•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))
•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))


Một thế giới không có bất cứ khoảng cách dành cho fan's Ran . Tham gia để góp vui cho Crazy Night
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

|

Longfic - Vì tớ có cậu

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Mon Jun 25, 2012 11:48 pm
Amura_Rinko

Administrators
Amura_Rinko
Administrators

http://crazy-night.forum-pro.net
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Longfic - Vì tớ có cậu



Author: akiatatakai
Disclaimer: tất cả các nhân vật đều thuộc về bác Gosho,
Summary: Mình chưa biết thế nào.
Rating: Biết đọc.
Pairing: Shin x Ran.
Category: chưa biết.


Sự khỏi hành :

Gia
đình Mori nổi tiếng ở Nhật Bản vì họ rất giàu có! Họ sở hữu một quyền
lực rất lớn! Dòng họ Mori là cánh tay đắc lực cho chính phủ về mọi
khoản, nhất là về lĩnh vực đối tác nước ngoài và đào tạo nhân tài cho
đất nước. Họ có quền lực mạnh thật nhưng họ chẳng bao giờ bạc đãi, huênh
hoang với mọi người dân. Ngược lại, họ rất nhân hậu, sẵn sàng giúp đỡ
người đói nghèo. Ông Kogoro và bà Eri có một đứa con gái tên là Mori
Ran. Cô bé càng lớn càng bộc lộ hết chỉ số thông minh, tài nghịch ngợm
và vẻ đẹp như tiên của mình. Phải, cô bé nghịch lắm! Nhưng vì vẻ ngoài
của cô mà không một ai biết rằng ngoài một cô bé thông minh, nghịch ngợm
quá đỗi và xinh đẹp cô còn là một vị thần, một vị tiên hồi sức sống cho
cả vũ trụ đó. Ngoài dòng họ này còn có một dòng họ cũng rất lớn mạnh
khác : Dòng họ nhà Kudo. Hai dòng họ rất thân nhau và hai ông bố, bà mẹ
đều là tri âm tri kỉ của nhau. Họ có một đứa con trai tên là Kudo
Shinchi.(phù, cuối cùng cũng xong phần này! .
-Ê này, cậu lề mề quá
đấy Shinichi!- tiếng của một cô gái tầm 14 tuổi vang lên giữa bầu trời
xanh ngắt gọi một cậu bạn đang lên đồi sau cô gái đó.
-Cậu đúng là!
Phải để tớ quan sát nốt mảnh gỗ gần đó chứ! Cậu định không ngắm cảnh à?-
Cậu nói vọng lên chỗ cô với khuôn mặt đỏ bừng vì nóng.
Thấy cậu phản ứng vậy, cô mỉm cười tinh nghịch, chỉ ra xa phía trời rồi nói:
-Cậu ngốc quá! đến đây không ngắm cảnh thì làm gì. Chưa nhìn đã nói. Ra đây đi!
Cậu
chạy tới gần cô , nhìn ra phía cô chỉ, và một khung cảnh tuyệt vời
hiện ra. Bầu trời trong sáng không một gợn mây. Tiếng suối chảy róc rách
không ngớt. Cánh chim tung lên hoà với sự trong lành của rừng. Phải khó
khăn lắm Shin và Ran mới trốn bố mẹ chạy lên chỗ này chơi.
-Và đây đúng là thích hợp để luyện võ nhỉ, Ran?- Shinichi vừa nói vừa huých nhẹ vào tay Ran nói.
Ran nhẹ cười:
-Ừ. Tớ cũng thấy nơi này rất hợp. Vậy, đầu tiên luyện gì nhỉ
Shinichi nhăn răng, nói:
-Tiệt Quyền Đạo. Ok
-Được thôi!-Ran cũng nhăn răng đáp lại.
Và sau khi cả hai nén khí xuống thì bắt đàu tập trung nhớ lại các chiêu thức của món võ này.
-Yaaaaaaaaaaaa. Xem đây!- Shinichi hét lên tấn công.
-Daaaaaaaaaaaaaaaaaaa. Còn mơ đánh được tớ nha.- Ran phòng thủ bật lại đòn của Shinichi.
Cứ như thế đến buổi chiều, cả hai đều đã thấm mệt, cùng nhau nằm lăn ra bãi cỏ.
Ran mệt nhọc:
-Wa. Mệt thật đó. Cậu đúng là không vừa.
Shinichi tiếp:
-Chậc.
Cậu đúng là siêu cao thủ. Tớ không chạm được vào cậu tí nào ấy vậy mà
từ đầu đến giơ còn bị cậu lãnh cho bao nhiêu là cú đám và đá. Hazz tớ
chắc là vài chục năm sau mới đánh được cậu nhỉ? Oài. Đã ngủ rồi à? Kệ.
Mình cũng ngủ vậy!
Vừa nói xong, Shinichi đã chìm vào trong giấc ngủ
cùng Ran. Màu của hoàng hôn hiện lên. chiếu lên khuôn mặt của hai người.
Cả hai không biết rằng, khi đủ mười lăm tuổi, thân thế của hai người sẽ
được chào đón ở một nơi hoàn toàn xa là mạ cũng hoàn toàn gần gũi.
Phải! Giờ chỉ là sự khởi đầu. Một sự khởi đầu gian nan chưa lối thoát.

Chap 2: Nhà mới.

-Oa. Hả. Sáng rồi kia à? Ran ơi, dậy mau!- Shinichi bừng tỉnh sau giấc ngủ dài. Cậu lay Ran dậy.
-Cậu sao vậy? Dậy sớm thế? Hả, chết, sáng rồi!- Ran hốt hoảng thốt lên.
-Hazz, tớ không muốn về!!!- Cả hai người cùng thốt lên.
- Luyện tập nào!!!!- Ran xướng lên.
Lần
này, hai người tự tập. Ran tập kinh kông còn Shin tập Kiếm Pháp. Cả hai
luyện tấp hăng hái mà không biết đằng sau mình có một đoàn người đang
nhìn mình. Ra là đám cướp, chúng nhảy ra định cướp tiền của hai người.
Shin hăng hái đánh cho bọn chúng tơi bời. Ran đã ngăn nhưng không được
nên đành phải gúp sức. Nhưng vì đói bụng và mất sức vì tập luyện nên cho
dù Shin có đánh được gần hết thì bọn chúng lại càng ra nhiều người. Cả
hai người sau một hồi cầm sức đã ngã xuống vực và bất tỉnh.
-Đây là đâu? Á-Shinichi khẽ rên lên khi mở mắt.
-Đây
là Nhà Ma Thuật. Cậu và cô gái đó phải có sức mạnh như thần mới có thể
vào được đây đấy!-Cô gái có mái tóc màu gỗ nói với Shinichi.
-Thế Ran đau rồi thưa cô?-Cậu nói cô gái kia hả? Cô ấy bị thương nặng lắm! Tôi đang chữa cho cô bằng nước phép Riolin đó.
Shinichi an tâm nhường nào. Cậu thầm nghĩ gì đó.
Sau năm ngày hồi phục hoàn toàn, chuẩn bị cảm ơn cô gái kia để về thì Shin và Ran bị cô gái chặn lại nói:
-Khoan nào, các cậu chưa được về. Các cậu phải ở đây để tu luyện phép thuật đã! Trưởng nhà đã ra lệnh hai cậu phải ở lại đây.
-Sao phải thế Sonoko? Sức mạnh phép thuật gì chứ? đừng nói đùa bọn tớ chứ!- Ran nói với Sonoko.
-Nó không đùa. Các cháu thực sự là thần!- Một người đàn bà từ trong căn phòng gỗ bước ra.
Ran và Shinichi tròn xoe mắt nhìn nhau. Shinichi nói:
-Thưa bác, vậy tại sao bác cho rằng có phép thuật ạ?
-Ta
sẽ nói về lịch sử sau, còn bây giờ, các cháu phải làm theo ta nói. Đi
về phòng cũ của các cháu. Ta muốn tốt cho các cháu và trái đất này thôi.
Dừng xem ta nói điều bậy. cứ tin ta đi! Nếu các cháu đi khỏi đây nửa
bước, binh đoàn này sẽ tìm các cháu lại ngay lập tức đấy- Người phụ nữ
chỉ tay về phía binh doàn xương đang đứng ở đó, ý muốn cho hai người
thấy.
Hai người đành làm theo, cùng đi về phía phòng của mình.
-Từ
bây giờ, các con sẽ được chính thức huấn luyện thành thần. Sức mạnh của
các con chưa được khơi dậy. Ta sẽ cho các con tập luyện để tự tìm ra
nó. Sẽ không khó khăn gì cả, chỉ là gian nan thôi , cố gắng thì sẽ vượt
qua. Và, chào mừng đến nhà mới hỡi những vị thần được chọn.= Tiếng nói
của người phụ nữ vang lên khắp sảnh. Giọng nói chứa đầy ấm áp và bí ẩn.
Ngôi nhà mới có thực sự là thật không nhỉ?
Một Kudo Shinichi và một Mori Ran. Cả hai sẽ thự sự phải đối mặt với thử thách đầu tiên. Cả hai.

Chap 3: Khổ luyện.

Sau khi ở đó được ba ngày, Shin và Ran đã bắt đầu
cảm thấy quen với mọi người hơn. Họ rất nhiệt tình giúp đỡ hai người.
Không khí của gia đình rất ấm áp, nhưng đó chỉ là cái hơi ấm bên trong,
còn thực sự thì lúc luyện tập, hai người gian nan rất nhiều! Trước tiên,
họ phải gột sạch tâm trí và bị bắt ... ngồi im một chỗ để tĩnh tâm. để
cảm nhận được chuyển động, khí thuật từ một khoảng cách nhất định rất
khó nhưng với hai người thì chỉ mất ba ngày là hoàn thành. Sau đó,
Sonoko còn tung khí để hai người cảm nhận và tránh khỏi. Từng người
luyện một, không thì dễ lẫn khí của nhau mà đánh nhầm. Và ôi chao, họ
hoàn thành một cách nhanh chóng. Được ngày rảnh rỗi, hai người rủ nhau
chạy lên đồi hôm nọ chơi, nhưng chưa được về nhà.
Ngồi dưới gốc cây
dẻ, Shinichi đưa ánh mắt ra phía xa, ý nhìn xuyên dặm(vừa học nên thử
lun). Còn Ran thì sao nhỉ? Cô bé ngồi dựa mình vào gốc cây nhâm nhi lời
bài hát Yoru No Uta. Giai điệu nhẹ nhàng, bay bổng và cao. Bài này
Shinichi và Ran rất thích! Từ lúc mới nghe hai người đã rất thích. Ran
chẳng hề để ý rằng Shinichi đang chăm chú nghe Ran hát từng câu, cậu như
bị chìm vào đam mê mặc dù tâm của hai người đang rất tĩnh lặng:
-Yoru no sora ni matakaku. Tooi ki no hoshi...

Hát
xong, Ran ngủ gục dưới hoàng hôn mà chẳng hay Shinichi cũng như vậy. Cả
hai người quên mất rằng Sonoko dặn phải về đúng sáu giờ. Bây giờ đã năm
giờ mà hai người vẫn ngủ gục bên nhau để mặc cho tiếng chim hót gọi về,
để mặc cho hoàng hôn chiếu vào mình cảnh cáo... Ran bỗng tỉnh dậy, giật
mình, cô lay Shinichi dậy. Rồi cô nhắm mắt vào. Đưa hai ngón tay lên
trán, cố gắng chuyển tâm đi xuống phía thành phố chỉ để... xem đồng
hồ.(hic, bó tay với Ran). Ran quay lại với dáng điệu hoảng hốt, gọi vội
Shinichi:
-Chết rồi Shinichi ơi, tụi mình về trễ mất, còn mười phút
nữa là phải về đến ngôi nhà đó rồi! Mà ngôi nhà cách đây hai dặm liền,
làm sao bây giờ Shinichi?
Shinichi thoáng ngẩn ngơ rồi mỉm cười:
-Thôi
nào Ran, chẳng phải chúng ta đã được học phép Dịch Chuyển Tức Thời còn
gì. Dừng lo lắng quá mà. Nó dễ phân tâm cậu lắm! Nào. Thử nhé!
-Ừ!- Ran gật đầu.
Hai người nắm lấy tay nhau, cùng nhau nhắm mắt. Hai người tập chung tìm ra khí thuật của ngôi nhà mới. Mất tầm năm phút.
-Được rồi Ran, chúng ta còn ba phút để về. Đi nào!- Shinichi nói.
Ran
không nói gì, chỉ lặng yên. Hai người chuyển tâm đến ngôi nhà mới. Biến
mất. Cảm giác ngự trị bây giờ của hai người bây giờ là khó chịu, khó
thở, nóng nực. Rồi mở mắt ra, hai người thấy mình đang đứng trên Đại
Sảnh của ngôi nhà mới.
-Hai người dùng phép này tốt đấy. Mới học mà
đã sử dụng được. Sau này các cậu còn có thể dùng nó tức thời mà chẳng
cần nộ khí kia.- Sonoko vui vẻ khen shinichi và Ran.
-Nhưng về hơi
muộn. Các cháu có biết nếu một phút trước ta đóng cửa Đại Sảnh vào các
cháu sẽ không vào được không? Lần sau nhớ biết giữ thì giờ hơn nhé! Bây
giờ, các cháu đi ngủ đi, ngày mai mấy đứa có bạn mới đó!- Bà Suzuki nhắc
nhở Shin và Ran.
Hai người nặng nề lê bước lên cầu thang để vào
phòng. Vậy là một ngày mới đã qua. Ngày mai, lại có thành viên mới, hai
người sẽ phải đối mặt nhiều hơn với thử thách.
Khi đêm đến, khúc nhạc
trầm trong lòng của Ran vang lên. Ánh trăng tròn chiếu xuống vườn, mang
lại một màu đẹp tươi trong đêm. Tiéng gió xào xạc trong từng kẽ lá nghe
thật não ruột! Tiếng khóc than ở đâu đó vang lên. Tiếng oán trách ai đó
sâu thẳm. Tiếng lòng ai ấm áp lên tiếng. Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, mát
rượi. Đêm ở đây thật lạnh lẽo và đáng sợ! Nhưng phải chăng trân chiến
nào đó mà bà Suzuki nhắc tới còn ghê tởm, lạnh lẽo và đáng sợ hơn? Rồi
có cả màu máu. Cái gì phải đến thì sẽ đến, thế nên cả hai người sẽ sẵn
sàng đương đầu với nó khi nó đến.

Chap 4: Bạn mới.

Buổi sáng, những tia nắng chiếu xuyên qua cửa sổ
khiến cho Ran nheo mắt khó chịu. Định ngủ thêm chút nữa thì cô ngồi bật
dậy vì nhớ


tới lời dặn của Sonoko: " Hôm nay có bạn mới!
Phải dậy sớm!" Ran lê bước vào nhà vệ sinh với dáng vẻ mơ màng. Sau ...
Phút thì bước ra

với vẻ mặt tràn đầy cảm hứng. Cô bước xuống nhà
với bộ áo truyền thống(ko phải Kimono hay áo Fu Fu gì đấy của Nhật đâu
nhé!) của

Pháp Sư. Chiếc quần trắng với bộ áo có hình âm dương
và dấu ấn Rồng Thiêng ở hai mặt áo, trên cổ đeo một chiếc dây chuyền
phép thuật

được bà Suzuki lấy tia sáng của mặt trời, mùi hương
của rừng núi và tiếng động của biển khiến cho nó sáng lên một cách đặc
biệt nhất. Ngay

cả chiếc của bà còn không được như thế. Bà nói
chiếc đó bà tạo ra như cho một đấng tối cao. Shinichi cũng tương tự như
Ran, chỉ khác

rằng là mặt dây chuyền của Shinichi có màu đỏ và
màu xanh pha trộn với nhau và có sắc lửa ánh lên tia chói mắt. Nhưng nó
chỉ chói khi ai

đó nhìn vào nó quá lâu.

-Tuyệt! Hai cậu rất hợp với bộ đồ đó! Á, quên mất! Chào buổi sáng!- Sonoko mở lời chào đón hai người bạn mới dậy của mình.

Sau
khi xuống được đến bậc cuối cùng, Ran và Shinichi bị kéo vào xếp hàng
để chờ người mới tới học. Khổ chưa từng thấy trên đời! Bị

bắt
đứng hẳn hai tiếng mà vẫn chẳng thấy tăm hơi khách khứa nào ở đây cả. Ớn
cả hai chân mà mọi người đành ráng chờ vì kế hoạch điên rồ

của bà Suzuki. Mãi đến nửa tiếng sau thì bác giúp việc vừa đi vừa gãi đầu cộng thêm vẻ mặt vô số tội lỗi:

-Xin lỗi mọi người, tôi quên mất rằng cậu ấy báo ngày mai đến. Tôi nhớ nhầm ngày. Xin vui lòng tha cho tôi!

Mọi người trong Đại Sảnh cứng đờ. Chẳng ai thốt lên được lời nào. Thú thực mà nói thì quá bất ngờ.

. Bực mình


cái trí nhỡ bị xáo trộn của bác Hami, Ran chuẩn bị bước lên cầu thang
nhưng chẳng may bị Sonoko lôi xuống bảo đi học phép mới.

Trong lúc đó, tại biệt thự nhà Kudo:

-Cậu có thấy con bé Ran qua đây không Yuki-san?- Tiếng nói hoảng hốt của bà Eri vang lên.

-Không! mình cũng chửng tìm thấy thằng Shinichi đâu đây này.- Bà Yukiko cũng lo lắng không kém.

-Chậc. Không biết hai đứa nhỏ này đâu rồi?- Hai người phụ nữ cùng kêu lên.

Trở lại ngôi nhà Phép Thuật:

-Hắt xì!- Shinichi và Ran cùng kêu.

Cho
rằng hai người mẹ đang kêu nên hai người... vã mồ hôi trộm. Chả là hai
người rất sợ mẹ. Thôi không nói nữa, sợ hai người ngất mất.

Hôm
nay, bài học của hai người là tạo ra năng lượng tùy theo khả năng của
mình. Nhìn bà Suzuki tạo ra một quả cầu có tia điện như kiểu


có linh lực của điện. Bà ném quả cầu ra xa khiến cho nó nổ tung một góc
trời. Bà giảng giải rất nhiều khiến cho Shinichi và Ran phải tập

trung
cao độ mới có thể đút hết mọi thứ vào cái óc không đáy kia. Bà yêu cầu
hai người làm thử, bà ra đằng sân sau ngồi, quan sát hai

người
tập luyện. Làm được điều này quả thực rất khó, vì nó đòi hỏi dự tập
trung cao độ, lòng dạ kiên trì và sự nộ khí là rất cao. Ran chẳng

khó
khăn gì mà lần đầu đã dễ dàng tạo ra một quả cầu bằng nhiều loại linh
lực kết hợp với nhau. Shinichi thì phải thử đi thử lại, mất tân mười

lần
mới tạo ra một quả cầu có đậm chất ánh sáng. Bà Suzuki trố mắt ra nhìn
hai người họ. Quả thực, đây là lần đầu tiên bà thấy được hai sức

mạnh
như thế. Bà nghĩ thầm trong đầu:" Lạy Thánh Ala! Sức mạnh của hai đứa
nó làm mình không thể tin nổi. Con bé Ran đã làm được một

sức mạnh mà mình tưởng chỉ là huyền thoại. Cả thằng bé kia nữa. Thật không ngờ được!"

Bà ngẩn ngơ mất vài phút nữa rồi chạy ra hướng dẫn tiếp cho hai người cách điều khiển quả cầu. nó không khó tý nào với Ran và

Shinichi.
Chỉ mất một phút là hai người điều khiển thành thạo quả cầu linh lực
của chính mình. Bà Suzuki chẳng còn ngạc nhiên nữa vì bà biết

sức
mạnh của hai người chẳng có gì khó khi làm được điều này. Bà cho hai
người nghỉ, bảo rằng lúc 12 giờ thì xuống tập tiếp. Ran ngơ ngác

nhìn
Shinichi. Sao lại 12 giờ tập? Nhưng để tránh làm phật ý của bà suzuki,
hai người cũng thẳng thừng đi lên cầu thang hướng về phía mình

với ý nghĩ chắc chắn tập nửa đêm sẽ rất khó và mệt đây!

Một
ngày trôi qua, khi đã thấm mệt. 7 giờ tối, hai người chèo lên giường
đánh một giấc ngon lành cho đến...12 giờ kém năm phút, hai

người
bừng tỉnh dậy, mặc nhanh quần áo rồi chạy thẳng xuống chỗ luyện tập hồi
chiều. Lạ thay, một trông hai người không ai thấy mệt.

-Không
thấy mệt là do hai con là Thần nên chuyện thức đêm thế này chẳng nhằm
nhò đâu!- Bà Suzuki giải thích cho hai người khi mà hai

người còn đang trong thời kì ngạc nhiên và thắc mắc. Lẩm bẩm gì đó, Shinichi và Ran cùng hỏi bà:

-Thưa bác, tại sao chúng cháu lại tập vào buổi đêm thay vì không tập vào buổi sáng hay chiều gì đó ạ?

Bà Suzuki chẳng nói gì chỉ im lặng ra lệnh cho hai người im lặng rồi bà mới nói:

-Ra đây buổi đêm để hai con học tạo ra kết giới của chính mình. Giờ hãy nhìn ta đây.


nhẹ nhàng đưa hai tay ra phía trước, nhắm mắt lại. Bà tập trung ở trong
tâm các cảm giác, khí của các bộ phân, bà dồn hết vào hai

bàn
tay rồi tạo ra một thế giới mới, một thế giới ảo mà khi nào có lệnh phá
hủy và ngưng kết giới thì thế giới đó mới biến mất. Ran và Shinichi

vẫn tròn mắt. Rốt cuộc, hai người vẫn không hiểu. Bà giảng giải:

-Các
con không nhìn thấy kết giới cua ta vì các con không được ta đưa vào
tâm để chuyển vào trong đó! Một khi ta đã tập trung cao độ

thì
mới tạo được kết giới của riêng mình. Ban đầu, các con có thể chỉ lĩnh
ngộ qua lời nói của ta, nhưng về sau các con phải lĩnh ngộ được từ

chính sức mạnh của mình và cách thức để tạo ra một kết giới. Hai con hiểu chưa?

Hai người khẽ gật đầu, bà Suzuki hiểu chúng đã lĩnh ngộ được. Bà ra lệnh:

-Nào! Bây giờ hãy

Chưa
nói hết câu thì bà, Shinichi và Ran bị giật mình bởi tiếng sột soạt ở
cái gốc ccay tầm gai gần đó. Ba người bước tới gần thì giật mình

bởi một khuôn mặt ló ra từ đó. Ran đinh hét lên thì bị tên lạ mặt bịt miệng lại. Hắn nhanh chóng nói:

-Xin lỗi đã làm mọi người giật mình. Tôi là Hattori Heiji. Tôi định mai mới đến nhưng mà vì quá tò mò nên tôi tìm đường tới đây.

Bà Suziki đanh mặt lại:

-Ô! thì ra là cậu. Xin mời cậu lên phòng của mình.

Heiji cũng đanh mặt không kém:

-Rất hân hạnh khi được chào đón ở đây!

Bà Suzuki bảo Shinichi và Ran lên phòng, ngày mai 12 giờ lại xuống( dĩ nhiên là bí mật ).

Heiji,
Ran, Shinichi cùng bước về phòng, không quên trò chuyện với nhau. Vậy
là, ba người chở thành bạn thân từ đêm này. Ba người bạn

đồng
lòng cùng nhau. Lại thêm một người bạn mới, Shinichi và Ran thấy vui
hơn, vui hơn rất nhiều vì được thêm bạn bè ở nơi này. Mặt trăng

lại
chiếu xuống sân, rọi lên một màu ánh kim tuyệt đẹp, lung linh trong đêm
khuya, huyền ảo và thu hút. Lại một đêm dài đến. Kết thúc một

ngày tập luyện không mấy gian khổ của hai người.

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Amura_Rinko





Mon Jun 25, 2012 11:49 pm
Amura_Rinko

Administrators
Amura_Rinko
Administrators

http://crazy-night.forum-pro.net
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Longfic - Vì tớ có cậu



Chap 5: Độc dược.

Sau đêm ấy, ba người là Shinichi, Ran và Heiji đã là bạn thân. Họ cùng nhau luyện

tập, được ba ngày bà Suzuki lôi trong cái vạc cũ kĩ ở nhà kho ra một lọ thuốc màu

xanh đậm. Bà hớn hở khoe với ba người:

-Thế nào, các con nhìn đi, lọ độc dược ta mới chế đó. Nó được làm từ nọc rắn chúa, tim cá sấu, bla...bla

Ba người cố gắng để lọt từng chữ vào tại vì thực sự bà Suzuki nói nhanh quá. 'Không

biết là bao giờ mới hết khóa học này nhỉ?'-Ran tự hỏi.Shinichi cũng nghĩ như vậy. Sau

một
hồi bla...bla, bà Suzuki mới bảo cho ba người cách chế tạo độc dược
này. Nó là độc dược của riêng từng pháp sư nhưng lại cùng một nguyên
liệu.Để tìm được nguyên liệu thích hợp, bà giao nhiệm vụ cho ba người là
đi tìm đủ nguyên liệu để chế tạo độc dược này. Mất đúng 15 phút ghi
nguyên liệu ra giấy, bà yêu cầu lập tức ba người khởi hành ngay.
Nắm
lấy tay nhau, cả ba cùng độn thổ, lại cái cảm giác khó thở ngự trị, lồng
ngực như bị bóp ngẹn, luồng không khí lạ bay vào khí quản. Đến rừng
Fuki( rừng t/g tự chế), ba người bắt tay dựng trại. Chẳng có gì là khó
cả vì có phép thuật, lại đi thám hiểm nhiều nên ba người rất thạo việc. Ở
vùng gần nhà thế này, Shinichi và Ran suốt ngày... nhảy xuống núi chơi.
Heiji thì không ở núi này bao giờ nhưng ở chỗ cậu ở, cũng có cái núi
cao như thế này. Tính cách của anh cũng hệt hai người kia nên...
-Oa.
Đẹp thật! Dựng trại xong, chúng ta sẽ thăm quan rừng một lần. Ngày thứ
hai, bọn mình đi kiếm nguyên liệu chế thuốc nhé!- Ran vừa dang rộng hai
cách tay đón chào những luồng khí trong lành, thoáng mát vừa nói to cho
hai người kia nghe thấy.
-Ừ, đồng ý. Nhưng tớ đói bụng rồi. Tụi mình đi kiếm gì ăn đi!- Shinichi tiếp lời, vừa nói vừa xoa xoa cái bụng.
Ba
người cùng đồng ý vì thật tình cả ba đều rất đói. Chia nhau ra ba phía,
Ran, Shinichi và Heiji xuất phát. Đến câu chuyện của Ran trước nhé:
Ran
nhắm mắt, sử dụng phép dịch chuyển tức thời. Mở mắt ra, cô thấy mình
đang đứng ở phía nam cánh rừng rồi. Hít một hơi thiệt là sâu, Ran nắm
chặt thanh kiếm của mình rồi bay thẳng vào sâu hơn trong rừng. Môn King
Kông của cô không tệ, phải nói là cô rất giỏi món này. Cộng thêm việc
được học phép thuật khiến tâm của cô lặng hơn. Cô học cách gột sạch tâm
trí, tâm hồn cô thì trong sáng sẵn nên đã có thể bay được. Càng tiến sâu
vào bên trong, cô càng cảm thấy có khí lạ. Lùng sâu hơn nữa, cô phát
hiện được một cái hang rộng. Bên trong, những mùi khó chịu bốc ra ngột
ngạt hết cả xung quanh. Ran lấy tay che mũi vào, mắt cô nheo lại, cô
ngửi thấy cả mùi thuốc mê. Xém tý nữa là cô bị thuốc mê ngấm. Ran chạy
một mạch ra đầu hang nhưng của hang không biết ở đâu ra đã đóng lại. Hết
cách, than ai bây giờ cũng không được. Lấy hết tinh thần, Ran tiến sâu
hơn vào bên trong, thấy một căn phòng nhỏ, cô bước vội vào để tránh mùi
thuốc. Đóng vội cửa, Ran nhìn xung quanh, cô thở phào:
-Phù, may quá! Không có ai, có lẽ mình sẽ nghỉ ngơi một tẹo rồi vận lại nội công để dẹp sạch đám khói này thôi!
Thế
nhưng vừa nói khỏi miệng, Ran đứng lên nhìn ra phía cuối góc phòng thì
Ran nhìn thấy một cô gái có mái tóc nâu đỏ đang nằm sóng soài trên mặt
đất. Cô gái này ra rất nhiều mồ hôi. Không biết chuyện gì xảy ra, Ran
vội quỳ xuống kiểm tra nhịp tim của cô gái.
-May quá! Nhịp tim vẫn đập. Chỉ có điều hơi nhanh. Đồng tử chưa giãn. Mình phải làm gì mới được.-Ran nhẹ nhõm nói.

tìm lục túi quần, thấy được lọ nước thần Riolin. Cô mở lọ nắp ra, khẽ
nâng đầu cô gái lên, cô rót một chút thứ nước sáng lóng lánh vào miêng
của cô gái kia. Trong lúc chờ cô gái tỉnh, Ran nhanh chóng luyện công
rồi ra ngoài nhốt đám khói và khí độc vào trong lọ không. Lúc quay lại,
thấy cô gái vẫn chưa dậy. Ran cũng ngủ thiếp đi...
( Tạm biệt Ran một lúc) ta sẽ quay sang câu chuyện của Shinichi:
Shinichi
phóng ra phía tây của ngọn núi. Cậu đáp xuống cạnh một dòng sông trong
xanh. Cậu bỏ lại quần áo pháp sư, mặc quần áo khác vào rồi nhảy xuống
sông. Lặn xuống sâu, sắp không thở được, cậu tạo ra màn bảo vệ cho mình
rồi tiếp tục lặn. Nhìn tháy có đàn cá to tổ chảng, cậu bơi ra gần đó rồi
túm gọn cả đàn. Lên bờ, cậu bỗng....kêu ầm lên:
-Á! Sao lại có người ở đây?
Shinichi
không may nhìn thấy một cô gái đang... tắm. Vội quay mặt đi. Giờ mặt
cậu chẳng khác gì quả cà chua. Người con gái kia cũng đỏ mặt lên rồi vội
chạy đi mặc lại quần áo. Shinichi nói:
-Nè, nếu cô tắm thì ít nhất cũng phải bảo trước chứ!
-Hả? Tôi chưa nhìn thấy cậu. Còn chưa kể, cậu cũng đột ngột ngoi lên chứ bộ. Xong giờ còn nói người ta- Cô gái vênh mặt lên.
Shinichi chưa kịp tiếp lời thì bỗng cô gái đâm ra ngất xỉu. Shinichi vội vàng chạy lại lay:
-Này, cô gì ơi!Dậy đi, tôi không thích đùa đâu đấy
Nhưng lay mãi cô gái chẳng dậy, Shinichi đành cõng cô đưa về nơi xuất phát...
Với Heiji, chả có gì xảy ra trừ việc cậu đến đúng địa điểm, kiếm nhiều thức ăn rồi quay về...
Trở
lại với Ran, cô cũng đã tỉnh dậy,nhìn sang bên cô gái kia, cô tháy một
nét gì đó rất giống với ai đó mà cô nghĩ là cô đã từng gặp. Cô gái kia
bỗng tỉnh dậy. Khẽ nheo mắt, cô gái đó nhìn xung quanh, phát hiện ra Ran
thì cô hỏi:
-Cô là ai? Sao cô lại biết chỗ này?
Ran đáp:
-À!
Tớ tên là Mori Ran, tớ đi kiếm thức ăn, nhưng mà bị lạc vào trong này.
Tớ bị nhốt, vào đây thì thấy cậu bị ngất nên tớ mới giúp cậu. Cậu tên là
gì? Cứ gọi mình là Ran nha!
Cô gái tạm thời ổn định, cô nói:
-Phù.
Tớ là Miyano Shiho. Ran cứ gọi mình là Shiho. Căn cứ này thuộc quyền sở
hữu của một đoàn pháp sư. Tớ là thành viên trong đó.Mấy hôm nay, tớ
được giao nhiệm vụ chế tạo ra một loại độc dược có thể tiêu hủy mọi thứ
chỉ cần một giọt. Nhưng mà căn cứ bị tràn thuốc do ai đó đã cho nhiều lá
Hạch vào cái vạc khi làm thay ca cho tớ. Nó cũng được mấy ngày rồi. Tớ
hơi bị ngấm thuốc nên...
Ran bâng quơ nói:
-Thế cậu có biết đường thoát ra không?
Shiho mỉm cười:
-Tất nhiên là có! Cảm ơn cậu, Ran. Cậu đã tìm ra mình để mình có thể phá hủy cái căn cứ này. Mình chán làm việc này lắm rồi!
Rồi
hai người đứng dậy, cùng mỉm cười. Shiho đọc một câu thần chú. Cách của
hang mở toang. Hai người phóng ra ngoài. Shiho rút ra thứ độc dược đã
chế tạo ném một giọt vào trong hang. Cái hang dần tan ra. Ran và Shiho
cùng bay.
Đến chiều, hai người về tới nơi. Ran rủ Shiho ở lại. Shiho hơi lưỡng lự nhưng cũng đồng ý.
Ran
bước vào nhà. Hết sức ngạc nhiên khi thấy Shinichi và Heiji đang chăm
sóc cho một cô gái. Lạ thay, cô gái ấy lại rất giống với Ran. Từ khuôn
mặt, dáng người. Chỉ khác mỗi mái tóc là của cô gái hơi xù lên. Ran hỏi:
-Shinichi, cô ấy là ai vậy?
-Tớ không biết, tớ đang đi tìm thức ăn thì gặp cô ta.- Shinichi trả lời.
Ran
tạm gác chuyện của cô gái kia. Cô giới thiệu cho hai người Shiho. Mọi
người làm quen nhau rất nhanh. Shiho bất chợt nhìn vào khuôn mặt của cô
gái kia rồi thốt lên:
-Hả, Aoko?
Ba người quay mặt lại nhìn Shiho. Chẳng ai hiểu gì. Mọi người gặng hỏi, Shiho trả lời:
-Cô
ấy cũng thuộc thành viên trong binh đoàn pháp sừ như tớ. Cậu ấy bị thất
lạc một tuần rồi. Cả binh đoàn giờ không có một ai trừ tớ và cậu ấy thì
phải.
Mọi người cuối cùng cũng hiểu ván đề. Shiho giơ ra lọ độc
dược. Giải thích cho mọi người lọ thuốc này có tác dụng như thế nào khi
cía hang sắp bị nổ. Shinichi liền hỏi Shiho:
-Shiho này, nếu mà có tác dụng như thế thì sao cậu đựng vào cái chai, nó không bị phá hủy?
Shiho nói:
-Trước
khi chế tạo ra thuốc, tớ đã chế tạo trước cái lọ này. Nó thuộc loại đặc
biệt nên nghiên liệu khó kiếm. Tớ tìm trong một tháng mới đủ và mất tận
hai tháng mới chế tạo được đấy!
Cả ba người còn lại cùng nói:
-Thế thì cậu là nhà chế tạo nữa nhỉ?
Thế
tồi, đêm nhanh đến. Mọi người cùng nhau chìm vào giấc ngủ. Tiếng gió
rít từng cơn như báo trước chuyện chẳng lành xảy ra. Ánh trăng sáng
chưng soi rõ con đường phía trong khu rừng. Xa xa, có nhiều bóng người
lướt qua lướt lại trong cái ánh sáng sáng yếu ớt. Bóng đêm mờ ảo. Ngày
cũ sắp qua và ngày mới sắp đến...

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Amura_Rinko







Longfic - Vì tớ có cậu  Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang