•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))
•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))


Một thế giới không có bất cứ khoảng cách dành cho fan's Ran . Tham gia để góp vui cho Crazy Night
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

|

[One-shot ] Mười Bảy

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Wed Jul 18, 2012 3:52 pm
Amura_Rinko

Administrators
Amura_Rinko
Administrators

http://crazy-night.forum-pro.net
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: [One-shot ] Mười Bảy



Summary: ... người ta không thể có lại tuổi mười bảy lần thứ hai.

Author: Ngân Vũ aka fan.gơ.bi.kịch
Fandom: Detective Conan
Genres: one shot. s-a. romance. light angst.
Pairing: Kaito x Hakuba
Disclaimer: I don't own any of the characters.
Rating: K
Warn: Vì đây là fic s-a nên bạn nào quá dị ứng với thể loại boyxboy hay pairing ở trên mời click back.
Nguồn : CFC




Mười bảy
.
.
~o0o~

Tuổi mười bảy của Hakuba, nằm lại giữa Tokyo hối hả và xa lạ, và cứ thế
trôi, cứ thế dần ngủ yên lặng lẽ.

.
.

Có một chiều nắng cuối tháng mười chẳng hề ai hay biết, nắng héo hắt
cuối ngày phủ trùm không gian một sắc vàng nhàn nhạt. Trong cái không
khí chầm chậm của tiết học cuối ngày, Hakuba đã nhìn thấy những tia nắng
đan vào mái tóc đen rối của Kuroba ánh lên những tia lấp lánh. Chỉ là
một cái liếc mắt tình cờ trong một buổi chiều chẳng đáng để nhớ, vậy mà
hình ảnh Kuroba khi đó lại cứ lưu lại mãi trong tâm trí Hakuba. Cậu ta
đang ngủ, trong lớp, hoàn toàn chẳng có chút lo lắng. Lúc đó, Hakuba đã
chợt thấy điệu bộ này thật giống với KID, với đôi cánh giang rộng trên
cao dưới ánh trăng màu bạc, tự tại và thản nhiên, nằm ngoài mọi trói
buộc của người đời. Đó là sự kiêu ngạo của hắn. Đó cũng là điều khiến
Hakuba cảm thấy bị cuốn hút.
Và, những cảm xúc của ngày nắng xa xôi cứ lặng lẽ kết lại trong tâm trí Hakuba từ lúc nào.

.

Vào một ngày mưa rào cuối tháng năm, Hakuba lại chợt nhận ra mình đang
chìm trong một cơn đau dai dẳng. Những bọt nước bắn tung phía bên dưới
mặt đường lênh láng nước, cái lạnh cứ chậm rãi len lỏi trong không gian.
Là ngày Hakuba ý thức rõ ràng hơn bao giờ hết tình cảm của mình là vô
vọng. Trong một ngày mưa như thế, cậu ngồi yên lặng dưới mái hiên tầng
hai của căn nhà xa lạ lọt giữa Tokyo, hờ hững mặc những giọt nước lạnh
giá tới tấp hất đến chỗ mình, ngập chìm trong những suy nghĩ rối bời u
uẩn. Chúng gặm nhấm lấy Hakuba từng chút một, cơn đau nhói âm ỉ mãi
không nguôi. Hình ảnh một đôi trai gái dưới chiếc ô màu xanh cứ hiện về
đầy nhức nhối. Lần đầu tiên trong suốt mười bảy năm Hakuba chợt bối rối
vì biết mình phạm phải một lỗi lầm. Tình cảm của cậu là hoàn toàn lạc
lõng, như lúc này đây, dưới cơn mưa rào tháng năm vội vã. Nó dường như
là một tội lỗi cứ mãi day dứt dù cậu tuyệt nhiên chẳng thể biết mình sai
lầm ở chỗ nào. Màn mưa ngoài kia vẫn phủ trùm một màu trắng xóa.
Vào một ngày như thế, đáy mắt trong xanh biếc của Hakuba đã nhuộm đầy màu xám tẻ nhạt của vòm trời ngoài kia.

.

Chỉ những người thân thiết mới biết rằng, Hakuba rất cố chấp. Tính cách
đó đã có từ khi còn nhỏ và lớn lên, không những không giảm đi chút nào
mà lại càng tăng thêm. Đó cũng là một phần lí do tại sao cha lại chiều
chuộng cậu đến vậy. Cả việc ông cho phép con trai mình đi, dù trước đó
nó đã khăng khăng đòi ở lại.

Dù giờ nghĩ lại, Hakuba nghĩ rằng ngày đó mình đã chạy trốn, nhưng cố chấp lại chẳng hề cho phép cậu hối hận.



Chúng ta chỉ có thể là địch thủ.

Vào một chiều cuối tháng tám, dưới nắng vàng nhạt nhẽo đổ tràn lên
thành phố Tokyo, Hakuba đã quay lưng lại với Kuroba, và nói như vậy. Có
thể với cậu ta, đó là thái độ phũ phàng trước cái thiện ý làm bạn. Nhưng
thực sự thì với Hakuba, nó là điều chẳng hề cần thiết. Đó là ngày trước
khi cậu lại rời Nhật, trở về Anh, cho một chuyến đi xa mãi. Tình bạn
chẳng phải là điều Hakuba mong đợi, và cậu cũng chẳng mong đợi cái điều
đáng mong đợi kia. Vậy nên cậu chỉ muốn là địch thủ, không thay đổi. Có
lẽ vì cậu thích cảm giác đó, cảm giác khi đối đầu, cả hai sẽ chỉ dành
chú ý cho đối phương, mọi suy nghĩ đều chỉ hướng về kẻ đang ở trước mặt.
Và cậu chưa bao giờ ngừng mong sẽ hạ gục được hắn, dù có đang đặt trọn
tình cảm của mình vào. Đó là cách Hakuba kiêu ngạo, cũng là cách giữ
mình đừng chìm quá sâu vào tuyệt vọng ủy mị. Cậu đã không hề quay lại
nhìn. Và khi nhận ra, bóng đêm đã chợt đổ ập xuống tự khi nào.
Cuối cùng, vẫn chỉ là cố chấp.

Vậy nên ngày đi đã chẳng hề khó khăn như cậu nghĩ. Vé máy bay, hành lí,
cho ngày cuối cùng của tuổi mười bảy. Trong lúc chờ đợi, Hakuba lại
chợt nhớ về những gì đã trôi qua, mười bảy cuổi của cậu, thứ tình cảm
của cậu cứ dai dẳng lặng lẽ chưa từng một lần được cất thành lời, những
chiều nắng, và cả những ngày mưa. Cho đến giờ, cậu vẫn bằng lòng với
những gì mình có được. Dù bóng chiều nhập nhoạng của ngày hôm qua vẫn
còn vương lại trong tâm trí. Có lẽ, lúc đó Kuroba đã đưa tay ra. Chợt tự
hỏi nếu cậu đã nắm lấy bàn tay ấy thì sẽ thế nào? Rồi lại tự cho là
ngốc nghếch. Dù có được chọn lựa lại bao nhiêu lần đi nữa, Hakuba vẫn
chọn quay lưng đi, vì sau cùng, cũng vẫn chẳng có gì thay đổi. Nhưng
thời gian sẽ chẳng bao giờ trở lại, cũng như người ta không thể có lại
tuổi mười bảy lần thứ hai, nên, kí ức đó, cứ để nó ngủ vùi trong quên
lãng.
Và ngày đó máy bay cất cánh, mang Hakuba đi, bỏ lại mười bảy
của cậu, tình cảm của cậu và cả những cơn đau, nằm lại vĩnh viễn giữa
lòng Tokyo vội vàng xa lạ.

.
.
.

Kuroba biết mình biết nhiều hơn những gì Hakuba nghĩ.

Về chiều nắng héo hắt cuối tháng mười, cái nhìn từ đôi mắt trong xanh
biếc chợt dừng lại nơi cậu, cái nhìn thoáng chút gì khó đoán và cũng vội
vã trôi đi. Lúc đó, cậu đã chợt nhận ra Mắt cậu ấy đúng là rất đẹp.

Lại
là vào một ngày mưa cuối tháng năm, dưới chiếc ô màu xanh và Aoko bên
cạnh, Kuroba đã thấy một bóng hình mình quen. Cậu ấy ngồi lơ đễnh dưới
mái hiên, mặc cho những giọt nước mưa bắn vào tới tấp. Cái lạnh chợt
nhói lại trong tim.
Trong màn mưa mải miết ngày đó, Kuroba chỉ thấy những dòng suy nghĩ u uẩn đan chồng và nổi xót xa mơ hồ chẳng thể lí giải.

Rồi
vào một chiều cuối tháng tám, cậu ấy lại bình thản thông báo rằng mình
sẽ ra đi. Những thanh âm nhẹn bẫng tan nhanh vào nắng nhạt cuối ngày
đang dần tắt, lặng lẽ chìm sâu mãi vào những nhịp điệu hối hả xung
quanh. Kuroba thấy mình hụt hẫng đứng đó, với bàn tay lạc lõng đưa ra
trước người đang quay lưng lại, muốn với lấy nhưng lại quá xa vời.
Hakuba vẫn luôn là như thế, là cố chấp. Kuroba biết nếu mình không tiến
đến, sẽ chẳng bao giờ cậu ấy nhận ra. Nhưng chần chừ đã quá lâu rồi, vậy
nên muộn màng hóa thành khắc khoải.

Ngày Hakuba đi, Kuroba có đến. Nhưng chỉ là đứng từ xa nhìn bóng hình quen thuộc dần khuất vào những con người xa lạ.
Cho ngày cuối cùng mười bảy của cậu ấy.

Tuổi
mười bảy của Hakuba đã vĩnh viễn nằm lại ở Tokyo này, còn tuổi mười bảy
của cậu, sẽ mãi mãi nhức nhối một khoảng trống chơi vơi.

Vì Mười bảy không bao giờ trở lại.





End

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Amura_Rinko







[One-shot ] Mười Bảy  Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang