự kết liễu đời mình. Giá như hắn dùng cái sự trung thành ấy của hắn cho chính nghĩa thì…
Sau khi Vodka tự sát, Ran khẽ mỉm cười rồi ngất đi. Cảm ơn cậu Shinichi. Trong mơ màng, cô nghe được giọng nói ấy. Lần này nó gần hơn, ở ngay cạnh cô.
- Ran! RAN! TỈNH LẠI ĐI!...
- Shinichi này! Coi như chúng ta chưa từng chia tay nhé. Được không?
- Được. Chúng ta chưa hề chia tay. Xin cậu. Đừng nói nữa. Cậu đang mất nhiều máu.
Ran khẽ thiếp đi trong vòng tay Shinichi. Và bên ngoài là một người con gái khác. Cô gái ấy nhếch môi cười: “Cậu đã thực hiện được lời hứa của mình tiêu diệt tổ chức ấy. Và giờ đây, cậu cũng đã được ở bên người con gái cậu yêu”.





_BỆNH VIỆN TRUNG ƯƠNG BEIKA_
Phòng bệnh đặc biệt.

Mi mắt Ran khẽ rung nhẹ. Nhưng Shinichi cũng đủ nhận ra điều đó. Cậu đã trông cô cả đêm qua rồi.
- Ran! Ran ah!...
- … - Ran mở mắt, nhìn Shinichi.
- Cậu nghỉ đi cho khỏe nhé. Để tớ đi gọi bác sĩ.
- Đừng đi. – Ran kéo tay Shinichi lại.
- …
- Tớ đã thực sự rất vui. Cậu đã đến cứu tớ. – Mặt Ran dần ửng hồng.
- Được. Tớ không đi. – Shinichi ngồi xuống bên Ran. “Ngốc ah, tớ sẽ không bao giờ rời xa cậu nữa”.Mặt Shinichi lúc này cũng đỏ bừng.
- Cậu báo cảnh sát hả? – Ran chuyển chủ đề.
- Không. Tớ hỏi cô Jolie rồi. Cô ấy nói người ấy muốn giữ kín danh tính.
- Uhm...Mà sao lúc đó cậu không báo cảnh sát mà một mình xông vào cứu tớ. Đồ ngốc. Nhỡ cậu có chuyện gì thì sao?
- Ai biết chứ. Cậu mà có chuyện gì thì tớ cũng không thể sống yên ổn được.

_VÀI NGÀY SAU_

- Shinichi! Đi học thôi!
- Oáp! Chờ tớ một lát. Tớ phải thay quần áo. Oáp!
Ôi hạnh phúc quá. Lại được như xưa rồi. Ran thầm nghĩ và khẽ mỉm cười.

_TRƯỜNG TEITAN_

Khi Shinichi và Ran bước vào lớp. Có một ánh mắt lạnh lùng khẽ nhìn họ và mỉm cười.
Sonoko hét toáng lên.
- Ah ha… Hoàng tử và công chúa của chúng ta hôm nay lại tay trong tay thế nhỉ?
- Sonoko ah? Kì cục quá! – Ran khẽ chau mày nhìn Sonoko.
- Ôi lại còn đỏ mặt nữa kìa. – Sonoko không chịu buông tha.
- Ê! Bà cô. Tha cho Ran đi. – Shinichi xen vào.
- Oái! Bênh nhau chưa kìa!... Ak. Mà cậu vừa gọi tôi là gì hả? Bà cô ak? Trời ơi! Ran! Cho hắn vài chưởng Karate đi. Hắn gọi tớ là bà cô kìa.
- Hihihi… - Ran khúc khích cười rồi không thể nhịn được nữa – Hahaha…
- RAN! CẬU DÁM CƯỜI TỚ!- Sonoko gào lên- Hai người được lắm. Tớ… tớ… TỨC QUÁ!!!
- Thôi được rồi, được rồi. Cậu có anh Makoto rồi nên không thể thành bà cô được. – Ran nhẹ nhàng.
- Coi như cậu còn có lương tâm.
- Hahaha…- Lần này thì Shinichi và Ran không thể nhịn cười được nữa mà cười phá lên.
Chap 7: Hạnh phúc tìm đến.

Rồi thời gian cứ thế trôi đi…
Shiho sau khi chia tay Shinichi thì nghĩ về ở cùng ông bác già với mấy cái phát minh có thể coi là ngớ ngẩn được, sống nốt phần đời còn lại yên bình như thế cũng tốt. Và cô cũng cứ nghĩ như thế nếu như không có buổi chiều hôm đó…
Shiho cầm một cốc cà phê nhâm nhi nhìn mọi người qua đường.Vẫn chỉ là ánh mắt lạnh lùng ấy nhưng sao nhìn cái dáng vẻ này lại cô đơn đến vậy. Bỗng dưng, Shiho cảm thấy lạnh sống lưng. Cảm giác này… không lẽ… Shiho quay ngoắt ra như phản xạ không điều kiện, nhìn chằm chằm vào người đang đứng cạnh mình với ánh mắt sắc như lưỡi dao. Ánh mắt ấy có cảm giác như lia qua vật nào là vật ấy có thể đứt lìa ra được.
Lại nói về anh chàng có dáng vẻ thư sinh cùng mái tóc vàng óng có thể cho là mượt được đang tiến về phía cô bé có mái tóc màu hạt dẻ, với nụ cười trên môi, đột nhiên nhận được ánh mắt sắc lạnh ấy thì cũng không khỏi giật mình. Tất nhiên anh cũng là người từng trải nên cái giật mình lúc nãy người ngoài khó có thể phát hiện ra.
- Chào Shiho! Em không phải nhìn anh với một ánh mắt như nhìn kẻ thù vậy chứ? Mà sao em biết anh đến vậy.
- … - Shiho không trả lời, vẫn ném trả người thanh niên ấy bằng một ánh mắt mà nhìn thấy chỉ muốn chạy thoát thân. “Vì người anh toát lên thứ giống như là thành viên của tổ chức ấy” – Shiho nghĩ mà không khỏi rùng mình.
- Chắc em còn nhận ra anh chứ… Anh là người ở gần …
- Subaru Okiya! Anh không có việc gì để làm à? – Shiho nói bằng vẻ lạnh lùng và tẻ nhạt hết mức có thể.
- Ồ. Ra là em vẫn còn nhớ ra anh. – Subaru mỉm cười.
- … - Shiho bình thản cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, mặc xác cho người thanh niên kia đứng hàn huyên, kể lể, trêu chọc…
Thấy Shiho không có phản ứng gì, Subaru chỉnh lại trang phục, giọng nói của mình và ngồi xuống ghế.
- Em ngồi đây làm gì vậy?
- Anh không thấy à? Uống cà phê.
- Theo như anh thấy thì không phải vậy. – Subaru nhếch mép cười. – Không phải em đang ngồi chờ hoàng tử đến rước đấy chứ?
- … - Cái tên này sao mà ghét thế. Shiho thầm nghĩ. Tất nhiên một cô gái lạnh lùng và thông minh như thế sao lại không hiểu gã này muốn gì sao. Vì vậy cô ngồi im không phản ứng gì. Thường thì với cách phản ứng này của cô, bất cứ gã nào xuất hiện dù có nhiều chuyện phải nói đến đâu cuối cùng cũng phải cụt hứng mà từ bỏ thôi. Nghĩ vậy, cô nhếch mép cười và cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm.
- Không thấy Shiho có phản ứng gì. Đương nhiên với một người bình thường là sẽ từ bỏ. Nhưng Subaru là ai cơ chứ! Anh vẫn đùa dai – Không phản ứng gì tức là đúng rồi! Haha… Vậy anh có vinh hạnh được làm chàng hoàng tử đó không?
- Shiho nhìn thẳng vào mắt Subaru không chớp, mặt vẫn không biểu hiện một nét cảm xúc gì. Tên này phiền phức thật. Nghĩ vậy, cô thu xếp đồ đạc chuẩn bị đứng lên đi. – Anh có vẻ thích cái bàn này nhỉ? – Shiho nhếch mép, đứng lên.
- Subaru không ngờ Shiho lại có phản ứng như vậy. Dù đã chuẩn bị trước tâm lí là cô gái này rất lạnh lùng nhưng mà lạnh đến cái mức này thì quả là phải ngang với Gin. Nếu như Akemi là mùa thu tĩnh lặng, dịu dàng thì Shiho là mùa đông lạnh lẽo nhưng chất chứa trong nó là nguồn sống sục sôi – À không. Chỉ là muốn nói chuyện với em thôi. Xem ra em không thích nói chuyện. Vậy thì chủ nhật tuần này anh mời em đi chơi nha.
- Shiho vẫn im lặng, nghĩ “Thích thì anh đi một mình. Tôi đây không có thời gian rảnh rỗi thế đâu”. Rồi đứng lên bỏ về.
- Subaru nói với theo – Thế nhé! Chủ nhật anh sẽ qua nhà tiến sĩ Agasa đón em.
- Phiền phức quá đi mất! – Shiho lẩm bẩm khi bước ra khỏi tòa thương mại Beika.
Subaru nâng gọng kính, nhìn xuống cái dáng người con gái ấy đang dần khuất bóng sau ánh chiều tà…

_SÁNG CHỦ NHẬT_

- Kính coong! Kính coong! … - Subaru đứng trước nhà tiến sĩ Agasa kiên nhần chờ đợi.
Một ông già với cái mũi cà chua và mái tóc trắng xóa bước ra.
- Chào tiến sĩ – Subaru mở lời.
- Subaru à? Có việc gì vậy? – Ông tiến sĩ vừa nói vừa mở cửa mời Subaru vào nhà.
- À! Cháu đến tìm Shiho có việc. Đúng hơn là đi chơi.

Tiến sĩ Agasa tròn mắt nhìn rồi cười phá lên. Cuối cùng cô cháu gái của ta cũng có người để ý. Tuy Shiho không phải cháu ruột của ông Agasa nhưng tình cảm giữa hai người còn gắn bó hơn cả cha con.

- Uhm. Nó đang ở dưới phòng. Để ta xuống gọi nó.
Ông tiến sĩ bước vào phòng Shiho. Thấy cô đang ngồi nghịch máy tính.
- Shiho à! Subaru đến tìm cháu kìa.
- Trời ơi! Cái tên phiền phức. Bác nói với anh ta là cháu mệt không đi được.
- Shiho à. Bác nghĩ cháu cũng nên mở lòng mà đón nhận tình yêu đi chứ.

Shiho quay lại nhìn ông bác già của mình, khó hiểu. Cô biết ông muốn tốt cho mình nhưng thật sự bây giờ cô không có tâm trạng.

- Đi đi mà, Shiho. Subaru đang chờ trên nhà đó.

Hai bác cháu giằng co nhau một hồi cuối cùng cũng ngã ngũ. Nhưng người ngã ngũ lại là Shiho. Cô đành nghe theo lời ông vậy.
- Bác lên bảo Subaru đợi cháu một lát. Cháu phải thay quần áo. – Nói rồi, Shiho mở tủ, chọn đại một bộ quần áo rồi bước vào nhà tắm.
- Được.

Tiến sĩ Agasa bước lên phòng khách. Một lát sau, Shiho cũng bước lên. Cô chẳng quan tâm xem mình mặc gì. Nhưng Subaru thì khác, nhìn trân trân vào Shiho. Đẹp thật. Một vẻ đẹp lạnh lùng. Đúng là một bông hoa hồng màu xám. Thì tại Shiho mặc một chiếc áo dài tay màu xám, cổ cao, cộng thêm một chút ren mềm xung quanh. Cùng với một chiếc váy ngắn ngang đùi, màu đen. Tất nhiên, cô cũng đi một chiếc tất cổ cao nữa. Subaru nâng gọng kính lên, mỉm cười.
Shiho có vẻ bực mình.
- Anh có đi không đây?
- Được. Ta đi. – Nói rồi anh ta cầm tay Shiho kéo đi rất tự nhiên. Shiho thấy dựng cả tóc gáy. Hồi quen với Shinichi, hai người cũng chưa từng cầm tay nhau. Nhưng Shiho cũng không thấy có ác cảm. Và cô cũng tự ngạc nhiên rằng không biết từ bao giờ khi gặp Subaru, cô cũng không còn cái cảm giác như khi đối diện với tổ chức ấy nữa.
Nơi đầu tiên Subaru đưa Shiho đi chơi là công viên giải trí nhiệt đới Tropical Land. Lại là công viên này. Bộ ở Nhật hết chỗ đi rồi hay sao mà suốt ngày đến cái nơi dành cho trẻ con này vậy. Nghĩ thế nhưng Shiho vẫn để cho Subaru kéo đi. Dù sao đã đi chơi rồi thì đi đâu mà chẳng như nhau.

Hai người mua vé tàu cao tốc. Shiho ngồi lên vẻ mặt vẫn chẳng thay đổi. Mọi người nhìn cặp này theo kiếu chắc bạn gái giận nên anh chàng kia đưa đi chơi để xin lỗi. Tội nghiệp Shiho của chúng ta bị hiều lầm. Tất nhiên Shiho cũng không để ý nhiều. Ngược lại, Subaru cười thầm với ý nghĩ ấy. Sau khi đi tàu cao tốc xong, Subaru nhìn Shiho nói:
- Phục em thật đấy. Ngồi tàu lao nhanh như thế mà em không hét một tiếng nào. Trong khi cái đôi ngồi sau anh hét làm anh đau cả tai. – Subaru vừa nói vừa lắc đầu. Cái vẻ mặt ấy làm Shiho không nhịn được, cười phá lên.
- Em cười rồi. Vui quá! Nụ cười đầu tiên. – Subaru lôi một tờ giấy ra ghi chép gì đó.
- Này, anh đang làm cái gì đấy?- Shiho nhíu mày, vừa tò mò nhưng cũng vừa tức giận.
- Không có gì! Chỉ là ghi lại xem anh có thể làm em cười bao nhiêu lần trong hôm nay thôi. – Cái vẻ mặt như kiểu trẻ con nịnh nọt để được quà của Subaru làm Shiho không tức được. Nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài cho cái sự muốn lăn ra cười của mình. ( Hehe. Keo này Subaru mất một nụ cười)
Sau đó hai người còn đi rất nhiều nơi. Chạy quanh công viên ấy mà muốn mệt đến chết.

- Em chờ anh một lát. – Subaru nói rồi chạy biến đi.
Shiho đứng im đợi chứ còn biết làm gì. Cô ngồi xuống chiếc ghế gần đấy thở.
- Nè. Cho em. – Subaru chìa một cây kem ra trước mặt Shiho – Không biết em thích vị gì nên mua đại một cây. – Nói rồi rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Shiho ăn kem một cách ngon lành.
Shiho cầm lấy cây kem. Ăn. Đang ăn bỗng dưng…
- Em lạnh lùng như thế. Ăn kem vào cho hết lạnh. Coi như lấy độc trị độc. – Subaru vẫn chăm chú ăn kem.
- Biết thế sao còn…
- Biết em sẽ nói câu ấy. Đơn giản chỉ vì thích thôi. – "Là vì Akemi đã nhờ anh trông coi em giùm cô ấy. Anh đã chẳng thể làm được gì cho cho ấy ngoài việc này…"
Shiho không còn gì để nói.

Gần đấy...
- Cậu chưa thấy mệt à? – Shinichi thở hổn hển.
- Chưa. Lâu lắm mới được cùng cậu đi chơi như thế này, làm sao có thể mệt nhanh như vậy chứ. – Ran hào hứng.- Hôm nay tớ sẽ kéo cậu đi hết công viên này.
- Hả? Ran ơi! Tớ mệt lắm. Tha cho tớ. – Shinichi nhăn mặt.
- Bộ cậu đá bóng thì không thấy mệt. Cậu có thể đá cả ngày cơ mà? – Ran nổi giận, suýt thì tung cho Shinichi vài chiêu Karate.
- Uh… Được rồi. Cậu đừng trách tớ. Hôm nay để xem ai mệt trước.- Shinichi kéo tay Ran chạy như bay về phía các trò chơi.






- Tớ chịu rồi! Shinichi! Mệt… Mệt quá!...
- Ai bảo cậu thách tớ! Cậu tự làm tự chịu – Shinichi nhăn nhở.
- Hộc… hộc…
- Ngồi đấy chờ tớ.
- Mệt quá! Hôm nay cậu sung sức thế?...
Một lon coca mát lạnh chườm vào má Ran.
- Uống đi cho đỡ mệt.
- Phụt… - Nước trong lon coca bắn ra tung tóe.
- SHINICHI! …
- Hahahaha… - Tiếng Shinichi cười giòn tan. Sau đó cậu co giò bỏ chạy.
- Đứng lại Shinichi. Tớ mà bắt được cậu thì cậu đừng trách tớ. Shinichi…
- Hehe. Thôi được rồi. Cậu uống đi. Uống xong cậu còn phải đi hết các nơi với tớ nữa.
- …- Ran chịu thua. Ai bảo lúc đầu…







Buổi trưa, Subaru dẫn Shiho vào một nhà hàng. Hai người ăn rất vui vẻ. Ngay lúc này, một cảm giác ấm áp len lỏi vào tim Shiho. Nhưng cô không phát hiện ra cho đến khi kết thúc một ngày đi chơi mệt mỏi mà vui vẻ này.





- Em vào nhà đi. – Subaru nói sau khi đã đưa Shiho về tận nhà.
- … Được. Chào anh.
- Hôm nay, anh chưa thành công nhiều, mới được có 4 nụ cười của em. …Không sao, anh sẽ cố gắng.
- Shiho quay lại nhìn Sabaru như quái vật từ trên trời rơi xuống – Anh nghĩ anh sẽ có lần sau?
- Uh. Chắc chắn còn. Em không thoát khổi tay anh đâu.


Shiho rùng mình. Lời nói ấy như lời đe dọa của tổ chức áo đen vậy. Cô quay lưng bước vào nhà nhưng không quên ném cho Subaru cái nhìn giết chóc. Tối hôm ấy, Shiho đi ngủ rất muộn vì cứ nhắm mắt vào là cô lại thấy hình ảnh Subaru với mái tóc vàng bồng bềnh và cặp kính vuông trên mắt. Rồi cô cũng nhận ra hôm nay mình cũng đã rất vui vẻ. Vui vẻ hơn hồi ở bên Shinichi. Mà hôm nay, Shiho nhắc đến Shinichi nhẹ nhàng như hai người chưa từng quen biết gì. Phải chăng, cô đã quên được Shinichi? Nhanh thế thôi sao? Mới có một tháng. Hay là tình cảm dành cho Shinichi khi ấy không phải tình yêu. Nó chỉ như một thứ tình cảm của một người cùng cảnh ngộ hiểu và thông cảm cho nhau. Nghĩ miên man, cuối cùng Shiho cũng chìm vào giấc ngủ mà trên môi vẫn vương lại một nụ cười – nụ cười của sự hạnh phúc. Trong giấc mơ, cô mơ thấy Akemi. Chị ấy đã đến bên cô, bảo cô rằng: “Hạnh phúc không đến lần thứ hai đâu. Hãy nắm giữ lấy nó, em gái nhé!...”

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Shiho đã trở thành một con người mới. Cái vẻ lạnh lùng không thể mất đi nhưng nó cũng đã bớt đi rất nhiều. Cô và Subaru cũng đi chơi nhiều hơn. Lần này thì Subaru không mang theo tờ giấy để ghi nụ cười của Shiho nữa, vì lúc nào cạnh anh cô ấy chả mỉm cười. Ghi không xuể. Mà có ghi chắc cũng không còn thời gian đi chơi cùng cô ấy luôn. Không phải nói, Subaru vui như bắt được cả tấn vàng vậy.
Chap 8: Hạnh phúc thực sự.

Ba năm sau… Thời gian cũng trôi nhanh thật. Mọi người đều đã có việc làm ổn định sau khi tốt nghiệp đại học…

Hôm nay, Subaru quyết đinh làm một việc mà anh phải đắn đo cân nhắc mãi để chắc chắn mức độ thành công lớn hơn thất bại. Anh hẹn Shiho trên chiếc cầu Tokyo. Cảnh ở đây thật đẹp. Cơn gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc màu hạt dẻ của Shiho. Cô đưa tay giữ nó khỏi bay lòa xòa vào mặt. Khung cảnh ấy thật khiến người ta xiêu lòng. Subaru nhìn mà ngây ngất, lưỡng lự không dám nói lên điều mà mình vẫn cảm thấy bấy lâu nay.

- Không phải anh hẹn em ra đây chỉ để ngắm cảnh ở cây cầu này lúc hoàng hôn thôi đấy chứ?
- Em thông minh quá. Nhiều lúc anh muốn tạo một chút bất ngờ cho em mà không bao giờ thành công cả.
- Anh có gì muốn nói thì nói đi.
- Uhm. Thật ra là… Nếu anh hỏi… em… có muốn… lấy anh không… thì em sẽ trả lời thế nào?
- …
- Anh nói thật đấy. Em đồng ý lấy anh nhé?
- Uhm. Em đồng ý. – Shiho gật đầu. Dù sao cũng đã 3 năm rồi. Anh ấy cũng rất tốt. Ở bên anh ấy, cô cảm thấy bình yên và ấm áp. Cảm giác này cô chưa từng có trước đây. Anh ấy đã cho cô một bờ vai vững chắc. Dù là một cô gái lạnh lùng nhưng sâu thẳm trong tim Shiho, cô luôn cảm thấy cô đơn và buồn phiền. Giờ đây, cô đã tìm thấy một nửa còn lại cho riêng mình. Thì chẳng có lí do gì để cô từ chối cả. Rồi cô mỉm cười – một nụ cười của hạnh phúc.
- Ak quên mất. Phần này quan trọng nhất – Subaru nói rồi lôi trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Anh mở nó ra và lấy một chiếc nhẫn có khắc chữ SS ở mặt trong nó đeo vào ngón tay áp út của Shiho. – Ngón tay này là ngón tay của các thiên thần chúc phúc. Các thiên thần đã chúc phúc cho anh vì chỉ anh mới đeo được chiếc nhẫn này vào tay em.

Hai người đứng nhìn nhau dưới ánh hoàng hôn trên cây cầu Tokyo. Cây cầu ấy đã bắt đầu cho một cuộc sống hạnh phúc mà Shiho vẫn luôn mơ ước.

Còn về phần Shinichi. Cậu chàng cũng đắn đo cân nhắc mãi. Cuối cùng đi theo con đường năm xưa bố cậu đã đi nhưng cậu đã một lần thất bại ở đây. Shinichi thất bại không phải vì Ran từ chối mà vì viên thuốc giải ấy đã không cho phép cậu kịp nói những điều trong lòng mình. Lần ấy cậu đã để Ran phải chờ đợi cậu một cách vô ích để cuối cùng là một thằng nhóc Conan ra nói “Chị hãy cố gắng chờ đến ngày anh ấy trở về, anh ấy sẽ giải thích tất cả.”

_ 8 GIỜ TỐI - NHÀ HÀNG SÂN THƯỢNG, TÒA CAO ỐC BEIKA_

- Nếu tớ không nhớ nhầm thì cậu đã từng mời tớ đi ăn ở đây rồi thì phải? – Ran tò mò
- Uhm. Đúng rồi. Cậu nhớ chuẩn đấy. – Shinichi toe toét.
- Thế cậu hẹn tớ đến đây có chuyện gì? Lần trước cậu cũng hẹn tớ nhưng cuối cùng lại vì một vụ án nào đó mà cậu bỏ đi, bỏ tớ ngồi đây một mình. May mà có nhóc Conan.
- Uhm… - Shinichi chột dạ. Yên tâm, lần này tớ sẽ không để cậu phải chờ đâu.
- Thật không đấy?
- Hỏi vớ vẩn. Tớ không nói dối cậu đâu mà.
- Uhm… Thế có chuyện gì cậu nói đi.
- Hả? Tớ…
- Chắc chắn là cậu có chuyện muốn nói với tớ. Chứ không đơn thuần là mời tớ đến đây ăn như thế này. – Ran nghi ngờ.
- Uhm. Đúng vậy. Hôm nay tớ có 2 việc quan trọng muốn nói với cậu. Thật ra là 3 nhưng một việc cậu biết rồi.
- Hử? Tớ biết chuyện gì rồi nhỉ?
- Đừng giả vờ. Không tớ không có dũng khí để nói đâu.
- Này. Không phải cậu sợ mấy đòn Karate của tớ đấy chứ?
- Cậu yên tâm. Không phải chuyện này. Tớ cũng né được. Hehe.
- Uhm. Thế là chuyện gì nhỉ? Mà hôm nay cậu mời tớ đến đây, cơ hội để tớ trổ tài món võ ấy không nhiều lắm. Thế rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?
- Lát nữa cậu sẽ biết.
- Chuyện gì vậy, Shinichi?
- Thật ra chuyện đầu tiên là… là…
- Reng! Reng! Reng!... – Chuông điện thoại là thứ duy nhất phá đám được họ lúc này. Shinichi bực mình nghĩ sao luôn vào những lúc quan trọng thế này lại có chuông điện thoại, không thì lại có người phá đám thế nhỉ? “Xin lỗi Ran, chờ tớ một lát” – Shinichi nói rồi nhìn vào chiếc điện thoại đang không ngừng đổ chuông. Là Hattori.
- Alo! Cậu gọi có việc gì không Hattori. – Shinichi nói với vẻ hơi bực mình.
- Gì phải cáu với người bạn thân của cậu thế hả, thám tử?
- Tóm lại cậu có chuyện gì quan trọng không?
- Không… Chỉ là gọi điện hỏi thăm xem cậu tỏ tình với Ran thế nào thôi mà.
- Vậy hả? Cậu có biết là cậu vừa phá hỏng nó rồi không?
- Hả? Thôi cho tớ xin lỗi mà Kudo. Tớ sẽ tắt máy ngay bây giờ đây. Đừng giận tớ mà, tội nghiệp. – Hattori nói mà trong lòng mở cờ vì vừa chọc giận được anh bạn của mình. Nhưng thật ra cũng hơi quá đáng. Shinichi đã chờ đợi ngày này 3 năm rồi. Nghĩ vậy cậu chàng nhanh chóng cúp máy. Nhưng cậu ta còn kịp chèn thêm câu – Nhớ kể cho tớ nghe nữa nhé.
- Cậu lo chuyện của cậu đi. – Shinichi hét vào trong điện thoại. Rồi nhanh chóng cúp máy – Tên phá đám.
- Có chuyện gì à, Shinichi? – Giọng Ran vang lên nhẹ nhàng
- À, không có chuyện gì đâu. Lúc nãy tớ đang nói với cậu một chuyện đúng không?
- Uhm. Cậu nói tiếp đi.
- Thật ra là tớ… Tớ… Tớ muốn nói, tớ là… là…là…

Chap 9: Lại một vụ án.

Bí bo! Bí bo! Bí bo!... Tiếng xe cảnh sát từ đằng xa vọng lại. Shinichi vểnh tai lên nghe.
- Lại có án mạng à? – Shinichi lẩm bẩm.
- Cậu có cần đi không? – Ran hỏi.
- Ak không cần đâu. Mấy vụ này cảnh sát Tokyo sẽ giải quyết được mà.
- Có thật là cậu không muốn đi không? – Giọng Ran nghi ngờ.
- Thật…Thật mà…
- Thôi đi đi. Tớ sẽ ngồi đây chờ cậu.
- Thật chứ Ran. – Shinichi vui mừng.
- Uhm. Chỉ cần cậu không bỏ đi giống như lần trước là được. – Giọng Ran có phảng phất một chút buồn. Nhưng nghĩ đến niềm đam mê của cậu ấy, cô lại thấy vui trở lại. Ran vẫn sẽ chờ. Cô tin dù Shinichi có đi đâu thì cuối cùng cậu cũng sẽ trở về.
- Được. Ran. Cậu đợi tớ nhé. Tớ sẽ quay lại ngay. Tớ cũng có việc phải nói. – Trong lòng Shinichi trào dâng một sự ấm áp. – Tớ nhất định sẽ quay lại ngay.

Câu nói này cách đây 4 năm, tại chỗ ngồi này, Shinichi đã nói với Ran như vậy. Và cậu ấy cũng đã trở về. Chỉ là rất lâu sau đó. Và lần này, cậu ấy có trở về không?... Nhưng dù sao, Ran sẽ vẫn chờ…

_MỘT VỤ ÁN KHÁC_

- Chào bác thanh tra.
- A! Shinichi đấy à? Có vẻ cháu biết đánh hơi các vụ án mạng ở đâu cơ đấy! – Thanh tra Megune đùa.
- Ơ! Đâu có. Chỉ là cháu có chút việc gần đây thôi.
- Thật không? Có vẻ hôm nay là ngày quan trọng, và cũng có một chuyện trọng đại sắp xảy ra thì phải? – Thanh tra Megune sau khi nhìn một lượt Shinichi từ trên xuống dưới đưa ra phán đoán của mình. Và phán đoán ấy làm Shinichi đỏ mặt.
- Haha. Vậy là đúng rồi. Cháu có định làm chuyện gì mờ ám không đấy? – Thanh tra Megune tiếp tục hỏi.
- Ơ! Không có. Chuyện này rất quang minh chính đại.
- Vậy ak? Chuyện gì?
- Bác ơi! Đây là hiện trường vụ án đấy. – Shinichi đánh trống lảng.
- Hừm. Chờ đấy. Ta sẽ hỏi cháu chuyện này sau.
- Nạn nhân là ai vậy, anh Takagi? – Shinichi quay sang hỏi.
- Nạn nhân là Seichi Hashimo, 27 tuối, là một kiến trúc sư. Anh ta chết ở nhà của một người có tên là Fumiko Asuka vào khoảng 6-7h tối. Theo như cô Fumiko Asuka khai rằng, vào thời gian đó, cô ta và mọi người cùng cơ quan đã đi ăn liên hoan tại một nhà hàng cũng tương đối gần đây. Khoảng cách từ quán ăn đó về đây đi bộ mất 10’. Còn nếu đi taxi thì mất khoảng 5’ để đi lên được tận phòng của cô ta – tầng 4.
- Anh ta chết vì nguyên nhân gì?
- Một nhát dao đâm vào lưng chí mạng.
- Vậy nạn nhân có quan hệ gì với chủ nhân căn phòng này? – Shinichi hỏi.
- Anh ta đã từng là người yêu của cô Fumiko Asuka. Nhưng do một số quan điểm không hợp nhau cho nên hai người đã không đến được với hôn nhân và phải chia tay nhau.
- Vậy cô Fumiko Asuka hiện giờ đang thế nào?
- Cô ta đã có bạn trai mới sau khi chia tay với nạn nhân được hai tuần. Cô ta có khai rằng gần đây, nạn nhân rất hay làm phiền cô ấy với mục đích muốn làm người bạn trai mới, cũng là chồng sắp cưới của cô ta – Shiru Minta hiểu lầm và chia tay. Do căn hộ của cô ta có 2 phòng mà lại chỉ có một mình cô ta ở nên anh ta đã đến xin ở cùng. Vì anh ta không tìm được nhà trọ nào phù hợp với công việc cần yên tĩnh của anh ta. Cũng là người quen nên cô Fumiko Asuka nể tình và đã cho anh ta ở nhờ. Nhưng trong khoảng thời gian này, cô ấy lại luôn bị quấy rầy bởi nạn nhân. Và anh Shiru Minta cũng rất ghét nạn nhân. Vì nạn nhân đã làm phiền bạn gái mình. Theo điều tra còn cho thấy hai người đã từng xung đột và anh Shiru Minta cũng từng buông lời dọa sẽ giết nạn nhân.
- Uhm. Trong khoảng thời gian đó thì anh Shiru Minta đang làm gì, ở đâu?
- Ở cùng cô Fumiko Asuka. Hai người làm cũng công ty.
- …Em muốn xem hiện trường. Được chứ?

Hiện trường bừa bộn. Tất cả mọi thứ đều bị đảo lộn. Chỉ trừ có một chiếc ghế duy nhất gần chỗ nạn nhân là đứng ngay ngắn như có ai ngồi đó nhìn nạn nhân chết vậy. Cái ghế này rất khả nghi. Sau khi đi một vòng quanh hiện trường, Shinichi phát hiện ra thêm hai điều khả nghi nữa. Thứ nhất là nạn nhân bị đam từ phía sau mà lòng bàn tay lại cầm một nắm tóc. Thứ hai là trên sàn nhà có dấu vết của nước đá để lại.

- Takagi, anh mang đi xét nghiệm xem mẫu tóc này của ai.
…. 5 phút sau
- Của Shiru Minta. Mẫu tóc ấy của Shiru Minta.
Có lẽ nào lại là anh ta. Không. Không phải. Ánh mắt Shinichi liếc qua đầu của Shiru Minta. Ở đỉnh đầu, có một chỗ tóc như vừa bị nhổ mất…

_TẠI NHÀ HÀNG SÂN THƯỢNG BEIKA_

Không biết Shinichi đang giải quyết vụ án gì nhỉ? Chắc cậu ấy giải nhanh thôi. Mà không biết cậu ấy định nói chuyện gì nhỉ? 4 năm trước cậu ấy cũng hẹn mình ra chỗ này. Haha. Chắc không phải mấy vụ hỏi thăm vớ vẩn đâu. Nhìn vẻ mặt của cậu ấy hôm nay như muốn nói chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Mà lúc nãy cậu ấy nói đáng lẽ là có 3 chuyện nhưng 1 chuyện mình biết rồi nên chỉ còn 2. Không biết là chuyện gì nữa. Không lẽ chuyện mà mình biết rồi là chuyện mà cậu ấy thích mình. Nghĩ tới đây, má cô nàng ửng đỏ.

- Em có cần dùng gì không? – Cô phục vụ đứng trước mặt Ran hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
- Ơ… Không cần đâu ạ. Em đang chờ bạn trai. Để lát nữa cậu ấy về rồi em gọi sau.
- Uhm vậy hả? Lát nữa nếu cần gì thì em cứ gọi nhé. - Cô phục vụ nở một nụ cười khó hiểu. Chị định nói cho em đỡ bất ngờ nhưng thôi, cậu ấy chắc cũng muốn em bất ngờ mà. Tại đây 24 năm trước, nghe bác đầu bếp già kể lại, một thanh niên cũng để bạn gái ngồi chờ như vậy và khi về thì nói một câu làm người con gái ấy đỏ mặt, còn xung quanh mọi người vỗ tay ầm ầm. (Đoạn này chắc ai đọc Conan đều biết hết rồi)
- Vâng.

_HIỆN TRƯỜNG VỤ ÁN_

- Thanh tra Megune. Cháu đã có lời giải cho vụ án này rồi.
- Vậy hả?
- Trước hết, tôi muốn hỏi anh Shiru Minta. Có phải anh đã đến đây trong lúc đang ăn liên hoan cùng mọi người hôm nay đúng không?
- Sao cậu có thể cho rằng tôi đến đây mà không có chứng cứ nhỉ?- Anh ta nói với vẻ tự tin.
- Tôi không bao giờ buộc tội ai mà lại không hề có chứng cứ. Anh muốn có chứng cứ đúng không?
- …
- Trong tay nạn nhân đang nắm một nắm tóc của anh đấy.
- Hả?
- Và chỗ tóc bị giật mất trên đầu anh vẫn còn nhìn thấy rất rõ dù anh có cố chải đầu để che đi nó.
- Thì ra anh ta chính là thủ phạm. – Giọng thanh tra Megune vang lên và nhanh chóng tóm lấy cổ áo anh ta.
- Không. Tôi không giết anh ta. Đúng là hôm nay tôi có đến đây như cậu ấy nói nhưng tôi không hề giết anh ta. Tôi chỉ đến để nói rằng anh ta đừng làm phiền Fumiko nữa thôi. Lúc tôi dời đi, anh ta vẫn còn sống mà.
- Vậy tại sao anh lại phải lén lút gặp anh ta? – Thanh tra Megune hỏi.
- Vì Fumiko nói để cô ấy tự dàn xếp.
- Không phải đâu thanh tra Megune. Anh ta đúng là chỉ đến đây thôi.
- Vậy ai là hung thủ?
- Đó là cô Fumiko Asuka.
- Tại sao chứ?
- Thoạt nhìn thì đây là một vụ tự sát. Nhưng thật ra nếu xem xét kĩ thì sẽ nhận ra một vài điểm khả nghi. Cô Fumiko Asuka đã trở về sau khi anh Shiru đi khỏi. Cô ta đã chứng kiến màn ẩu đả giữa hai người. Vì vậy cô ta quyết định giết chết anh ta. Đầu tiên cô ta vào nhà và bất ngờ đập vào gáy làm nạn nhân bất tỉnh. Kế đó, cô ta để một con dao ngược lên rồi để anh ta ngồi vào ghế nhưng quay lưng ra ngoài. Công việc cuối cùng là đẩy ngã anh ta, chiếc dao sẽ tự động làm nốt phần việc còn lại.
- Khoan đã, thế sao cô ta không tự đâm anh ta? – Takagi thắc mắc.
- Vì nếu đâm cô ta máu sẽ phun lên người. Như vậy cô ta sẽ phải thay áo. Mà nếu như vậy sẽ bị mọi người nghi ngờ ngay, tại sao đang ăn liên hoan mà cô ta lại thay áo, mà cái áo ấy cô ta lấy ở đây ra. Cháu phát hiện được là ở chố vết máu ấy có dấu vết của một thứ gì đó vuông như đá in hằn trên tấm thảm. Để kéo nạn nhân lên ghế, chắc chắn cô ta đã phải mất rất nhiều sức. Hơn nữa, có một điều mà cô ta không ngờ tới là sợi tóc này. – Nói rồi, Shinichi lấy ra một sợi tóc trên vai cô ta. – Chắc chắn đây là tóc của nạn nhân.
- Thế tại sao trong tay của nạn nhân có tóc của Shiru. Chẳng lẽ cô ta muốn đổ tội cho Shiru sao?
- Thôi đừng nói nữa. Đúng là tôi đã giết chết hắn. Còn chỗ tóc ấy là do tôi vội quá nên quên mất không lấy ra. Hắn ta đáng chết. Khi còn yêu hắn, hắn suốt ngày đi lăng nhăng ở bên ngoài. Còn khi tôi chia tay hắn, chuẩn bị lấy Shiru thì hắn lại đến phá đám. Hắn không bằng loài cầm thú. Xin lỗi anh, Shiru, em không thể ở bên anh nữa rồi.
- The means doesn’t justify the ends. The truth is always only one. Sự thật luôn chỉ có một. Dù có lấy bất cứ lí do nào cũng không bao giờ che giấu và bao biện cho tội ác ấy được. – Shinichi nói. –Và cô vẫn phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Sau khi cảnh sát giải cô Fumiko Asuka đi, Shinichi cũng nhanh chóng biến mất, trở lại với Ran đang ngồi chờ cậu ở nhà hàng, mặc kệ cho thanh tra Megune có tò mò về chuyện tối nay cậu định làm.
Chap 10: Sự thật luôn chỉ có một.

_NHÀ HÀNG SÂN THƯỢNG BEIKA_

- Ran!
- Cậu về rồi ak? – Ran vui mừng.
- Ran! Có một sự thật và sự thật luôn chỉ có một. Trong phá án cũng như trong tình yêu. Tớ muốn nói: Tớ… yêu …cậu… - Shinichi nhấn mạnh từng chữ làm cho mặt Ran càng lúc càng đỏ lựng lên.
- …
- Cậu lấy tớ nhé! – Shinichi lôi một chiếc hộp màu xanh, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh. Cậu lấy chiếc nhẫn ra rồi quỳ xuống cầu hôn Ran. – Cậu lấy tớ nhé.
- … - Khỏi phải nói là Ran bất ngờ và vui mừng đến độ nào. Xung quanh là tiếng vỗ tay của mọi người chúc phúc cho đôi tình nhân này. Cô phục vụ ban nãy mỉm cười “Cuối cùng cháu cũng được chứng kiến cảnh mà bác nói khoảng 24 năm về trước.”. Trong mắt Ran bây giờ chỉ có hình ảnh của Shinichi thôi. Trái tim cô đập dữ dội. Cuối cùng, Ran nhìn thẳng vào cặp mắt long lanh của Shinichi, cúi xuống, hôn nhẹ vào má cậu mà thì thầm - Tớ đồng ý. Tớ cũng yêu cậu.

Shinichi lúc này thì khỏi phải nói. Cậu chàng vui vẻ nhảy dựng lên, ôm Ran thật chặt, thật chặt. Có vẻ như ngoài Ran ra bây giờ không còn ai tồn tại nữa mặc dù xung quanh 2 người là tiếng vỗ tay chúc phúc của tất cả các vị khách có mặt trong nhà hàng. Cô phục vụ mang một bó hoa hồng đến trước mặt hai người: “Đây là món quà của nhà hàng gửi tặng hai bạn. Chúc hai bạn hạnh phúc”. “Cám ơn”.

Trên đường đưa Ran về nhà.
- Shinichi, lúc nãy… - Ran đỏ mặt – Cậu mới nói với tớ một chuyện. Cậu bảo có hai chuyện cậu muốn nói. Chuyện còn lại là gì thế?
- À. Chuyện còn lại hơi khó nói. Thật ra cũng chẳng có gì quan trọng đâu. Cậu cũng biết được một phần rồi.
- Là chuyện gì? – Ran gặn hỏi.
- Uhm. Cậu hứa là nghe xong không được nổi giận mà tung karate ra nhé?
- …Uhm.
- Chuyện này là về cái tổ chức áo đen. Tên bắt cóc cậu hồi trước – Vodka là một thành viên của tổ chức ấy.
- Thế có gì đâu mà cậu sợ tớ tung karate?
- Không chỉ riêng như thế. Cậu không nghi ngờ là tại sao tớ biệt tích lâu như thế à?
- Đương nhiên là có. Tớ còn cảm nhận được rõ ràng là cậu lúc nào cũng ở cạnh tớ. Nhiều lúc tớ cũng nghi cậu là Conan. – Shinichi chột dạ nhưng vẫn quyết định nói. Không thể giấu Ran chuyện này được. – Không lẽ… cậu chính là Conan?
- Uhm. – Shinichi đánh bạo gật đầu. Cậu chàng đang chờ đợi một sự nổi giận lôi đình từ phía Ran.
- Shinichi. Cảm ơn cậu.
- Hả?
- Cảm ơn cậu đã luôn bên tớ, bảo vệ tớ.
- Ngốc. Đương nhiên tớ phải bảo vệ cậu rồi. Thế mà làm tớ cứ tưởng cậu sắp cho tớ một trận.
- Tại sao tớ lại phải đánh cậu. Trong khi nhiều lần cậu đã mạo hiểm để cứu tớ. Hơn nữa… - Mặt Ran lại đỏ lên – Hơn nữa cậu là chồng sắp cưới của tớ cơ mà.
- Phù. - Làm mình hết hồn.

Một tháng sau đó, hai người quyết định làm đám cưới. Trước lễ cưới khoảng 1 tuần…

- Ran! Cậu định lấy cái tên thám tử đại ngốc đó mà bỏ rơi tớ à? – Sonoko vẻ buồn rầu.
- Này, cậu tính so sánh mình với Shinichi đấy hả? Cậu là bạn thân của tớ cơ mà. Làm sao mà bỏ rơi cậu được.
- Nhưng cậu lấy cậu ta xong, mà cậu ta lại dẫn cậu sang Mĩ thì ai chơi với tớ?
- Tớ sẽ vẫn chơi với cậu mà. Mà nếu không có tớ thì sẽ có anh Makoto. Đúng không? Bộ cậu không tính lấy anh ấy à?
- … -Câu nói của Ran khiến Sonoko đỏ mặt nhưng vẫn tỏ ra không có gì – Tớ thiếu gì các anh đẹp trai mà tại sao lại phải đi lấy Makoto lúc nào cũng chỉ có karate quên cả bạn gái ấy.
- A! Tớ mách Makoto nha.
- Hả? Đừng tớ chỉ đùa thôi mà. Hihi – Sonoko cười trừ.

Reng! Reng! Reng!... –Chuông điện thoại vang lên. Là Kazuha. Ran nhấc máy.
- Ran à? Cậu sắp lấy Shinichi hả? Có định mời tớ không đấy mà sao bây giờ chưa thấy tin tức gì thế?
- Có. Có. Tớ mời cậu và Hattori rồi mà.
- Trời ạ! Cậu mời ông tướng ấy thì làm sao mà ông tướng ấy nhớ được.
- Hihi. Tuần sau nhớ sang đây làm phù dâu cho tớ nhá.
- Tất nhiên rồi. Cậu không mời tớ cũng đến.
- Uhm. Thế cậu và Hattori không định kết hôn à?
- Hả… Kết… kết hôn…?
- Uh. Đừng bảo là hai người định sống như thế đến già đấy nhé? – Ran ghẹo.
- Hả? Làm sao mà sống như thế tới già được. Sắp rồi! Sắp rồi! – Kazuha nói như thế nhưng cô mong chờ cái ngày ấy từ rất lâu rồi.
- Vậy nhé! Nhớ sang đúng lúc đấy. Chào cậu.
- Uhm. Chào cậu.

Còn bên kia, Shinichi cũng nhận được điện thoại từ anh bạn da cột nhà cháy của mình.
- SHINICHI – Hattori hét vào ống nghe – TỚ ĐÃ BẢO CẬU SAU KHI CẦU HÔN RAN XONG PHẢI KỂ LẠI CHO TỚ NGHE CƠ MÀ.
- Cậu làm gì mà hét lên thế? Bộ muốn chọc thủng màng nhĩ của tôi hả? Cậu thử cầu hôn Kazuha đi xem cậu có kể cho tôi nghe không? – Shinichi nạt lại.
- Hả? Cái gì? Cầu hôn Kazuha…
- Bộ chứ cậu tính để Kazuha chờ hoài thế à?
- Uhm. Tớ… Tớ…
- Có muốn tổ chức hôn lễ cùng ngày với bọn mình không? Cầu hôn cô ấy đi. Chỉ còn một tuần nữa thôi.
- Uhm. Cậu nói cũng đúng. Thế bày cho tớ cách cầu hôn đi. – Hattori năn nỉ.
- Cậu có biết để lên kế hoạch cầu hôn Ran tớ phải mất bao lâu không?
- Bao lâu? – Hattori thành thật.
- 1 tháng đấy. Nhưng thôi vì tình nghĩa anh em, cậu cứ nói với cô ấy là “Lấy tớ nhé” là được.
- Không phải chứ. Công sức cậu bỏ ra 1 tháng là 3 từ ấy hả?
- Tất nhiên không phải nhưng cách của tớ chỉ có tớ dùng được thôi. Cậu tự nghĩ đi. À mà nghĩ nhanh lên nha. Quyết định tổ chức đám cưới cùng ngày với tớ không?
- Uhm. Được rồi. Tối nay, tớ sẽ thức đêm để nghĩ. Chắc chắn tớ sẽ tổ chức cùng ngày với cậu. – Hattori quả quyết.
- Uhm.

Lại thêm một tối vất vả cho Hattori. Cậu chàng nghĩ mãi mà không ra cách nào cầu hôn Kazuha. Chẳng lẽ tự dưng hẹn Kazuha ra rồi nói “Cậu lấy tớ nhé” thì kì cục quá…Thế là cậu chàng của chúng ta ngủ quên mất. Tội nghiệp. Nhưng nhờ giấc mơ ấy, Hattori đã nghĩ ra được cách tỏ tình. Ngay sáng hôm sau, cậu rủ Kazuha đến ngôi chùa mà trước đây, lần đầu tiên cậu gặp cô ấy.

- Kazuha, cậu còn nhớ nơi này không? – Hattori hỏi.
- Có chứ. Lúc nhỏ tớ vẫn hay đến đây chơi mà.
- Vậy cậu có nhớ tớ nói thích cô bé đứng dưới gốc anh đào năm ấy là cậu không?
- Uhm. Tớ nhớ - Kazuha đỏ mặt.
- Đây là nơi đầu tiên cậu và tớ gặp nhau. Vì thế tớ cũng muốn dưới gốc anh đào này tớ nói với cậu: “Cậu lấy tớ nhé.”

Một cơn gió thổi qua làm cánh hoa anh đào rơi xuống, làm hai người lúc ẩn lúc hiện. Cảnh tượng ấy làm Hattori hồi hộp trở lại. Năm ấy, cũng dưới gốc anh đào này, cậu thấy một cô bé…

- Cậu sẽ lấy tớ chứ? – Hattori lặp lại câu hỏi một lần nữa.
- Uhm. Tớ đồng ý. Tớ đã chờ đợi câu nói này của cậu lâu lắm rồi – Kazuha chực khóc, nhưng trên môi cô ấy là một nụ cười tươi thắm như những cánh hoa anh đào vậy. Tim Hattori xao xuyến. Nó đập loạn nhịp như vậy từ lâu lắm rồi mà bây giờ cậu mới nhận ra.
- A! Tớ quên mất. Cho cậu cái này. – Hattori rút chiếc nhẫn trong túi quần ra đeo nó vào ngón tay áp út của Kazuha. – Cậu đeo nó rất đẹp. – Hattori nhìn trân trân vào chiếc nhẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Kazuha. “Shinichi nói đúng. Sau khi tỏ tình xong không còn tâm trạng để mà kể cho nhau nghe nữa. Cũng may, lần này cậu ta không phá mình như hôm ấy” Hattori thầm cười.

Một tuần sau.

- Kazuha, không ngờ cái ngày “sắp rồi” của cậu cũng nhanh thật đấy. Lại còn tổ chức cùng ngày với mình nữa chứ.
- Tớ cũng thấy ngạc nhiên chứ riêng gì cậu.
- Mà cậu mặc váy cưới đẹp lắm.
- Cậu cũng thế mà còn khen ai.
Hai cô nàng cười vang trong điện thoại.

Về phần bố mẹ Shinichi thì khỏi phải nói. Hai người rất vui vì Ran làm con dâu của họ. Mẹ của Ran – bà Eri cũng thế. Nhưng riêng ông Mori thì khác. Ông ta không muốn con gái yêu của mình đi lấy chồng. Hơn nữa lại phải cái thằng thám tử ấy nữa. Kết quả là ông ta vẫn phải đồng ý nhờ có cái lườm sắc như lưỡi dao của bà vợ. Cuối cùng thì Ran, con bé đã lớn và đi lấy chồng rồi. Nó đã có một gia đình cho riêng mình…


Ngày tổ chức hôn lễ cuối cùng cũng đến. Ran xinh đẹp trong bộ váy cưới trắng tinh đang bước đi cùng bố tiến đến lễ đài, nơi có Shinichi đang đứng đợi. Cậu ấy hôm nay mặc một bộ vec trắng. Khi trao tay Ran cho Shinichi, ông Mori nở một nụ cười nhẹ nhàng. Hôn lễ diễn ra nhanh chóng. Nhưng chỉ một lát sau, tất cả mọi người đã không biết cô dâu, chú rể đi đâu mất. Khi ấy, Shinichi nắm tay Ran chạy. Hai người không nói mà cùng muốn đến gốc cây anh đào. Nơi đó chứa đựng tất cả những kí ức vui buồn của họ. Gốc cây anh đào này đã chứng kiến hết một mối tình thanh mai trúc mã, dù có lúc mối tình ấy tưởng như đi đến bế tắc và tuyệt vọng. Nhưng rồi, hai người cũng vượt qua hết để hôm nay lại đứng nắm tay nhau dưới gốc cây anh đào này. Cảnh tượng ấy thật đẹp. Họ như những thiên thần vừa trải qua những kiếp nạn để bây giờ có thể hạnh phúc bên nhau. Và lời nói ấy thì thầm trong gió: “Sự thật luôn chỉ có một. Anh mãi yêu em.”

Và tại một nơi khác trên đất nước Nhật Bản này, một cặp đôi khác cũng bắt đầu cử hành hôn lễ.

- Hattori! Anh có nhanh lên không? Đến giờ cử hành hôn lễ rồi.
- Được rồi. Được rồi.
End

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726







Sự thật luôn chỉ có một Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang