•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))
•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))


Một thế giới không có bất cứ khoảng cách dành cho fan's Ran . Tham gia để góp vui cho Crazy Night
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

|

[Oneshot)[ShinRan] It hurts

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Fri Jul 06, 2012 7:25 pm
Amura_Rinko

Administrators
Amura_Rinko
Administrators

http://crazy-night.forum-pro.net
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: [Oneshot)[ShinRan] It hurts



[Oneshot)[ShinRan] It hurts B23b8f1d49476bf8a6866952


It Hurts


Author : p[É]_[X]ì-tr[U]m
Pairing : ShinxRan
Rating : K+
Summary :
Tất cả mọi chuyện đã kết thúc vào 3 năm trước, Shinichi đã trở về với
hình dáng thật của bản thân mình, anh cùng Ran trở thành 1 cặp đẹp đôi
và hạnh phúc nhất trên đời. Và hạnh phúc ấy có thể là mãi mãi nếu anh
không ra đi...

-----------------------------------------

Dòng chữ màu Xanh là Ran hồi tưởng lại nha mn,thực ra fic này là mik dựa theo 1 đoạn clip mà vik, đừng "chém" nha!!>.<
--------------------------------------------------

Anh bỏ rơi em lại như vậy sao?
Cho em lần cuối cùng cũng không được sao?


Tiếng bước chân khe khẽ vang lên giữa con đường món quen thuộc, đôi tay nhỏ nhắn lướt nhẹ trên những bức tường lặng ngắt.
Sừng
sững trước mặt cô gái ấy, cánh cổng màu xanh đen của ngôi biệt thự
tuyệt đẹp hiện ra. Khẽ chạm tay trên các song sắt, cô chợt nhận ra nó đã
phủ bụi từ lúc nào.

Đứng trước căn biệt thự ấy, cô như 1 kẻ lạc
lõng, từng cơn gió buốt lạnh thổi qua như cắt xé vào da thịt ai đó những
nhát dao sâu hoằm, mái tóc đen thả mình theo chiều gió, đôi mắt giờ đã
bị phủ kín bởi 1 mảnh khăn trắng tang thương.

Cô- Ran Mouri- Cái tên mang ý nghĩa của loài hoa lan xinh đẹp và chính cô cũng tựa như loài hoa ấy, xinh đẹp và thanh tao.

Bước
đến thật gần nơi cánh cổng, Ran đưa tay đến chạm lấy những song sắt
lạnh buốt, cô đưa tay đến chiếc chuông cửa gần đó nhưng rồi...cô rút tay
lại 1 cách nhanh chóng.
Ran thở dài, cô xoay người lại dựa lưng vào cánh cổng ngước lên bầu trời.
Thông
qua xúc giác, cô có thể cảm nhận được những tia nắng ấm đang lan dần
trên cơ thể mình, nhưng trong đôi mắt cô, tất cả hiện về chỉ là 1 khoảng
không u tối...

Xoay người lại đối diện với cánh cổng ấy thêm 1 lần nữa, cô đưa tay ấn vào chuông cửa.

1 lần...

2 lần...

3 lần...

Vẫn không có người mở cửa...

"Anh không có ở nhà?"

Có vẻ gì đó thất vọng, Ran thở dài rồi bước ra khỏi nơi đó...

Lang thang trên những bước đường vô định, cô bước đi...chân cứ bước mà không biết nơi mình đang đi là đâu.
Phải chăng cô đang tìm anh?

Cô đưa tay xoa xoa mái tóc đen dài của mình, thầm cười, cô còn tìm để làm gì? Tìm để làm gì khi bây giờ anh không ở đây?
Tìm để làm gì khi anh đã không còn yêu cô, đã không còn ở bên cô nữa...

Cô bỗng thấy mình sao cô đơn quá, tất cả mọi thứ chung quanh đều chỉ là 1 màu đen dày đặc...
Cô giờ đây giống như ngôi sao nhỏ nhoi trên bầu trời rộng lớn đang cố gắng tìm 1 hướng đi cho mình.
Nhưng...lạc lối mất rồi, vì cái ánh sáng duy nhất dẫn đường cho cô bây giờ cũng đã không còn...
Cô bây giờ, thật nhỏ bé và đơn độc...




Từng cơn gió lạnh cắt da thịt
Nhưng em vẫn chờ, vì em không thể ra đi như thế được
Nếu như anh đã thực sự đến với 1 ai khác
Thì quả thực anh tệ lắm...
Không phải thế...


Đến nơi đó, Ran lại đến nơi đó...Nơi gieo cho cô bao ký ức đau buồn...

Tropical Land

Cô không nhìn thấy gì nhưng cô vẫn cứ bước, bước theo con đường mà trái tim mình vẽ ra.

"Phụt"

Tiếng
nước phun lên và 1 vài giọt nước ươn ướt bắn vào mặt cô. cô biết, cô
biết nơi này, nơi anh và cô đã hẹn nhau đi chơi mừng ngày cô đạt được
giải quán quân Karate, nơi chứa nhiều kỷ niệm đẹp giữa họ nhất và đây
cũng là nơi anh đã từng rời bỏ cô mà ra đi.
Lại ngã, cô lại ngã mất rồi...
1 bàn tay rắn chắt bỗng đến đỡ cô dậy, nhưng....không phải là anh...

Cuộc gặp gỡ ấy dã khiến anh- Hakuba Suguru bước vào cuộc sống của cô, nhanh như 1 cơn gió.


biết từ khi bước vào đây đã có 1 anh mắt luôn dõi theo mình, tuy mất đi
ánh sáng nhưng bù lại cô có 1 xúc giác rất nhạy. Cô có thể nhận ra. anh
mắt mà Hakuba dành cho cô cũng tràn ngập yêu thương như chính anh dành
cho cô, nhưng khác 1 điều...cái nhìn của anh ấm áp và thân thương hơn
rất nhiều.

-----------------------------------------

Nhói đau, cứ nhói đau...
Đau đớn làm sao, ngay cả khi thét gọi tên anh
Không phải vậy, giờ thì không phải nữa rồi
Em không còn là tình yêu của anh nữa.


Ngày
hôm nay, Ran lại đến nhà của Shinichi, không như lần trước, lần nay cô
bấm chuông rất nhiều lần mong cánh cửa ấy có thể mở ra, dù chỉ 1 lần.

-Shinichi, mở cửa đi Shinichi! Em xin anh, Shinichi!!_Ran hét lên giữa 1 không gian im lặng.

Mặc cho cô gái ấy có hét lên thế nào, có van xin thế nào thì cánh cổng sắt ánh vẫn lạnh lùng khép chặt.
Trượt
dài theo cánh cổng màu xanh đen ấy, Ran gục ngã, nước mắt tuôn ra, cô
không thể tự dối lòng được nữa, anh dã không còn ở đây, anh đã bỏ rơi
cô, bỏ cô ở lại 1 mình và đi về 1 nơi thật xa.

Anh thật nhẫn tâm, anh đã không còn yêu cô nữa rồi...


Lang
thang trên những con đường dài cô độc, Ran như vô thức đi về những nơi
đó- những nơi chứa đầy kỉ niệm đẹp giữa anh và cô, nơi cô đã từng có tất
cả, hạnh phúc và tình yêu nhưng giờ đây chỉ còn mình cô đơn độc vì anh
đã không còn nữa.


Ran khóc, những giọt nước mắt mặn đáng nơi
khoé môi, đã đến lúc cô phải quên rồi, cô phải quên đi anh, quên đi tất
cả những kỉ niệm đẹp nhất của đời mình.


Phải, cô sẽ quên, quên đi tất cả...Nhưng liệu...điều đó có dễ dàng?

.


.
.
.
.
Khi cánh cửa ấy mở ra, gương mặt vô hồn của anh...
...Cứ thế giày vò bờ vai em
Những giọt nước mắt mà đã em cố kìm nén giờ đây bắt đầu tuôn rơi
Em xin lỗi, đáng ra em không nên như thế


Ran đã quen dần với sự có mặt của Hakuba bên cạnh mình...như 1 người bạn.
Cô biết, anh yêu cô nhưng cô lại không thể đáp trả tình yêu đó bởi trái tim cô đã không còn chỗ cho bất kì ai khác.

Nhẹ hôn bó hoa hồng đỏ trên tay mà cô cùng Hakuba vừa mua, Ran mỉm cười mặc cho gương mặt Hakuba có chút ghen tức.


Bước
vào khu nghĩa trang ảm đạm, Hakuba dìu Ran đến nơi co muốn- ngôi mộ của
anh- ngôi mộ của Shinichi và anh để Rânlị ở đó rồi ra ngoài.


Ran
đứng lặng 1 lúc, cô đưa tay chạm vào bức ảnh của anh, không nhìn thấy
gì nhưng cô vẫn cảm nhận được nụ cười bình yên tuyệt đẹp của anh, áp mặt
vào khung anh, cô lắng nghe từng hơi ấm còn sót lại của anh, và bỗng cô
nhận ra, anh vẫn đang ở bên cô, anh chưa bao giờ rời xa cô...



cô nhớ lại...vụ tai nạn xe 3 tháng trước đã cướp anh ra khỏi cuộc đời
cô, cô nhớ như in khoảnh khắc khắc đó, khoảnh khắc cuối cùng cô được ở
bên anh, khoảnh khắc cuối cùng cô được nhìn thấy anh và nhìn thấy thế
giới này bằng đôi mắt của minh, khoảnh khắc cuối cùng cô chạm được vào
anh.


Trên bàn cấp cứu của bệnh viện, trong những hơi thở yếu
ớt, cô cố mở mắt ra nhìn anh với hy vọng anh vẫn sống, đôi mắt anh khép
chặt, những giọt máu đỏ tươi vương trên mặt anh, các bác sĩ đang cố kích
tim cho anh, chiếc máy điện tâm đồ phát ra những tiếng kêu tuyệt vọng.


-Shin...Shinichi..._Ran cố lên tiếng, cô đưa tay như muốn níu giữ anh lại nhưng chỉ nhận được là 1 khoảng không trống rỗng.


Píp...Píp...


Chiếc
máy điện tâm đồ phát ra những âm thanh cuối cùng, hơi thở của cô yếu
dần, những giọt máu đỏ thẫm của anh cứ thế mà rơi xuống, 1 đường thẳng
vạch ngang trên màn hình, cô ngất đi, tay anh buông thõng trong không
trung...


Kết thúc tất cả...






Ran
rời khỏi tấm ảnh của anh, nhưng ký ức tràn về như xé tan trái tim chỉ
cỏn chút hơi tàn ấy, Shinichi không thể rời xa cô, anh đã hứa sẽ ở bên
cô mà, không thể, anh không thể đi như thế được.


Ran hét lên,
cô đập mạnh bó hoa vào tấm bia, cánh hoa lìa cành tung bay trong không
trung, sắc hoa đỏ phủ lấp nơi cô đang đứng, cánh hoa rơi lả tả rồi nằm
yên bình trên mặt đất.


Ran khuỵ xuống, cô gọi tên anh trong
những giọt nước mắt, với cô điều tàn nhẫn nhất là mất đi anh, ở gần đó,
Ran không biết có 1 người cũng đau như cô, Hakuba, anh đã biết, anh mãi
mãi sẽ không thể có được cô.


---------------------------------------------------




Cánh
đồng lúa trải 1 màu vàng nhạt, nắng chiều đỏ rực trên không trung tạo
nên 1 quang cảnh tuyệt đẹp, những cơn gió lướt qua mang theo mùi lúa
non, gió thổi, bông lúc lay nhẹ, lao xao trong gió.


Hakuba đã
đưa Ran đến miền quê Kiuko để cô có được sự yên bình và thanh thản, anh
đi dạo bên ngoài để lại Ran 1 mình trong xe theo như cô yêu cầu.


Ran đưa tay che đi ánh nắng mặt trời chói lọi...


Không phải vậy, không phải vậy...
Em không phải đến đây để trở nên như thế
Hãy quay về, về đi anh
Cuối cùng thì em cũng đã van xin như thế

Tối
hôm qua, cô lại đến nhà Shinichi, với chiếc chìa khoá của bác Agasa cho
mượn, Ran dễ dnàg mở được cánh cổng nhưng...cánh cửa bước vào nhà lại
khép chặt, Ran không có chìa khoá trong tay.


Cầm chặt nắm đấm
cửa, Ran cố vặn thật mạnh nhưng cánh cửa vẫn không hé mở, lùi dần về
phía sau, cô đã chấp nhận sự thật anh đã không còn.


"Cạch"


Cánh
cửa bật mở cùng với 1 thứ ánh sáng trắng xoá và anh cũng xuất hiện cùng
luồng sáng ấy, là anh, chính là anh, không thể nhầm lẫn được, chính là
anh- Kudou Shinichi.



Ran đưa tay chạm vào khuôn mặt của anh,
cô có thể ghi nhớ hết từng đuờng nét trên khuôn mặt ấy, dấm nhẹ vào ngực
anh, cô trách anh những ngày qua sao lại để 1 mình cô cô độc.


Anh không nói gì, chỉ nhìn cô bằng 1 ánh mắt đau thương.


Bước
đến gần anh, cô tựa vào bờ vai vững chắc của anh nhưng...anh lại lạnh
lùng đẩy cô ra. Tại sao? Bao nhiêu lần cũng vậy, anh không cho phép cô
đến gần anh.


-Shin...Shinichi?


-Không được, Ran...anh...


Không để cho Shinichi nói hết câu, Ran hét lên.


-Làm ơn đi Shinichi, làm ơn đi, đừng đẩy em ra nữa, đừng để em rời xa anh thêm bất cứ 1 giây phút nào nữa, em xin anh...


Ran
van xin, van xin Shinichi hãy cho cô đến bên anh, cô van xin anh đừng
để cô lại 1 mình, van xin anh đừng đẩy cô ra khỏi cuộc đời anh thêm 1
lần nào nữa.


Shinichi lặng đi, anh đưa tay lau những giọt nước mắt ướt đẫm trên chiếc khăn trắng và ôm chặt cô vào lòng.
Anh và cô đi vào trong, ánh sáng trắng xoá ấy biến mất, cánh cửa lại lạnh lùng khép chặt khép chặt.






Ran khóc, khóc vì hạnh phúc...


-Shinichi, em sắp đến bên anh rồi...


Giọt nước mắt thầm trên mảnh khăn trắng, đỏ tươi.


"BÙM"


Âm
thanh to lớn ấy vang lên khiến Hakuba ngã nhào về phái trước, anh quay
lại, chiếc xe đã nổ tung, lửa sáng khắp 1 vùng trời, khói đen phủ mù
mịt.


Anh khuỵ xuống, đấm tay mạnh xuống mặt đất, thầm gọi tên cô trong đau đớn.


-Xin lỗi anh, Hakuba..._Vang vọng đâu đó tiếng của cô gái trẻ.


Khuất dưới ánh tà dương, Shinichi đừng cạnh Ran, anh đưa tay gỡ nhẹ chiếc khăn trắng trên mắt cô, mỉm cười.


Cô mở mắt ra, sắc tím trở về, tuyệt đẹp, cô nhìn anh, nhìn lại khuôn mặt thân quen ấy.


-Ran, anh xin lỗi_Anh thi thầm.


Cô đưa 1 ngón tay đặt trên môi anh.


-Em đã nói sẽ theo anh đến mọi nơi mà...ngay cả đó là cõi chết!



Anh
đưa tay ôm chặt lấy cô vào lòng, họ đã có thể mãi mãi bên nhau, giờ đây
không còn gì có thể chia cắt được họ nữa, họ dã có được sự hạnh phúc mà
mình ao ước mặc dù là...bên kia của bầu trời...


Em yêu anh, em yêu anh
Ngay cả khi anh sắp vứt bỏ em, thì em vẫn yêu anh như thế
Xin anh hãy ôm em 1 lần cuối cùng



The End

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Amura_Rinko





Fri Jul 06, 2012 7:47 pm
Phong Doanh Doanh

Administrators
Phong Doanh Doanh
Administrators

Tổng số bài gửi : 457
Xu : 937
Điểm : 13
Chòm sao : Virgo
Giới tính : Nữ Birthday : 14/09/1999
Đến từ : AFH

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 457
Xu : 937
Điểm : 13
Chòm sao : Virgo
Giới tính : Nữ
Birthday : 14/09/1999
Đến từ : AFH
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Oneshot)[ShinRan] It hurts



Tem !
Đọc lại mà vẫn thấy hay
Thank

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Phong Doanh Doanh





Mon Oct 22, 2012 8:04 pm
Ran_Angel_2002

Members
Ran_Angel_2002
Members

Tổng số bài gửi : 24
Xu : 38
Điểm : 2
Chòm sao : Gemini
Giới tính : Nữ Birthday : 20/06/1999
Đến từ : Zing me
Tâm trạng : Bùn bùn chán chán

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 24
Xu : 38
Điểm : 2
Chòm sao : Gemini
Giới tính : Nữ
Birthday : 20/06/1999
Đến từ : Zing me
Tâm trạng : Bùn bùn chán chán
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Oneshot)[ShinRan] It hurts



Hix vậy Ran đi rùi seo? khóc
Thanks 1 cái. Rất chi là hay Ok

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Ran_Angel_2002





Mon Oct 22, 2012 9:42 pm
Ai-chan angel

Members
Ai-chan angel
Members

Tổng số bài gửi : 73
Xu : 130
Điểm : 4
Chòm sao : Taurus
Giới tính : Nữ Birthday : 12/05/2000
Đến từ : SMF
Tâm trạng : hate AFH
like ARML
Love ARC

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 73
Xu : 130
Điểm : 4
Chòm sao : Taurus
Giới tính : Nữ
Birthday : 12/05/2000
Đến từ : SMF
Tâm trạng : hate AFH
like ARML
Love ARC
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Oneshot)[ShinRan] It hurts



oh no, sắp phát khóc rồi..... Khóc

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Ai-chan angel






Sponsored content

Thông tin thành viên
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [Oneshot)[ShinRan] It hurts




Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Sponsored content







[Oneshot)[ShinRan] It hurts Collap11Trả lời nhanh
Trang 1 trong tổng số 1 trang