•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))
•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))


Một thế giới không có bất cứ khoảng cách dành cho fan's Ran . Tham gia để góp vui cho Crazy Night
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

|

[1 litre oF tears] Khoảng thời gian ...

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Sun Oct 14, 2012 6:20 pm
shin_ran_726

Moderators
shin_ran_726
Moderators

Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: [1 litre oF tears] Khoảng thời gian ...



Kết thúc?! …
“Tít … tít … tít … tít …” … … …
Tiếng kêu của máy trợ tim vang lên từng đợt … từng đợt một … em đang ở đó … trong căn phòng đối diện với nơi tôi đang ngồi …
Em nằm đó … trên chiếc giường bệnh rất bình thường như bao chiếc khác … nhưng bây giờ … nó có thể níu giữ em … níu giữ thiên thần trong trái tim tôi ở lại … nhưng … nó cũng có thể mang em đi … … … mãi mãi … … …
Xung quanh em không chỉ có những người bác sĩ, ý tá, những máy móc hiện đại … mà còn những trái tim, những dòng máu của bao con người ở đây sẵn sàng hiến dâng để đổi lấy tính mạng của em … và tất nhiên có tôi … Vậy mà tại sao?! Tại sao đôi mắt đen ấy vẫn không chịu mở ra?! Tại sao đôi tay ấy vẫn buông xuôi dưới lớp chăn màu trắng đó ?! …
Tôi thực sự cảm thấy sợ … tôi sợ … em sẽ không bao giờ cử động được nữa … tôi sợ thiên thần trong trái tim tôi … sẽ thực sự trở thành một Angel trên bầu trời kia … nhưng … tôi biết … lý trí của em vẫn đang đấu tranh … trái tim của em vẫn đang ước vọng … cơ thể của em vẫn đang chống chọi với căn bệnh ấy … mặc dù nó có vô vọng đến thế nào …
Vì … đó mới là em … cô gái mang đến khát vọng sống cho tôi …
… … … Ikeuchi Aya … … …

----------
Kết thúc rồi … tiếng kêu của máy trợ tim ấy không còn vang lên nữa …
Gia đình em chạy vào phòng bệnh … còn tôi!?! …
Tôi không dám vào … tôi cũng chẳng dám nhìn vào từ ngoài cửa sổ …
Dù sao thì giờ đây tôi cũng là một sinh viên y khoa … đôi mắt đen của em có thể mở ra được nữa không … tôi biết rất rõ … vì vậy … tôi không dám ước mơ … tôi cũng chẳng dám hi vọng … vì tôi sợ sẽ phải thất vọng … tôi sợ tôi sẽ một lần nữa nếm vị đắng của nước mắt …
Nhưng rồi tôi vẫn nhìn vào … vì trái tim tôi đã thắng lý trí …
Phải! Tôi muốn liều lĩnh … tôi muốn ước mơ … tôi muốn làm trái với quy luận sống của mình … vì người khiến tôi liều lĩnh … là em … đáng lắm … phải không?! …
Và … tôi biết tôi đã hối hận ngay sau đó … chiếc khăn trắng từ từ che đi gương mặt của em … mẹ và các em của em quằn quại trong nước mắt … và … cả chú nữa … chú chạy ra khỏi phòng cố giấu đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên gương mặt đầy nếp nhăn của một người đàn ông từng trải …
Còn tôi!? … nước mắt chẳng có … gương mặt chẳng chút cảm xúc … vậy mà tại sao tôi vẫn cảm nhận được cái vị đăng đắng ấy …
… … … nó ở trong trái tim tôi phải không?! … … …
... ... ...
Sự thật ?!

Em đang ngồi trước mặt tôi … không ... em đâu có ngồi ... đúng hơn là em không thể ngồi được nữa … là do căn bệnh của em đã nặng hơn sao?! … giá như là vậy … giá như em không thể ngồi … giá như em không thể nói chuyện được nữa chỉ là do căn bệnh của em nặng lên mà thôi … giá như có thể như vậy … tôi sẽ làm tất cả mọi điều để đánh đổi 2 chữ giá như ấy trở thành sự thực …

Nhưng!? … cái thứ ở trước mặt tôi đây chỉ là một tấm bia vô tri vô giác đề tên Ikeuchi Aya … nó đề tên một người con gái đã mang đến cho tôi hi vọng … mang đến cho tôi ước mơ, cho tôi niềm tin vào cuộc sống này … nó đề tên một thiên thần giúp tôi xác định được mục đích sống của mình … và nó đề tên một người con gái đã mang theo trái tim của tôi xuống dưới ngàn tấc đất …

25 tuổi … số tuổi ghi trên bia đá của em … phải em ra đi ở tuổi 25 …

Liệu em còn nhớ không?! … cái ngày mà tôi gặp em 10 năm trước?! … em nhớ chứ, phải không!? … nhớ thì nói đi xem nào !!! Tại sao cứ im lặng mãi vậy … tại sao?! …

Vì em đã ra đi thật sự rồi … sự thật này đến khi nào tôi mới chấp nhận nổi …

… … …

Màu máu của hoàng hôn dần buông xuống … bao trùm lấy một triền đê rộng lớn … nó bao bọc lấy một ngôi mộ với cái tên Ikeuchi Aya … nó ôm lấy nỗi buồn của một chàng trai mang tên Asou Haruto chỉ với ước mong được xoa dịu đi nỗi buồn đó … nhưng hoàng hôn _ nó có biết hay không?! … cái màu của nó … càng làm cho nỗi buồn đó tăng lên gấp bội mà thôi …

Những hạt mưa vẫn rơi … rơi … nó rơi hòa lẫn với những dòng nước mắt của một chàng trai … nó thay cả đất trời thể hiện sự tiếc thương để tiễn biệt một cô gái …

Cơm mưa … nó để anh và cô được gặp mặt nhau … nó mang anh và cô trải qua bao kỉ niệm …

Nhưng tại sao … cũng chính cơn mưa này … cũng chính nó tách biệt 2 người sang 2 thế giới hoàn toàn khác nhau …


… … …

Cơn mưa đau rát rơi xuống, chạm vào bờ vai anh …

Những kí ức năm xưa trợt tràn về

Nếu thế gian này chỉ có duy nhất một chiếc ô …

Anh sẽ tìm nó và trao tận tay em … anh không thể làm gì được nhưng anh có thể chịu đựng thay em dẫu cho mình có bị ướt sũng …

… … …



Tôi đứng dậy … cất bước đi trong chiều mưa … chiếc ô ấy, chiếc ô anh trai tôi đã tặng tôi trước khi mất … giờ tôi tặng em … mặc dù đã quá muộn rồi … trời đang đổ mưa, tôi có muốn trao tận tay em thì cũng đâu được nữa … chỉ dám đặt chiếc ô lên nấm mồ vừa đắp rồi đứng dậy bước đi …

Phải … tôi đang đi … tôi đang rời khỏi cái nơi mà tôi biết hơn ai hết tôi muốn ở lại nhất … nhưng … tôi vẫn phải rời khỏi nơi đó … để tiếp tục cái cuộc sống vô lý, bất công này vì em đã bắt tôi phải sống … tôi đang rời khỏi em đấy … tại sao em không giữ tôi ở lại?! …

Tôi vừa bước đi vừa ước nguyện sẽ có một bàn tay giữ tôi lại … nhưng tại sao không hề có?! … tại sao cái thứ giữ tôi lại nơi đây … tại sao cái thứ ngăn cản bước chân của tôi chỉ là những kỉ niệm mang hình bóng của em?! …

Không … một lần nữa … tôi lại phải tự nhắc mình chấp nhận sự thật này … phải! Tôi phải chấp nhận … phải chấp nhận thôi …

Tôi quay lại … ngắm nhìn em … không … cái thứ tôi ngắm nhìn chỉ là hình ảnh của em dán trên tấm bia đá … “pp nha, Ikeuchi Aya … thiên thần của … tớ” – tôi khẽ nói … đến cuối cùng thì … tôi cũng chỉ dám xưng hô như vậy với em mà thôi … nhưng có lẽ tiếng nói của tôi đã bị cái tiếng mưa xối xả kia át đi rồi … đến chính tôi còn không nghe rõ mình vừa nói gì … hay là … âm thanh nó không rõ ràng do nước mắt đang nghẹn đắng ở cổ họng tôi …

Dù sao thì … cũng tạm biệt em … tôi phải bước đi tiếp, tôi phải tiếp tục cái cuộc sống dở hơi này chứ nhỉ?! … mặc dù không có em … và … tôi sẽ quên em thôi …
(còn nữa)
---------
Nghiêm cấm đọc chùa nghe bà kon Hèhè Hèhè Hèhè

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726







[1 litre oF tears] Khoảng thời gian ... Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang