•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))
•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))


Một thế giới không có bất cứ khoảng cách dành cho fan's Ran . Tham gia để góp vui cho Crazy Night
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

|

[one-shot] [Inuyasha] Trắng xóa

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Fri Apr 12, 2013 2:32 pm
Kagome_die

New Members
Kagome_die
New Members

Tổng số bài gửi : 9
Xu : 14
Điểm : 1
Chòm sao : Libra
Birthday : 26/09/1992

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 9
Xu : 14
Điểm : 1
Chòm sao : Libra
Birthday : 26/09/1992
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: [one-shot] [Inuyasha] Trắng xóa



Tác giả: Phantom_Cat
Tình trạng: hoàn thành
Dạng: one-shot
Nhân vật: các nv trong Inuyasha





Đó là một ngày tuyết rơi trắng xóa.




Trắng xóa, thật sự rất trắng và tinh khiết, chúng tinh khiết đến mức có thể giết chết tất cả sinh vật nào bên con đường đầy tuyết này.




Và ngày hôm đó, tôi đã gặp “người đó”.




Đó là một con người có mái tóc trắng xóa như tuyết. Tôi yêu màu trắng, vì cái sự thanh khiết không chút vấy bẩn của nó. Tôi yêu màu trắng, và mãi mãi vẫn yêu, vì đó là màu tóc của “người đó.”



Người đó nhìn tôi, giọng lạnh ngắt hỏi
“Cô đứng đây làm gì?”



“Cha tôi bảo tôi đến đây.”



“Vậy cô là Rin ?”



“Vâng.”




Từ ngày hôm đó, tôi bắt đâu một cuộc sống mới, bên “người đó”. Đó là Inutaishou Sesshomaru - người mà tôi được hứa gả. Tôi không sợ, cũng không ghét, dù công việc của anh ta là những công việc “dơ bẩn”.




Nhà Inutaishou vì muốn bành trướng thế lực mà tôi và anh ta mới thành vợ chồng. Thật sự, tôi hiểu, anh ta không yêu tôi, và tôi cũng không yêu anh ta nhiều như yêu Kohaku. “Người đó” vui vẻ khi ở bên Kagura, và tôi cũng hạnh phúc khi ở bên Kohaku.




Chúng tôi cứ như thế, cho đến một hôm…




Kohaku – người đã từng là người mà tôi yêu quý nhất – ra đi. Tôi đã không khóc trong đám tang của anh ấy. Chỉ lặng lẽ đứng nhìn, nhẹ nhàng đặt hoa lên mộ Kohaku, tôi cảm thấy ghê tởm bản thân.




Hôm đó, tuyết không rơi nữa.




Và tôi cũng không còn yêu màu trắng nữa, Kohaku đã nói tôi cũng thanh khiết như những bông hoa tuyết trắng xóa ấy. Và tôi cảm thấy ghê tởm bản thân, khi mình không thể rơi lệ khi đưa tiễn Kohaku. Tôi quay lưng với những gì đã xảy ra, với cả những gì mình đang có. Tôi chỉ cố gắng làm việc, khăng khăng tuân theo quy tắc, như một cách chạy trốn khỏi thực tại. Và một hôm, tôi ngã quỵ.



Thực dậy trong bệnh viện, nhìn ra cửa sổ, lại một màu tuyết rơi trắng xóa. Tôi không quan tâm đến việc mình đã ngã quỵ, và ai đã đưa mình đến đây. Tôi chỉ ngồi lặng im trên chiếc giường cũng một màu trắng xóa đó.



Tôi nhớ đến Kohaku…



“Rin-chan, anh rất thích tuyết, vì tuyết giống như em vậy.”



“Rin-chan, ở bên em khiến anh cảm thấy bình yên và hạnh phúc.”



“Rin-chan, hãy sống hạnh phúc… thay cho anh.”




Những giọt nước ấm nước trào khóe mắt tôi, chảy trên má, rơi xuống vai, và mắt tôi nhìn không rõ nữa.




Tôi không dùng tay lau đi nước mắt của mình, cứ để chúng như thế, dù tôi không hiểu sao mình lại rơi nước mắt, ngay lúc này.




Những giọt nước mắt cứ lặng lẽ rơi, tôi chỉ khóc, trong phòng không có bất kì âm thanh nào.




Hoàn toàn tĩnh lặng.




“Rin-chan, em đang khóc sao?”




“Cô đang khóc?”



Bất chợt, Sesshomaru xuất hiện, anh ta nhìn tôi, anh ta nhìn, và không nói gì nữa cả. Nhưng câu hỏi của anh ta làm tôi bất ngờ, tôi cúi đầu, im lặng.




Anh ta đứng như vậy một lúc, rồi đến bên tôi. Tôi thật sự không muốn quay lại nhìn. Đôi mắt màu hổ phách của nha ta lặng lẽ nhìn tôi. Tôi phần nào đoán ra được người đã đưa tôi đến đây.



Cả tôi và anh ta đều im lặng.




Bất chợt, anh ta hỏi



“Nhớ cậu ta sao?”




Tôi gật đầu, như một cách vô thức.




“Vậy, cứ khóc đi.”




Tôi đã chờ đợi câu nói này từ rất lâu rồi, từ khi nào tôi cũng không nhớ nổi. Tôi òa lên khóc, quên mất rằng người đang đứng bên cạnh mình là Sesshomaru – “hôn phu” của tôi. Tôi đã khóc như chưa bao giờ được khóc, nước mắt cứ rơi, và tôi cũng chẳng buồn để ý.




Sau đó, tôi mệt, và ngủ thiếp đi, với cơ thể suy nhược và đôi mắt sưng húp. Tôi có cảm giác có một hơi ấm truyền sang tôi, tôi nghe thấy tiếng ai đó thì thầm.



Trong giấc mơ, tôi nhìn thấy Kohaku, anh chỉ lặng im nhìn tôi, và mỉm cười. Tôi cũng chỉ mỉm cười đáp lại anh, tôi cảm thấy lòng mình thanh thản hơn bao giờ hết.




Tỉnh dậy, tôi nhìn thấy Sesshomaru ngồi bên cạnh, anh ta hỏi



“Cô khóc đủ chưa?”



Tôi không có cảm giác đây là một câu cạnh khóe hay châm chọc, nhưng tôi cũng không thích nó, tôi lắc đầu.




Anh ta nhìn tôi, bất chợt tôi lại cảm thấy buồn ngủ, và khi đang gần thiếp đi, tôi cảm giác như mình đang được ai đó bế đi, một cách trân trọng nhất.




Tôi lại quay lại với những công việc đó, một cách hoàn toàn không cảm giác. Nhưng tôi lại để ý đến anh ta hơn.




Tôi nhận ra được sự dịu dàng ẩn sâu trong trái tim sắt đá của anh ta. Và đến khi tôi thấy tim mình đau nhói khi thấy anh ở bên Kagura, tôi nhận ra mình đã yêu “người đó”.



Đó là một tình yêu đau khổ. Tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh ta mỗi khi anh ta làm việc, và chỉ có vậy. Chúng tôi không nói chuyện với nhau lần nào, kể từ ngày mà tôi ngã quỵ ấy.




Tôi cảm thấy ganh tị với Kagura, và cũng thất vọng về chính mình, tôi không thể làm gì ngoài đứng nhìn. Có lẽ tôi đã luôn như vậy từ khi còn là một đứa trẻ.




Hôm đó, lại một ngày tuyết rơi trắng xóa.




Tôi cầm cây dù kỉ niệm mà Kohaku đã tặng, đứng ở đoạn đường đó, ngắm từng bông tuyết rơi mà lòng cảm thấy lạnh lẽo.




Tôi đã đứng như thế rất lâu, tôi không cảm thấy lạnh, vì tôi cũng giống bông hoa tuyết đó, tôi cũng lạnh.




Anh ta lại xuất hiện, giống hệt như lần đầu chúng tôi gặp nhau vậy.




Anh ta hỏi


“Cô đứng đây làm gì?”




“Tôi đợi Kohaku, và cả anh nữa.”




Thoáng chốc, anh ta nheo mày, đôi mắt đó lại nhìn tôi. Rồi anh ta bước đến, thì thầm vào tai tôi, rất dịu dàng



“Về thôi. Cô đã đứng đây lâu lắm rồi.”



Đúng vậy, tôi đã đứng ở đây từ rất lâu, và luôn luôn dứng đây từ khi gặp “người đó
lần đầu tiên.




Trên đường về, lần đầu tiên tôi nhìn kĩ khuôn mặt anh ta. Anh ta thật sự rất đẹp, một vẻ đẹp tinh xảo đáng ngưỡng mộ. Nhưng tôi cũng hiểu: anh ta hoàn toàn khác với Kohaku.




Tôi lặng im nhìn anh ta, rồi cất tiếng hỏi



“Anh có biết tôi đang nghĩ gì không?”




Anh ta im lặng không đáp.




“Tôi nghĩ, anh rất đẹp.”




Anh ta vẫn im lặng.



“Anh nghĩ như thế nào về tôi?”




Lần này anh ta không im lặng nữa, anh ta trả lời



“Là vợ ta.”




Chỉ vọn vẹn một từ, nhưng tôi đã cảm thấy rất hạnh phúc.



“Vậy sao?”




“Còn cô thì sao?”



“Đối với tôi, anh là người mà tôi yêu thương nhất.”




Anh ta nhìn tôi, không chút biểu cảm, nhưng tôi có thể đọc được niềm vui trong mắt anh ta. Anh ta im lặng, nhưng tôi lại có cảm giác anh ta đang muốn nói rất nhiều điều.



“Vậy sao?”




“Anh có thấy phiền không? Anh có Kagura rồi mà.”



Từ chính miệng mình nói ra điều này làm tim tôi đau nhói.



“Đó là em họ ta.”




Lần này, tôi thực sự bất ngờ, và cả hạnh phúc nữa.




“Vậy anh cảm thấy thế nào khi tôi là vợ anh?”




“Rất may mắn.”



Câu trả lời ngắn gọn, thậm chí cộc lốc của anh ta lại tác động đến lòng tôi, xoa dịu trái tim đang thổn thức của tôi. Tôi mỉm cười với anh ta, một cách vui vẻ nhất, giống như khi tôi ở bên Kohaku vậy.



Những ngày sau đó cũng một màu trắng xóa. Và tôi yêu màu trắng đó, như yêu bản thân, và yêu cả “người đó” nữa.

END

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Kagome_die





Sat Apr 13, 2013 12:39 pm
ngacan98

New Members
ngacan98
New Members

Tổng số bài gửi : 9
Xu : 12
Điểm : 1
Chòm sao : Libra
Birthday : 19/10/1998

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 9
Xu : 12
Điểm : 1
Chòm sao : Libra
Birthday : 19/10/1998
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [one-shot] [Inuyasha] Trắng xóa



Woa hay wa

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của ngacan98







[one-shot] [Inuyasha] Trắng xóa Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang