•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))
•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))


Một thế giới không có bất cứ khoảng cách dành cho fan's Ran . Tham gia để góp vui cho Crazy Night
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

|

[Long fic] Rồi bình minh sẽ đến

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Thu Aug 02, 2012 4:49 pm
shin_ran_726

Moderators
shin_ran_726
Moderators

Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: [Long fic] Rồi bình minh sẽ đến



Tile: Rồi bình minh sẽ đến…

Author: bébôngkute

Rating: K+

Pairings: Chủ yếu là shin-ran nhưng tất nhiên sẽ có những cặp khác. Nếu ai đã từng đọc mấy fic trước của mình, thì chắc hẳn sẽ biết mình thích những cặp nào ^^ tất nhiên họ đều xuất hiện ^^

Status: on-going (Hi vọng sẽ complete T.T)

Summary: Một nàng thỏ hiền lành, thong minh gặp lại tên sói trúc mã hồi nhỏ. Bất ngờ vì tên sói đã thay đổi ko giống như khi trước giờ đây hắn trở thành con người đáng sợ, đôi chút nham hiểm và gian xảo @.@. Cô sẽ làm gì khi liên tục phải dính dáng đến hắn có lẽ nàng ta sẽ có một cuộc cải tạo “ngầm” ^^.

Warnings: Có lẽ Bông đã drop quá nhiều fic bây giờ dù có viết lại thì vẫn thấy fic của mình không được ủng hộ như trước mà thậm chí lời văn diễn ta rất chán nên sau một hồi suy nghĩ Bông quyết định post fic này lên. Mong mọi người ủng hộ T.T không cmt nhưng câu quá phản cảm như “Con bé toàn bỏ fic viết cái này rồi ai thèm đọc….v…v…” T.T còn mong mọi người cmt nhận xét về fic của Bông dù chê thì cũng nêu rõ để Bông còn sửa chữa. Arigato ♥.♥ cảm ơn mọi người nhiều đừng đọc chùa nhé T.T

Chương I. Cuộc gặp mắt bất ngờ.

Nhật kí thân yêu,

Tối hôm qua là một ngày đáng nhớ, đáng buồn. Mình cùng anh Hakuba đã đi đến một quán ăn Thái. Hakuba Saguru luôn là mối tình trong mộng của mình hay nói cách khác là của tất cả các cô gái khác, đẹp trai - giàu có – ga lăng – tốt bụng vân vân và vân vân.

Một người có thể coi là khá hoàn hảo về mọi mặt, mình đã từng tỏ tình với anh và tất nhiên là bị từ chối thẳng thừng T.T. Mặc dù đi chơi rất vui nhưng khi nghe anh nói câu Anh-Sẽ.-Đi-Sang.-Nước-Ngoài. Mình giật băn cả người tim mình đau nhói và như thể muốn đập đầu vào tường T.T. Liệu khi anh về anh sẽ nhớ đến tôi không nhỉ? Dù chỉ đơn phương nhưng chắc anh sẽ nhớ đến “Cô. Em. Gái” này chứ? T.T

Dù sao đi nữa mình cũng phải chuẩn bị tốt cho hôm nay, đi phỏng vấn xin việc tại công ty lớn SR, nghe nói vị giám đốc còn rất trẻ tầm trạc tuổi mình. Thế thì chắc hẳn anh ta phải thành đạt lắm. Hy vọng mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ.

Ran Mori ngừng bút. Lướt đọc lại những dòng nhật kí mình vừa viết. Thở dài và lắc đầu, cô gấp lại quyển sổ màu hồng nhạt. Ran Mori, 23 tuổi, tóc đen, dáng thon thả, đáng yêu và đang tìm chồng! Đúng! Bà Eri – mẹ cô đang muốn tống khứ cô cho người khác. Bà bắt đầu sắp xếp những cuộc xem mặt nhưng hết lần này đến lần khác Ran vẫn chưa chọn được ai. Và tất nhiên mẹ cô sẽ không chịu bỏ cuộc cho đến khi tìm được Con-rể-tương-lai >.<

Thở dài lần nữa, Ran ngắm mình trong gương rồi chải chuốt lại mái tóc đen của mình. Hôm nay cô sẽ xin được việc! Nhật định là như thế!! Ran hứng khởi và đi ra khỏi nhà mà không biết rằng hôm nay cô sẽ gặp một nhân vật đáng sợ! Rắc rối bắt đầu >.<

------------------>.<-----------------------

Vòng thi viết diên ra khá tốt, Ran vui mừng và thầm cầu trời. Bây giờ đến vòng phỏng vấn. Cô rất hồi hộp vì lần này đích thân vị tổng giám đốc trẻ tuổi kia sẽ phỏng vấn cô. Mặc dù cũng chỉ biết qua qua về người này, không rõ về mặt mũi tên tuổi nhưng lại cảm thấy cậu ta khá quen. Khi cô nộp hồ sơ không thấy có thông báo gì tưởng mình đã bị loại nhưng vài ngày sau có điện thoại gọi tới báo rằng cô được tham gia vòng thi viết và phỏng vấn sẽ do đích thân ngài giám đốc ra mặt.

Bước vào văn phòng, Ran cảm thấy có một cái lạnh thấu xương. Cô nhìn vị giám độc đang cặm cụi cúi đầu xem tài liệu nên không thể nhìn rõ mặt anh ta. Vờ ho nhẹ một tiếng vẫn thấy anh ta không có động tĩnh gì, đang định nói gì đó thì Ran thấy anh ta ngừng bút rồi hỏi cô.

“Ran Mori?”

“Là tôi…” Chưa để Ran trả lời xong anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô và nở một nụ cười nửa miệng. Cô lùi lại mấy bước nụ cười đó đã quá quen thuộc, cô ngạc nhiên và hơi run.

“Shin…Shin-ichi….Shinichi Kudo?”

Đó là cái tên luôn gắn liền với cô thời còn đi học Shinichi Kudo.

5 năm trước…

Cô nữ sinh trung học Ran Mori và người bạn thanh mai trúc mã, Shinichi Kudo. Từ nhỏ đến lúc đó, hai người dù bị trêu chọc là có tình cảm với nhau nhưng lúc nào cũng kè kè bên nhau. Rồi cho đến một hôm Ran tới nhà Shinichi tìm cậu vì hình như gia đình đã xảy ra chuyện gì, 1 tuần rồi Shinichi không đi học gọi điện đều không liên lạc được, cuối cùng Ran quyết định đến nhà thì được biết tin cậu ta đã đi du học. Vì chuyện này mà Ran đã khóc lóc mấy ngày liền và tức giận Shinichi không nói cho cô biết có chuyện gì mà đùng cái đã đi du học.

Bây giờ thì sao đây? Tên đáng ghét đó nói đi là đi nói về là về mà không nói cho ai biết lại còn là chủ của một công ty lớn như thế này nữa.

Nhìn vẻ mặt Shinichi không có chút biểu hiện ngạc nhiên hay hỏi han gì cô, Ran cũng không nói gì chỉ ngoan ngoãn để nghe phỏng vấn. Cuộc phỏng vấn diễn ra vẫn suôn sẻ nhưng khi đến câu cuối cùng Shinichi chợt hỏi với vẻ mặt chế nhạo.

“Cô nghĩ cô đủ tư cách để vào công ty của chúng tôi không?”

Ran kinh ngạc nhìn chằm chằm vào anh ta, cô không thể tin vào mắt mình cậu bạn trước đây của mình tốt bao nhiêu giúp đỡ mình bao nhiêu thì bây giờ người ngồi trước mắt cô đáng ghét, đáng sợ bấy nhiêu.

“Ý tôi là cô chưa có nghề nghiệp nào ổn định trước đây, kinh nghiệm cũng không có, năng lực thì chưa được kiểm định. Bây giờ lại muốn vào làm việc tại một công ty lớn như SR!”

Ran thực sự tức giận vì những điều cậu ta vừa nói. Chưa có kinh nghiệm hay nghề nghiệp ổn định nào thì mới xin vào đây để có chứ còn gì? Với cả ngay lúc đầu cô đâu có nuôi hy vọng làm việc ở đây, tại anh ta tự mời cô đến đấy chứ.

“Nếu giám đốc đã nói thế thì tôi cũng không còn lời nào để nói. Tôi xin phép ra ngoài!” Ran nói dứt khoát rồi đứng lên. Bước đến cửa thì bỗng Shinichi lên tiếng.

“Tôi nói cô không được nhận bao giờ. Đúng 7 giờ sáng mai có mặt tại công ty. Cô gặp thư kí riêng của tôi và bắt đầu thời hạn thử việc! Đóng cửa vào giúp tôi!”

Shinichi nói thậm chí còn không thèm nhìn cô. Ran bất ngờ đến kinh ngạc con người trước mặt cô có phải là Shinichi của 5 năm về trước hay là một người nào khác? Anh ta quá xa lạ quá đáng sợ. Chê cô đủ điều rồi lại nhận cô vào làm ư? Anh ta có ý đồ gì đây? Liệu nên nhận công việc này? Làm cấp dưới của một con người nham hiểm như thế này? Ran đóng cánh cửa lại và bước ra ngoài với một đống suy nghĩ vẩn vơ mà không biết rằng Shinichi đang nhoẻn miệng cười bí ẩn rồi chợt như thấy lòng vui vui rồi tự lẩm bẩm.

“Là cô ấy…thật bất ngờ”

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726





Thu Aug 02, 2012 4:50 pm
shin_ran_726

Moderators
shin_ran_726
Moderators

Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Rồi bình minh sẽ đến



Chương II. Lại là ngươi Sói xám!!>.<

Ngày X tháng XY năm XYZ, >.<

Nhật kí thân mến,
Ôi có chuyện gì xảy ra thế này!!! Sao mình lại gặp lại tên đó chứ! Ngày mai liệu có nên đến công ty không? Không được! Mình không được từ bỏ! Dù gì mai cũng chỉ là thời hạn thử việc. Có lẽ nếu không được thì mình bỏ cũng không sao.

Nhưng không ngờ giám đốc lại là cậu ấy. Sao Shinichi có vẻ thay đổi thế nhỉ? Cậu ta khác thật không giống như ngày trước. Ánh mắt sắc xảo nhìn khiến mình rất sợ T.T

Ran đọc thầm lại những dòng mình vừa viết, khi đọc đến câu cuối cô bỗng nghĩ đến Shinichi, nhớ lại tuổi thơ của mình. Giọng nói trong trẻo của cậu nhóc 6 tuổi bỗng vang lên “Sau này lớn lên nếu cậu không có anh chàng nào theo đuổi tớ sẽ làm chồng của cậu theo đuổi cậu đến cùng!”


Bất chợt Ran đỏ mặt, cô nhắm mắt lại tự nhủ sao lại nghĩ đến cái người đã bỏ bạn bè đi không nói tiếng nào chứ? Đáng ghét đáng ghét!! >.<

Kính Koong!!

Tiếng chuông cửa vang lên, Ran giật mình vội cất quyển sổ xuống dưới chiếc gối của mình rồi chạy nhanh ra mở cửa.

“M…mẹ…?” Ran thốt lên ngạc nhiên. Sao giữa trưa hè nắng nóng này mà đại nương nương đích thân giá đáo như vậy?>.<

Từ năm trước, ông bà Mori đã chuyển sang nhà mới để ở, còn Ran vì vẫn lưu luyến nơi này nên đã sống một mình ở đây. Mỗi khi có vụ mai mối nào mới là mẹ cô chắc hẳn sẽ gọi điện thông báo rất hồ hởi, lúc đó điện thoại trong nhà sẽ reo liên tục nào là Con chuẩn bị xong chưa? Sắp đến giờ rồi, Hôm nay mặc quần áo như thế nào đấy? v….v…..

Vào nhà, cô mời mẹ uống trà rồi lắp bắp hỏi: “Mẹ..sao hôm nay mẹ lại đến đây?”

Bà Eri đặt cốc trà xuống, từ từ nói “Con với chả cái, chẳng nhé mẹ không được đến đây?”

“Ý con không phải vậy…”

Dừng lại một lát Eri lườm, không nghe Ran giải thích mà khua tay “Dù sao đi nữa, hôm nay mẹ có việc đi thăm mấy hàng xóm cũ bên nước ngoài mới về, tiện rẽ qua đây thông báo chiều nay con có một cuộc hẹn xem mặt. Liệu mà đi đấy!”

“Dạ?”

Cô chưa kịp hiểu gì thì mẹ cô đã “Hừ!” một tiếng rồi bước ra thẳng cửa mà không thèm ngoái lại.

Ran ngồi đờ đẫn, cô bắt đầu rên rỉ thảm thiết. Mẫu hậu đại nhân thật đáng sợ T.T

-------------->.<-----------------

“Aoko…Em hủy cuộc họp chiều nay cho anh. Anh có việc quan trọng cần làm”

Shinichi chỉnh lại cà vạt và nói với cô em-gái kiêm thư kí riêng của mình – Aoko Nakamori. Con gái cưng của chủ tịch tập đoàn lớn Nakamori nhưng lại không chịu ngoan ngoãn làm việc ở đó mà lại đòi đến công ty của anh-trai Shinichi Kudo, cả hai gia đình quen nhau từ trước nên việc này khá dễ dàng. Cậu và cô quen nhau từ hồi ở bên Mĩ. Tuy nói Aoko là thư kí và là em gái nhưng sự thật là Shinichi có phần hơi “sợ” cô, cô ấy như một quản gia nghiêm khắc! @.@

Cậu nhíu mày nhìn vẻ mặt của Aoko. Cô ấy đang khoanh hai tay rồi lườm một cái đáng sợ “Giám đốc! Anh có thể cho em biết lí do chính đáng hơn được không?”

Bịt hai lỗ tai mình lại, cậu chạy vội ra của và hét lên “Chào!”

Aoko thở dài ngao ngán nhìn ông anh đang chạy như bay cô quay đầu lại bàn làm việc của Shinichi thì bất chợt cười tươi “Shinichi ^^ Anh quên điện thoại^^”

------------------->.<------------------------

Quán cà phê Poirot, yên tĩnh trong tiếng dương cầm du dương nhưng trong lúc đó Ran thì đang mồ hôi nhễ nhại. Một phần vì hồi hộp và phần còn lại là do chiếc váy trắng cô đang mặc. Đó là của mẹ cô mới mua cho, một chiếc váy quây bó sát và Siêu ngắn!>.< Nó làm Ran trông thật quyến rũ lạ thường, mái tóc dài của cô buông xõa. Thật sự là một Mỹ nhân ^o^. Ran than thở vì chiếc váy đáng sợ này , khóc ròng “Sao mẹ nỡ ác như vậy? T.T”

Đang chật vật thì có một tiếng người bước đến giọng nói ra vẻ ngạc nhiên pha chút nham hiểm “Ran Mori?”

Ran giật bắn mình từ từ quay lại thấy một gương mặt quen thuộc đang nhăn răng cười,cô há hốc mồm “Shinichi Kudo?”

Lại một lần nữa, thật sự trùng hợp đến vậy sao? T.T. Đối với cô mọi thứ hết ngạc nhiên còn Shinichi dù cố tỏ vẻ không biết gì nhưng cậu ta vẫn tự nhiên ngồi xuống cười xảo quyệt.

Từ trước khi xem hồ sơ cậu đã biết đó là Ran nên mới cố tình nhận cô vào, còn nữa hủy cuộc họp chiều nay cũng vì biết cô đi xem mặt .....Shinichi Kudo ơi là Shinichi Kudo cậu đang âm mưu chuyện gì vậy?

-------------->.<------------------

Trò chuyện cũng khá lâu nhưng không hề nói gì đến kỉ niệm trước kia cô chắc là Shinichi không nhớ gì nên cũng cho qua.,chỉ bàn đến công việc và cuộc sống hiện tại. Lúc xong trời cũng đã tối. Shinichi mời Ran đi đến một bữa tiệc của bạn mình tiện thể coi như là mời cô ăn tối

Dù rất muốn từ chối theo linh cảm có chuyện chẳng lành nhưng cô vẫn đồng ý và lòng tự nhủ sẽ không sao >.< Nhưng Ran ơi lần này trực giác của cô thắng rồi >.<

“Uống một ít chứ” Shinichi đưa ly martini cho Ran. Cô giật thót mình quả thật Ran không biết uống rượu, tửu lượng rất kém nhưng cô lại nghiện rượu nặng, nhất là Martini. Cô đã không tự chủ được và uống gần hết chai rượu đến mức say bí tỉ.>.<

Shinichi vuốt mặt thở dài “Sao mình lại vác nợ vào thân thế này”

Đưa Ran ra đến chiếc xe Lamborghini đen của mình. Nhưng xui xẻo một việc là nó đã hết xăng, cậu rủa thầm rồi nhìn Ran cô bắt đầu nói nhảm “Shinichi à sao cậu lại bỏ đi vậy hả?”

“Tôi…” Shinichi đỏ mặt không biết nói gì, tim cậu đập mạnh. Nhưng bỗng Ran lại thốt lên một câu nữa “Cậu biết tôi và Kaito lo không?”

Cái gì lại là tên Kaito đó? Shinichi tức giận nhớ về 5 năm trước của mình.

“Shinichi nhìn này đây là Kaito đến rồi!”

Lớp bên của cậu có một cậu nhóc tài giỏi mà lại được lòng rất nhiều nữ sinh tên là Công tử Kaito Kuroba. Không hiểu sao từ khi xuất hiện, Ran lúc nào cũng chơi với hắn mà chừa cậu ra. Cậu thật sự trở nên ghen tỵ! Đúng rất ghen tỵ!!!

Hóa ra lúc mình đi cô ấy lúc nào cô ấy cũng ở bên hắn. Shinichi bực vứt chiếc xe ở lại đó, sờ tay vào túi quần định lấy điện thoại thì Ôi trời ơi quên điên thoại mất rồi!

Câu đành dìu Ran đến khách sạn gần đó nhất. Khách sạn Beika…….

Đăng kí một phòng cậu đưa Ran vào đó và bắt đầu rên rỉ “Cô nặng lên từ bao giờ vậy?”

Ran vẫn ngủ say sưa không biết gì. Lúc này Shinichi mới để ý đến bộ váy Ran đang mặc. Vuốt ve mái tóc cô cậu thì thầm “Em có biết là nếu em cứ như thế này sẽ khiến tôi không tự chủ được không?”

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726





Thu Aug 02, 2012 4:51 pm
shin_ran_726

Moderators
shin_ran_726
Moderators

Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Rồi bình minh sẽ đến



Chương II. Part 2.

Vươn vai, hít thở làn không khí trong lành, Ran mở mắt cô hiện đang rất uể oải, cả người vẫn còn mùi rượu nồng. Bỗng cô cảm thấy như có một cái gì đó đang dụi dụi vào mình nó xù xù rất giống….tóc? Ran ngạc nhiên quay sang và “AAAAAaaaaaaahhh!!!!!!”

Cô nàng nhanh chóng làm kết thúc giấc ngu ngon lành của Shinichi rồi đạp mạnh cậu xuống giường. Shinichi đau điếng mở mắt ngồi dậy “Có chuyện gì vậy?” cậu ngái ngủ lẩm bẩm.

“Đây là đâu? Tại sao anh lại nằm trên giường?” Ran ôm chặt chăn lại run run. Shinichi ngớ người dường như hiểu ra chuyện gì cậu nói “À là chuyện hôm qun. Tôi sẽ không bao giờ quên, cô phải có trách nghiệm với tôi”

“Ch..chuyện ..g..gì cơ chả nhẽ chúng ta &^%&^&%@^@...”

“Có nói nhảm chuyện gì vậy nhìn đi” Shinichi quay cho cô xem cái cổ của mình đầy vệt đỏ như đã bị ai đó cào thảm thương.

.:.Flashback.:.

“Em có biết nếu em cứ như thế này sẽ khiến tôi mất tự chủ không?”

Shinichi vuốt vẻ mái tóc đen của Ran, hít mùi hương hoa hồng trên người cô. Cậu đưa mặt tiến sát và định hôn trộm thì bỗng….

“Shinichi!” Ran lên tiếng khiến cậu giật bắn mình quay mặt đi.

“Sao tôi lại ở đây đồ sói già anh định làm gì? Hơ hơ” Ran vẫn đang trong cơn say cô nói lảm nhảm rồi gào thét, Shinichi đau đầu cậu túm lấy tay cô ghì xuống và kết quả là bị những móng tay sắc nhọn của Ran cáo cấu đạp xuống đất.

Cô ta cứ gào thét như vậy cả đêm cậu không ngủ được một lúc lại nôn ọe linh tinh làm cậu phải đi dọn. Mùi nôn thật kinh quá đi. Thế là cả một buổi tối Shinichi thức trắng mãi đến chập sáng cậu mới lăn ra giường mà thiếp đi >.<

.:.End flashback.:.

Ran mặt đỏ lừ, cô không ngờ lại hành hạ Shinichi đến như thế, cô đã tự nhủ rằng không được đụng đến rượu nữa nhưng mà lại thành ra như thế này. Shinichi nhíu mày, cũng tại cậu quên mất ran không thể uống rượu. Tuyệt đối không!! >.<

Cô ấy nghiện rượu là do hồi mới 7 tuổi Shinichi chôm được chai rượu Martini của bố mình mang rủ Ran uống. Nhưng không ngờ cô ấy tu hết cả một chai trong khi cậu chưa được giọt nào uống xong cô hét hò ầm ĩ nhảy mùa linh tinh dẫn đến kết quả là cả hai đứa đều bị phạt tội nặng nhất vẫn do Shinichi gánh chịu T.T

Rùng mình nhớ lại chuyện tối qua, Shinichi bắt đầu lên tiếng “Dậy đi tôi đưa cô đến công ty luôn”

Cô “ừ ừ” mấy tiếng rồi ngoan ngoãn nghe theo coi như “rửa tội” vì hành vi tối qua của mình >.< Ra khỏi cửa khách sạn, tất nhiên không thể đi chiếc xe hết xăng kia được lúc ở quầy tiếp tân, Shinichi đã mượn điện thoại gọi người mang một chiếc xe khác đến rồi mang xe kia đi đổ xăng.

Ran đứng đợi cùng Shinichi và thấy một chiếc BMW đen nhánh dừng lại, cậu ngang nhiên mở cửa xe bước vào còn người ngồi bên trong cung kính mời cậu rồi lui ra. Ran không thể tin vào mắt mình sao cậu bạn của cô bây giờ lại giàu có và thành đạt đến như vậy.

Cậu đang lái xe bỗng dừng lại bên một cửa hàng thời trang. Chưa kịp biết là có chuyện gì xảy ra Ran đã bị Shinichi lôi vào và bắt cô chọn đồ.

“Làm…làm gì vậy?” Ran lắp bắp hỏi.

“Thì chả nhẽ cô định mặc cái váy như thế này đến công ty?”

Ran đỏ mặt nhìn xuống chiếc váy của mình, mùi rượu bốc lên thật kinh khủng.

Chọn đi chọn lại cuối cùng cũng có cái mà cái hai đều ưng ý đó là chiếc váy chấm bi màu cam có nơ rất xinh.

------------->.<----------------

“Chào tổng giám đốc!” Mặc dù chào giám đốc nhưng tất cả đều hướng mắt về phía cô gái đang đi cùng cậu. Và những tiếng xì xầm bàn tán bắt đầu rộ lên và tất cả đều ngạc nhiên đấy chính là cô gái hôm trước đến phỏng vấn xin việc.

“S-h-i-n-i-c-h-i!!!!!! Anh biết là mấy giờ rồi không anh định….Ô!”

Aoko nhìn thấy Shinichi thì đã hét loạn lên những rồi bỗng cô để ý đến Ran vội dịu giọng “Chào!” Khiến cậu và Ran ngớ người vì thái độ của cô thay đổi quá nhanh.
“Tối nay cô phải đi ăn tối với tôi coi như đền bù việc hôm qua!” Shinichi ghé sát tai Ran thì thầm chưa để cô kịp trả lời cậu tiến đến chỗ Aoko

“Aoko hôm qua em có thấy điên thoại của anh……”

Aoko lườm Shinichi “Trên bàn ý!” Rồi mừng rỡ chạy đến chỗ Ran “Cậu đến thử việc đúng không tớ dẫn cậu đi thăm quan^^”

“Ở đây ai mới là chủ đây” Shinichi lẩm bẩm vuốt mặtt ngao ngán. Rồi lại hí hửng ngồi suy nghĩ về buổi tối nay. Có vẻ đang lập mưu tính kế. Ran Mori em sẽ là của tôi!

-------------->.<-------------------

Liệu Shinichi có âm mưu gì hehe chap sau có một nhân vật mới xuất hiện nhé m.n ♥.♥>.<

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726





Tue Jul 09, 2013 6:26 pm

New Members
angellovly
New Members

Tổng số bài gửi : 5
Xu : 6
Điểm : 1
Chòm sao : Capricorn
Birthday : 26/12/1996

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 5
Xu : 6
Điểm : 1
Chòm sao : Capricorn
Birthday : 26/12/1996
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Rồi bình minh sẽ đến



pan vit hay do . tip di

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của angellovly





Wed Jul 10, 2013 6:48 pm

New Members
IceBông
New Members

Tổng số bài gửi : 1
Xu : 1
Điểm : 1
Chòm sao : Libra
Birthday : 03/10/1998

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 1
Xu : 1
Điểm : 1
Chòm sao : Libra
Birthday : 03/10/1998
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Rồi bình minh sẽ đến



@Shin_Ran_726: Bạn ơi mình là Au fic này nếu bạn post fic mình thì nhớ ghi rõ nguồn nhé ^^ Mình không quá khắt khe nên chỉ nhắc nhở thôi ^^

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của IceBông






Sponsored content

Thông tin thành viên
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Long fic] Rồi bình minh sẽ đến




Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Sponsored content







[Long fic] Rồi bình minh sẽ đến Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang