•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))
•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))


Một thế giới không có bất cứ khoảng cách dành cho fan's Ran . Tham gia để góp vui cho Crazy Night
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

|

Normal day life II

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Sat Jul 07, 2012 10:43 am
shin_ran_726

Moderators
shin_ran_726
Moderators

Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Normal day life II



Author: VnDrag
Rate: General
Status: Ongoing
Disclaim: Tất cả bản quyền thuộc về Gosho-seisei, tớ chỉ sở hữu cái fic.



Prologue:
2 năm trôi qua kể từ ngày hôm đó
Shinichi cuối cùng cũng trở lại làm Shinichi
Và vào đại học…
Đủ thứ chuyện linh tinh…
- Shinichi!
- Ran! – Shinichi ngồi bật dậy. Giọng nói của cô bạn mà cậu phải nghe thấy suốt ngày khi còn là Conan, giọng nói chứa đầy lo lắng cho người khác, nó luôn âm vang trong đầu cậu.
Ran bắt đầu bấm chuông. Một bản nhạc vang lên. Thật là lạ khi mà chuông cổng lại là bản "Amazing Grace" – Một bản nhạc khá chậm, nếu không nói là rất chậm (Nhạc cổ điển)
Từ ngày được trở lại hình dáng cũ, Shinichi đã khai thật mọi chuyện. Cậu luôn mường tượng đến cảnh mấy đòn Karate chặt đá của cô bạn đổ lên đầu mình. Nhưng, Ran chỉ nói:
- Vậy là cuối cùng cậu cũng nói thật.
Rồi cô bạn đỏ mặt.
- Nhưng mà sống với tớ suốt như thế, cậu không ngượng à?
- Có chứ! – Shinichi cũng đỏ mặt trả lời – Hôm đầu tiên đó tớ đã định nói rồi, nhưng rồi ông bác hậu đậu bố của cậu ngã dập mặt xuống đường ngay trước mặt tớ.
Hai người yên lặng không nói gì cả. Một lúc sau câu chuyện lại lái sang chủ đề mới.
Là chủ đề này đây – Đại Học.
Đại học Tokyo, một đại học khá danh tiếng. Ba hôm trước cậu đã nhận được giấy báo trúng tuyển và hôm nay vào đại học. Shinichi đi thay quần áo , nướng 2 lát bánh mì, xếp sách và xách cặp ra đường cùng Ran, mồm vẫn còn lát bánh mì ăn dở.
Trên đường đi, Ran quay sang hỏi Shinichi:
- Này?
- Sao vậy?
- Sao cậu trúng tuyển vào đại học được? Cậu bỏ học 2 năm rồi còn gì nữa.
- À – Shinichi mỉm cười – Riêng cái đó thì tớ không nói cho cậu biết được.
Rồi cậu nghĩ thầm "Với một bà chằn ăn thế này thì tốt nhất không nên khai. Hôm nào mình chả vào phòng Ran lúc cô nàng đang nấu cơm để lục sách vở ra học lại."
- Sao không nói được? – Ran lại hỏi, rồi cô nàng lừ mắt – Đừng bảo là hôm nào cậu cũng lục phòng tớ nhé.
- Ai thèm lục phòng của bà chằn. – Shinichi làm bộ mặt giận dỗi.
- Ơ…
Lại yên lặng…
- Vậy cậu nói cho tớ biết Kid là ai đi! – Ran bắt chuyện.
- Sao cơ? – Shinichi ngạc nhiên nhìn cô bạn.
- Kid ấy, chàng ngố. – Ran cười khúc khích, vẻ mặt của cậu bạn đang đi bên cạnh trở nên rất khó tả, cô thì lại thấy khá dễ thương.
- À, chuyện đó thì… Cũng không nói được. Tớ đã hứa là sẽ giữ bí mật rồi – Shinichi quay đi, huýt sáo sau khi tuyên bố một câu "sét đánh" với Ran.
- Vậy cậu làm đồng lõa của Kid hả?
Shinichi nhìn cô bạn với ánh mắt đầu hàng
- Nhiều chuyện không thể nói được đâu Ran ạ.
Ví như chuyện này chẳng hạn. Tin tức dồn dập đổ lên đầu chàng thám tử. Heiji theo bố chuyển lên Tokyo và cũng vào đại học này (Có Heiji là phải có Kazuha rồi) Và rồi cả chàng trộm Kuroba Kaitou nữa.
- Có hai tên này ám vía thì còn lâu mình mới đi chơi cùng Ran được – Cậu vừa nghĩ vừa thở dài.
- Kudou-kun, Ran!
Hai người cùng quay lại khi một giọng nói vô cùng quen thuộc cất lên, chất giọng tinh quái không lẫn vào đâu được của Sonoko.
- Cậu Kudou bỏ học 2 năm mà vẫn vào được đại học, phục quá đi mất. – Sonoko liếc xéo chàng thám tử (Sonoko vẫn chưa biết gì về chuyện teo nhỏ)
Và đó là lý do cô nàng hỏi tiếp câu sau:
- Ơ, nhóc Conan đâu rồi?
Shinichi và Ran nhìn cô bạn "ngây thơ vô số tội" với một cái thở dài.
Ran trả lời cô bạn
- Conan sang Mỹ cùng bố mẹ rồi. Có lẽ em ấy sẽ không về Nhật nữa.
- Vậy thì chắc cậu buồn lắm nhỉ?
- Hơ… hơ – Shinichi cười một điệu nhạt thếch.
Cổng trường đại học.
Shinichi lúc liếc đồng hồ, lúc quay đầu ngó quanh. Ran lo lắng nhìn theo.
- Lại gì nữa thế Shinichi?
- À, không có gì – Shinichi gãi đầu – Là tay Hattori, hắn bảo tớ đợi ở đây để… dắt vào trường
- Gì mà giống trẻ con lớp một quá thế? – Ran chớp mắt.
- Heiji lúc nào chả vậy, cậu không biết hả Ran? – Một giọng nữ cất lên. Ran quay lại và mừng rỡ khi thấy ai là người đang đứng trước mặt mình.
- Kazuha-chan! – Ran ôm chầm lấy bạn. Nhưng rồi cũng chẳng vui được bao lâu. Ran nhận thấy Heiji đứng cách Kazuha một khoảng khá xa, ít nhất cũng đến… hơn 1 dặm!
Shinichi chào Kazuha rồi tiến đến chỗ anh bạn "Phi châu"
- Sao thế "Cột nhà cháy"? Lại cãi nhau với Kazuha hả?
- Đừng gọi tớ là cột nhà cháy! – Heiji lườm Shinichi – Mà kể cả có muốn gọi thì cũng để tớ giải thích lý do đã.
Rồi anh chàng cố tình cất giọng khá to.
- Là do bà chằn lửa Kazuha dùng lửa thần của bả thiêu tớ ra tro đấy!
- Kiểu này là cãi nhau to rồi! – Shinichi liếc cu cậu, rồi lại quay qua nhìn Kazuha. Hai người họ đang nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn.
- Sao thế? Kể cho tớ đi!
Heiji liếc xéo Shinichi.
- Chuyện tớ kể lần nào cậu cũng cười, kể làm gì?
- Thì thôi, lần này tớ hứa sẽ không cười nữa – Shinichi làm bộ mặt nghiêm trang – Lấy danh dự thám tử ra thề đấy!
- Cái bản mặt đáng ghét, tớ thèm vào mà kể.
Nhưng rồi da ngăm cũng thở dài.
- Hôm nay bọn tớ định đi con Harley đến trường. Nhưng đi được nửa đường thì xe chết máy, phải dắt đi sửa, lát chiều về lấy. Bà chằn Kazuha đó lải nhải kêu muộn học, lạc đường, mặc dù tớ đã phải đi lòng vòng cả chục buổi quanh cái thành phố thủ đô này để chắc mình sẽ không bị lạc. Vậy mà cô nương đó… Tớ cáu lên bảo cô nàng im đi, muốn đi thì tự để tiền mua xe mà đi, vậy nên bây giờ nàng… dỗi.
Rồi anh chàng lại quay sang nhìn Shinichi, tính cầu khẩn thì phát hiện ra anh chàng đang bụm miệng cười hi hí.
- A ha ha, biết ngay mà, biết thế này tôi đã chẳng kể cho cậu "Thám tử Sinh viên" Kudou nữa.
Shinichi thôi không cười nữa, nhìn thẳng vào mặt Heiji.
- Cái giọng trù ẻo ấy cậu học ở đâu ra thế? Vừa mới bắt đầu học mà cậu đã rủa cho tôi gặp án rồi hả?
- Hattori này đâu dám – Heiji nhe răng cười – Tớ chỉ nghĩ cậu sẽ thích cái tên đó thôi.
Rồi cậu thám tử da đen lại xuống giọng
- Ê Kudou, bày kế cho tớ đi! Chẳng lẽ để nàng giận mãi?
- Vụ này tớ cũng đâu có rành rẽ gì đâu mà hỏi tớ – Shinichi gãi đầu.
- Thế cái lần "đi bên hồ" đó cậu làm lành với Ran thế nào? Chỉ cho tớ vài mánh để tớ còn biết chứ.
Shinichi cười ha hả, đang định trả lời tiếp thì chợt nhận ra trường đã bắt đầu tập trung. Cậu gọi luôn hai cô gái đứng thủ thỉ tâm tình với nhau (Cùng một vấn đề)
- Tạm ngừng nói chuyện, bọn mình vào tập trung đi!
- Ê Tantei-kun, cậu định bỏ rơi tôi hả?
- A – Shinichi mừng rỡ reo lên – Kaitou, tụ đủ mặt nhân tài rồi! Hì, ta vào trường thôi.
Sân trường.
Shinichi ngáp dài, Heiji dụi mắt, Kaitou liếc đồng hồ. Cả ba cùng thốt lên một câu
- Ông hiệu trưởng dài dòng!
Tên da ngăm quay sang Shinichi và Kaitou (Hiện tại 2 nàng đều ngồi chỗ khác), tóm tắt lại chuyện cho Kaitou và khẩn khoản xin lời khuyên.
- Cậu hỏi tớ cái lần đi bên hồ hả? – Shinichi đưa tay lên đỡ cằm – Lần đó tớ và Ran cùng nghe được bài "Amazing Grace" một cách vô cùng tình cờ.
- Vậy thì chàng da đen của chúng ta không theo được rồi. – Kaitou cười – Dạo này thần may mắn có còn mỉm cười với cậu ta nữa đâu.
- Thế còn lần ánh trăng… – Heiji hỏi, giọng tràn trề hi vọng.
- Ran đứng đợi tớ. Nhưng mà chỉ là do tớ vô ý nên mới để cô ấy đợi, mà Ran hay lo cho người khác nên mới đứng đợi, chứ đụng phải Kazuha là cô ấy bỏ về lâu rồi – Shinichi nói một cách hùng hồn.
Rồi chàng thám tử quay qua hỏi Heiji.
- Tớ tưởng mình kể cho cậu nghe rồi mà, Hattori?
- Lần nào thế, tớ không nhớ – Heiji nói và bỗng nhiên trở nên ngố không tả nổi.
- Lần ở Kyoto ấy – Shinichi nói rồi thở dài – Cái tay Benkei ấy đập cậu mạnh đến nỗi không còn nhớ nổi chuyện gì hả?
Kaitou chen ngang
- Ê hai cậu, Benkei nào thế?
- À, chuyện đó cậu không biết đâu – Shinichi quay sang – Lần đó tớ đến Kyoto cùng ông bác nát rượu quý hóa và gặp anh chàng Hattori này ở đấy. Rồi xảy ra án mạng ở đó. Tớ suýt chết ở đó nếu cái tay da ngăm này không đến cứu kịp thời.
Rồi Shinichi che miệng cười
- Kuroba này, cậu có muốn biết mối tình đầu của chàng Hattori nhà ta không?
- Tình đầu?
- Chàng ở trong chùa, nàng đứng ngoài sân, chàng ngẩn ngơ nhìn nàng chơi bóng dưới gốc cây anh đào… – Shinichi tuôn một tràng như đang ngâm thơ
- Vậy thì rút cục đó là ai? – Kaitou sốt sắng
- Là "bà chằn ăn" Kazuha nhà mình chứ còn ai vào đây.
- Ớ, Kudou, sao cậu biết chuyện đó? Tớ còn chưa kể mà! – Chàng "Cựu" thám tử miền Tây trố mắt.
- À, tớ nghe Kazuha hát bài đó rồi. Cô ấy hát Ane-san thành Yome-san…
Shinichi sực nhớ ra điều gì đó
- Kuroba, cô bạn của cậu đâu rồi?
- Á, CHẾT TÔI RỒI! – Kaitou hét bằng một giọng hoảng hốt – Tớ quên không gọi cô ấy dậy đi học rồi.
Kaitou hồn vía lên mây, và càng kinh hãi hơn nữa khi nhận ra có một nguồn sát khí đằng đằng đang tiến lại từ phía sau…
- KAITOU! Cậu tính để tớ mang tiếng xấu ngày đầu tiên vào trường hả? Lại đi nhăng nhít với ai và giấu tớ đúng không? – Cô con gái ông thanh tra Nakamori đứng ngay sau lưng Kaitou, tay cầm cái chổi quét nhà.
- Aoko, hạ cái chổi xuống hộ tớ coi – Kaitou co rúm người lại – Hôm nay là ngày đầu, đừng để tớ gặp xui!
- Xí, tớ thèm vào – Aoko quay ngoắt 180 độ và đến nhập hội với Ran.
Kaitou gãi đầu, vỗ vai Heiji
- Hình như hôm nay là ngày xui xẻo của bọn mình.
- Phải đấy – Heiji gật đầu – Có mỗi tên thám tử đào hoa tốt số này là không bị làm sao.
Shinichi quay sang đúng lúc được thấy hai ông bạn lườm mình. Cậu nuốt nước bọt đánh "ực"
- S-Sao thế?
- Lại còn phải hỏi hả? – Heiji gằn giọng, rồi kéo tai Shinichi cúi xuống
- Ấy, đau, cậu có nhất thiết phải làm thế không?
- Kudou, chia sẻ kinh nghiệm đi! – Kaitou khẩn khoản – Chứ sống cùng các "bà hỏa" thế này thì làm sao bọn tớ chịu nổi.
- King nghiệm? Tớ làm gì có kinh nghiệm!
- Vậy hả? – Heiji hỏi bằng một giọng khó đoán biết
- Bọn tớ đành dùng biện pháp mạnh vậy. – Kaitou tiếp lời, giọng bí ẩn
- B-Biện pháp mạnh? – Shinichi bắt đầu lo, không biết hai ông bạn quý hóa của mình sắp làm gì.
- Loan tin thám tử lừng danh Kudou Shinichi đang có mặt ở đây – Heiji nở một nụ cười nham hiểm.
- Và bọn con gái sẽ theo cậu nhanh như cắt. Hậu quả là Ran và cậu sẽ lìa xa… – Kaitou tiếp lời với sắc mặt của quỷ sứ.
- Ấy đừng – Shinichi đau khổ – Thôi được rồi, để tớ nghĩ…
Rồi chàng thám tử giơ một ngón tay lên, Heiji và Kaitou ngỏng cổ đợi. Shinichi chuẩn bị nói…
… 30 giây…
… 1 phút…
- Ê KUDOU! – Cả hai chàng còn lại cùng hét. Ran và Aoko quay lại nhìn (Kazuha vẫn còn dỗi)
- Khổ quá, đừng giục, đã bảo là tớ không có rồi mà! – Shinichi gãi đầu, mặt mày nhăn nhó trông như vừa ở rừng về. – Phải để tớ nghĩ đã chứ!
- Nghĩ cái gì? – Ran hỏi. Trong một thoáng, Shinichi nhận thấy sắc mặt của cô bạn đang chuyển thành sắc tím
- K… Khô…
- Tính chuyện đi "cưa" phụ nữ hả? – Ran trừng mắt (dễ ghen thật!) – Không có dễ đâu nhá, tớ sẽ báo với bác Yuusaku, rồi bác ấy sẽ cho cậu biết tay! Liệu hồn đấy Shinichi!
- Ơ kìa… – Shinichi lắp bắp nói với theo nhưng Ran đã quay ngoắt lên.
Shinichi ngán ngẩm quay sang hai thằng bạn đang nhe răng ra cười.
- Sướng rồi chứ hả? – Shinichi thở dài – Giờ thì tha hồ mà kinh nghiệm nhá, kinh nghiệm làm cho phụ nữ… dỗi!
- Há há, giờ chúng ta cùng cảnh ngộ rồi! – Heiji nhe răng. Shinichi dứ nắm đấm và cậu chàng thôi ngay tắp lự.
- Nhưng mà… – Kaitou nhăn nhó – Bây giờ mình làm sao? Các nàng dỗi hết rồi.
- Họp bàn chiến thuật khẩn cấp chứ còn sao – Shinichi hất mặt – Chiến thuật cứu cháy.
Rồi chàng thám tử cười
- Tớ là ông thần gây họa còn cậu là ông thần gây đổ vỡ tình cảm Hattori nhỉ? Trước lúc cậu đến thì có sao đâu.
- Vớ vẩn! – Heiji hỉnh mũi, hếch mặt lên. – Chỉ tại cái hạng không biết tâm lý các bà các cô như cậu nên mới gây tai họa hôm nay.
Kaitou cười sằng sặc:
- Nói như thật ấy!
- Không thật thì giả chắc. – Heiji tiếp tục thuyết giáo – Với các bà các cô cậu phải có một tình yêu chân thật, có hiểu không?
- Thì tớ chả chân thật đây thôi! – Shinichi gãi đầu
Heiji nheo mắt
- Tớ không nói cậu, mà tớ nói chàng trộm đang ngồi đây cơ.
- Ê, đừng có vơ đũa cả nắm – Kaitou giãy nảy – Cậu bảo tớ không chân thật á?
Shinichi cuối cùng cũng hiểu tên da đen định nói gì:
- Ừ, đúng rồi, tình yêu của cậu hổng phải tình yêu chân thật mà là tình yêu chân…
- Chân thành hả? – Kaitou liếm môi
- Không, là tình yêu chân giả! – Shinichi phá ra cười.
Kaitou mặt mày đỏ lựng. Hai tên thám tử thì ôm bụng cười lăn bò càng. Chàng siêu trộm nhìn cảnh đó, tức quá hét lên:
- Im, im hết đi! Bạn bè xỏ lá nhau kiểu đó đấy hả?
- Chả biết ai xỏ lá ai đâu!
Kaitou hứ một cái và quay mặt đi chỗ khác.
Và tiếng hứ đã kết thúc buổi sáng đầu tiên tại đại học của chúng nó.
Vấn đề đầu tiên: Trọ hay ký túc xá?!
Chuyện thật là rắc rối.
Rắc rối đầu tiên đến ngay sau khi bọn chúng nó làm lành với nhau.
Bọn nó được thầy giám thị dẫn đi xem phòng ký túc xá và…
Heiji đã rống lên lúc biết được phòng bọn nó như thế nào!
- Không thể thế được!!! – Mắt nó hoa lên – Sao mình lại phải ở cùng phòng với một thằng trộm chứ?
- Này này, chơi nhau hả? – Kaitou trợn mắt – Đây bỏ nghề trô…
Nhìn thấy ánh mắt của Aoko đang chĩa vào mình, Kaitou vội vã đổi chủ đề.
- Thế cậu nằm giường trên hay tôi nằm giường dưới?
Heiji vội vã thò tay lên sờ trán Kaitou
- Này, cậu bị ấm hả? Cậu nằm dưới tôi nằm trên thì khác gì nhau mà phải hỏi?
- Ấm cái đầu cậu ấy! – Kaitou bẻ quặt tay Heiji lại và cốc lên đầu nó.
Chuyện của hai đứa đơn giản vậy thôi, chuyện của Ran và Shinichi mới chết.
Vì bọn nó nằm cùng phòng ký túc với nhau.
Trong khi Shinichi mặt đỏ bừng bừng thì Ran vẫn ngây thơ hỏi
- Vậy tớ nằm dưới hay trên đây hả Shinichi?
- Trên… dưới… dưới… trên… trên…
- Trên hả? – Ran lại hỏi, mặt bắt đầu nhăn lại
- Chả trên dưới gì hết – Shinichi bước ra khỏi phòng – Tớ đi đổi phòng đây, không thì thuê NHÀ TRỌ!
- Nhà trọ?
Hiển nhiên đó là từ tệ hại nhất đối với một con người rỗng túi. Nhưng từ nhà trọ đối với Ran lúc này tệ hại không phải vì rỗng túi, mà là vì một lý do khác làm cô lo hơn. Nhưng cô không hiểu lý do đó là gì.
Kaitou và Heiji thò đầu ra nhìn theo Shinichi, rồi lại quay ngược đầu lại, xui xẻo đúng lúc đụng hai bà chằn.
- Kudou – kun làm sao thế Heiji? – Kazuha hỏi Heiji
- Sao cậu ấy hầm hầm bỏ đi thế kia? – Aoko thắc mắc với Kaitou
Hai tên con trai nhìn nhau rồi cùng… lắc đầu. Kaitou còn sang hơn một bậc, phán gọn lỏn
- Không biết.
Hai cô nương ngán ngẩm nhìn nhau rồi quay về phòng Ran. Kazuha quay đầu lại nguýt một cái
- Bạn bè cái gì mà chả biết cóc khô gì cả. Chán hai cậu quá.
Heiji nghe vậy tức mình, định độp lại một câu nhưng hai nàng đã biến mất sau cánh cửa phòng Ran.
Kaitou cũng vội kéo tay Heiji
- Đi, mình đuổi theo Kudou.
Bọn chúng bắt kịp Kudou lúc nó chuẩn bị quẹo vào hành lang phòng ông hiệu trưởng. Hai đứa đi song song hai bên, im như hến không nói năng gì. Có lẽ đó là kiểu hỏi thăm của con trai. Cả hai đứa đều rất muốn hỏi: “Cậu sao vậy Kudou?”
Đi được một lúc nữa, Shinichi mở miệng phá tan bầu không khí yên lặng đến phát sợ.
- Sao, hai cậu định hỏi gì hả?
- À ừ – Đột nhiên được chính khổ chủ gỡ bí, Kaitou mừng như bắt được vàng (phải chi anh còn hành nghề thì em sẽ chuyển thành bắt được kim cương!)
- Sao chạy nhanh như chớpvậy? – Heiji huých Shinichi – Tưởng được ở cùng phòng với nàng thì cậu sung sướng lắm chứ.
Shinichi liếc Heiji bằng ánh mắt toé lửa
- Cậu đừng có suy bụng ta ra bụng người. – Kaitou đang chờ dịp trả đũa vụ bị Heiji trêu, nay thấy có cơ hội thì sướng không kể xiết, liền vội vàng chộp lấy.
Heiji cũng vội vàng độp lại
- Cậu thì biết gì. Ủa, mà cậu và nàng xa cách không thấy buồn hả?
- Lại tính chơi đểu nhau nữa sao?
- Ai chơi đểu cậu đâu. – Heiji ngáp một cái – Sợ cậu cách xa muôn trùng thì không chịu nổi thôi.
- Đừng lo – Kaitou phẩy tay – Cô ấy và tớ chả liên quan gì đến nhau, chả việc gì mà không chịu nổi.
- Vậy mà tớ thấy cậu sắp không chịu nổi nữa rồi đấy. – Shinichi đột nhiên chen ngang.
- Sao? – Kaitou cảnh giác
- Ban nãy tớ thấy cậu nhìn nàng bằng ánh mắt nam châm mãi không dứt ra được, như thể nàng là miếng sắt ấy…
- Đúng, đúng, tớ cũng thấy – Heiji bưng miệng cười – Như là H2SO4 phản ứng với C12H22O11 ấy.
Nghe Heiji xổ một tràng công thức hoá học, Kaitou gãi đầu
- Là… sao?
- Là phản ứng của H2SO4 với đường. – Shinichi giải thích – Axit sunfuric hút nước của đường, để lại các-bon, cái đó học sinh trung học nào cũng biết mà
Kaitou lại đỏ mặt. Hồi trước anh chàng thuộc loại thông minh, đến lớp đọc lướt qua quyển sách một cái là lên bảng trả lời bài ro ro. Nhưng rủi một nỗi là cứ học cái kiểu đấy xong là anh chàng quên mất biến.
- Hay là tại đêm bận đi trộm hồn các mỹ nhân nên cậu không có thời gian học? – Heiji xỏ đểu Kaitou.
- Hừ…
Câu chuyện đã khiến đường đi ngắn hơn. Cửa phòng thầy hiệu trưởng đã hiện ra trước mắt.
Lúc ba đứa con trai bày trò châm chọc nhau cũng là lúc ba mỹ nữ ngồi tâm sự
- Ra là thế – Kazuha thở ra – Vậy mà tớ cứ tưởng có chuyện gì.
- Chuyện lớn thế mà cậu nó như không – Aoko phản bác – Kudou-kun lo là đúng, người Hoa dạy “Nam nữ thọ thọ bất thân” mà.
- Là “thụ thụ” bất thân chứ nhỉ? – Kazuha thắc mắc.
- Thì “thọ” với “thụ” trong trường hợp này vẫn như nhau mà thôi.
Kazuha gật gật đầu nhưng Ran lại tự hỏi tại sao “thụ” và “thọ” lại như nhau được?
Aoko nói tiếp
- Tớ nghĩ không đời nào Kudou đi thuê nhà trọ đâu.
- Cậu đừng đùa. – Ran quay lại – Nhà cậu ta ngang nhà tỷ phú đấy. Ông bố viết truyện có tiền nhuận bút thì ông con quý tử ôm hết còn gì.
- Vậy hả?
- Chứ còn sao nữa.
Thế là từ hỏi han chuyện ông thám tử, ba cô nương quay qua nói về tài chính gia đình ba ông tướng.
Shinichi đẩy Heiji lên gõ cửa. Cu cậu quay lại lườm một cái rồi tiến lên. Nhưng vừa lúc Heiji đưa tay định gõ thì cửa phòng bật ra, trúng mũi anh chàng.
Thầy hiệu trưởng đi ra thấy ba cu câu đang đứng trước cửa thì mừng rơn, vẫy vẫy tay.
- Ba em, mang cái này đi dán lên bảng tin trường cho tôi.
- Nhưng mà thưa thầy – Shinichi gãi đầu
- Đi đi! – Thầy hiệu trưởng khoát tay
Bọn nó ngán ngẩm ôm đống giấy đi quanh trường. Một lúc sau, khi cả ba đứa đã bở hơi tai ra rồi, Shinichi mới trình bày được vấn đề.
- Thầy có xếp hai em ở cùng phòng với nhau đâu nhỉ. – Thầy hiệu trưởng gãi đầu.
- Ủa, vậy thì…
- Thầy xếp em ở cùng Hakuba mà.
Shinichi thở ra
- Thấy chư… Gì cơ ạ? Ai cơ?
- Hakuba Saguru. Cậu thám tử sang du học bên Anh ấy. Cậu ta về tháng trước và xin vào đây học. Còn em Ran, tôi xếp ở cùng em Suzuki cơ mà nhỉ?
- Dạ, thầy cho em hỏi phòng của Saguru và Suzuki ở đâu ạ? – Shinichi nhã nhặn hỏi còn sau lưng hắn, Kaitou và Heiji đổ mồ hôi như tắm.
Cầm tờ chỉ dẫn, Shinichi khoanh tay trước ngực, hỏi
- Thế nào đây?
- Ừ thì… – Kaitou ấp úng
- Thật ra là… – Heiji gãi đầu
- Bọn tớ năn nỉ thầy hiệu phó tráo phòng cho cậu – Cả hai tên cùng kêu lên. Bọn nó không chịu nổi vẻ mặt sát khí của Shinichi. – Để cho vui thôi mà.
Hai đứa lấm lét nhìn nhưng Shinichi chỉ thở dài
- Hai cậu làm tớ suýt mất tiền oan. Nhưng sao tớ lại phải ở cùng phòng với tên Saguru đó nhỉ.
Hắn lắc đầu, đẩy cửa bước vào và chuẩn bị tinh thần tiếp tên thư sinh đáng ghét. Nhưng ít ra ở cùng Hakuba sẽ không bị mất kem đánh răng.
Vấn đề thứ hai: Tên bạn cùng phòng dễ ghét
Vậy là hôm nay nó chính thức chuyển sang ở cùng tên thư sinh Saguru. Không hiểu sao nó toàn nhầm thành Subaru rồi đọc luôn thành Suguru. Nhắc đến Subaru, nghe đâu anh chàng bắt đầu tăm tia Shiho, nhưng mà rồi cũng chỉ công dã tràng mà thôi, nàng ác cảm với chàng quá mà, dù chàng đẹp trai lịch lãm phong độ không khác gì trong phim.
Kaitou và Heiji cùng chung phận chịu phạt vì dám lừa tên bạn mình. Bọn nó ngồi xin lỗi lia lịa, lại còn xin lỗi trước mặt các nàng nữa chứ. Nếu không vì nể nghĩa cũ thì Shinichi đã bắt hai tên kia bò quanh nhà.
Hakuba nghe tin Shinichi đến ở cùng chỉ ậm ừ
- Sao cũng được.
Shinichi cũng chả ưa Hakuba lắm. Cái kiểu thư sinh lịch lãm làm cậu chàng hơi hãi. Và những gì xảy ra sau này càng khiến Shinichi khó chịu hơn.
Như một hôm, trời nóng như hun, vừa đạp xe ngoài đường về, Shinichi đã chui tọt vào phòng. Chả là nó để chai nước đá trong tủ lạnh. Nhưng khi thò tay vào, cu cậu quờ quạng mãi mà không thấy đâu.
Hakuba nhìn thấy nhưng không nói gì. Vậy là Shinichi đi lại quanh quẩn, nửa muốn ngồi lại nửa muốn đi lấy chai nước mới. Lúc ngồi phệt xuống giường, cái vỏ chai nhựa lăn lông lốc từ trong gầm giường nó ra. Shinichi ngỡ ngàng cầm cái chai lên. Lúc đó Hakuba mới mở miệng nói đúng một câu
- Trời nóng nên tôi uống hết rồi.
Làm anh chàng thảm tử miền Đông tức ói máu nhưng chả biết làm gì. Muốn bắt tên thư sinh đi mua đền nhưng nhìn cái mặt là đã không muốn nói chuyện gì nữa rồi.
Và kiểu xưng hô của Hakuba cũng thật kỳ cục. Chả bao giờ xưng tớ, chỉ độc một chữ tôi như có con chíp gắn trong miệng.
Nhưng vẫn chưa bằng lần tên thư sinh xỏ Shinichi một vố đau điếng.
Hôm đó, lớp bọn nó kiểm tra. Lẽ dĩ nhiên là bọn nó làm bài trơn tru, bút chạy sột soạt qua lại trên giấy. Nhưng khi chỉ còn đúng một bài dễ ợt ra đó thì Hakuba lại ngồi ngậm tăm, cứng đơ như tượng. Thầy giáo thấy vậy lạ lắm nhưng không hỏi, còn Shinichi thì chốc chốc lại quay sang liếc.
- Bài hình. Dễ vậy mà sao không làm? – Nó tự hỏi.
Một lúcsau, Hakuba lại bắt đầu loay hoay với hai cây bút. Shinichi suýt phá ra cười khi phát hiện ra vấn đề: Hakuba quên mang thước kẻ.
Lòng nhân ái nổi lên, Shinichi thò cây thước sang
- Này, dùng đi thư sinh.
Phớt tỉnh cú đá móc, Hakuba đón lấy cây thước, gật đầu nói:
- Cậu đúng là tốt bụng, như Quan âm bồ tát vậy.
Shinichi phổng mũi to hết cỡ. Nhưng câu sau lại khiến cu cậu muốn đâm đầu vào tường
- Cậu biết không, chỉ khi đã tới cõi Niết Bàn mớiđược thành Quan âm thôi đấy.
Trời ạ, nó vậy khác gì bảo rằng Shinichi đã chết. Cu cậu lầm bầm.
- Biết thế mình đưa hắn cái thước hỏng.
- Hỏng thì tôi vẫn dùng được tốt. – Hakuba nhơn nhơn
Kaitou nghe thấy đoạn đối thoại của hai đứa nó liền cười hi hí. Nó đi bô bô với Heiji, hai đứa cùng nở nụ cười nham hiểm.
Lúc tan tiết, Kaitou và Heiji đứng tấu hài ở ngay cửa lớp. Kaitou đứng dựa lưng vào cửa, giả giọng Shinichi:
- Ê, tôi cho cậu mượn nè.
- Ừ, cám ơn, cậu đúng là tốt bụng – Heiji nhép miệng theo giọng của Kaitou, đáp trả – Như là Quan âm Bồ tát vậy.
- Có gì đâu, có gì đâu – Kaitou phẩy phẩy tay
- Cậu biết không, chỉ khi đã tới cõi Niết Bàn thì mới được thành Bồ tát thôi đấy.
Bọn bạn cùng lớp đi qua cười hi hí.
Hakuba đi qua chỉ ngáp dài.
Shinichi đi qua liền quay lại tung cước, suýt trúng Heiji. Cu cậu liền sổ tiếng Anh.
- Watch your step, baka!
- Then you stop the stupid comedy that you’re acting, fools! – Shinichi cũng tức giận độp lại
- Thật tình, hai cậu là người Nhật hay người Tây hả? – Kaitou xen ngang
Shinichi phẩy tay rồi đi mất.
Nhìn thì có vẻ Heiji và Kaitou rất hoà hợp, nhưng thực tế lại ngược lại. Ngày nào hai cu cậu cũng cãi nhau như hàng tôm hàng cá.
Một hôm, Kaitou gọi điện cho Kazuha. Cô nàng nghe điện một cách ngây thơ.
- Alô?
- Kazuha hả, tối 8 giờ ra cổng trường đợi tớ nhé, thế nhé, tạm biệt!
Kaitou dập máy rồi cười một mình như tên điên. Còn Heiji không biết gì cả, vậy là sáng hôm sau bị nàng sạc cho một trận, và câu đầu tiên cu cậu rống lên là:
- KAITOU!!!!
Vậy là cu cậu quyết định chơi xỏ.
Ngày hôm sau Heiji viết thư đút dưới khe cửa phòng Aoko. Chả là cả năm trời anh chàng tập bắt chước chữ người khác, giờ viết giống không chê vào đâu được.
Cũng như Kazuha hôm trước, tối đó Aoko trồng cây cả tiếng ở cổng trường mà không thấy ai. Vậy là hôm sau nàng đùng đùng xách tờ giấy vật chứng chìa ra trước mặt Kaitou, hét lên:
- Cái gì đây? Hôm qua hẹn tớ mà sao không đến hả, cậu có biết giờ đó tớ phải ngồi học rồi không?
Kaitou chả hiểu mô tê gì cả, tự nhiên thấy chữ mình đập bộp vào mắt mà rõ ràng không phải do mình viết. Cu cậu đau đớn kêu lên
- Làm gì có…
Nhưng không cần dài dòng, Aoko đã đi lấy chổi. Heiji ngồi cạnh liền giả tảng lẩm bẩm
- Cầu mong đợt này Kaitou sống sót ở cùng chúng con. Cậu ấy “ở hiền gặp lành”, trời đừng bắt tội, tội nghiệp lắm.
Kaitou chỉ biết nghiến răng ken két.
Nhưng hai đứa không như Shinichi và Hakuba. Hai đứa chỉ biết diễn trò trêu bọn nó thôi. Mặc cho bọn con gái can ngăn, ngày nào hai cu cậu cũng đứng diễn trò trêu bọn nó trước cửa lớp. Cho đến một hôm hết chịu nổi, Shinichi đùng đùng về phòng hỏi tội Hakuba.
- Tại sao cậu cứ phải trêu tôi vậy hả?
- Đơn giản như đan rổ – Hakuba thản nhiên – Tôi rất hay trêu những người tôi thích… nghĩa đen nhé!
Mặt Shinichi lập tức đỏ ửng màu cà chua chín. Lẽ nào hắn… thích mình? Lẽ nào hắn…
- Đùa thôi! – Hakuba bỗng phá lên cười – Cậu tưởng tôi thích cậu theo cái kiểu đó hả? Đừng có suy bụng ta ra bụng người.
Shinichi nghe vậy lập tức trở nên ngố không thể tả. Rồi từ màu đỏ cà chua mặt anh chàng chuyển sang màu tím hoa cà và rồi tím hẳn. Anh chàng thét lên be be:
- Ai suy bụng ta ra bụng người hả?
Kaitou lúc đấy đang đi ngang, nghe tiếng thét liền giật bắn. Xoa xoa cái vết đỏ hình năm ngón tay bên má trái (vì Aoko không tìm thấy chổi nên quay ra sử dụng Ngũ trảo thần công), cu cậu lẩm bẩm
- Ai suy bụng ai nhỉ?

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726





Sat Jul 07, 2012 10:44 am
shin_ran_726

Moderators
shin_ran_726
Moderators

Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Normal day life II



Vấn đề thứ ba – Cuộc tranh đua của 5 anh chàng
Vậy là chuyện của Hakuba xong xuôi ổn thoả. Nhưng cũng chả ổn thoả được bao lâu vì các cô gái bắt đầu ganh đua các chàng trai của mình.
Đầu đuôi là do Sonoko.
Nói đúng hơn, đầu đuôi là do Sonoko tung tẩy mang tấm ảnh chụp cùng anh Makoto đi khắp nơi. Anh chàng vừa về đã bị kéo đi chụp ảnh.
Ran biết chuyện chỉ tủm tỉm, còn Kazuha và Aoko xúm vào trêu
- Chà, phong độ ghê nhỉ. – Aoko trầm trồ
- Tớ nhượng lại Heiji cho cậu nhé Sonoko. – Kazuha cười cười – Da hắn còn đen hơn da anh Makoto này mà.
- Tớ không nhượng Hattori-kun đâu – Sonoko tủm tỉm – Tớ muốn nhượng Kudou của Ran kìa.
- Ơ cái cậu này – Nghe nhắc đến mình, Ran giật thót.
Đúng lúc đó cánh đàn ông đi đến, có cả Makoto tò tò đi theo. Chả là hôm nào bọn nó cũng hẹn học nhóm cùng nhau vào khoảng 2 giờ chiều. Hôm nay bọn nó dẫn cả “bạn trai” của Sonoko đi theo.
Heiji đang đưa tay gõ cửa, nghe thấy hai chữ “nhượng lại” thì đứng yên nghe ngóng. Rồi đột nhiên Shinichi hắt hơi. 4 cô nàng liền dừng lại, dỏng tai nghe ngóng.
Hakuba vội giả ho khù khụ, rồi lấy giọng khàn khàn nói
- Oda, cho tớ mượn cái khăn
Kaitou được dịp trổ tài
- Đã bảo đừng đi dầm mưa mà không nghe, giờ thì sướng chưa? Khăn này.
Bọn nó vừa nói vừa giả bộ đi xa dần. Bốn cô nương lại yên tâm ngồi tám, không hề biết cánh đàn ông đang rón rén quay lại.
Áp sát tai vào cửa, Shinichi căng vành tai hết cỡ, nghe ngóng. Bọn Heiji đứng bên cạnh căng thẳng nhìn cu cậu.
Và bọn nó phát hoảng lên lúc mặt Shinichi chuyển sang đủ các gam màu, và cuối cùng nó dứng lại ở màu trắng. Cu cậuvội vàng đứng dậy, rít lên khe khẽ
- Rút! Rút!
Bọn nó đi như chạy, đi đúng phương châm “Đi không dấu, đi không ồn, đi hơn cả ninja”. Và thật may, khi mấy chàng vừa đi khuất sau hành lang cũng là lúc các nàng thò đầu ra.
Mấy tên nam nhi túm tụm ngồi trong phòng Hakuba. Shinichi thở dốc một hồi rồi nói bằng giọng gấp gáp.
- Mấy bà chằn đó nói sẽ cho ta đua tài, còn bảo sẽ đến phòng thông báo…
Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa. Kaitou hoảng hồn xỏ dép ra mở cửa. Makoto nói một câu.
- Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền.
3 đứa còn lại gật gật. Một câu nói chí lý.
Kaitou nhìn ngay thấy Aoko lúc mở cửa ra. Cô nàng chìa ra một tờ giấy.
- Đây, cậu với mọi người đọc đi.
- Ờ, ờ! – Kaitou xanh mặt trả lời.
5 chàng trai chúi mũi vào tờ giấy. Quả đúng như Shinichi nói, đó là thông báo nội dung thi đấu.
Gửi các bậc anh tài của bọn tớ XD!
Đúng 8 giờ tối nay tập trung ở phòng Ran (Vì đó là phònglớn nhất) để đua tài.
Các cậu biết nếu chốnglại thì sẽ ra sao rồi đấy.
Ký tên: S.O.R.A
5 anh chàng lập tức méo xệch mồm miệng (quên, trừ Hakuba ra). Heiji nhăn nhó.
- Lại còn ký kiểu này nữa. Sonoko, AokO, Ran, KazuhaA. Đến chịu các nường.
- Các cậu cứ như đàn bà ấy – Hakuba mở miệng chê bai
- Cậu vẫn còn lẻ bóng một mình nên không biết con đường tình yêu nó khổ thế nào thôi. – Shinichi thở vắn than dài.
- Như một người đã từng nói – Kaitou giảng giải – Bọn con gái là chúa ranh ma. Mình đi trên con đường đến trái tim nàng là thể nào cũng đạp phải hơn chục cái bẫy chứ chẳng chơi.
Mọi người trố mắt nhìn Kaitou. Cu cậu nhún vai
- Sao? Tớ đã bảo đấy là của người khác nói mà.
- Thế thì tôi đâu có liên quan – Hakuba ngáp dài – Còn chưa có cô nào lọt vào mắt hung của tôi cơ mà
- Chưa cô nào lọt vào mắt cậu hay cậu chả lọt được vào mắt cô nào? – Kaitou xiên xỏ
- Xin lỗi nhé, phong cách của tôi chả ai theo được đâu. Ối người cứ phải dõi theo từng bước tôi đi kia kìa.
Rồi Hakuba liếc lên đầu Kaitou
- Chứ ai theo quả đầu “hoành tá tràng” như cậu!
Shinichi thở ra
- Cậu làm tớ nhớ đến Shiho đấy. Giờ cậu ấy 20 tuổi rồi.
8 giờ tối hôm đó, lũ con trai kéo sang địa điểm thi đấu, lếch thếch theo sau là Hakuba. Anh chàng thỉnh thoảng lại ngáp dài. Trước khi đi anh chàng vẫn còn mở miệng chê:
- Mấy người cứ riu ríu thế, bị cưỡi lên đầu là phải.
Vì thế nên trách nhiệm cao cả và vinh quang là đi gõ cửa bị đùn cho cu cậu. Liếc xéo bọn Shinichi, Hakuba tiến lên gõ ầm ầm vào cửa.
Ran mở cửa ra, Hakuba liền dùng ngay bộ mặt ngây thơ nhất.
- Tên Shinichi làm đấy.
Cô nàng bèn lia ánh mắt dao cạo của mình sang đối tượng mới. Shinichi đau khổ nhìn Ran, bụng nghĩ thầm “Của khỉ tên Hakuba”
3 đứa, trừ anh Makoto riu ríu bước vào. Hakuba thấy vậy lại ngứa miệng chành choẹ
- Sao đi như ăn trộm thế hả các quý nương?
Bị đụng nỗi tự ái, cả 3 liền đứng thẳng dậy và đi như động đất vào phòng.
Kazuha đứng lên, trịnh trọng nói
- Bây giờ cuộc đua tài chính thức bắt đầu. Xin mời Suguru
- Tên tôi là Saguru! – Hakuba chen ngang còn Shinichi huých vào vai Heiji, ý bảo tên Saguru này chả lịch sự với phụ nữ tí nào.
- Xin lỗi, Saguru-kun ngồi vào ghế giám khảo đi ạ – Kazuha nói lại với giọng hơi bực bội.
Sonoko đứng lên tuyên bố nốt
- Sau đây là phần 1, thi… hát! Mời thí sinh đầu tiên, Kudou Shinichi!
Thí sinh đầu tiên đứng lên, mồ hôi vã ra như tắm vì cu cậu chắc mẩm một tên mù nhạc như mình sẽ bị loại ngay từ vòng gửi xe.
Cu cậu hắng giọng chuẩn bị hát nhưng Ran đưa tay ngăn lại
- Khoan, giám khảo ra đề.
Shinichi liếc xéo Hakuba. Anh chàng vắt chân lên bàn và phán
- New Divide của LP đi!
Shinichi lập tức ngay đơ cán cuốc. Bảo nó hát bình thường còn chưa xong, giờ vừa hát vừa rống thì chắc đột tử. Nhưng không muốn mất mặt nên anh chàng đành phải hát. Hát xong Shinichi cúi gằm mặt xuống, hình như đang tìm cái lỗ nẻ nào đó để chui xuống.
Ban giám khảo chấm điểm theo thứ tự SORA là: 4,5,2,5. Cả bọn trố mắt nhìn Ran nhưng nàng chỉ nhún vai.
Phần thi tiếp theo diễn ra như tấu hài.
- Giọng Heiji cao quá, chói tai! – Kazuha phán
- Kaitou, ai cho cậu giả giọng Koshi Inaba thế? – Aoko đưa tay lên mặt (A/N: Koshi Inaba là ca sĩ hát chính nhóm B’z)
Riêng Sonoko thì vỗ tay bôm bốp.
Phần thi tiếp theo diễn ra. Mỗi đứa được phát một tờ giấy. Ve vẩy tờ giấy trên tay, Kaitou hỏi
- Thi gì đây?
- Thi vẽ!
- Ôi mèn ơi! – Heiji ôm đầu
Bọn nó hì hụi vẽ 15 phút rồi nộp ban giám khảo. Một lúc sau, số điểm là: Heiji-5; Kaitou-6;Makoto-8;Shinichi-7
Heiji rên lên lần thứ 2 trong vòng 15 phút vừa rồi
- Sao chỉ được có 5 điểm?
- Than vãn gì, vẽ xấu như vậy, 5 điểm là tốt rồi đấy! – Kazuha tạt cả gáo nước lạnh vào mặt Heiji. Anh chàng lập tức xìu như bún.
Phần thi cuối cùng đến. Cả bọn hồi hộp nghe thánh chỉ của Ran. Ai dè “thánh chỉ” chỉ có đúng một câu:
- Thi tài năng, thách đấu với đối thủ phần tài năng của mình.
Kaitou liền giành suất thi của Heiji.
- Tớ, tớ đấu với Kudou! Xem cái mặt thám tử của hắn có còn…
- Còn sao? – Shinichi đưa mắt sang đối tượng
- Còn… minh mẫn không! – Kaitou thấy ánh mắt bừng bừng lửa đạn của Shinichi liền vội vàng sửa ngay câu nói định tung ra.
- Khỏi cần, tớ cá là tớ vẫn còn đủ minh mẫn để biết cậu giấu thư tình định viết cho Aoko ở đâu – Shinichi nói mát. Mặt Kaitou lập tức đỏ bừng bừng
- Tên kia!
- À còn nữa, tớ còn biết chỗ tiền cậu để dành để mua nhẫn cầu hôn ở đâu cơ…
- Thôi, thôi, rút lui vô điều kiện! – Kaitou đau khổ kêu lên – Cậu ta thắng!
Heiji nhìn Makoto.
- Giờ còn lại “công tử của những cú đá” và mình rồi. Haiz, ai cho mượn cái gậy cái, ngắn khoảng bằng thanh shinai thôi.
- Thôi, hôm nay anh không có tinh thần đâu – Makoto đưa tay lên – Anh cũng rút lui vô điều kiện.
- Sao cơ? – Sonoko ngạc nhiên
- Hôm trước anh bị trật chân, giờ không được đấm đá gì hết.
Shinichi đứng lên, vứt cho Heiji cái mắc áo đã được tháo ra và duỗi thẳng
- Để xem kendo có trị lại được đấu kiếm phương tây không.
Rồi anh chàng hét
- Kyaaaa… phòng vệ đi!
- Ơ kìa, cái này thì làm sao mà đánh được! – Heiji đang nói dở thì bị xiên một nhát vào vai.
- Cậu chơi đểu hả – Heiji đứng lên – Đểu này…
Rồi nó xông đến, nhưng chưa kịp đánh Hakuba đã ngăn lại
- Thôi khỏi đánh nữa, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, thằng nông dân đứng bên cạnh lại chả được cái ích lợi gì.
Rồi cu cậu ngáp dài.
- Làm ơn về phòng đi, mai tôi có bài khảo sát. Hình như các cậu cũng phải làm cơ mà nhỉ?
Bọn Shinichi lập tức tái xanh mặt
- Thôi chết, mình quên mất. Tiểu đội MT, rút quân! – Shinichi dập 2 chân lại và nghiêm trang nói, rồi bọn nó ào ào chạy ra khỏi phòng.
- MT là gì nhỉ? – Sonoko thắc mắc
- Tôi nghĩ đó là “Meitantei” và “Thief” – Hakuba nói trước khi rời khỏi phòng.
Điều mà cả lũ con trai không hề biết từ giờ phút đó cho tới lúc Hakuba có bạn gái là Sonoko đã ngồi ghi lại tất cả cuộc thi tài của bọn nó và máy quay. Câu chuyện về cái đoạn phim đó ra sao thì sau này sẽ biết…
Vấn đề thứ năm: Ma trong trường hả? Lỗi mốt rồi
- Tôi trả bài luận đây! – Thầy Yakuhate giơ xấp bài dày khự gần bằng cuốn tiểu thuyết lên rồi bắt đầu đi trả.
Shinichi đắc thắng giơ bài luận của mình lên
- Luận văn viết về Yoshitsune. Điểm A hoàn hảo to tròn.
Cu cậu há ngoác miệng ra cười trong khi Heiji phe phẩy tập luận dài 10 tờ… à không, 10 trang giấy của mình
- Benkei vĩ đại tặng tớ con A-. Tàm tạm rồi. Còn cậu, Kaitou?
- Cha chả, bài viết về ảo thuật gia vĩ đại Kuroba Toichi được điểm B-. – Kaitou đập xấp bài lên tay.
Shinichi quay sang chỗ Hakuba đúng lúc bài anh chàng vừa được trả. Và cu cậu rất ngạc nhiên khi Hakuba đanh mặt lại, nắm chặt một tay, tay kia ấn mạnh tập bài luận xuống bàn như muốn ép nó thành nước quả.
Shinichi chọc chọc vào tay Kaitou, cu cậu nhăn nhó quay lại
- Sao?
- Nhìn tên thư sinh kìa.
Kaitou liếc sang bằng nửa con mắt rồi quay ra nói tỉnh bơ
- Muốn thì cậu đi mà hỏi. Tớ đâu phải Thánh sống.
Nói rồi Kaitou nhe răng ra cười còn Shinichi lại nghiến răng ken két, vì cu cậu biết Kaitou đang chọc ngoáy vụ “Bồ Tát” của mình.
Bốp!
- Ui cha – Kaitou ôm đầu la oai oái
- Cậu quá đáng rồi đấy Kaitou – Aoko từ bàn trên quay xuống lườm.
- Được rồi, được rồi. – Kaitou ra vẻ phụng phịu, quay lên.
May cho anh chàng, chuông hết tiết vang lên. Hakuba lầm lũi xách cặp ra khỏi lớp. Shinichi quay lại thu gọn sách của mình và bỗng nhìn thấy tập luận Hakuba để quên. Anh chàng mon men đưa tay lại gần thì bỗng giật thót khi một bàn tay đen thui thò ra vớ lấy tập bài.
- Ôi trời, bài luận về Edogawa Rampo chỉ được có D-! – Giọng Heiji oang oang.
- Đâu? Đưa đây coi! – Shinichi giật lấy tập giấy
Điểm D- to oành trên trang giấy. Cu cậu bèn đọc phần nội dung.
“Edogawa Rampo, ông là niềm tự hào của nền văn học Nhật Bản. Với thám tử Akechi Kogoro, cái tên Rampo đã phổ biến trên hầu hết đất Nhật. Thử hỏi, từ người già tới trẻ con, có ai chưa đọc ‘Mặt nạ hoàng kim’, tác phẩm nổi tiếng với Akechi…”
Càng đọc, Shinichi càng đắm mình vào bài luận của tên bạn mình. Trước giờ, anh chàng chưa bao giờ nghĩ rằng tên thư sinh lại có văn phong xuất chúng đến vậy. Và khi hoàn tất tập luận, Shinichi đập mạnh tay xuống bàn
- Vô lý, bài luận hay thế này sao lại chỉ được D-?!
Đột nhiên, một bàn tay thò ra giật lấy bài luận. Đó là Hakuba. Anh chàng lại lầm lũi quay lưng đi.
Hôm đó trùng thứ 5, buổi chiều, Shinichi sang phòng các cô nương cùng Heiji, dứt lòng để lại Kaitou bị sốt nằm rên hừ hừ trong phòng.
Đến nơi, giọng các cô nương oang oang lọt ra ngoài cửa phòng.
- Ran-chan!!! Hắn không phải chồng tớ!
- Đúng rồi mà!
- Hai bà ơi, mở cửa cho cháu! Sao hai bà đa sự thế?! – Shinichi gọi vọng vào phòng.
Hai tên thám tử đứng ngoài, nghe đúng 5 tiếng tạch mới được vào phòng. Shinichi ngồi xuống ghế. Ran hỏi
- Kuroba-kun đâu rồi?
- H1N1 rồi! – Heiji bụm miệng cười.
Chát!
- Này! Heiji bất bình nhìn Kazuha
- Ăn nói tầm bậy. – Kazuha nạt – Sau này Kuroba-kun mà có mệnh hệ gì là tại cậu hết đấy.
- Thế không phải à? – Heiji cãi trả – Ho, sổ mũi, đau đầu, giờ đang sốt nằm ôm chăn trên giường kia kìa.
- Chỉ là cúm thường thôi ông tướng ơi! – Shinichi chen ngang
- Này, sao các cậu chốt cửa cài then ghê thế? – Heiji đánh trống lảng.
4 cô nương nhìn Heiji như thể cu cậu là người ngoài hành tinh.
- Cậu chưa biết gì hết à? – Ran hỏi
- Biết cái gì?
- Trường mình…
- Trường mình sao? – Shinichi hỏi tiếp
- Trường mình có… – Sonoko lắp bắp nói tiếp.
- Khổ quá nói nhanh lên, câu giờ hoài à! – Hai tên cùng thốt lên một câu
Aoko bèn nói
- Trường mình có ma đấy!
Nghe xong, hai tên cùng hỏi
- Ma?
- Ừ – 4 người đáp trả.
Heiji liền ôm bụng cười rũ, Shinichi cũng noi gương cười sặc sụa.
- Cười gì thế? – 4 cô nương co rúm người – Bị trừng phạt bây giờ!
- Thời buổi này còn bảo là có ma, không cười mới lạ đấy, ha ha!!!
- Nước Nhật Bản thuộc hàng cường quốc, công nghiệp hóa hiện đại hóa rầm rộ mà vẫn có những phần tử tin vào ma!!! – Heiji hùa theo Shinichi
- Chỉ giỏi a dua! – Kazuha nạt lại – Có giỏi thì tối nay vác đèn pin ra đứng đằng sau bãi đất WC đi! (Xem ra chị Kaz vẫn còn lịch sự chán, đụng tên da ngăm là hắn phun ngay chữ… đó!)
- Dám chứ sao không dám – Heiji gân cổ hét trả – Tôi chỉ sợ cái đồ cáy lai cầy (Làm gì có cái thể loại đấy nhỉ?!) không chịu đi theo vì căn bệnh mang tên là bệnh “hãi”.
- Cậu cá gì nào?! Đảm bảo tối nay tớ sẽ đứng đến quá nửa đêm ở đó.
- Cá gì hả? Nếu thua thì tớ hầu mang đồ đi giặt cho cậu 1 tháng, nếu thắng, cậu giặt đồ cho tớ 1 tháng!
- Ứ có chịu đâu, đồ khôn lỏi, sao ông mang đồ đi giặt mà tôi lại phải giặt tay cho ông.
- Cậu được đằng chân lân đằng đầu rồi đấy! – Shinichi nhéo Heiji
- Thế mới đúng là đẳng cấp tên da đen – Heiji nháy mắt
Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu Shinichi. Anh chàng ngoắc ngoắc ngón tay, cả lũ chụm đầu lại.
- Hiện tại Hakuba đang khủng hoảng trầm trọng do bài luận D-. Theo tớ, mình nên giúp cậu ta. Tối nay rủ cậu ta đi lùng ma cùng đi!
- Thôi đi ông – Heiji phẩy tay – Mệt với cái tên đó lắm rồi, dẫn hắn theo nhỡ hắn bày trò chòng ghẹo thì có Thánh mới biết.
- Nhưng mình là bạn. Bạn bè thì phải giúp nhau chứ!
- Giúp kiểu gì thì là việc của cậu. Tớ là người ngoài cuộc
Một cú đau nhói dọc từ tai bên phải của Heiji xuống tận gáy buốt lên. Cu cậu biết ngay đó là tác phẩm của ai (Ngoài bà vợ tương lai ra thì còn ai vào đây!)
- Thế nào, người ngoài cuộc? – Ran bụm miệng cười.
- Được rồi, tôi là người trong cuộc! – Heiji nói, nửa bức xúc nửa miễn cưỡng.
Chủ đề được chuyển sang bài tập tư tưởng khó nhằn mà bọn nó vừa được giao. Heiji thỉnh thoảng lại ngồi ôm cái tai đau do bàn tay thần sấm vặn gãy.
Lúc được mời, Hakuba quay ngoắt mặt vào tường. Heiji huých vào vai Shinichi, ý bảo “Đã nói rồi mà không nghe!” Shinichi quay phắt lại lườm, rồi lại quay ra năn nỉ tên thư sinh.
- Nào, đi đi cho thư giãn đầu óc (Nghe giống đang dỗ trẻ con quá ta!)
- Tôi đâu phải trẻ con! (Hình như anh Hakuba biết đọc suy nghĩ người khác)
- Suguru-kun… – Aoko lên tiếng nhưng lại bị ngắt ngang
- Tôi là Saguru!
- Tôn trọng nữ quyền chút đi coi! – Shinichi ngắt ngang luôn cả Hakuba
- Tôi chẳng cần thứ nữ quyền đó – Hakuba gác chân lên đống chăn cao nghệu – Nữ quyền đâu có điều khiển được đàn ông.
Trước lối ăn nói ngang phè của Hakuba, cả lũ phải cúi đầu bái làm sư phụ. Kẻ cãi được tên này may ra chỉ có Kaitou, người đang bị cách li do nghi là nhiễm H1N1!
Hết nước nói ngọt mà Hakuba không nghe, Shinichi đành kêu cả nhóm chuyển sang… nói nặng!
- Sao, có đi không đây?
- Không, cậu làm gì tôi?
- Heiji, ra trói chân nó vào. Ran, Kazuha, kiếm sợi dây buộc cổ tay nó lại. Sonoko và Aoko đi kiếm cái gì đó là đòn gánh. Lát nữa tôi và Hattori sẽ khiêng nó đi.
Heiji và 4 cô nương giả bộ răm rắp làm theo. Điệu bộ nhịp nhàng của bọn nó là Hakuba hết vía, tưởng định trói nó lại như trói lợn thật, liền xua tay lia lịa
- Khoan khoan, tôi đi lấy đèn pin đã.
- Tôi cho cậu 1 giây.
- Đùa hả, 1 giây thì làm được trò gì?
- Cậu vừa dùng xong 1 giây của cậu đấy thôi.
Trúng bẫy của Shinichi, Hakuba nghiến răng ken két. Nhưng cu cậu đành chịu trận mở tủ lấy đèn pin.
12 giờ kém 15 đêm hôm đó, Shinichi móc thang dây và tụt xuống khỏi cửa sổ ký túc cùng với Hakuba. Sau khi ngụy trang cái thang dây kỹ càng, Shinichi men theo bờ tường và đi vòng ra sau khu ký túc. Hakuba cũng vội vã bước theo, không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Đến nơi, một ánh sáng lập lòe lóe lên làm hai tên giật mình. Lúc nhìn kỹ, hóa ra đó là Heiji, đang đứng vung vẩy cái đèn pin cùng hội con gái.
- Ôi, đến rồi kìa! – Heiji huých vào tay Kazuha. Vậy là lại một màn hài kịch nữa bắt đầu (chả hiểu hắn thuyết phục kiểu gì để Kazuha giúp hắn)
- Ôi anh! – Heiji bám dính lấy tay Kazuha – Chỗ này tối quá!
- Đừng lo – Kazuha nghiêm nghị chĩa cái đèn pin về phía trước, trúng vào chỗ Hakuba và Shinichi – Có anh đây rồi, em không bị ma bắt mất đâu.
- Ừ, ừ, em tin anh mà! – Heiji eo éo
Đến lúc này Shinichi mới phát hiện ra Hakuba đang ôm cứng lấy tay anh chàng. Cu cậu vội vã giãy tay và kêu ầm lên như thể mình sắp chết
- Ôi trời ơi, bỏ tay tôi ra! Kinh quá!
- Á, mình cầm tay nó! Ôi trời ơi!
- Vừa phải thôi ông tướng! Là ông đụng vào tôi đấy nhé, tránh xa tôi ra chút coi! Đúng cái loại vừa ăn cướp vừa la làng!
- Thôi đi hai người! – Ran chen ngang khi thấy sác xuất Hakuba sẽ bị vứt xuống đầm cá sấu lên cao tới 99%
Hakuba đứng thẳng lên, ra bộ nói cứng để chữa ngượng
- Nào, con ma đó ở đâu?
- Người ta bảo nó hay lảng vảng ở sau cái khu WC của trường ấy – Sonoko trả lời.
- Ừm, tôi nghĩ đó không phải là ma.
- Sao cơ? – Cả 4 cô nương cùng ngạc nhiên thốt lên
- Nhìn đây – Shinichi chỉ xuống đất – Chỗ này có vết dép và vẫn còn rất mới. Bên cạnh còn có cả những vết cũ hơn bị vết mới này ngắt ngang. Đây là người chứ chẳng có ma nào vào đây cả.
Nghe xong, cả 4 cô nương đều thở dài (thực ra là tác giả thở dài vì không phải viết mấy thứ ma cỏ!) Nhưng rồi lại có thắc mắc mới: “Nếu là người thì đó là ai mới được cơ chứ?!”
- Ê, nhìn này, dấu chân này dẫn đến khu ký túc! – Heiji giật giật gấu áo Shinichi (giật vừa phải thôi anh, cẩn thận rách cái áo hiệu Valentino mua từ Ý về là lại mất tiền đền đấy!)
- Tớ tìm được cái kính một mắt này – Shinichi giơ chiến lợi phẩm lên
- Còn tôi tìm thấy bộ đồ này! – Hakuba đắc thắng giơ bộ đồ trắng muốt (có dính tí bùn XD) lên
- Sao lúc nào cũng phải hơn người mới được nhỉ – Shinichi lèm bèm
Quả đúng là vụ ma cỏ khiến Hakuba hào hứng hơn hẳn. Cu cậu đăm chiêu suy nghĩ, lúc đỡ cằm, khi chắp tay sau lưng, đi đi lại lại. Bọn Shinichi bèn bấm nhau lần theo dấu chân trước, để Hakuba ở lại với những phán đoán suy luận của mình.
Đúng như suy luận của Shinichi, chủ nhân bộ đồ đó không ai khác chính là Kuroba Kaitou. Ngồi quấn chăn rên hừ hừ trên giường, đeo khẩu trang kính râm kín mít, cu cậu bắt đầu nói.
- Đầu tiên tớ xin nhận tớ chính là Kid. Nhận xong sau này muốn làm gì tớ cũng được, giờ nghe tiếp đây: 2 hôm trước, lúc trời chuẩn bị mưa, tớ mang bộ đồ này xuống dưới khu đất đó giấu, vì hôm nọ Aoko đòi lục phòng tớ lên mặc dù tớ chẳng hiểu tại sao lại phải lục, bộ tớ giấu vàng trong này chắc (A/N: không giấu vàng nhưng giấu kim cương) Lo là bị phát hiện nên tớ mang đi chôn, rủi thay có 1 học sinh đi chơi muộn về nhìn thấy tớ trong bộ đồ trắng đó và co giò chạy mất. Lý do tớ mặc nó à? Hồi ức lại để còn chia tay chứ sao.
Uống một hớp nước, anh chàng kể nốt
- Thế rồi trời mưa tầm tã. Tớ trúng mưa, kểt cục là hôm nay bị cảm đây.
- Thế là… cuối cùng… mình cũng… đoán đúng… – Giọng hổn hển đứt quãng của Hakuba từ bên ngoài vọng vào.
Rồi anh chàng nằm lăn luôn ra đó. Lý do à? Anh Hakuba nhà ta vừa “chạy sô” khắp trường để tìm đồng đội báo tin chiến thắng, ai dè đồng đội hè nhau bỏ đi trước làm anh chàng giờ đang thở bằng tai.
Ngày hôm sau Hakuba về phòng với bộ mặt tươi chưa từng thấy, phe phẩy bài luận trước mặt lũ bạn.
- Nhìn xem, thầy chấm lại bài cho tôi và tôi được điểm A+! Chà, luôn luôn hoàn hảo!!!
- Lẽ ra mình không nên dây dưa vào tên này mới phải. – Shinichi hối tiếc
- Tớ đã nói rồi nhưng cậu có nghe đâu – Heiji tỉnh bơ.
- Thôi kệ xác hắn đi. – Kaitou nói câu cuối cùng.
Vấn đề thứ 6: Hẹn mà cũng không xong!

- Có chuyện gì mà vui thế? – Shinichi hỏi lúc Hakuba trình diện trong phòng với bộ mặt tươi hơn hớn.
- Nghe cho kỹ đây, Hakuba này chỉ nói một lần thôi đấy…
Hakuba đang nói thì giọng phá bĩnh của Kaitou vang lên
- Cuối cùng Hakuba này cũng có buổi hẹn đầu tiên sau hàng năm trời đúc luyện khuôn mặt sắt – Kaitou nhái giọng Hakuba rồi lại chuyển sang tông giọng cũ – Chúc mừng chúc mừng, cung hỉ phát tài, trăm năm hạnh phúc…
- Thôi đi bố ơi, có phải đám cưới đâu mà chúc mấy cái đấy? – Heiji đứng ngoài nói vọng vào.
- Ơ, thế không vào cả đi còn đứng ngoài đấy làm gì? – Shinichi ngơ ngác nhìn 3 tên đang đứng lườm nhau ở cửa.
Vẫn gườm gườm nhau, cả ba tên tuôn vào phòng. Hakuba ngồi phịch xuống giường, xoa hai tay vào nhau.
- Trông cậu phởn quá nhỉ – Shinichi nhận xét – Kể đầu đuôi câu chuyện coi.
- Mới hôm qua thôi! – Hakuba kể lại với giọng điệu của người đang ở trên mây – Buổi chiều đi tập bóng về, tôi gặp cô ấy. Chà, trông giống hệt Akako (Akako là ai thì chắc cậu không biết đâu) Thấy tò mò nên tớ dừng lại hỏi…
Buổi chiều. Trời u ám và gió thổi lộng như sắp có mưa. Một cậu thiếu niên tóc vàng đang xách quả bóng đi từ sân tập về khu kí túc. Đột nhiên, cậu khựng lại, mắt nhìn chăm chăm ra phía cổng với sự ngạc nhiên lộ rõ trên khuôn mặt.
- Akako? Cậu ấy cũng học ở đây à?
Vâng, cậu thanh niên đó là Hakuba Saguru và Akako mà cậu nhắc tới ở đây là Akako Koizumi, người ngày xưa từng cố chinh phục Kid chỉ vì Kid là người duy nhất không chịu khuất phục bởi cô.
Hakuba tiến lại gần, đằng hắng lấy giọng. Cô gái quay lại.
- Xin lỗi, cậu có phải là… Koizumi không? – Hakuba lấy giọng lịch sự nhất ra hỏi.
- Không đâu, chắc cậu nhầm người rồi, tên tớ là Ayako Maizumi. – Cô gái trả lời – Còn cậu? Cậu là Hakuba Saguru đúng không?
- Đúng rồi, nhưng mà sao…
- Chứng tỏ cậu chưa biết rồi. Cuộc thi tài của 4 cậu, trong trường này hầu hết đều biết, chỉ có giáo viên là không thôi.
Vừa nghe kể, Hakuba đã lẩm bẩm “Mấy bà cô quỉ quái đó!!!” Anh chàng ngẩng đầu lên, tiếp tục bắt chuyện với cô bạn mới quen. Hai người nói say sưa đến nỗi nửa tiếng trôi qua, lúc Heiji đi từ phòng tập Kendo về vẫn thấy Hakuba tay đút túi quần, tán cô bạn. Vậy là tin tức lập tức lan sang cho Kaitou.
Và đó là lý do hôm nay cả lũ túm tụm trong phòng Hakuba. Bọn nó đang lựa ra xem anh chàng mặc bộ nào là hợp nhất.
- Để cậu ta mặc nguyên bộ này cho xong chuyện – Shinichi phẩy tay
- Vớ vẩn, chuyện trọng đại cả đời của người ta, phải ăn mặc lịch sự chứ – Heiji nói trong lúc lục tủ quần áo. Xem nào… quần bò áo khoác có được không?
- Lịch sự kiểu gì thế? – Kaitou xen ngang – Đưa cậu ta bộ vest đi, nhanh lên không thì không kịp đâu.
- Cậu muốn biến cậu ta thành ma nơ canh hả? Thôi đi! Có phải đi dạ hội đâu mà mặc vest.
- Trời ơi khổ quá! – Hakuba giật lấy bộ đồ gần nhất rồi chạy biến vào phòng tắm, không hề để ý rằng đấy là bộ… đồ ngủ!
Được 15 phút sau, Hakuba lại xồng xộc từ nhà tắm đi ra, giật lấy bộ vest trên tay Kaitou, miệng lẩm bẩm
- Tên quỷ sứ nào để bộ đồ ngủ ở đấy thế không biết!
Shinichi nhăn răng ra cười (Đích thị là hắn chứ chẳng ai vào đây) Hakuba kịp gầm lên một tiếng trước khi chui tọt vào phòng tắm lần thứ 2.
Trong khi đó ba tên cũng xức nước hoa nức mũi, thay quần áo, chuẩn bị lúc nào Hakuba xong xuôi là bám theo luôn. Shinichi thay xong, vội vàng kéo Heiji và Kaitou tuôn ra ngoài cửa. Có thể gọi bọn nó là ủy ban chào đón, dù Heiji kêu ầm
- Sao áo của cậu chật thế?!
- Chật thì về thay đi. Nhưng nói cho mà biết, nếu lỡ là tớ không gọi đâu đấy
- Thôi thì đợi vậy – Heiji trả lời với giọng như đang chờ lên bàn chém.
Lúc nghe tiếng chân người đi tới, ba đứa vội vã núp vào chỗ hộc tường và thò lỏ mắt trông ra, háo hức đợi cô nàng Ayako (Riêng Kaitou không hào hứng lắm) Nhưng trái lại, người đi tới là…
- Ran, núp ở kia kìa! – Aoko chỉ tay vào chỗ bọn Shinichi đứng
- Chỗ đó dễ bị hở lắm! – Ran trả lời làm bọn nó thở ra một cái
- Thì chỗ hốc tường bên trái ấy! – Kazuha xui
- Trời đất, mấy bà đó làm gì thế? – Heiji buột miệng nói hơi to, Shinichi vội vàng quay lại
- SUỴT!
Nhưng cu cậu suỵt còn to hơn cả tỷ lần. Ran tia ngay ánh mắt về chỗ hốc tường nơi bọn nó núp.
- À há… ơ? Mấy cậu… làm gì thế? – Ran ngạc nhiên
- Thì làm chuyện mà các cậu định làm thôi, đi xem kịch chứ còn làm gì nữa. – Shinichi trả lời
- Nói năng nghiêm túc nghe chưa! Chuyện trọng đại của người ta, kịch kiếc nỗi gì.
- Này, hay mình đi cùng nhau đi, đỡ bị nói là lén rình mò. – Heiji đề xuất ý kiến
- Đi cùng nhau còn bị nghi nhiều hơn, dốt ạ! – Kaitou phẩy tay
- Có sao đâu, mình bảo là tối nay mình hẹn ở chỗ cậu ta tới là xong.
- Nhỡ cậu ta hẹn ở công viên thì sao? – Kazuha vặn lại
- Thì lúc đó… tùy cơ ứng biến – Heiji cười hà hà
Đột nhiên Aoko nép sát vào tường. Một lúc sau, cả sáu đứa đều nghe rõ tiếng bước chân đang đi tới
- Núp cho kỹ vào – Shinichi khe khẽ nói – Phận nữ nhi đứng ra phía sau cánh đàn ông đi!
- “Phận nữ nhi” – Ran nhại lại – Mình thì đàn ông với ai?!
Cả lũ lại im lặng. Cô gái đang bước tới gần. Dáng đi nhẹ nhàng, uyển chuyển, cực kỳ xinh trong chiếc quần bò, một cái áo khoác ngoài chiếc áo phông. Cô khẽ gõ cửa. Nhóm con trai há hốc mồm ra nhìn
- Ôi, xinh quá! – Heiji thốt lên
- Tên thư sinh này tốt số thật – Kaitou trầm trồ
- E hèm! – Kazuha và Aoko đằng hắng một cách khó chịu
Hakuba ra mở cửa. Cu cậu còn chưa kịp thắt cà vạt, chưa kịp cài cả khuy cổ. Ayako cười
- Cậu đi dự đám cưới hay sao mà ăn mặc lịch sự quá thế?
Hakuba đỏ bừng mặt, gãi đầu
- À, đâu có…
Shinichi tủm tỉm
- Bị “nàng” bắt thóp kìa!
- Đúng thật! – Heiji phụ họa
Hakuba đóng cửa đi ra ngoài. Đợi bọn nó đi hết quãng rẽ xuống cầu thang rồi, bọn Shinichi mới bắt đầu huýt sáo giả bộ tà tà đi theo.
Phước ba đời cho Heiji, Hakuba và Ayako rẽ vào quán sushi ngay gần trường. Bọn Shinichi liền lục tục bước vào từng đôi một. Cặp đầu tiên là Kaitou và Aoko. Hakuba nhác trông thấy bóng cu cậu liền khẽ kêu lên
- Ối!
Nhưng may là Ayako không hề nghe thấy. Cô kéo anh chàng.
- Bàn này trống này, Saguru-kun
Hakuba khụt khịt mũi cảm động. Người con gái đầu tiên gọi đúng tên nó! Anh chàng bèn lịch sự kéo ghế mời Ayako ngồi. Nhưng bỗng cu cậu há hốc mồm ra lúc thấy Shinichi kéo Ran tung tẩy đi vào. Ayako không biết sự tình, thản nhiên ngồi xuống lúc Hakuba còn chưa kịp đẩy ghế vào, vậy là…
BỘP!
Ayako ngồi phịch xuống đất, như quả mít vừa rụng. Cô nhìn Hakuba với ánh mắt có thể nói là khó chịu.
- A, tớ xin lỗi! – Hakuba gãi đầu.
Shinichi nháy mắt theo kiểu “Đừng ra bộ khi mình không làm được”, dù rõ ràng trường hợp của Hakuba là “Hoàn toàn có thể làm được nếu không bị phá đám!!!”
Vừa mới yên vị vào bàn, Hakuba lại suýt té ngửa ra sau khi thấy Kazuha cùng Heiji bước vào quán. Anh chàng ngửa cổ than trời.
- Tại sao mấy người cứ ám vía tôi vậy hả?
Nói rồi cu cậu hầm hầm đi sang bàn bọn nó, không quên xin phép Ayako. Kaitou thấy Hakuba hằm hè tiến tới liền xua tay lia.
- Ê, về bên chuẩn bị màn đặc biệt để bọn này còn quay băng chứ.
- Đặc biệt đặc bạc gì thì vẫn chết với đây! – Hakuba gầm gừ
- Chúa ơi, nói thế mà không cáu à?! – Shinichi thảng thốt
Đến lúc này Hakuba mới nhận ra ông tướng con Kaitou vừa nói gì
- Màn gì hả? – Hakuba lườm nó
- Màn đặc biệt là màn gì cậu tự hiểu mà – Ran vọt miệng nói thay Kaitou mặt lúc đó đã xám ngắt
Kaitou cảm kích Ran không để đâu cho hết. Ran là phận nữ, Hakuba phận nam, nam nữ thọ thọ bất thân, làm sao phận nam dám đụng vào phận nữ, chưa kể đến chuyện Ran là nhất đẳng huyền đai Karate chưa một ai dám xớ rớ trêu chọc.
Hakuba lầm bầm tiếng gì nghe không rõ, nhưng ngay lập tức Kaitou nhảy chồm chồm
- Cậu ta bảo tôi mặt trơ trán bóng á? Đồ mặt vừa trơ trán vừa bóng, đồ giận… lươn chém thớt!
- Thôi, người ta có buổi hẹn đầu tiên mà cậu cũng không tha cho, kêu ca nỗi gì – Aoko nạt nộ – Mà cậu làm gì có máy quay, doạ người ta ghê thế.
- Nhầm rồi bạn tôi ơi – Kaitou đắc thắng – Máy quay đây này.
Cu cậu chỉ tay lên cổ áo. Cả lũ lập tức bật ngửa. Hoá ra cu cậu lắp cái máy quay mini vào cổ áo từ thuở nào rồi. Vậy là cả nhóm vội vàng dạt sang hai bên để cu chàng quay lén Hakuba.
Lúc về chỗ, Ayako hỏi Hakuba một câu thẳng cánh
- Đó là bạn cậu à?
- Sao cậu biết? – Hakuba trố mắt
- Thứ nhất, sau khi 3 cặp đó vào, thái độ của cậu khác hẳn, lập tức hằm hè đi ra bàn họ, chưa kể đến hành động kỳ lạ của cậu khi cặp thứ 2 đi vào. Thứ hai, sau khi cậu đi khỏi, cái cậu tóc xù kia lập tức thét lên be be, chứng tỏ cậu vừa nói xấu người ta. Không quen biết thì chẳng ai đi nói xấu làm gì.
- Ôi trời, chẳng lẽ cậu…
- Đừng lo, tớ bỏ nghề thám tử rồi, từ hồi lớp 6 lận! – Ayako thản nhiên
Shinichi căng tròng mắt
- Từ hồi lớp 6…
- Nghĩa là… làm thám tử từ hồi tiểu học?! – Heiji nhìn Ayako như thể đang nhìn người ngoài hành tinh
Cả hai tên cùng thốt lên
- Bái phục, bái phục, bái phục!!!
Trong khi đó, Hakuba gầm gừ
- Kuroba Kaitou, nhà ngươi sẽ biết tay ta!
Một lúc sau, người phục vụ đi đến chỗ bàn của bọn Kaitou
- Xin hỏi, trong số các cậu, ai là Kuroba-san?
- Là em!
- Đây là quà Saguru-san mời cậu.
- Em xin!
Người phục vụ đặt món ăn xuống bàn. Kaitou hít hà rồi mở ra. Một đĩa gỏi đập vào mắt cu cậu. Kaitou bốc một miếng, nhồm nhoàm trong miệng, mặc kệ ánh mắt lo lắng của Aoko.
- Chà, ngon thiệt. Gỏi gì đây nhỉ?
- À, Kuroba, không muốn làm cậu cụt hứng đâu, nhưng đây là gỏi cá đấy – Heiji nhăn mặt trong khi những đứa còn lại bịt tai vào.
- AAAAAAAAAA!!! – Kaitou thống thiết rống lên – Nước, nước đâu? Thả lũ quái vật có vảy này về nơi chúng sống đi! AAAAAA!!!!
Kaitou xông thẳng vào phòng vệ sinh. Shinichi nhìn sang phía Hakuba, thấy cu cậu đang rúc rích cười với Ayako.
- Phen này Hakuba sẽ không vào nhà thương đâu – Shinichi nhận xét
- Cũng sẽ chẳng vào nhà xác! – Ran gật gù
- Cũng không nhận vết thương nào – Kazuha tiếp lời
- Mà sẽ phi thân xuống nước. – Heiji tủm tỉm
Cả bọn phá ra cười, trong khi đó tiếng thét chói lói của Kaitou vẫn vang vọng xuyên cửa phòng vệ sinh
- Đồ quỷ có vảy ở trong họng tôi!
- Gắng lên Kaitou, khạc ra! Khạc ra!!!
- Trời đất, làm gì như nặn đẻ vậy?
- Còn nói được tức vẫn còn sống được, tạm biệt nhé!
- Ôi trời, cho xin lỗi mà, ở lại đi! Làm ơn đi, Aoko!!!
Vậy là Hakuba đã tạm thoát được Kaitou – kẻ giữ chiếc máy quay tử thần
Vấn đề thứ bảy: Chuyến viếng thăm của người quen cũ

Sáng chủ nhật đẹp trời. Cả hội đang túm tụm trong phòng khách nhà Shinichi
- Nhà chật quá! – Hakuba rên rỉ
- Nhà này mà chật á? – Ayako mở tròn mắt
- Vâng, phải rồi – Shinichi gườm gườm
AMA… MAZING GRACE
- Ý, chuông reo kìa – Heiji nói rồi lẩm bẩm – Chuông cửa mà lại đặt bài Amazing Grace, đúng là khùng.
Shinichi lật đật ra mở cửa, bụng tự hỏi giờ này không biết ai đến thăm. Cu cậu mở khoá và đón đầu ngay giữa cổng sắt là
- HI nhóc! – Bộ mặt tươi như hoa của Jodie
- Ủa, chị Jodie? – Shinichi há hốc mồm rồi sầm ngay mặt xuống – Nè, chị hơn em có 10 tuổi thôi đó, sao dám kêu em bằng nhóc?
- Sorry, chị quen với hình dáng teo nhỏ của nhóc quá rồi! – Jodie cười cầu tài
Shinichi nhìn qua vai cô, Carmel và Akai đang đứng phía sau nhìn cu cậu
- Anh chị vào nhà chơi – Shinichi mời mọc
- Vậy thì tôi không khách sáo với nhóc đâu nhé – Akai tỉnh bơ – Chuẩn bị bữa sáng đi, anh chưa đút được miếng nào vào bụng từ tối qua.
- Cậu ta để dành bụng để hành hạ nhóc đó! – Carmel cười cười
- Thế ạ? Vậy thì em cũng sẽ hành ảnh mệt xỉu luôn – Shinichi nham hiểm cười.
Vừa yên vị, Jodie đã bị “hỏi cung”
- Chị về lúc nào thế? – Câu đầu tiên của Ran
- Sáng nay em ạ.
- Dóc tổ! – Akai cười khảy – Tối qua đặt chân xuống sân bay mà dám bảo sáng nay.
- Chị về làm gì thế? – Shinichi hỏi tiếp
- Việc quan trọng nhóc à.
- Quan trọng tính sau. Bữa sáng của anh đâu.
- Anh Akai chịu thương chịu khó đợi món mầm đá của em nha!
- Hừ, hóa ra nhóc ngươi có gan hành xác ta thật hả? – Akai gầm gừ
- Chuyện quan trọng là gì hả chị? – Shinichi đánh trống lảng
- Ô, mấy nhóc không biết à? – Jodie trố mắt – Chị gửi thư hôm kia rồi mà.
- Khốn khổ quá, hôm kia thì ai đọc kịp hả chị? – Heiji cảm thán.
- À, Jodie nhà mình về Nhật lấy chồng ấy mà! – Carmel cười cười
- Lấy chồng? – Kazuha tròn mắt
- Ai có phúc vậy chị? – Aoko háo hức
- Có thể nói anh ta đẹp trai ngang Kindaichi Kyosuke. – Akai chọc quê
- Tầm bậy! – Jodie nạt – Hôn phu của tôi phải đẹp trai ngang với Kamizu Kyosuke ấy chứ. Ít ra thì đẹp trai hơn cậu, Shuu à!
Mặt Carmel lập tức đỏ dừ. Heiji ồ lên.
- A biết rồi, là anh Carmel!
- It’s wrong, cool kids!
- What’s wrong? – Hakuba thản nhiên – Rõ là lúc chị tán tụng hôn phu thì mặt anh ấy như cà chua chín mà!
Biết bị lộ tẩy, Jodie nhăn mặt
- Em đã bảo phải kín đáo cơ mà!
- Em cứ kín đáo trước đi rồi hẵng nói anh! – Carmel nhăn hí.
Shinichi đột nhiên bật ra.
- Nhắc mới nhớ, anh Akai… à, cho em gọi là Shuu-san nha, nghe giống sushi.
- Nè nhóc, anh cấm tiệt cậu đó. – Akai đanh mặt lại – Cứ cợt nhả đi, lúc lên đoạn đầu đài chịu nhát súng của anh thì lúc đó đừng trách anh vô tình! Chạy vô đề tài chính đi ông em.
- Năm nay anh 32 rồi nhỉ?
- 31 nhóc ạ!
- Trẻ ghê ta!
- Thế nào đây?
- À, em chỉ nghĩ đã đến lúc viên đạn bạc đi tìm cho đời mình một bóng hồng rồi.
- Trời, tưởng gì chứ Shuu-san đã có bóng hồng từ lâu rồi, Shuu nhỉ? – Jodie vừa nói vừa nháy mắt
- Jodie, nhí nhảnh thì cũng có mức độ thôi đó bà chị! – Akai gầm gừ
- Thế đó là ai? – Shinichi chơi màn được đằng chân lân đằng đầu
- Là “người mà ai cũng biết là ai đó” đó! – Carmel hùa vào
- Carmel, ai cũng biết anh muốn nịnh vợ, nhưng anh nên biết cái mạng anh còn quý hơn cả cô vợ vàng ngọc của anh đấy! – Akai nhịn hết nổi bèn gầm lên
Ayako nãy giờ yên lặng, bỗng cất tiếng ngăn cuộc chiến tranh
- Kudou-kun, nhà cậu có gì lót bụng không?
- Có chứ, nhưng chỉ có mỳ úp thôi à.
Kaitou và Hakuba đứng lên
- Để xem… – Kaitou lẩm nhẩm
- 11 mạng kể cả mình. – Hakuba nói sau khi đếm
- May quá, còn đủ 11 gói mỳ tôm. – Shinichi mừng húm.
- Và cả túi trứng cùng hành tớ vừa mua nữa. – Ran đứng lên. – Mình đi nấu thôi. Để Akai đói là ảnh phá tan cái thư phòng nhà cậu ra mất.
Shinichi bèn cùng Ran vào bếp.
Đứng xắt hành, Shinichi lèm bèm
- Các tiền bối nhiễu sự quá đi mất.
Ran nói trong lúc đập trứng
- Chắc lại về dụ dỗ người ta làm phù dâu đây mà.
Nước sôi ùng ục. Shinichi nghe thấy, hoảng hồn xắt nhanh mấy cọng hành, chẳng dè…
Xoẹt
- Á á á á! Shinichi la chói lói
- Trời ạ, có mỗi thái hành mà cũng không xong. Đưa tay đây tớ xem nào.
Shinichi giấu bặt tay đi nhưng Ran nhất quyết lôi nó ra cho bằng được. Anh chàng đỏ mặt lúc cô ngắm nghía nó.
- Trời ơi, vết cắt sâu quá!
- Trời ơi, hai người này tình tứ ghê quá! – Giọng Kaitou oang oang giữa bếp.
- Còn đứng đó mà đùa được, đi lấy băng cho người ta đi! – Aoko nạt nộ, lấy cái lót tay bắc ấm nước ra và tắt bếp.
- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi! – Kaitou lè nhè – Đùa chút mà cũng không được sao?
Một lúc sau, Kaitou quay lại. Xé roạt cái băng ra, cu cậu lầm bầm.
- Có mỗi vài cọng hành mà cũng không xử lý được.
- Mỳ chín chưa? – Heiji thò đầu vào.
- Rồi đấy, Hattori-kun phụ bọn tớ bưng ra đi – Shinichi cười cầu tài.
- Thôi đủ rồi, cậu là con gái sao mà lại gọi tớ bằng “kun”.
- Đấy gọi là “nịnh có nghệ thuật”, hiểu không? – Shinichi vênh mặt.
- Tôi thấy giống “nịnh vô nghệ thuật” hơn. – Hakuba phá bĩnh.
- Mặc xác cậu, đã dấn thân vào đây thì đi bưng mỳ đi.
- Tốt thôi, tôi sẽ làm bất cứ gì để được ăn. – Hakuba nhún vai.
Hakuba cùng Shinichi và Heiji bưng mỳ ra. Khói bốc nghi ngút, mùi hành thơm bay khắp phòng. Akai hít hà:
- Thơm quá!
Sì sụp một hồi, Akai vét sạch tô mỳ. Anh nói sau khi uống nước
- Nhóc Kudou, ban nãy hai đứa làm gì trong bếp thế?
- Đâu có gì đâu!
- Lại còn chối, rõ ràng ban nãy hai đứa bị bắt quả tang đang tình tứ còn gì.
- Kuroba nói ba lăng nhăng vậy mà anh cũng tin sao?
- Dại gì không tin? Họ là Kuro”ba” đâu có nghĩa là người ta nói “ba” lăng nhăng.
- Chơi chữ giỏi ghê hén, Shuu-san? – Một giọng nói đột ngột cất lên khiến Akai giật mình.
11 người hướng mắt về phía cửa, nơi cất tiếng nói. Shinichi đột nhiên cà lăm:
- Ch… Ch… Chị Rena? – Cu cậu hốt hoảng như nhìn thấy ma – Nhưng, nhưng…
- Em để cổng mở – Đang tươi tỉnh, Rena bỗng sầm mặt xuống – Chứ chị đâu phải ma để đi xuyên tường!
- Em xin lỗi, em cứ tưởng… – Shinichi lỏn lẻn
- Tưởng con nhà tơ! Ra đóng cổng lại không trộm vào nhà đấy! – Rena nạt.
Shinichi răm rắp tuân lệnh. Lúc quay lại, cu cậu đã thấy mọi người đang cười rinh rích.
- Đố mấy đứa nhé – Rena giơ một ngón tay lên – Nếu một ngày có một người đi ngang qua em và em cảm thấy đó chính là người dành cho mình, nhưng em cũng sợ sẽ không gặp lại người đó nữa. Lúc đó em sẽ làm thế nào?
- Dễ lắm – Ayako thản nhiên. – Lúc đó em sẽ quay lại dán thiết bị định vị lên người “tình yêu”. “Tình yêu” đi tới đâu là máy kêu tới đó.
Một trận cười nổ ra, suýt chút nữa là cái bản lề cửa nhà Shinichi long mất. Anh chàng bèn tìm cách nhập hội.
- Tớ có bỏ lỡ gì không?
- À, mọi người đang thắc mắc không biết nhóc Kudou có bao giờ ế vợ không. – Akai vọt miệng
- Có đó anh! – Ran trả lời
- Khi nào nhỉ? – Kazuha ngây thơ hỏi
- Khoảng 50 năm nữa… – Ran vừa nói vừa bấm đốt ngón tay – Khi đó Shinichi sẽ chợt nhìn lại và đau khổ tuyên bố rằng mình đã…
- Ế!!! – Mọi người rập ràng tiếp lời
Shinichi vẫn thản nhiên như không
- Có sao đâu. Lúc đó tớ chỉ cần kiếm sợi dây, thắt nút lại…
- Và vắt ngang xà nhà! – Hakuba trêu.
Shinichi phớt tỉnh Ăng-lê
- Và quăng ra đường, trúng cô nào thì kéo đại cô đó về làm vợ.
- Trời đất, lọm khọm cốc đế gần 60 tuổi mà vẫn chơi trò cao bồi miền Tây được sao? – Heiji giả bộ lé mắt.
- Lúc đó khoa học tiến bộ rồi, sẽ có một cái máy kéo thay cậu Kudou – Kaitou phá ra cười sằng sặc.
- Chí phải! – Carmel giơ ngón tay cái lên – Very good!
- Thôi, vấn đề chính này – Shinichi đằng hắng – Hôm nay tôm đến nhà rồng chi vậy? (Hỗn thiệt, bảo người ta là tôm còn nhận mình là rồng)
- Đến thăm nhóc thôi – Rena nhún vai – Nhóc không có nhà thì chị lại về.
- Xạo, có mà đến bàn chuyện phù dâu. – Akai chen ngang.
- Có ai hỏi anh không? Trẻ con nói leo nhăng nhít.
- Cô…
- Tôi sao?
- Chán không buồn chết – Akai xù mặt lên một đống.
- Ôi sự lạ Nhật Bản – Shinichi kêu ầm – Shuu-san dỗi bà con ơi!
- Có bị sốt không thế nhóc Kudou, tự dưng nhảy chồm chồm.
Bị nạt, Shinichi bèn đứng im. Rồi sự nhớ ra điều gì đó, cu cậu méo xệch miệng.
- Hóa ra mọi người đến bàn chuyện phù dâu chứ không phải để thăm em hả?
- Đâu có! – Rena xua tay trong khi Jodie đập bốp vào lưng Akai và nói nhỏ “Đồ vô duyên!”
- Anh chị cứ mặc cậu ấy! – Ran cũng xua tay – Động một tý là dỗi, cứ như trẻ con ấy. Thế bao giờ làm đám cưới vậy chị?
- Khoảng… 2 ngày nữa! – Jodie ngửa mặt lên trời, lẩm bẩm nhưng cả lũ nghe thấy hết.
- Hai ngày? Sao cơ? Chớp nhoáng vậy á?
- Thực ra thì anh chị chuẩn bị hết rồi, chỉ về lấy váy cưới và mời các nhóc thôi. – Carmel giải thích.
- Hai người… thiệt tình… – Bọn Shinichi không thể nói nên lời.
- Sao? Mấy đứa có đến không? – Jodie hỏi – 4 đứa làm phù rể với Akai còn 4 em gái làm phù dâu cùng Rena.
- Xin lỗi, em không có hứng – Shinichi quay mặt đi. – Chị mời anh Subaru ấy.
- Đừng mơ em ạ. – Carmel cười – Hỏi cho có lệ thôi, chứ muốn hay không thì nhóc vẫn phải làm.
- Phải rồi, cứ để anh làm một mình là nhóc liệu cái thần hồn đấy – Akai gằm gè
- Shuu-san, sao anh giỏi bắt nạt trẻ con vậy nhỉ? – Rena quay ra
- Đừng có gọi tôi là SHUU-SAN!!! – Akai gầm lên
Shinichi nhe răng ra cười.
- Được, em đồng ý làm phù rể cho hai anh chị nhưng với một điều kiện.
- Điều kiện gì? – Akai lo lắng hỏi
- Cho em gọi anh Akai là Shuu-san suốt đám cưới.
- Nhóc, muốn ta độn thổ hoặc hồn du địa phủ sao mà lại ra cái điều kiện như gươm hai lưỡi thế hả?
Còn Jodie thì phẩy tay
- Tưởng gì, điều kiện đơn giản vậy thì đồng ý luôn. OK, OK!
- Starling!!! – Akai bực dọc gọi đích danh họ của Jodie ra.
- Cậu này, tôi hơn tuổi cậu đó. – Jodie chuyển từ nhí nhảnh sang gầm gừ – Cẩn thận cái mồm đó.
- Mặc xác chị, chị đụng vào tôi trước, giờ chị chịu đi.
- Được, nhờ cậu một chuyện. Xong rồi tôi sẽ giải quyết ổn thỏa vụ “Shuu-san” cho cậu.
- CHuyện gì?
- Đi viết thiệp cưới đi! – Jodie búng tay – Nhớ viết cho mùi mẫn vào đấy.
Akai hầm hầm quay đi. Làm vậy thì khác gì giết mất trái tim bằng đá trong ngực của chàng điệp viên FBI?! Bắt viết mùi mẫn còn cực hình hơn cả gọi anh bằng Shuu-san. Nhưng cuối cùng, Akai đã hoàn thành tốt nhiệm vụ. Đám cưới như thế nào, xin chờ phần tiếp ^^

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726





Sat Jul 07, 2012 10:45 am
shin_ran_726

Moderators
shin_ran_726
Moderators

Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Normal day life II



Vấn đề thứ 8: Nghệ thuật chọc cười đám cưới

(A/N: Hổng có nghĩ được cái tên nào hay hơn!)
Hai ngày sau buổi gặp mặt, bọn Shinichi xúng xính áo quần đi dự lễ cưới. Đám con trai mặc đủ kiểu, riêng các nường thì đồng loạt váy trắng (Ôi xinh thế *xỉu*)
- Này, không biết chị Jodie mặc váy cưới trông thế nào nhỉ? – Ran thắc mắc
- Ừ, tớ tò mò quá! – Kazuha đưa ngón tay đặt lên cằm, ra chiều đăm chiêu
- Chắc giống bà cụ 90 – Shinichi lấy mất hình ảnh đẹp đẽ vừa xuất hiện trong đầu hai cô bạn
- Kudou-kun, cậu thật… – Kazuha nghẹn lời
- Quá đáng! – Ran nói tiếp
- Đó là sự thật, rồi cậu sẽ thấy. (Anh Shin thiệt quá đáng!)
Đến nơi, cả hội choáng ngợp, suýt ngộp thở vì cả hàng khách khứa đông đến nỗi có thể xếp đủ quanh khu phố đứng nhốn nháo bên trong. Shinichi nghĩ trong lúc tránh bị chết ngộp “Trời ơi, hai người đó mời hết hai bên FBI và CIA sao mà đông thế?!”
Heiji cố gắng len lỏi qua đám đông, phá đá mở đường cho cả bọn, cố gắng đi đến chỗ Jodie. Đến nơi, cả lũ thở hồng hộc như vừa đi cày trăm thửa ruộng về.
- Chị Jodie, chị…
Đang nói, bỗng dưng Shinichi khựng lại. Cu cậu trố mắt quét từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu Jodie.
- Ôi, chị mặc KIMONO??? – Anh chàng hét lên trong nỗi ngạc nhiên khôn cùng.
- Đừng có hét lên thế, chị đang bực đây! – Jodie quay lại – Đọc cái này đi!
Shinichi đón lấy tấm thiệp màu đen trên tay Jodie, lẩm nhẩm.
“Gửi toàn thể anh em công nhân viên chức điệp viên tại chức ở FBI và CIA.
Tôi, Shuichi Akai, kẻ bị bà già Jodie Starling và ngài Andre Carmel ép phải viết thiệp cưới thành thật cầu khẩn mọi người đến dự đám cưới của hai người, tổ chức vào ngày XX tháng Y năm ZZZZ. Xin mọi người làm ơn làm phước đến cho, kẻo cái thân của viên đạn bạc sẽ nằm dưới sông còn hồn của tôi sẽ chu du nơi địa phủ, làm bạn cùng Diêm Vương…”
Mới đọc đến đó, Shinichi đã phá ra cười. Akai thực sự đã mùi mẫn đúng như Jodie muốn, nhưng lại không phải kiểu mà Jodie mong.
- Bài học để đời đấy nhóc. Ta không bao giờ tin phụ nữ, nhất là những người đã lừa ta cả chục lần! – Giọng Akai cất lên bên tai Shinichi.
- Em e là cái bài học đó, đến ba đời nữa Kudou mới thấm được. – Một giọng nói quen thuộc cất lên
- S-Shiho! – Shinichi mở to mắt
- Cảnh báo lần một! – Shiho quay sang đối tượng Shinichi – Cậu phải gọi tớ là Miyano-san
- Trời ơi, mới đi Úc có một năm mà sao giờ đanh đá quá! Trước giờ cậu vẫn cho tớ gọi bằng Shiho mà.
- Trước khác, giờ khác! Cậu phải biết học phép lịch sự đi chứ.
- Shuu, hết trò sao mà mời em nó về đây? – Jodie lườm Akai – Nó giờ này đang phải chuyên tâm học hành mà cậu lại bắt nó tưng tửng về đây dự đám cưới thế này à?
- Ảnh đâu có mời – Shiho phân bua – Là em tự về đó!
- Em làm sao biết anh chị cưới mà tự về! – Jodie đưa ra bằng chứng sắc đến nỗi Shiho chỉ biết chịu trận
- Là do cái e-card ảnh viết thương tâm mùi mẫn quá nên em về xem sự tình nó như thế nào.
- À, hóa ra đầu nguồn cơ sự vẫn là do cậu, Shuu-san!
- Ủa, sao lại là Shuu-san? – Shiho quay sang hỏi Jodie.
- Tên do nhóc Kudou đặt đó, hay không? – Jodie cười – Lái đi một tí là thành sushi ngay
Trong khi đó Akai quay sang Shinichi
- Thấy chưa, đây chính là bài học của ta đó. Đằng nào thì Jodie cũng sẽ lại gọi ta là “Shuu-san” mà thôi.
- Nhưng nếu anh làm cho tử tế thì có khi chị ấy sẽ nghĩ lại. – Ran nói.
- Chà, cô bé nói sâu sắc quá….
- Như con dao giũa trái tim bằng đá của ta! – Một giọng nói nhại theo Akai vang lên.
Akai không buồn quay đầu lại.
- Rena, cô thấy chuyện làm người ta muốn chết là vui từ khi nào thế hả?
- Lâu lắm rồi, từ hồi anh tập tành viết blog bằng lối văn tưng tửng của mình cơ. Mỗi ngày blog của anh có hơn 100 lượt truy cập đấy. – Rena thản nhiên trả lời.
- Cái gì? Akai có blog á? – Jodie tròn mắt
- Chị còn hỏi. – Shiho nheo mắt – Cái e-card đám cưới, ảnh viết trên blog rồi gửi đi tứ lung tung đấy.
- Shuichi, cậu…
- Ấy, đừng tức, phụ nữ mà giận là sớm có nếp nhăn lắm đấy. – Akai xua tay
- Chuyện đó tôi thừa biết, cậu không cần dạy đời, “Sushi”!
- Sao cơ? – Akai nghiến răng ken két
- Sushi! – Cả hội Shinichi bèn thừa gió bẻ măng
- Các nhóc ngươi dám…. – Akai quay ngoắt sang bên Shinichi
Bất thình lình, Carmel chạy ra từ giữa đám người. Thở hổn hển, anh nói giọng đứt quãng.
- Sếp đến kìa.
- Sếp?
- Tôi mời cả sếp đến mà! – Akai tỉnh bơ nói, coi như chuyện này là đương nhiên, khỏi bàn cãi chi cho mệt.
- Mau lên em, có cả sếp bên sở CIA đến đấy!
- Cả CIA á? – Jodie đứng ngây người như vừa bị sao quả tạ đâm trúng
- À, chắc sếp thấy tôi xin nghỉ phép nên lẳng lặng bám theo. – Rena giải thích – Sếp cũng thật là…
Shinichi bèn bấm cả bọn len lén chuồn ra đằng trong, kéo cả Shiho theo.
- Mặc mấy người lớn đó giải quyết mấy ông sếp. – Heiji nói – Giờ chắc tớ phải học cách đi của phù rể. Hakuba, giúp tớ chút.
Saguru đứng sang bên cạnh Heiji, nói.
- Tôi đếm, cậu bước. Cứ bước đúng nhịp tôi đếm là được. Sẵn sàng chưa?
- Rồi.
- Bắt đầu này: Một… hai – ba… một… hai – ba… một… một… hai – ba…
Heiji lẩm nhẩm đếm theo Saguru. Đến khi chắc mẩm mình không còn lẫn được nữa, cu cậu thở hắt ra
- Hic, không dè làm phù rể mà cũng toát mồ hôi hột ra thế này
- Cái đó là mấy bước khiêu vũ chứ đâu phải cách đi của phù rể. – Saguru nói một câu làm Heiji muốn khóc thét.
- CHứ sao cậu dạy tôi.
- Muốn xem cái mặt ngố của cậu lúc học thôi.
- ÔI! – Cơn tức của Heiji cuối cùng được dồn vào chữ ôi duy nhất.
(A/N: Tác giả đã có một nhầm lẫn. Họ tên của Hakuba là Hakuba Saguru, tức Saguru là tên. Vậy nên từ giờ sẽ chuyển sang gọi đúng tên của Hakuba)
- Kìa, bắt đầu đám cưới rồi! – Kaitou hốt hoảng.
- Đi mau! – Kazuha giục
- Cô dâu đâu? – Aoko hỏi
- Ở chỗ khách mời ấy! – Heiji trả lời rồi mau lẹ chạy đi. Nhưng đột nhiên anh chàng lại quay về.
- Hakuba, làm công tác mở đường đi! Sợ lắm rồi.
Saguru ậm ừ rồi tiến lên phía trước, quả là một trang nam nhi đại trượng phu thích lấy le với phụ nữ. Nói thế vì sau khi cu cậu bước đi, Ayako đã nói:
- Saguru dũng cảm quá!
Làm anh chàng phổng hết cả mũi.
Trong khi đó Shinichi gầm gừ
- Biết thế ta đã xung phong làm cô gái mở đường.
Lúc chui ra được đến chỗ cô dâu chú rể, bọn Shinichi mừng hết chỗ nói.
- Nào mấy nhóc, đi theo Akai! – Carmel hướng dẫn
Jodie đứng bên cạnh cũng không chịu lép vế, chỉ trỏ.
- Ra đứng phía sau Rena kìa. Đi đến đâu là các em bước theo tới đó.
Rồi cả hai vợ chồng không hẹn mà cùng nói
- Nhớ phải để đôi ReA đi cạnh nhau, nghe chưa?
- Dạ nhớ rồi. – Cả lũ gật đầu cái rụp, mặt tươi hơn hớn.
Akai nhìn bộ mặt tươi như hoa của Saguru là biết ngay có chuyện.
- Mấy nhóc có mưu đồ bất chính hả?
- Dạ đâu có. – Heiji vọt miệng đáp
- Vậy là tốt. Nếu phát hiện ra mấy nhóc nói dối là ta sẽ nhúng vào nồi nước sôi đấy! Ta sẽ không ngại trần chín các nhóc đâu (Dã mãn quá!)
Rena cũng cảnh giác hỏi trước
- Các em không mưu mô gì đấy chứ.
- Bọn em đâu dám qua mặt chị Rena. – Ran trả lời.
- Ừ được rồi, nếu dám thì chị sẽ cho tất cả trối chết chạy từ đây qua bên châu Đại Dương đấy.
- Dạ rồi. Không dám đâu. – Cả bọn cười thật tươi để lấy lòng cô điệp viên CIA khó tính.
Vậy là đám cưới chính thức bắt đầu. Rena và Akai không nghi ngờ gì, cứ thế dẫn cả phái đoàn phù dâu và phù rể, không để ý mấy đứa phù rể cứ rinh rích cười còn mấy đứa phù dâu thì cứ chốc chốc lại đưa tay đặt lên môi.
Lúc Akai phát hiện ra sự tình thì đã quá muộn. Lúc này anh đứng quá sát bên cạnh Rena, lại cộng thêm Jodie đi rỉ tai đồng sự từ trước nên lúc này mọi người nhìn anh với ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ, nhất là bên CIA.
Đau khổ nhất là lúc Carmel lên phát biểu trước toàn thể khách đến dự.
- Người ta nói “Lấy vợ phải lấy liền tay/ Chớ để lâu ngày lắm kẻ dèm pha.” Câu nói ấy cực kỳ chính xác. Nhân đây, tôi cũng khuyên Shuu-san nên sớm có một cô nội trợ trong nhà đi, kẻo người ta dèm pha rồi lại sợ không dám lấy vợ nữa…
Khắp hội trường tiếng cười nổ rộ lên, ngay cả James Black đang ngồi thu băng ngay hàng đầu cũng không nhịn được cười. Khỏi phải nói ai cười to nhất, chính là đám phù dâu phù rể chứ ai, à, có thêm cả Shiho nữa! Còn kẻ đỏ mặt nhất đương nhiên là hai đương sự, nhất là Akai, khi không bị gọi đích danh “Shuu-san” trước mặt bao nhiêu là khách khứa. Carmel chơi ác quá!
Nhưng nào đã hết. Carmel phát biểu xong, đến lượt James Black tranh thủ.
- Chúng tôi rất tự hào vì có được một người như Shuu-san…
Ở bên dưới, Akai gầm gừ.
- Nhóc Kudou, ta sẽ lột da nhóc! Cứ đợi đó!
- Và trước giờ tôi cũng không ngờ rằng Shuu lại có tài văn chương thế này – James tiếp tục – Mọi người có lẽ đã đọc hết, nhưng nhân đây tôi xin được đọc lại.
Rồi ông lấy ra một tấm thiệp đen sì. Rena thúc vào sườn Akai.
- Viết thiệp cưới ai lại lấy màu đen bao giờ. Gia đình sẽ dễ tan vỡ.
- Cho tan luôn! – Akai bực dọc.
Trong khi đó James đằng hắng:
“Gửi toàn thể anh em công nhân viên chức điệp viên tại chức ở FBI và CIA.
Tôi, Shuichi Akai, kẻ bị bà già Jodie Starling và ngài Andre Carmel ép phải viết thiệp cưới thành thật cầu khẩn mọi người đến dự đám cưới của hai người, tổ chức vào ngày XX tháng Y năm ZZZZ. Xin mọi người làm ơn làm phước đến cho, kẻo cái thân của viên đạn bạc sẽ nằm dưới sông còn hồn của tôi sẽ chu du nơi địa phủ, làm bạn cùng Diêm Vương.
Ngày đi dự đám cưới, tôi xin mọi người hãy ăn mặc chỉnh tề. Nam mặc vest, nữ mặc váy, và nhớ là mặc màu đen, Jodie nói vậy đó. Mặc dù tôi đã cố sức can ngăn, nói rằng như vậy thì trông như vừa có đám tang chứ chẳng phải đang có đám cưới, nhưng chỉ nhất quyết không nghe, còn quay ra nạt nộ cái thân này!…”
Phía dưới khán đài lại rộ lên cười. Rena cũng rúc rích, vừa cười vừa nói.
- Anh viết cho người ta hay anh đang ca thán cuộc đời thế?
- Đáng đời, chơi đểu tôi làm chi, đó là cái giá mà Jodie phải nhận. – Akai trả lời ngang phè.
“… Và quà cưới thì cũng chẳng cần mang gì đâu, có chăng là vài xu 5 yên để hai vợ chồng có thể dung dăng dung dẻ đi mấy quán ăn đường phố, ghé mỗi quán một chút để thưởng thức trò chơi cảm giác mạnh, tức bị Tào Tháo đuổi….”
Jodie sa sầm
- Biết thế mình tự tay viết thiệp cho xong.
“Và cuối cùng, khi nào đến nơi, nhớ nộp lại thiệp cho cặp đôi hạnh phúc Jodie Starling và Andre Carmel, để họ phải nhớ mãi cái mặt của Shuichi Akai này, nhớ tới lúc già không thể nào quên được! Họ sẽ nhớ đám cưới này, nhớ cái đám cưới mà họ tranh thủ hành xác Shuichi Akai. Và đừng quên, đám cưới này có cả sự góp mặt của cứu tinh ngành cảnh sát Nhật Bản, Kudou Shinichi. Nhớ gửi cho cậu ta một cái thiệp và nhớ nói rằng: Shuichi Akai ta sẽ đến xé xác nhóc ra đấy!!!”
- Coi bộ cậu thêm thù chuốc oán nhanh quá, Shinichi ạ. – Ran thì thầm.
- Bao nhiêu cảnh sát đứng đây, có thách vàng ảnh cũng không dám thực hiện điều đó đâu. – Shinichi tỉnh rụi
Khi nói vậy, Shinichi cực kỳ đắc thắng. Dè đâu, lúc mở nhạc khiêu vũ, Akai ra khều cu cậu.
- Chi vậy anh? – Shinichi hỏi với giọng ngây thơ cực độ, không hề biết mình sắp gặp hoạ lớn.
- Đi với anh chút – Akai cố nặn ra một nụ cười, trong khi đó, bụng anh sôi lên ùng ục như chảo lửa, nói đúng hơn là nóng ngang mặt trời.
Shinichi bèn đi theo Akai, trong khi đó những kẻ ngoài cuộc nhìn theo lo lắng
- Không biết Akai sẽ làm gì cậu ấy nhỉ? – Heiji lo lắng
- Nhẹ nhất là đồ sát, nặng nhất là xé xác, y lời ảnh nói – Saguru nói
- Saguru, ghê quá! – Ayako nhăn mặt
- Sao cậu nói năng nặng nề thế? – Kaitou gầm gừ – Kudou mà có mệnh hệ gì thì cái mồm xui xẻo của cậu sẽ bị xe cán đầu tiên đấy.
- Lo lắng cho người ta ghê nhỉ? – Heiji nhìn Kaitou, nói thay luôn cả điều Saguru muốn nói
- Lo gì, thấy mặt Shuu-san đằng đằng sát khí, đôi mắt lửa hận thù bốc lên ngùn ngụt nên sợ thôi.
- Chết thật, kiểu này không biết Kudou có thể sống sót trở về không. – Heiji lo lắng.
Ran cũng lo không kém. Đã cảnh báo Shinichi rồi nhưng cứ thích nhơn nhơn cơ.
Đi một lúc, Shinichi bắt đầu ngờ ngợ.
- Đi đâu đây anh Akai?
- Phòng kín.
Shiho đi ngang, thấy Shinichi lẽo đẽo bước theo Akai thì lạ lắm. Nhưng lúc lại gần, ngửi thấy mùi sát khí bốc lên u ám nặng nề thì hốt quá, vội vàng chạy đi gọi Rena.
- Ủa, em đến đây chi? Tưởng đang ngồi tâm tình với mấy…
- Kudou sắp tiêu đời rồi chị ơi! – Shiho nói bằng giọng hốt hoảng.
- Sao mà tiêu? – Rena kinh hãi hỏi lại
- Anh Akai sắp giết Kudou rồi.
Nghe vậy Rena vội vàng bỏ ly Kir đang uống dở xuống, hối hả đi theo Shiho. Cô gặp Akai vừa kịp lúc anh sắp đưa Shinichi vào phòng kín (Số anh Shin son thiệt)
- Nè nè, anh làm cái trò gì thế hả? Bỏ tay nó ra! – Rena kêu lên
- Cô là ai mà sai tôi? – Akai hỏi vặn lại
- Tôi chả là gì cả, nhưng tôi là CIA. Anh mà giết người thì cái chức FBI của anh sẽ không còn đâu.
- Đừng can thiệp vào chuyện này. Nếu không được dạy dỗ thì nó sẽ còn đổ đốn nữa! – Akai gầm gừ. – Đợi lúc nào anh chuẩn bị xong là nhóc sẽ được dạy dỗ chu đáo!
Akai kéo tai Shinichi, mặc cu cậu la oai oái. Shiho lo lắng nhìn theo.
- Kiểu này thì tai hoạ rồi đây.
- Hôm nay anh ta hăng máu quá! – Rena lắc đầu. – Mà cũng nên để Kudou nhận lấy bài học đi, để mà biết đừng dại trêu vào bụi cây xương rồng.
Hết buổi khiêu vũ. Ran dẫn đầu cả phái đoàn đi tới phòng kín mà Akai đã tự tạo, thấy Rena và Shiho đứng nhăn nhó trước cửa. Biết ngay là sự chẳng lành, Saguru bèn đi tới sát bên cửa. Thực ra anh chàng cũng chẳng tử tế gì cho cam, chỉ muốn lãnh danh dự này để nghe xem bài học Akai dành cho Shinichi nó ra làm sao.
Vừa tới gần cửa, Saguru đã vội vàng nhăn nhó tránh xa. Kaitou bèn lãnh trách nhiệm cao cả thay cu cậu. Đứng lại gần cửa, Kaitou bắt đầu trổ tài để thuật lại diễn biến sự tình bên trong.
- Anh Akai, làm ơn ra mặt anh hùng hảo hán đi! Tha mạng cho em!!!
- Hừ, với tội trạng của nhóc, trừng trị thế này mới chỉ là mức nhẹ nhất thôi.
- Trời ơi, thế này khác nào giết người không dao.
- Ta kệ nhóc. Nhóc giết ta trước còn gì.
Khoảng nửa tiếng sau, Shinichi từ trong phòng thất thểu bước ra. Cả lũ trố mắt vì trên người Shinichi không có một vết bầm, không một tì vết, thậm chí cả một vết xước tí tẹo cũng không. Có điều, anh chàng lếch thếch lại gần Ran, chìa ra một cái phong bì rồi lại lếch thếch đi vào, khoá trái cửa. Cả lũ lập tức nghe thấy tiếng anh chàng gầm lên
- AKAI, THÀ ANH CỨ HẠ SÁT EM ĐI CÒN HƠN!!!
Thấy là lạ, Ran bèn mở phong bì ra. Đập vào mắt cô là màu hồng chói lọi. Ran bèn đọc:
“Ran thân mến,
Để nói điều này, thực sự là rất khó, nhưng từ lâu, tớ đã quý cậu rồi. Cậu là bạn thuở nhỏ của tớ, chúng ta lớn lên cùng với nhau, trải qua nhiều kỷ niệm và thực sự chúng ta rất gắn bó. Và khi tớ bị teo nhỏ, gặp bao nhiêu khó khăn, cậu vẫn luôn giúp đỡ tớ. Ran à, tớ…”
Ran mở to mắt lúc đọc câu tiếp theo. Cả lũ thấy sự lạ như thế liền đẩy Kazuha lên lấy bức thư. Cầm lấy bức thư từ tay Ran, cô đọc tiếp
“Ran à, tớ quý cậu, hoặc nếu cậu muốn chính xác hơn, thực sự là… tớ yêu cậu!”
Đọc tới đây, cả lũ choi choi đứng cạnh muốn té xỉu. Bọn nó liền giục Kazuha đọc tiếp, nhưng cô nàng đã đùn qua cho Aoko.
“Tớ thực sự muốn được đứng cùng cậu, hạnh phúc nghe tiếng chuông nhà thờ ngân trong ngày cưới, hạnh phúc như anh Andre và chị Jodie hôm nay…”
Aoko bụm miệng lại, đẩy qua cho Ayako
“Tớ biết có vẻ ngốc, nhưng tớ nói thật đấy…”
Ayako còn có sức chịu đựng kém hơn, đùn đẩy sang cho Shiho
“Hi vọng sau này, cậu sẽ nhận chiếc nhẫn 5 cara mà tớ đã dành dụm tiền suốt mấy năm nay để mua. Andre nói Akai rằng lấy vợ phải lấy liền tay. Đúng, điều này hoàn toàn chính xác…”
Nghe đến đây, lũ con trai hết nhịn nổi bèn giật lấy bức thư. Saguru đọc nốt
“Sau khi rời đại học, ta sẽ lập tức cử hành đám cưới ngay. Toàn thư này, tớ chỉ muốn nói vậy thôi.
Kudou Shinichi…
Rena nghe thấy liền lắc đầu lia
- Không được, có điều gì mờ ám đây! Đưa thư đây cho chị.
Cả lũ bèn làm theo. Dòm đi ngó lại một hồi, cô đi lấy ngay cái bật lửa và hơ tờ giấy.
Akai là người ranh ma, nhưng anh không ngờ Shinichi còn ranh ma hơn tỷ lần. Lợi dụng lúc Akai không để ý, Shinichi đã lén dùng tăm chấm nước chanh viết lên tờ giấy một dòng chữ duy nhất.
“Tái bút: Anh Akai bắt tớ viết đấy! Ảnh đọc cho tớ ghi!”
Rena thở dài
- Akai chơi ác mó quá, thế này thì thằng bé làm sao còn mặt trình diện Ran đây.
Rồi cô nói vọng vào phòng.
- Akai, tôi không ngờ anh ác ôn như vậy đấy.
Akai nghe được liền quay ngay sang Shinichi
- Nhóc, mi làm gì với tờ giấy hả?
- Em để lại bằng chứng thôi. – Shinichi nhơn nhơn
- Nhóc ngươi…
- Ôi đừng, anh ơi!!! – Shinichi hoảng hồn cố mở cửa, vì Akai đã thò tay lấy cái chổi.
Đôi uyên ương Andre, Jodie đi ngang, nhìn thấy mọi người đứng túm tụm trước cửa phòng kín bèn đứng lại hỏi rõ sự tình. Lúc nghe xong, Jodie lắc đầu.
- Đúng là… sushi!
Vấn đề thứ 9: Cái đuôi của Shiho
Vậy là đám cưới diễn ra suôn sẻ, trừ cái sự cố Shinichi mà tác giả vừa nói trên kia. Phước ba đời cho Shinichi, Akai không dùng chổi làm bầm dập mặt mũi cu cậu mà chỉ đơn giản là bắt cu cậu đi quét sân nơi tổ chức đám cưới. Kết quả là lưng anh chàng gù xuống, trông như ông lão 90! Còn Carmel, tội trạng bô bô cái biệt danh bí mật kia đã bị Akai trừng trị đích đáng. Ai cũng biết tuần trăng mật là riêng của các đội uyên ương mới cưới, riêng tuần trăng mật của mình, Carmel phải đi chung với Akai! Sau này anh vẫn gọi đó là “Tuần trăng mật hãi hùng”!
Shiho sau khi khuyên răn Shinichi đủ điều, kiểu dạng như: “Sau này chớ có nghịch lửa” hoặc “Nghịch ngợm dao kéo dễ mất mạng lắm đấy” hoặc “Đừng để Akai trở thành giống Gin!”, cô vội vã về Úc tiếp tục học.
Chỉ khoảng một tuần sau, hội Shinichi lại được nghe chuyện cười.
Hôm đó là thứ 3. Đang ngồi chuyên tâm học tập trong phòng, Shinichi nghe tiếng gõ cửa.
- Dạ vâng?
- Có thư gửi cho em đây Kudou.
- Em cám ơn.
Nhận bức thư, Shinichi đi vào. Saguru nhìn thấy bèn giật phắt lấy.
- Miyano Shiho! Chúa tôi, gọi mọi người đến đây ngay.
- Cậu gọi đi!
- Bình tõm, cứ từ từ rồi…
- Khoai sẽ nhừ! Sốt ruột quá, cứ dông dài như cậu thì khoai nó chảy ra thành nước từ ba đời rồi! – Shinichi gằn giọng.
Một lúc sau, cả lũ túm tụm trong phòng. Kaitou mở thư ra và đọc bằng giọng của Shiho.
“Gửi các bạn của tớ!
Mọi người vẫn khỏe, đúng không? Nếu không thì chúc mọi người khỏe mạnh…”
- Cậu ấy học được cái lối văn tưng tửng của anh Akai từ bao giờ thế nhỉ? – Heiji nhăn mũi
“… Tớ gửi thư này là để kể cho cậu một chuyện mà lần trước gặp mặt tớ đã quên không nói. Thực ra là, dạo gần đây, tớ bị một gã bám càng quấy nhiễu sự học. Tên hắn là Sabaru…”
- Hay thật, tên ta tiếp tục bị nhầm với tên người! – Saguru than vãn
“… À, ý tớ là Subaru. Không, không phải Okiya Subaru đâu, tên hắn là Takayama Subaru, một tên đi du học cùng khóa với tớ, cây đại thụ của đội kịch trường, vai diễn điển hình của hắn là những vai tấu hài…”
- Khổ thân Miyano ghê! – Shinichi thở dài
- Đọc tiếp đi! – Saguru giục.
“… Thực tình, tên này nhiều lúc làm tớ muốn khóc. Ví dụ điển hình à? Ngay hôm trước khi tớ về Nhật ấy. Lúc đó tớ đang chuẩn bị bài luận để nộp cho thầy. Cậu phải biết lúc đó tớ đang chuyên tâm hết mức để mà hoàn thành sớm rồi sang xem sự tình anh Akai. Vậy mà đột nhiên chuông reo. Tưởng có việc gì quan trọng, tớ ra mở cửa, ai dè thấy một hộp chocolate to oành trước cửa! Cùng với thư của tên đáng ghét đó nữa. Đây, để tớ chép lại cho!
Thân gửi Miyano,
Là tớ, Takayama Subaru đây. Đây là chút quà mọn gửi cho cậu: Chocolate Thụy Sỹ và chocolate Bỉ. Chúc cậu ngon miệng và luôn nhớ tới kẻ hèn mọn đã tặng quà cậu nhé!
Takayama.
Thấy chưa? Đúng là giọng cái loại công tử sang đây nhờ tiền.”
- Chà, coi bộ cậu ấy bức xúc ghê. – Ran thở ra
“… Vậy là tớ phải vội vàng sang đây. May phước là anh Carmel và chị Jodie làm đám cưới, không thì tớ chết vì tình yêu vĩ đại của hắn mất!
Phù, nhưng vừa về nước hắn đã lại gây rối rồi. Lúc về, tớ tá hỏa khi phát hiện ra hộp thư thoại đầy ắp thư của hắn. Toàn hỏi “Miyano đã thưởng thức chocolate chưa?” rồi “Thứ 7 này cậu có rỗi không?” Trời ơi, hắn không thể tha cho tớ được sao? Tớ phải khóa luôn cả email vào rồi đấy, chả hiểu tên nào được hắn hối lộ mà phun huỵch toẹt cái địa chỉ mail của tớ ra. Hừ, chắc là cô nàng Sarah Walker. Cứ thấy Takayama đi qua là sáng mắt lên, cứ như vừa thấy cả túi vàng…”
- Trời, không ngờ có người sẵn sàng theo đuổi Miyano đến thế, dù đã bị cho ra rìa thẳng cẳng. – Kaitou đang đọc bèn ngưng lại nói
- Tiếp đi lão tướng! – Cả lũ rống mồm lên
- Rồi, bình tĩnh đi, cứ nhảy chồm chồm lên! – Kaitou xìu mặt xuống.
“… Ừm, nhưng hắn cũng khá là có đầu óc. Hôm trước, hắn làm cho Sarah muốn té xỉu vì màn “suy luận” của hắn. Mở cái băng mà tớ gửi sang cùng đi rồi biết…”
Cả lũ vội vàng lấy đài, luống cuống đút băng vào va ấn mở.
Một giọng nam cất lên, khá ấm và trầm.
- Sarah, you’ve just finish your ice cream right? (Sarah, cậu vừa ăn kem xong hả?)
- H-How do you know? (Sao cậu biết?)
- Look at your mouth, there’s a trace of chocolate around. It’s prettly long, that mean you’ve just eat a popsicle. With your weak teeth, you cannot eat by the front teeth, so you used your lips to lick it then bite. (Nhìn miệng cậu đi, có vệt chocolate quanh đó đấy. Vệt này khá dài, có nghĩa cậu vừa ăn kem que. Với hàm răng yếu như của cậu, cậu sẽ không thể ăn ngay bằng răng cửa, vậy nên cậu mút nó trước rồi mới cắn.)
- Oh… Subaru!
- Hey, please call me Takayama. By the way, you forgot cho exchange! (Gọi tớ bằng Takayama. À, cậu quên lấy tiền trả lại kìa!)
- Oh, thanks for reminding me! (Cám ơn cậu đã nhắc tớ!)
Cuộn băng kết thúc với tiếng cười của Shiho và Sarah hét lên “What’s so funny?” Shinichi thở ra.
- Tên này cũng có khiếu quan sát thật. Nhưng không thể sánh bằng Holmes!
- Thôi đi, ai lại so với cái loại chỉ có trên giấy tờ – Saguru phẩy tay
- Có tôi đấy! – Shinichi gầm gừ.
- Thôi, nghe tiếp này! – Kaitou nói, hơi bực vì mình đọc hết hơi nãy giờ mà đột nhiên chả đứa nào để ý.
“… Đấy là còn chưa kể, hắn hâm mộ Kudou nhà mình hết sức, hắn thuộc từng câu nói của cậu, kể cả cái câu tớ chưa nghe bao giờ…”
- Còn câu nào chưa nghe bao giờ nhỉ? – Shinichi thắc mắc
“… Đây này: Khi loại trừ tất cả những điều không thể thì khả năng còn lại, dù có khó tin đến đâu cũng vẫn là sự thật…”
- À, nhớ rồi, hôm xảy ra vụ người cá, Kudou có nói với tôi câu này. – Heiji nói
- Ừ, đúng là câu này cậu ấy chưa nghe thật. – Shinichi gật gù.
“… Hắn hâm mộ đến nỗi còn đưa cả câu nói ấy vào vở hài kịch kìa…”
- Ý chết cha, sao đưa câu nói của người ta vào hài kịch là thế nào? – Shinichi phát hoảng – Định bôi bác ta sao?
- Bình tĩnh nào, có khi hâm mộ quá nên đưa vào thôi, cậu cứ như voi húc mả ấy, ngồi yên đi. – Saguru nói, kéo Shinichi ngồi xuống.
- Xin lỗi, tôi không phải voi. Tôi là ngựa. Cậu cũng thế thôi, đâu có khác gì.
“… Lát nữa xem cả cái đĩa tớ gửi sang thì biết. Nào, giờ nghe tiếp đây này. Cả chục hôm nay tớ bị cái mặt hắn ám ảnh, ra khỏi cửa là thấy chocolate, về tới phòng là thấy hoa để chình ình. Vào lớp ngồi là hắn xí xớn tới ngồi bàn bên cạnh, ra khỏi lớp là hắn tung tăng đi theo xách cặp hộ… Sarah để tò tò đi theo tớ. Ôi trời ơi, giờ tớ phải làm sao?…”
- Thật không ngờ cậu ấy số khổ thế. – Kazuha thở ra – Đụng tớ là tớ đá rồi.
- Nhưng vấn đề là cậu ấy không thể đá. – Ayako nói.
“… Vấn đề là, tớ không thể đá hắn. Dạo này, hắn còn đang năn nỉ thầy thực hiện kế hoạch ‘Đôi bạn cùng tiến’ để kiếm cớ tới gần tớ. Thực sự, nếu hắn “cùng tiến” với tớ thì tớ sẽ “cùng đá” với hắn!…”
- Chậc, khá khen cho anh chàng này, bị từ chối thẳng thừng mà vẫn bám dai như đỉa. – Aoko nói
“… Bực nhất là hôm nọ. Hôm nọ trời mưa, tớ lại quên mang ô, mà mình thì không đăng ký ở ký túc xá. Đang mắc kẹt ở đấy thì hắn tiến đến, giúi cái ô vào tay mình, lại còn nói “không sao đâu, tớ có ô dự phòng đây. Vê cẩn thận” Rồi hắn lạch bạch chạy luôn dưới trời mưa. Tên đại điên này, mình có hỏi hắn đâu mà hắn tự chuốc họa vào thân làm gì không biết…”
Shinichi hét ầm
- Ê ê, hắn ăn cắp bản quyền! Cái vụ trời mưa đấy là độc quyền của ta mà!
- Hắn hâm mộ cậu quá mức rồi Kudou ạ. – Lũ con trai phá ra cười. – Đến cả chuyện riêng tư với nàng mà hắn cũng moi ra được.
- Chắc là bà cụ lại bô bô với ai rồi ai lại bô bô với cái tên đỉa đói đó đây mà! Thật tức chết đi được.
“… Thấy chưa. Hắn quả là một tên phát cuồng. Trời ơi, lúc này tớ chỉ ước tớ đang là Haibara! Cho hắn đuỗn mặt ra, đồ đứt dây thần kinh xấu hổ!
Chết, nãy giờ bức xúc quá, không biết các cậu có phiền không, nhưng hắn đang ngồi lù lù ở đây làm bài tập nên tớ phải tranh thủ viết thư để còn tránh hắn…”
- Oi oi, viết thư khi có người ngồi cùng à? – Shinichi kinh hãi – Chắc tên Subaru này sắp hạ sát Shiho bằng mối tình đỉa đói của hắn rồi.
“… Ế, hắn đứng lên rồi. Thôi, dừng bút ở đây, kẻo hắn thấy mấy dòng này lại được thế làm càn. Chào các cậu!!!
Miyano Shiho
Tái bút: Có gì tớ sẽ lại gửi thư qua sau.”
Hết thư đột ngột. Cả lũ ngồi ngây người nhìn nhau. Rồi như sực nhớ ra, bọn nó lôi cái đĩa nhét trong phong bì ra và mở.
Một tên con trai đứng giữa sân khấu, mặc bộ đồ của Sherlock Holmes, quay lưng lại với một kẻ mặc áo của tù nhân. Hai nhân vật đang đối thoại.
” Tên thám tử oắt con hỉ mũi chưa sạch kia, sao nhà ngươi cứ khăng khăng buộc tội ta thế hả?” – Lời của tù nhân.
” Ai là oắt con hỉ mũi chưa sạch? Nói cho ngươi biết, ta là cháu nối dõi mấy đời của Ellery Queen đấy!” – Nhân vật thám tử quay lại gầm lên.
” Ellery? Ellery mà có đứa cháu như ngươi thì có sống dậy cũng sẽ chết ngay tại chỗ vì uất ức!”
” Láo lếu, sao ngươi dám nói cụ của ta như vậy hả?”
” Nào, ta mặc xác ngươi. Nói đi, sao ngươi cứ khăng khăng ta là kẻ có tội hả?”
” Bởi vì…” Tên thám tử điềm tĩnh nói nhưng với giọng nói nâng lên cao vút “Khi loại trừ tất cả những điều không thể thì khả năng còn lại, dù có khó tin đến đâu cũng vẫn là sự thật”
” Vớ vẩn.”
” Không được phép nói thế. Chính Kudou Shinichi gọi điện nói với ta như thế đấy…”
Cái đĩa cũng hết ngay ở đó. Shinichi đuỗn mặt ra
- T-Thế… là sao?
- Vấn đề ở đây không phải vấn đề của cậu. – Heiji nói
- Mà vấn đề là “Không lẽ Shiho đã cảm nắng tên này?” – Saguru nói tiếp – Viết thư ca cẩm về hắn, ghi âm giọng hắn, thu đĩa có mặt hắn….
- Đừng vớ vẩn, Shiho không có thích loại người như vậy đâu. – Ran nói
- Ừ, tớ cũng đồng ý – SHinichi hùa vào
- Phải ha, hai người lúc nào chả tâm đầu ý hợp. – Kaitou nhìn đểu.
- Đồ đạo chích kia! – Shinichi tức anh ách.
***
Vấn đề có thích hay không, chỉ có chủ nhân của bức thư mới biết.
Đột nhiên Shiho cảm thấy sờ sợ.
Ngồi trong lớp, cô hay liếc về phía hắn với ý nghĩ “Làm ơn đừng có đi theo tôi nữa!”
Nằm ở nhà, cô cũng nghĩ “Ôi, đừng chocolate nữa!” (Dù rằng rất mong là hôm nào cũng có một hộp để còn nhấm nháp!)
Và thỉnh thoảng, khi nhớ lại ngày trời mưa đó, cô hay tự cười một mình.
Giờ thử hỏi xem, cô có thích hắn không? Ôi, chính chủ nhân của bức thư đó cũng chẳng thể tự hiểu nổi lòng mình.
COONG!
Chuông cửa kêu.
Cô đi mở cửa với ý nghĩ “Là hắn rồi.”
Và tự mỉm cười “Ta có nên cho hắn một cơ hội không?”
Vấn đề thứ 10: Tenkaichi

Một ngày đẹp trời, Shinichi hùng hục chạy về phòng, hét ầm
- Ê, thay quần áo đi! Đi xem lễ Tenkaichi!
- Làm gì thế? – Thấy Shinichi vừa về đã hét toáng lên, Saguru sợ hết vía
- Về Saitama dự lễ Tenkaichi! Trường mình được nghỉ xuân rồi mà!
- Hả? Nghỉ bao giờ? – Saguru hốt hoảng?
- Sáng nay – Shinichi ngơ ngác – Sao thế?
- Không được, tôi phải về Anh. Tôi phải về thăm nhà.
Nói rồi Saguru lôi ngay cái vali bự tổ chảng ra để đóng gói hành lý. Shinichi ngơ ngác
- Lâu lắm mới đi cùng nhau mà giờ cậu lại về Anh à?
- Xin lỗi, tôi phải đi.
Bất thình lình Saguru đưa tay lên che miệng còn Shinichi nhìn cu cậu như vừa thấy một cái UFO. Lần đầu tiên chàng công tử nhà mình mở miệng nói lời xin lỗi, nhưng là vì chàng không thể dự hội cùng đám bạn nhí nhố của mình.
Mặc dù vậy, đối với Shinichi, đó là một thành công to lớn
Lần đầu tiên, tên “chảnh” biết nhún nhường.
Đúng vậy, lần đầu tiên sau gần nửa học kỳ Shinichi cố công uốn nắn dạy dỗ.
Và không thể chờ đợi thêm, hắn đi bô bô ngay với lũ bạn.
- Cái gì? – Heiji ngạc nhiên
- Lại thêm một sự lạ nữa sao? – Kaitou trố mắt – Trời đất, cái này phải ghi vào Guiness mới được!
- Nhưng… đi xem lễ Tenkaichi mà nhóm mình thiếu một người… – Ran ngẩn ngơ
- Hơi… trống vắng. – Kazuha nói tiếp.
- Biết làm thế nào được. – Ayako nhún vai – Để cậu ấy về thăm nhà vậy thôi.
Nói rồi cô quay mặt đi. Nhưng tất cả cũng biết, không có Saguru đi cùng, có lẽ cô sẽ buồn lắm.
Và không chỉ riêng Ayako, Saguru cũng buồn không kém. Anh chàng thơ thẩn ra sân bay, cầm chiếc vé mà người nhà vừa đặt, tay xách chiếc vali, lòng bồn chồn, nửa muốn về, nửa muốn ở lại. Vì đã lâu lắm rồi, Saguru không ở bên cha mẹ, nhưng anh cũng đã gắn bó với lũ tiểu quỷ bạn mình lắm rồi, đến nỗi không muốn rời…
Và nhất là Ayako…
Nhưng lòng hiếu thuận của một người con không cho phép Saguru ở lại. Hạ quyết tâm, anh bước thẳng ra phía cửa lên máy bay…
- A, lên chữ “Thiên hạ” rồi kìa! – Ran chỉ tay lên núi. Con chữ rực lửa cháy trên nền trời đen.
- Chẳng mấy chốc nữa sẽ đến chữ “đệ” thôi – Shinichi ngáp – Nhưng mà buồn ngủ quá, mình đi chơi đi, lát cháy chữ tiếp theo thì quay lại xem cũng không muộn.
Cả bọn gật đầu. Chúng nó kéo nhau đi, không biết chiếc máy bay chở Saguru cũng vừa bay ngang qua đó.
- Thiên hạ… – Saguru nhìn xuống, con chữ cháy đỏ đập vào mắt anh. Anh mường tượng cảnh lũ quỷ bạn mình đang chơi đùa bên dưới.
“… Ayako… không biết cậu ấy thế nào nhỉ?
Không biết cậu ấy đang làm gì…
Và không biết liệu cậu ấy… có nghĩ tới mình như mình nghĩ về cậu ấy ngay lúc này không…”
Thể xác của Saguru đang tiến về đất nước mù sương, còn tâm hồn anh lại vấn vương lại Saitama, nơi ngọn núi cháy 4 chữ “Thiên hạ đệ nhất” đứng sừng sững, nơi cô cùng với bạn của anh đang chơi đùa.
- Ê, mua cái này nè! – Kaitou chỉ tay vào chiếc mặt nạ Kiritengu – Làm quà tặng Hakuba.
- Người ta đốt chữ cầu cho mùa màng bội thu mà cậu lại mua mặt nạ quỷ là sao hả? – Aoko nạt
- Kể cũng lạ, nếu cầu cho mùa màng bội thu thì còn bán mặt nạ quỷ làm gì? – Heiji đưa tay lên cằm.
- Phải ha. – Kazuha cũng nhận ra điều kỳ lạ đó.
- Chắc người ta có lý do của riêng người ta thôi. – Ayako nói – Ví dụ như nhân dịp này để hỏa thiêu luôn con quỷ đã khiến người ta mất mùa chẳng hạn.
- Ừ, cũng có lý. – Shinichi gật gù
- Nếu là Saguru thì cậu ấy cũng sẽ nói thế. – Ayako khẽ thì thầm.
Cô quay mặt đi.
“… Saguru này, chẳng biết cậu có đang nghĩ về tớ không nhỉ?
Vẫn biết cậu về Anh để thăm gia đình, vẫn biết cậu chỉ có một dịp duy nhất này, nhưng tại sao tớ vẫn muốn giữ cậu lại cho riêng mình…
Saguru… tớ có quá ích kỷ không?
Nếu cậu ở đây, cậu sẽ nói gì?
Saguru…”
Thật tình cờ, một con người đang đứng trên mặt đất và một kẻ đang bay tận tầng mây cùng nghĩ về nhau.
Cái đó, chúng ta có được phép gọi là… thích nhau không? Thích theo kiểu… cha mẹ mình ấy.
Lửa thử vàng, gian nan thử sức, vậy thì cái gì thử được tình cảm con người? Câu trả lời đến ngay với Saguru và Ayako trong đêm đó.
- A, chữ “Đệ” lên rồi! – Ran kéo tay Shinichi – Chụp ảnh cho tớ đi Shinichi!
- 1… 2… 3! – Shinichi bấm máy. Ran mặc yukata trông đẹp ghê hồn.
- Còn nửa tiếng nữa là đốt chữ “Nhất” – Heiji nhìn đồng hồ. – Mình ghé quán ăn gì đó đi.
Cả lũ gật đầu cái rụp và đi theo Heiji. Chúng không hề biết, ngay sau khi bước chân qua khỏi cửa quán, trời bỗng xuất hiện một tia chớp…
- Ăn gì đây? – Heiji ngó quanh – Chả cá xiên, xiên thịt nướng, vằn thắn, mì Udon, bánh xèo, mực nướng, bánh nhân thịt, cơm cà-ri…
Heiji làm một tràng hơn chục món ăn làm cả lũ trố mắt.
- Ăn cái gì đó nhẹ bụng thôi, chứ mấy cái chiên nướng ăn vào nóng người lắm – Shinichi nói (A/N: Uống Dr.Thanh đi anh!)
- Ừ, vậy thì… chè zenzai nhé?
- Ừ. Nhớ là cậu chi hết đó nha!
- Hả???
Lúc mọi người ăn xong cũng là lúc cớ sự xảy ra.
Vừa mới chùi mồm, tính tiền xong, bọn Shinichi chuẩn bị ra xem tiếp màn đốt chữ “Nhất” thì một người cao lớn chạy từ ngoài vào thẳng quán
- Mọi người ngồi yên trong này, không ai được ra ngoài! Bão về rồi!
Mọi người trong quán nhốn nháo
- Hả? Bão?
- Đúng lễ cầu mùa màng sao?
- Trời ơi, không lẽ năm nay chịu mất mùa…
Bọn Shinichi quay vào
- Xui quá, đi không gặp án thì lại gặp thiên tai – Shinichi ôm đầu rên rỉ.
Bỗng nhiên, tiếng phát ra từ chiếc đài làm bọn chúng chú ý.
- Cơn bão đổ bộ bất thần lên tỉnh Saitama đã khiến cho lễ hội “Tenkaichi” phải ngưng lại. Và cơn bão cũng khiến cho chiếc máy bay 265 từ Tokyo sang Anh gặp trục trặc….”
Shinichi và mọi người há hốc mồm
- Máy… máy bay 265. – Heiji lắp bắp
- Hình như… là chuyến của… – Kaitou cà lăm
- Saguru! – Ayako kêu lớn
Cô chạy ra phía cửa quán nhưng ngay lập tức bị người nông dân cao lớn ban nãy chặn lại
- Cháu không được ra ngoài lúc này…
- Nhưng bạn cháu…
- Không được! – Ông nghiêm giọng
Ayako quay trở lại ghế ngồi. Cô nắm chặt hai tay lại.
- Đừng lo mà Ayako. Cậu ấy sẽ không sao đâu – Ran khẽ nói.
Nhưng dường như cô không nghe được một từ nào của Ran. Từ bên khóe mắt, hai hàng nước mắt trào ra. Cô bật khóc.
“… Saguru…
Làm ơn… mong cậu được bình an…
Đừng làm tớ sợ…
Saguru!”
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua trong yên lặng. Bọn Shinichi mặt mày căng thẳng cực độ, chốc chốc lại nhìn lên phía chiếc đài xem có tin tức gì mới không. Nhưng dường như, mỗi lần bọn nó làm vậy, chuyện chỉ có tệ đi.
Vậy nên bọn nó chỉ ngồi thầm cầu nguyện cho Saguru.
“Tôi xin lỗi cậu, Hakuba, tôi đặt cậu vào thế khó xử bao nhiêu lần rồi…” Shinichi ngồi chống cằm lên tay “Giờ, nếu cậu không sao, tôi sẽ… sẽ không khiến cậu phải khó xử và ngượng ngùng nữa.”
“Công tử, nếu cậu trở lại, tôi thề tôi sẽ khai hết sự tình nội bộ về Kaitou Kid cho thanh tra Nakamori!” Kaitou ngồi khoanh tay, thẫn thờ nhìn ra cửa. (Khổ thân Nakamori, giờ vẫn đang ngồi chờ KID!)
“Saguru, cậu quả thực là con người đáng mến, dù rằng ta quen nhau chưa lâu, nhưng thực sự, cậu thực sự khiến tớ cảm phục.” Ayako nhắm chặt đôi mắt “Cầu trời phù hộ, cậu sẽ không sao, Saguru.”
Gió thổi, ngoài trời gió cuốn thốc những cành lá bên đường, tạo thành một dải lớn bay về phía đông.
Mỗi lần cơn gió thổi qua, nhóm Shinichi lại rùng mình, lo sợ cho số phận chiếc máy bay, lo cho Saguru.
Bình minh ngày hôm sau…
Cơn bão đi qua. Trông đường phố Saitama lúc này chẳng khác nào một cái thùng đựng lá cây. Lá vương vãi khắp nơi, phủ kín mặt đường, mái nhà và tràn cả vào nhà dân.
Shinichi vội vàng kéo bọn bạn lên ngay xe về Tokyo.
Đứng trước cổng trường, bọn nó tần ngần không dám vào. Cái cảnh trống vắng tên thư sinh làm mấy đứa thấy ngán.
Nhưng rồi cũng không thể đứng trơ như phỗng mãi được, Shinichi bèn lấy hết can đảm bước lên cầu thang.
Anh chàng chán nản mở cửa phòng, chuẩn bị chờ đợi cảnh căn phòng trống trơn đập vào mắt, không ngờ…
- Này, đi đâu mà lâu thế? Tôi đợi suốt cả đêm qua không thấy cậu về đấy! – Giọng nói kiêu kỳ của Saguru vang vang khắp phòng
- H…Ha…Hakuba??? – Shinichi phải dụi mắt mấy lần để chắc rằng mình không nhìn nhầm.
- Tôi làm trò để trốn khỏi chuyến bay tối qua. – Saguru thản nhiên nói tiếp – Tôi bảo tôi ốm, có triệu chứng cúm, vậy là đùng một phát người ta bay gấp về sân bay Tokyo để cho tôi xuống ở đấy.
- Trời ơi, vậy mà không báo cho người ta, làm bọn này một phen hú vía! – Shinichi bèn xông vào tìm cách cốc lên đầu Saguru
- Ơ, thế cậu không về thăm nhà à? – Ran hỏi
- Họ cũng thông cảm mà, ai lại để ông con quý tử đi giữa cơn bão bao giờ. – Saguru cười.
- Cậu làm tớ lo lắm đấy, Saguru. – Ayako đột nhiên lên tiếng
Rồi bất ngờ, trước mặt tất cả bọn bạn đứng đó, cô ôm chầm lấy Saguru và khóc nức nở.
- Nào, tiểu thư mít ướt, nín đi! – Saguru dỗ dành – Tớ có làm sao đâu.
- Thích thì cậu đi mà nín! – Ayako bướng bỉnh
- Nhưng tớ có khóc đâu mà phải nín.
Saguru không đẩy Ayako ra, cứ thế để cho cô khóc nức nở. Bởi vì, trong chuyến bay gặp bão hôm qua, anh bỗng nhớ lại một kỷ niệm ngày xưa, từ hồi còn rất nhỏ, khi anh còn chưa cùng bố chuyển tới quê hương của Sherlock Holmes.
Hôm đó cũng là một ngày bão. Cậu bé Saguru ngồi co ro trong ngôi nhà ở miền Tottori, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi cơn gió lạnh lẽo thổi qua từng hồi.
- Mưa đâu không mưa, bão đâu không bão, lại trúng chỗ này! – Saguru ngồi ca cẩm.
Chợt, đập vào tầm mắt cậu nhóc là một cô bé trạc tuổi mình. Trời mưa, gió lớn, vậy mà cô bé không mang theo bất kỳ vật gì để che mưa. Và cứ thế, cô bé bước ngược làn gió, đi ngang qua cửa căn nhà cậu.
Trong lòng Saguru trỗi dậy niềm xúc cảm.Cậu bé vội vàng chạy xuống các bậc cầu thang, nhanh hết mức có thể. Bắc ghế lên, cậu với tay lấy chìa khóa cổng rồi chạy ù qua sân trước với ô cầm trên tay. Thật may mắn, cô bé chỉ vừa mới đi khuất qua cánh cổng. Cậu vội vội vàng vàng tra chìa khóa, mở tung cánh cổng và gọi lớn
- Đằng ấy ơi! – Saguru cố nói to hết mức có thể, cố át đi tiếng gió
Nhưng mặc kệ cậu nhóc gào lên, cô bé vẫn cứ đi.
- Này, đằng ấy ơi! – Cậu đuổi theo cô bé
- Ơ, cậu gọi mình à? – Đến lúc này cô bé mới quay lại và hỏi một câu… ngây thơ hết biết.
- Lại còn hỏi, chỉ có mình cậu với tớ ở trên đường thôi mà. – Saguru nói, dở khóc dở cười.
- Ừ, thế cậu gọi tớ chi?
Vẻ hờ hững của cô bé làm Saguru phát khóc
- Cậu… không có gì che mưa à?
- Nhà tớ ngay gần đây, tớ nghĩ cũng không cần.
- Thật là xạo!
- Sao cơ?
- Cậu không nói giọng địa phương vùng này, nghĩa là không sống ở đây.
- Tớ chuyển về cả năm nay rồi.
- Lại xạo, cả năm nay sao không thấy mặt mũi đâu cả?
- Thì người ta ở trong nhà.
- “Ở trong nhà!” – Saguru bĩu môi nhại lại – Chí ít thì cũng phải đi học chứ, trường học lại ở hướng bên phải nhà tớ, nhưng như cậu nói thì nhà cậu ở bên trái nhà tớ, tức là đi học là phải đi ngang qua đây! Nhưng sao chưa bao giờ tớ thấy cậu?
- Học gia sư thì có sao?
- Ba cà xạo!
- Cậu có chứng cứ gì để nói tớ ba cà xạo không? Đúng là đồ con cảnh sát lên mặt.
- Hả?
- Lại còn không? Đừng tưởng tớ không biết bố cậu làm nghề gì.
- Nhưng… sao…
- Xem ti vi là biết liền chứ có gì đâu.
- Chơi bẩn!
- Cậu thì không chắc?
Mải cãi nhau, Saguru quên luôn cả chuyện mình cầm ô ra đây để làm gì. Kết quả là, lúc phát hiện ra thì người cô bé đã ướt như chuột lột trong khi cậu hoàn toàn khô ráo.
- Hắt xì!
- Thôi chết! – Saguru tá hỏa – Vào trong nhà tớ ngồi đi, ngồi đợi quần áo khô rồi về, vào trong ngồi cho ấm.
- Thôi khỏi…
- Đi vào!!! – Cậu kéo tay cô bé đi thẳng vào trong nhà.
Lúc đã yên vị lên chiếc ghế bành bên lò sưởi trong phòng khách nhà Saguru, cô bé mới bắt đầu nói
- Ban nãy đưa luôn cái ô thì không, giờ để người ta ướt nhẹp ngồi co ro ở đây.
- Ai bảo cậu khơi mào cãi nhau chi? – Saguru đáp trả trong lúc pha tách chocolate nóng.
- Thế ai biểu cậu a dua?
- Tính trời cho khó đổi, giờ cậu trách ai?
- Thì trách trời chứ biết trách ai đây!
- Nè, uống đi – Saguru chìa tách chocolate ra.
- Không có thuốc mê đấy chứ?
- Ôi trời, mới nói chuyện có 3 phút thì mê meo nỗi gì. – Saguru la lên
- Đề phòng thôi, đàn ông bây giờ là không có tin tưởng được.
- Ai bảo thế?
- Sách bảo. Mà ai chứ bản cô nương ta đây thì chỉ tin vào sách vở.
- Nhưng tớ không phải hạng người đó.
- Hừ, sách nào cũng nói mấy tên đẹp mã là mấy tên hay đi lừa phụ nữ nhất, chẳng khác gì Sở Khanh. Mà tự xem lại cậu xem, giờ có khi lại cả đống người đi theo sau gót ấy chứ.
Saguru gãi đầu khốn khổ. Trời ơi, phải làm gì thì cô nương đanh đá mới uống cốc cacao mà cậu đưa đây hả trời?
Nhưng như để gỡ bí cho Saguru, cô bé đưa cốc cacao lên uống một hơi cạn tới đáy. Saguru trố mắt nhìn trân trân.
- Nhìn gì chứ? – Cô bé hỏi
- Ngạc nhiên tột cùng. Bộ cậu rét lắm hả? – Saguru áy náy
- Rét? Không! Đói? Có!
- Sáng nay chưa ăn gì à?
- Hỏi chi?
- Cho biết.
- Không cần biết.
- Nhưng cứ hỏi.
- Đồ vô duyên, rồi sau này ế vợ cho xem
- Không đâu.
- Vậy sau này ai lấy cậu chứ?
- Có cậu! – Saguru cười hì hì.
Cô bé bĩu môi và quay đi hướng khác.
Một lát sau mưa tạnh, cô đứng lên và đi ra cửa.
- Ấy khoan! Nhà cậu ở đâu thế?
- Hỏi làm chi.
- Tớ đến chơi.
- Khỏi. – Cô bé từ chối thẳng thừng. – Lúc nào muốn, tớ sẽ qua nhà cậu chơi.
- Nhưng mà nhỡ đâu cậu không thèm chơi với tên Sở Khanh này thì sao? – Saguru mếu miệng
- Sau khi nghĩ lại, tớ thấy cậu giống Từ Hải hơn.
Nhưng chỉ nói đúng một câu, cô bé đã chạy mất.
Từ đó, Saguru có thêm một người bạn mới. Nhưng, điều quan trọng nhất khi hai người bạn nói chuyện với nhau là tên họ thì không đứa nào thèm hỏi.
Kể cả cho đến khi Saguru sắp đi Anh, cô cũng không hỏi. Dù đã qua hai năm làm bạn.
Cô chỉ đưa Saguru đúng một thứ. Đó là con búp bê vải mà cô tự may, suốt cả tháng trời sau khi Sagur báo tin mình sắp đi.
Khi chia tay anh, cô không khóc. Nhưng khi về tới nhà, cô úp mặt xuống gối khóc tức tưởi, như chưa bao giờ được khóc.
Mối tình đầu đến và cũng đi nhanh quá.
- Saguru! – Ayako gọi
Anh ngập ngừng hỏi
- Ayako này, tớ cho cậu xem cái này nhé?
- Ừ. – Ayako trả lời, thắc mắc không biết đó là gì.
Anh tiến lại chỗ tủ quần áo, mở cửa tủ ra. Ở tít ngăn cuối cùng, đằng sau chỗ áo sơ-mi chất đống, anh lôi ra một thứ. Đó là con búp bê vải mà lúc nào anh cũng giữ, để nhớ mãi về mối tình trẻ con ngày xưa.
Anh chìa con búp bê ra, lòng vẫn thầm hi vọng đây là cô bé ngày xưa đã tặng nó cho anh, dù vẫn biết rằng mình đang mơ mộng hão huyền.
Cô nhìn con búp bê vải, hỏi khẽ
- Đây là gì?
- Quà kỷ niệm của tuổi thơ. – Anh thì thầm trả lời.
Trong khi đó, bọn Shinichi len lén chuồn gấp, để hai đứa tâm tình. Bởi chẳng hiểu sao, bọn nó e rằng sắp có tin báo hỉ.
Ayako nhìn kỹ con búp bê, lần tay theo từng đường chỉ, đôi mắt khâu bằng hai khuy áo màu đen mà chắc chắn người đã may nó khi xưa bứt trộm từ áo của bố hoặc mẹ. Cô nhìn chiếc áo kẻ caro con búp bê mặc, miệng nói khẽ
- Từ Hải…
- Thế nào, cô bé ngày xưa? – Anh khẽ cười – Nó tên là Từ Hải, đúng không?
- Tại sao cậu…
- Có lẽ lớn lên theo năm tháng thì cậu sẽ có nhiều thay đổi, nhưng cái tính đanh đá của cậu từ ngày xưa thì không thể đổi được. Và cả…
Anh lấy lại con búp bê, lật mặt sau lên, lấy chiếc kính lúp soi kĩ vào phần cánh tay
- Đây này, “Ayako Maizumi”. Cậu cố tình thêu vào đúng không?
Những kỷ niệm tuổi thơ từ ngày xưa tràn về. Cô bắt đầu khóc.
- Sao tớ lại không nhận ra cậu nhỉ? – Cô hỏi trong tiếng nấc.
- Làm sao nhận ra được – Saguru cười lớn – Ngày xưa tớ nhỏ con gầy còm như kẹo mút dở mà.
- Lại còn đen sì như cột nhà cháy nữa chứ. – Cô bổ sung.
- Cậu không nhất thiết phải nhắc đến vụ da đen đâu, biết không?
- Cậu không thích nhắc nhưng tớ thích.
- Đừng để lại cãi nhau nữa, đồ ngồi học gia sư ở nhà.
- Cậu đang khơi mào đấy, đồ Sở Khanh
- Hả?
- Từ giờ cậu chính thức mất danh hiệu Từ Hải. Trở lại làm tên sở khanh đi!
- Đồ quá đáng.
- Khơi mào cãi nhau trước chi?
- Thế a dua làm chi?
- Tính trời cho khó sửa, trách ai được.
- Hừ!
Câu chuyện của hai người bạn sau bao năm xa cách được gặp lại nhau khép lại ở đây. Hơi đột ngột khi cho họ nhận ra nhau chớp nhoáng, nhưng tình cảm là thứ thôi thúc con người kể chuyện này phải cho diễn ra chớp nhoáng như vậy, bởi vì nếu không thì hai đứa nó sẽ dây cà ra dây muống đến Tết Công gô chứ chẳng đùa.

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726





Sat Jul 07, 2012 10:47 am
shin_ran_726

Moderators
shin_ran_726
Moderators

Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Normal day life II



phần sau nhảm lắm, mình post đến đây thôi! Bạn nào mún đọc tiếp thì tự tìm nha!

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726





Sat Jul 07, 2012 2:08 pm
Amura_Rinko

Administrators
Amura_Rinko
Administrators

http://crazy-night.forum-pro.net
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Normal day life II



Dài quá ! Normal day life II  4010871610
Ta lười đọc Normal day life II  1786972881

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Amura_Rinko





Sat Jul 07, 2012 5:09 pm
shin_ran_726

Moderators
shin_ran_726
Moderators

Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Normal day life II



chị cố gắng đọc coi! Bùn cười lắm!!! Cường nhăn răng

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726






Sponsored content

Thông tin thành viên
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: Normal day life II




Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Sponsored content







Normal day life II  Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang