•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))
•·.·´¯`·.·• ( Crazy Night - Fan Angel Ran ) •·.·´¯`·.·•
Chào mừng bạn đến với Crazy Night - Fan Angel Ran
Hãy cùng thỏa mình đến với chúng tôi và nổi loạn theo phong cách của bạn =))


Một thế giới không có bất cứ khoảng cách dành cho fan's Ran . Tham gia để góp vui cho Crazy Night
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

|

[fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Chuyển đến trang : Previous  1, 2
Sun Jul 01, 2012 1:54 pm
shin_ran_726

Moderators
shin_ran_726
Moderators

Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục



First topic message reminder :

Tên : Dù thiên đường ... hay địa ngục
Disclaimer : Họ không thuộc về tôi, họ không thuộc về bất cứ ai nhưng số phận của họ trong fic này là của tôi
Thể loại : Romance
*Lưu ý: Đây là fic đầu của mình, mình học cũng chẳng giỏi văn lắm, nên mọi người nhẹ nhẹ tay thôi nha
!!!

Chap 1 : Mùa hè ….
Part 1 : Cây hoa anh đào

Mưa … mưa rơi …
Cậu đứng đó … dưới gốc cây hoa anh đào …
Người ướt sũng …
Đôi mắt xanh nhìn vô định ….
Điều gì vậy? Điều gì đã khiến một chàng thám tử luôn lạc quan, tự tin với chính bản thân mình trở thành một con người hoàn toàn khác như vậy?
Có lẽ chính cậu cũng không hiểu nổi nữa!
Không hiểu tại sao …?
-----------------FlashBack--------------------
“Shinichi, sao cậu lại không đi cùng lớp?” – Mori Ran, cô bạn từ bé của Shinichi hỏi
“Bố mẹ tớ gọi điện về bảo hè này tớ phải sang Mỹ, chẳng biết làm gì nữa!” – Anh trả lời với giọng nói không thể nào chán hơn. Thực ra, anh cũng rất muốn đi du lịch với lớp nhưng hôm qua anh nhận được điện thoại của bố mẹ nói hè này anh phải sang Mỹ nhưng không giải thích lý do. Và rồi anh cũng chỉ biết “ngậm ngùi” vâng, dạ theo hai đấng thân sinh của mình.
”Chán thật đấy… Nhưng không có cậu đi khéo lại hay! Tớ không muốn có án mạng lúc đang đi du lịch đâu!” – Ran vừa nói vừa cười, nhưng ánh mắt của cô có một chút buồn bã.
“Này… Án mạng đâu phải do tớ gây ra, sao cậu nói cứ như vì tớ mà có án mạng vậy?”
“Không phải sao… Lần nào đi với cậu chẳng có án mạng!”
“Nhưng đâu phải do tớ chứ !!!!”
……
Thế là anh và cô cãi nhau suốt trên đường về nhà. Họ lôi từ những truyện trên trời dưới đất xuống để gây nhau. Và rồi cuối cùng cũng đến nhà Ran…. Đến đây chắc 2 cô cậu cũng chẳng còn sức để mà cãi nhau tiếp.
“Thôi, đến nhà tớ rồi! Tạm biệt Shinichi! Cậu đi Mỹ chơi vui vẻ nha!” – Ran cười, như thường lệ nụ cười thiên thần ấy luôn là thứ để hòa giải những cuộc cãi nhau của 2 đứa.
“Ừ, tạm biệt cậu.” – Shinichi nói nhanh rồi quay lưng đi thẳng. Cậu không muốn cô nhìn thấy gương mặt đang đỏ ửng lên của mình. Không hiểu sao, mỗi khi nhìn thấy nụ cười ấy, tim cậu luôn đập loạn nhịp, mặt thì đỏ bừng lên.
Ran lại mỉm cười – một nụ cười nhẹ, cô nhìn cậu bước đi như mọi ngày. Nhưng hôm nay cô nhìn cậu lâu hơn, cô nhìn cho đến khi bóng dáng cậu đã không còn trong tầm nhìn của cô, có lẽ là vì 3 tháng hè cô sẽ không được gặp cậu ấy.
………………………
Shinichi về đến nhà, quẳng giầy ra chỗ cửa ra vào rồi ngồi phịch xuống ghế.
“Hằng ngày con vẫn bừa bộn vậy sao con trai!” – Một giọng nói vang lên phía trên cầu thang
“Thì bừa bộn hay không thì cũng có ai… … … HẢ!!! …. … BỐ!!!!” – Mắt Shinichi mở to hết mức rồi lại bé tí bằng hạt đậu –“Bố… về đây làm gì?”
“Để rước bé Shin sang Mỹ!” – Một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc xoăn bước xuống cầu thang, nở một nụ cười rất … nhắng
“MẸ !!!... Mà tự con sang Mỹ cũng được, cần gì 2 người về rước!” – Shinichi nói với vẻ mặt rất khó chịu
“Bố với mẹ về đón bé Shin sang là để đảm bảo an toàn cho bé Shin, thế mà bé Shin nỡ đối xử với bố mẹ thế này đây à?” – bà Yukiko phụng phịu
“Bố mẹ có về thì cũng nói cho con một tiếng chứ ?”
“Thực ra ta và Yukiko về đây để nói với con một việc!” – Ông Yukiko nói nhanh trước khi vở tuồng của 2 mẹ con mỗi khi gặp nhau lại bắt đầu.
“Chuyện gì vậy ạ?” – Shinichi hỏi nhưng mắt vẫn dán chặt vào cái tivi.
Ông Yusaku và bà Yukiko ngồi xuống ghế. Cả 2 ông bà đều có vẻ bối rối. Cuối cùng bà Yukiko mở lời trước.
“Shinichi này, … lúc nãy mẹ xem album trong phòng con, … cái cô bé đi chơi với con ở Tropical Land … tên là Ran nhỉ?”
“Vâng, cô ấy là bạn từ nhỏ với con, bố mẹ cũng biết rồi còn gì?” – Anh có hơi ngạc nhiên khi mẹ anh không gọi anh là bé Shin nữa.
“Uhm… Shinichi này, … con … có yêu cô bé đó không ?
“D…Dạ? Con… T… Tất nhiên là không rồi!!!” – Shinichi trả lời, mặt đỏ bừng
“Không thật chứ?” – Như thấy được biểu hiện lúng túng của Shinichi, ông Yusaku hỏi lại.
“T…Thật mà… Bọn con chỉ là bạn thôi!”
“… Vậy thì tốt … …” – Bà Yukiko định nói tiếp điều gì đó nữa nhưng lại thôi. Bà nhìn sang ông Yusaku.
“Bố mẹ có chuyện muốn nói với con!” – Hiểu ý bà Yukiko, ông Yusaku nói.
“Chuyện gì ạ? Có quan trọng lắm không?” – Shinichi hỏi, trong lòng cậu hơi có chút hoang mang, tại sao bố mẹ cậu lại hỏi về Ran, tại sao lại ấp úng như vậy, mẹ cậu còn rất nghiêm túc nữa?

“Thực ra con đã có hôn ước, Shinichi à!” – Sau vài phút im lặng, ông Yusaku cất lời.
“C…. Cái gì cơ?” – Shinichi đơ người ra, cậu không tin vào tai mình nữa.
“Con đã có hôn ước!” – Bà Yukiko nhắc lại với vẻ mặt hơi lo lắng
“HÔN ƯỚC??? THỜI ĐẠI NÀO RỒI MÀ BỐ MẸ CÒN SẮP ĐẶT TRƯỚC HÔN ƯỚC CHO CON???” – Shinichi hét lên, cậu không thể tin được, bố mẹ cậu đâu có phải là người như thế.
“Shinichi … thực ra…
“VÌ THẾ BỐ MẸ HỎI CHUYỆN CỦA CON VỚI RAN?!! VÌ THẾ BỐ MẸ BẮT CON SANG MỸ VÀO MÙA HÈ?!!” – Cậu lại hét lên trước khi bố cậu kịp giải thích, cậu thật sự mất bình tĩnh (đoạn này có quá không nhỉ, nếu có các bạn bỏ qua cho!)
”Shinichi à, bình tĩnh đã nào, mẹ biết con rất bất ngờ trước thông tin này, nhưng phải bình tĩnh nghe bố mẹ nói hết đã chứ!” – Bà Yukiko nói.
”Cô ấy tên là Miyano Shiho, bằng tuổi con, bố mẹ cô ấy cũng là bạn thân của bố mẹ bên Mỹ. Chúng ta gặp cô bé trong một vụ án mạng.” – Ông Yusaku giải thích sau khi chắc chắn rằng con trai mình sẽ không hét lên nữa.
“Cô bé rất xinh đẹp, đặc biệt là rất thông minh và sắc sảo. Mẹ nghĩ cô bé rất hợp với con và bố mẹ cũng đã nói chuyện với bố mẹ cô bé, họ đều đã đồng ý hôn sự của hai đứa.” – Bà Yukiko tiếp lời chồng mình

“Cái cô Miyano đó có biết không? Cái hôn sự chết tiệt này!” – Shinichi hỏi, giờ thì cậu đã bình tĩnh hơn nhưng vẫn còn đang rất tức giận.
“Có, cô ấy biết.” – Ông Yusaku trả lời
“Và?” – Shinichi hỏi với giọng mỉa mai
“Từ đầu cô bé không đồng ý, nhưng sau khi được chúng ta thuyết phục cô bé đã đồng ý!” – Bà Yukiko nói
”Oh,... Vậy là mọi người đều biết hết nhỉ?!! Chỉ có mình con không biết?” – Shinichi lại tiếp tục hỏi với cái giọng ấy
“Bố mẹ cũng định nói cho con biết rồi nhưng bận quá không về được!” – Ông Yusaku trả lời với một lí do không thuyết phục chút nào.
“Tin mẹ đi bé Shin, cô bé rất xinh đẹp, mẹ đảm bảo con sẽ thích từ cái nhìn đầu tiên. Nhất là nụ cười của cô bé rất đẹp!” – Bà Yukiko tìm cách an ủi cậu con trai.
Nghe đến đây, Shinichi im lặng, đôi mắt xanh của cậu giờ không còn giận dữ nữa, không còn mỉa mai nữa, mà là … buồn. Một nỗi buồn đang ở trong đôi mắt cậu, không là ở trong người cậu, không nói đúng hơn là ở trong trái tim của cậu.
Nụ cười, nụ cười ấy, nụ cười thiên thần của cô bạn từ nhỏ của cậu, cô bạn thân nhất của cậu, không, là người con gái mà cậu yêu nhất. Nụ cười chỉ giành cho cậu, nụ cười khiến trái tim cậu đập loạn nhịp.
Nụ cười thiên thần ấy … cậu sẽ không bao giờ … được nhìn thấy, được cảm nhận bằng cả trái tim mình nữa ư?
Vì cậu đã có hôn ước.

Thấy Shinichi yên lặng, không nói gì, bà Yukiko mở lời “Shinichi, hè này, con sang Mỹ gặp Shiho, chắc chắn con sẽ thích cô bé!”

“Vâng!” – Cậu đáp khẽ sau vài phút im lặng. Cậu rất muốn từ chối, cậu rất muốn hủy bỏ hôn ước này, nhưng cậu không muốn làm trái ý bố mẹ, dù sao thì họ cũng chỉ vì quan tâm đến cậu.
“Vậy thì hay quá bé Shin… Mẹ nói con nghe…
Cậu đứng dậy chạy nhanh ra khỏi nhà trong khi bà Yukiko vẫn đang thao thao bất tuyệt về con dâu tương lai.

Cậu chạy … Chạy mãi…
Mưa rơi, cậu cũng mặc…
Cậu không biết mình chạy đi đâu, nhưng cậu vẫn cứ chạy…
Mưa rơi ngày càng to…
Rồi cuối cùng cậu thấy trước mặt mình là cây hoa anh đào…
Câu không biết… không biết tại sao mình lại chạy đến đây…
Có lẽ … đây là nơi chứa đựng nhiều kỷ niệm của cậu và Ran …

--------------End flashback----------------


Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726





Tue Jul 17, 2012 8:06 pm
Phong Doanh Doanh

Administrators
Phong Doanh Doanh
Administrators

Tổng số bài gửi : 457
Xu : 937
Điểm : 13
Chòm sao : Virgo
Giới tính : Nữ Birthday : 14/09/1999
Đến từ : AFH

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 457
Xu : 937
Điểm : 13
Chòm sao : Virgo
Giới tính : Nữ
Birthday : 14/09/1999
Đến từ : AFH
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục



Tám nhìu quá nha em
Mau post chap mới đi em

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Phong Doanh Doanh





Thu Jul 19, 2012 7:37 am
shin_ran_726

Moderators
shin_ran_726
Moderators

Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục



Chap 10:
Part 1:

“…” – Ran và Shinichi nhìn nhau khi nhận ra chỉ còn 2 đứa ở trong phòng …
… … …
Ran quay mặt đi … cô giả vờ tập trung vào đĩa hoa quả trên bàn … cô không muốn nhìn vào ánh mắt của Shinichi … vì cô sợ …
Nếu nhìn … có thể … cô sẽ thú nhận với trái tìm mình …
Rằng … cô yêu cậu …
… … …
Im lặng … chẳng ai nói câu nào …
Mưa bắt đầu rơi … nhưng lần này …
Những hạt mưa ấy rơi không dữ dội … … … không mạnh mẽ … … … không xối xả … … …
Nó rơi rất nhẹ nhàng … … … rất chậm dãi … … … và cho cảm giác rất bình yên … … …
… … … mưa phùn … … …
… … …
“Này … Ran!” – Như không chịu đựng được nữa, Shinichi lên tiếng phá tan sự im lặng trong căn phòng …
“C…Có chuyện gì sao?” – Ran hỏi …
“… … C…Cậu thích Eisuke thật chứ?” – ngập ngừng một lúc không biết có nên hỏi hay không … cuối cùng Shinichi cũng nói …
“Cái gì cơ?” – Ran ngạc nhiên hỏi lại, tại sao Shinichi lại hỏi câu đó vào lúc này …
“Tớ hỏi cậu có thích Eisuke không?” – Shinichi nhắc lại … không ngập ngừng … không phân vân …
… … …
Nhưng … làm ơn … đừng trả lời là có …
Làm ơn đấy … Ran! …
… … …
“Có …” – Ran ngẩng đầu lên nhìn Shinichi rồi trả lời, kèm theo một nụ cười …
“ … … Ừ … tớ biết rồi!” – Shinichi nói …
Trái tim cậu đau … đau lắm …
Câu trả lời của Ran … như hàng ngàn mũi dao đâm vào tim cậu … … …
Thà rằng cô bảo cô ghét cậu … cô không thích cậu … cô không muốn gặp lại cậu …
Còn hơn cô nói thích … hay yêu một người khác …
“Tớ ra ngoài một lát, cậu vừa tỉnh … đừng đi lại lung tung đấy!” – Shinichi nói rồi bước ra ngoài …
“… …” – Ran chẳng biết nói gì …
Cô không biết quyết định lúc nãy của mình là đúng hay sai …
Nhưng Shiho đã chịu quá nhiều đau khổ rồi …
Còn cô đã được ở bên cạnh Shinichi trong 12 năm … từ khi bắt đầu đi học …
Giờ cô nên để Shiho được hạnh phúc …
Họ đều rất thông minh … rất sắc sảo …
Shiho đẹp hơn cô …
Họ mới là một cặp … cô nên để họ được hạnh phúc …
… … …
Đứng bên cạnh cửa sổ … Ran mỉm cười …
Nhưng nước mắt cô lại đang rơi … rơi theo những hạt mưa …
… … …
Còn Shinichi … cậu đang ngồi ở sảnh bệnh viện … vì bây giờ … cậu chẳng biết đi đâu nữa …
Cậu thở dài …
Có lẽ … việc đó đã quá quen thuộc với cậu … từ hơn 3 tháng trước …
Và từ giờ …
Cậu phải học cách bước đi … mà bên cạnh … sẽ không có bóng hình Ran … không có nụ cười của cô …
Và có lẽ … đau khổ nhất … vẫn là … không có trái tim cô …
… … …
Cô cứ đứng bên cửa sổ … đôi mắt tím ngắm nhìn bầu trời xanh …
Cậu cứ ngồi đó … đôi mắt xanh nhìn đi vô định …
... 30 phút …
… 1 giờ …
… … …
… 3 giờ …
… … …
Mưa đã tạnh …
Mặt trời đã xuống núi …
… … …
Nhưng … họ vẫn ở đó …
Không si dịch … không thay đổi …
Trái tim vẫn hướng về người mình yêu … mặc dù chỉ cách có vài bước chân … nhưng tại sao lại có cảm giác xa vời tới vậy …
… … …
Part 2:
“Shinichi, sao lại ngồi đây? … Shinichi … Shinichi …” – Shiho gọi
“À … ừ! Các cậu đi mua bánh về rồi đấy à? Sao nhanh thế?” – Shinichi giật mình rồi cậu hỏi lại …
“Hả? Đầu cậu có bị ấm không thế? Hơn 3 tiếng rồi mà bảo là nhanh? Cậu có bị chứng không nhận thức được tạm thời không đấy?” – Sonoko ngạc nhiên, nhưng cô vẫn trêu Shinichi. Cô quyết định phải dành phần thắng trong cuộc chiến sắp tới … Nhưng …
“Ừ … có lẽ vậy!” – Shinichi đáp lại bằng giọng không còn sức sống …
“Này … bé Shin, con không sao chứ?” – Bà Yukiko hỏi …
Mọi người đều lo lắng cho Shinichi … trừ Sonoko …
… … …
Tại sao …
Cô đã làm mọi cách để 2 người họ có thể nói chuyện riêng với nhau …
Và cô mong rằng … cái cô nhìn thấy khi trở về …
Không đơn giản chỉ là một nụ cười thiên thần từ cô bạn thân … và nụ cười nửa miệng từ cậu thám tử …
Vậy mà …
Tại sao … Shinichi lại thế này …
Cậu đã thế … liệu bạn cô sẽ ra sao? …
… … …
Không để ý đến Shinichi, Sonoko chạy thẳng vào phòng Ran …
“Ran !” – Vừa mở cửa, Sonoko vừa gọi to …
Nhưng cái cô nhận được chỉ là sự im lặng … và một căn phòng trống không …
“Ran?! Cậu ở đâu? Ra đây đi, đừng có chơi trốn tìm với tớ!” – Sonoko lo lắng lục tung khắp phòng lên …
Nhưng vẫn không thấy Ran đâu … cô liền chạy ra chỗ Shinichi …
“Shinichi … Ra…Ran …” – Sonoko nói, gần như phát khóc lên.
“Hả? R … Ran làm sao?” – Shinichi hỏi
“R…” – Sonoko không bình tĩnh được nữa … cô thật sự rất lo lắng cho cô bạn thân …
“RAN LÀM SAO, SONOKO?!” – Shinichi hét lên …
Nỗi sợ hãi, lo lắng và một cảm giác nào đó mà cậu không thể hiểu rõ được …
Đang xâm nhập cả tâm trí cậu …
“Ran không có ở trong phòng …” – Sonoko nói khẽ … “Cậu ấy có thể đi đâu được chứ?”
Shinichi chạy ngay về phòng Ran …
“Không thể nào?! Tớ ngồi ở đó suốt mà … không thể có chuyện Ran đi qua mà tớ không biết được …” – Shinichi nói …
“Tớ đã tìm hết rồi … không thấy Ran đâu cả!” – Sonoko nhìn Shinichi …
Cô biết … cậu thật sự rất lo lắng cho cô bạn thân của mình …
Giá như … họ có thể hạnh phúc sống bên nhau …
Số phận … thật trớ trêu …
… … …
Còn Shinichi …
Cậu giận Ran … tại sao lần nào cũng làm cậu lo lắng …
Cậu trách Ran … tại sao đi đâu cũng không nói cho cậu …
Cậu thề rằng nếu gặp lại cô … cậu sẽ cho cô một trận …
Nhưng tất cả những điều đó … đều vì cậu yêu cô ... cậu lo lắng cho cô …
… … …
“Eisuke này … Cậu có nhớ nơi nào chứa đựng nhiều kỉ niêm của hai người không? …” – Shinichi quay sang hỏi Eisuke … cậu thật sự không muốn hỏi câu này …
“Hả … cậu hỏi vậy làm gì?” – Eisuke ngạc nhiên … cậu cũng đang rất lo lắng cho Ran …
“Có thể … Ran đang ở đó …” – Shinichi nói làm cho mọi người đều rất ngạc nhiên …
“… T…Tớ nhớ là ở Osaka … ở đó bọn tớ đã chơi với nhau rất vui …” – Eisuke trả lời …
“Vậy chúng ta đến đó thôi!” – Bà Eri nói
“Khoan đã!” – Mọi người định đi thì Sonoko ngăn lại …
“Có vấn đề gì sao? Sonoko?” – Shiho hỏi
“Ran nói với cậu như vậy phải không? …” – Không để ý đến câu hỏi của Shiho, Sonoko hỏi Shinichi, đôi mắt cô nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu “rằng … cô ấy yêu Eisuke …”
“Hả?” – Mọi người đều ngạc nhiên chỉ trừ Shinichi …
… Và …
Cậu gật đầu …
Lập tức … mặt Eisuke đỏ bừng …
“T…Tớ … trên đời này tớ chưa thấy ai ngu ngốc như cậu, Shinichi ạ!” – Sonoko mắng thẳng vào mặt Shinichi
“Cái gì cơ?” – Ai cũng há hốc mồm vì câu nói của Sonoko
“T…tại sao?” – Shinichi hỏi
“Tại sao ư? Ran nói thế mà cậu cũng tin được à? Sao cậu không thử suy nghĩ xem? Người cô ấy thật sự yêu … người cô ấy nguyện hi sinh tất cả … là ai? Sao cậu không thử nghĩ xem? Vì sao cô ấy phải làm như vậy … vì sao cô ấy phải nói là mình yêu Eisuke … trong khi trong trái tim của cô ấy … chỉ có một người thôi …? … … … Vì … người ấy đã có hôn ước … và ĐANG RẤT HẠNH PHÚC RỒI! ... Bạn của tôi không muốn cậu phải đau khổ! … CẬU BIẾT CHỨ, SHINICHI?!” – Sonoko nói … khóe mi của cô giờ đây đã ngập tràn nước mắt …
Cô thật sự thương cho cô bạn thân của mình …
Cô thật sự không hiểu … tại sao Ran có thể … yêu một đứa con trai … như thế này chứ? …
Một đứa con trai … không hề hiểu một chút gì về trái tim của Ran …
Không … có lẽ cậu biết … cậu hiểu … và cậu cũng yêu Ran …
Nhưng … cả 2 người họ … chỉ biết hi sinh … vì hạnh phúc của người khác … không hề nghĩ đến bản thân …
… … … thật ngốc nghếch … … …
… … …
“VÀ BÂY GIỜ, NƠI BỌN CẬU CẦN TÌM KIẾM LÀ TROPICAL LAND, ĐÀI QUAN SÁT, ĐÀI PHUN NƯỚC, NHÀ CẬU SHINICHI Ạ! … và … cây hoa anh đào đó! … đúng không… Shinichi …” – Sonoko hét lên … nhưng rồi …
“Cậu nói thật chứ … Sonoko?” – Shinichi hỏi lại … cậu vẫn còn rất ngạc nhiên trước những câu nói của Sonoko …
“Vậy cậu còn chưa hiểu sao? Hay để tớ khẳng định lại … RAN YÊU CẬU, SHINICHI! LÀ YÊU … YÊU HƠN BẤT CỨ THỨ GÌ TRÊN ĐỜI NÀY! …” – Sonoko không thể chịu đựng được cái sự chậm hiểu của Shinichi (chỉ về chuyện tình cảm thui ^^)
Shinichi chạy đi … trong khi mọi người còn đang rất ngạc nhiên trước những gì Sonoko vừa nói …
… … …
Shiho nhìn theo cậu …
Lần này … thì cô biết … và cô chắc chắn sẽ chẳng bao giờ mình có được trái tim Shinichi …
Vì trái tim của cậu đã dành cho Ran …
Không phải chỉ 1 tháng, 1 năm, hay 5 năm, mà từ lâu lắm rồi …
Từ khi 2 con người ấy sinh ra …
Thượng đế đã để cho họ yêu nhau …
Thượng đế đã để cho 2 trái tim đó thuộc và nhau …
Nhưng số phận trên đời này … ai có thể nói trước được …
Họ có đến được với nhau hay không …
Cô không biết …
Họ cũng không biết …
Chẳng ai biết cả …
Ngoài chúa trời …
… … …
Và cô vẫn hi vọng …
Mặc dù cô biết … nếu không hi vọng thêm nữa …
Nếu buông lơi …
Có lẽ cô sẽ ít đau khổ hơn … trái tim cô sẽ tan vỡ ít hơn …
… … …
Còn ông Yusaku …
Ánh mắt của ông có một thứ gì đó …
… … … nhẽ nhõm … … …
Chuyện gì đến thì sẽ phải đến …
Ông … hay bất cứ ai cũng không thể ngăn cản được …
Thôi thì …
Hãy để con trai ông tự chọn con đường cho mình …
Hãy để nó có thể tự chọn lấy tình yêu của đời mình …
Hãy để nó bước đi trên đường đời bằng chính đôi chân của mình …
… … …

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726





Thu Jul 19, 2012 10:03 am
Phong Doanh Doanh

Administrators
Phong Doanh Doanh
Administrators

Tổng số bài gửi : 457
Xu : 937
Điểm : 13
Chòm sao : Virgo
Giới tính : Nữ Birthday : 14/09/1999
Đến từ : AFH

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 457
Xu : 937
Điểm : 13
Chòm sao : Virgo
Giới tính : Nữ
Birthday : 14/09/1999
Đến từ : AFH
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục



Tem !!!!!!!!!!
Hay lắm em à, tiếp nha mà em ra chap mới nhanh thật đấy

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Phong Doanh Doanh





Thu Jul 19, 2012 10:18 am
Ran-Chan

Members
Ran-Chan
Members

Http://angel-ran-city.yourme.net
Tổng số bài gửi : 108
Xu : 237
Điểm : 5
Giới tính : Nữ Tâm trạng : khó chịu

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 108
Xu : 237
Điểm : 5
Giới tính : Nữ
Tâm trạng : khó chịu
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục



Phong bì!!!
Hay lắm bạn, mình ủng hộ~

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Ran-Chan





Thu Jul 19, 2012 11:14 am
(¯`•♥ NIKITA ♥ •´¯)

Members
(¯`•♥ NIKITA ♥ •´¯)
Members

Tổng số bài gửi : 174
Xu : 271
Điểm : 3
Chòm sao : Leo
Giới tính : Nữ Birthday : 05/08/1993
Đến từ : ๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑ (¯`•♥[ Xayda†Vocaloid ♥ Alone ]♥•´¯) ๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑
Tâm trạng : Forever Alone !~ Ngày nào cũng lo lắng bồi hồi ><

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 174
Xu : 271
Điểm : 3
Chòm sao : Leo
Giới tính : Nữ
Birthday : 05/08/1993
Đến từ : ๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑ (¯`•♥[ Xayda†Vocaloid ♥ Alone ]♥•´¯) ๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑
Tâm trạng : Forever Alone !~ Ngày nào cũng lo lắng bồi hồi ><
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục



Woa ~ Hay tuyệt !!!! Yêu hơn nữa

Tiếp đi bạn ~ Ủng hộ bạn nhìu nhìu Cổ vũ

Thanks ạ !!! Tặng hoa

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của (¯`•♥ NIKITA ♥ •´¯)





Thu Jul 19, 2012 4:30 pm
shin_ran_726

Moderators
shin_ran_726
Moderators

Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục



Chap 11:
Part 1 :

… … …
Shinichi chạy …
Cây hoa anh đào ấy …
Tropical land …
Nhà cậu …
Đều không có …
Dốt cuộc … Ran đã đi đâu …
Cậu sẽ làm mọi điều …
Chỉ cần … chỉ cần ngay bây giờ … cô xuất hiện trước mặt cậu … thậm chí tặng cho cậu mấy cú karatedo cũng được …
Tại sao … cậu lại không biết …
Tại sao … cậu lại không hiểu …
Ran làm như vậy … vì cô không muốn cậu phải khó xử … cô muốn cậu có được hạnh phúc bên Shiho …
Cậu cứ tưởng … quyết định của cậu … chỉ có mình cậu đau …
Nhưng cậu thật sự không biết … Ran còn đau hơn cậu nhiều …
Tại sao … cậu lại không biết … không hiểu … tất cả mọi chuyện đó …
Để đến bây giờ … cậu không biết còn được gặp lại người con gái đó nữa không … người con gái thiên thần trong trái tim cậu …
“Reng … reng … reng …” – Tiếng chuông điện thoại vang lên … là Sonoko …
Cậu nhấc máy …
Và cậu chỉ cầu mong rằng mọi người đã tìm thấy Ran …
Nhưng … kết quả cậu nhận được …
“Shinichi! Đến nhà Ran ngay! Càng nhanh càng tốt!” – Sonoko nói …
Cậu nhận ra trong giọng nói đó …
Có một thứ gì đó hoảng loạn …
Có một thứ gì đó bối rối …
“Được rồi, tớ sẽ đến ngay!” – Shinichi đáp rồi phi như bay đến văn phòng thám tử Mori …
… … …
(Trong một khu rừng ở ngoại ô Tokyo …)
“Shinichi…” – Ran từ từ mở mở mắt …
Toàn thân cô mệt mỏi … tay chân dã dời … không thể nào cử động được … xung quanh chỉ toàn là bóng tối …
Và cô cũng không hiểu tại sao …
Người cô nhớ đến đầu tiên lại là Shinichi …
Khi không tìm thấy cô … cậu có lo lắng không …
‘Chắc không đâu …’ – cô nghĩ rồi cười nhẹ …
Mà tại sao cô lại ở đây …
… … …
Phải rồi … là người phụ nữ đó …
--------------Flashback-----------------
Ran đang đứng bên cửa sổ …
Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên gương mặt cô …
Trên bầu trời … đàn chim én bay qua …
Cô nhớ trước đây … mình và Shinichi … đã cùng hứa một lời hứa khi nhìn thấy một đàn chim bay qua …
Nhưng bây giờ thì … chắc cậu ấy chẳng còn nhớ lời hứa đó nữa rồi …
Và cô cũng chẳng còn muốn thực hiện lời hứa đó nữa …
Cô chỉ muốn có một đôi cánh giống loài chim … được tự do bay trên bầu trời xanh …
Bay đến một nơi thật xa …
… … … thật xa … … …
“Cậu thám tử đó làm cô buồn sao, Angel?!” – Một giọng nói vang lên sau lưng Ran …
“… Bà là ai?” – Ran giật mình quay lại … đứng trước mặt cô là một người phụ nữ với mái tóc vàng … một gương mặt sắc lạnh nhưng mang một vẻ đẹp sắc sảo …
“A searecs makes a woman woman, Angel ạ! Hãy trả lời câu hỏi của ta đi! Trước khi không nói được nữa?!” – Người phụ nữ ấy trả lời … cùng với một nụ cười nhẹ khi bà nhắc đến từ Angel …
“A…Angel … tôi không phải thiên thần!” – Ran khẳng định khi nghe hết câu nói của người phụ nữ ấy …
“Có thể … nhưng đối với tôi … cô là một thiên thần thật sự … một thiên thần đẹp hơn bất cứ thứ gì …” – Vermouth nói ngày càng nhỏ nên Ran không thể nghe thấy những câu sau của bà … “Và giờ thì hãy trả lời ta đi, nếu không, sẽ không kịp đâu!”
“T…Tôi…” – Ran ngập ngừng …
Cô không hiểu tại sao người phụ nữ này … một người cô không hề quen biết … chưa một lần gặp mặt lại hỏi cô như vậy …
Nhưng cô có cảm giác …
Bà không có ý định làm hại cô …
Vì … cô đã nhìn thấy …
Đôi mắt đượm buồn của bà khi cô nói mình không phải là Angel và bà đã nói gì đó mặc dù cô không nghe thấy …
“ … C…cậu ấy …” – Ran định trả lời … nhưng cô bỗng thấy toàn thân mệt mỏi … không còn sức nữa …
Cô ngã xuống đất …
“…” – Vermouth thở dài “Ta đã nói với cô rồi … Nếu không nói ngay thì sẽ không kịp đâu. … Đáng ra ta nên để cô trả lời rồi mới hạ độc nhỉ?!”
Bà bế Ran lên … để vào xe đẩy của y tá … phủ khăn lên rồi đẩy ra ngoài …
Và tất nhiên … qua mặt Shinichi mà cậu không hề hay biết …
-----------------End Flashback-------------------
“Cô bắt con bé đó về đây làm gì?” – Bỗng nhiên Ran nghe thấy có tiếng nói từ bên ngoài …
… Một giọng nói sắc lạnh …
“Ông anh phải suy luận đi chứ? Sao kém thế?!” – Tiếng một người phu nữ vang lên …
Là tiếng người phụ nữ đó … người phụ nữ đã đến phòng cô …
Chẳng lẽ … bà ta bắt cóc cô …
Nhưng tại sao …
Cô nhận ra … mình không bị trói …
Nhưng cô lại hoàn toàn không thể cử động được …
Dốt cuộc thì cô bị gì thế này …
“Cô ta không phải là em gái của Kier, cũng chẳng phải tên thám tử học sinh Kudo Shinichi mà đứa em gái của nó yêu. Thế tại sao cô lại bắt cóc cô gái này?!” – Gin hỏi … hắn hơi bực bội vì cái kiểu rất chi là cợt nhả của Vermouth …
“Vậy ông anh thử nói xem, quan hệ của cô gái này và cậu thám tử Kudo Shinichi …” – Vermouth nở một nụ cười giễu cợt …
“Bạn từ bé!” – Vodka trả lời “Thì sao?” – Hắn lại hỏi
“Anh bạn còn kém lắm, Vodka ạ! Đối với tên thám tử đó, cô gái này không đơn giản chỉ là một người bạn từ nhỏ thôi đâu!”
“Vậy ý cô là tên Kudo đó yêu cô bé này? Và nếu ta bắt cóc cô bé này thì tên thám tử kia sẽ đến cứu và tất nhiên con bé em gái của Kier cũng đến và từ đó chúng ta có thể hỏi tung tích về Kier?!” – Gin nói mỉa mai …
“Tất nhiên! À mà quên mất chưa nói cho ông anh biết ... Trong thời gian theo dõi con bé Shiho đó tôi đã biết một tin … rất vui đây!” – Vermouth nói
“Tin gì thì nói nhanh lên xem nào?”
“Kier đã chết rồi!” – Vermouth mỉm cười …
… một nụ cười ghê tởm …
“Cái gì? Cô lấy cái tin cóc ghẻ đó ở đâu vậy?” – Gin nhạo báng Vermouth “Cô nghĩ người như cô ta dễ chết đến như vậy sao?”
“Tin hay không tùy ông anh! Chính miệng con bé Shiho nói ra đấy! Con chuột cái phản bội tổ chức đã chết rồi! Bourbon cũng đã sang Mỹ xác nhận thông tin này! Chị gái của con bé đó đã chết nhưng bác sĩ đã được yêu cầu giữ kín nguyên nhân chết nên không tiết lộ … nhưng ảnh thì chắc chắn là Kier!”
“Vậy tại sao cô còn bắt cóc cô bé này làm gì?” – Vodka hỏi
“ … Để diệt cỏ tận gốc, Vermouth nhỉ?” – Gin nhìn cô ả, mỉm cười … “Chỉ cần Kier đã chết, thì nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, còn bọn kia ta không quan tâm …”
“Vậy sao? Nhưng rất tiếc, ông anh vẫn phải tham gia trận chiến tiếp theo thôi! Lệnh của ngài ấy chắc ông anh không từ chối được đâu nhỉ?!” – Vermouth cười khinh bỉ
“Tùy thôi! Ta cũng đang rất hứng thú được đối đầu với vị cứu tinh của cảnh sát Nhật bản!” – Gin cười … một nụ cười đầy hứng thú và lạnh lùng …
… … …
Ran sững người khi nghe thấy họ nói chuyện …
Chẳng lẽ chị của Shiho chết … là do bọn họ giết sao …
Và người đàn bà đó … là Vermouth … đó là tên của một loại rượu mà … cả Kier, Bourbon nữa …
Và chẳng lẽ … họ muốn giết Shinichi và tất cả những người đã biết chuyện …
Chẳng lẽ … đây là một tổ chức tội phạm …
Cô muốn đứng dậy để tìm cách thoát ra khỏi đây và báo tin cho Shinichi biết …
Nhưng … cô không thể cử động …
Người cô lại bắt đầu mệt mỏi … không còn sức sống …
Và cô lại chìm vào cơn mê man …
Có lẽ … họ vừa bỏ thêm thuốc độc vào căn phòng đang giam giữ cô …
… … ...
Sau khi Gin và Vodka đi khỏi …
Vermouth nhìn vào căn phòng đang giam giữ một cô gái mà bà gọi là thiên thần …
“Xin lỗi, Angel! Ta không thể làm trái lệnh của ngài ấy … nhưng … ta sẽ làm mọi điều … để cô có thể sống …”
… … …
---------------------------------
hic, sắp đi học rùi! mình phải vik nhanh, post nhanh, chứ nếu không ... vào năm chắc chắn mình bỏ fic !!! ^^

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726





Thu Jul 19, 2012 4:33 pm
Amura_Rinko

Administrators
Amura_Rinko
Administrators

http://crazy-night.forum-pro.net
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục



Tem yêu dấu ơi ! Đến đây nào ! [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục - Page 2 2623844030
Chap hay lắm em ơi !
Mau ra chap mới đi [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục - Page 2 412463721

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Amura_Rinko





Sat Jul 21, 2012 2:10 pm
shin_ran_726

Moderators
shin_ran_726
Moderators

Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục



Part 2 :
“Rầm!” – Shinichi xô cửa rồi chạy vào nhà Ran …
“C… Có chuyện gì vậy Sonoko? Ran không sao chứ?” – Shinichi hỏi ngay khi vừa nhìn thấy Sonoko, à không, tất cả mọi người đều đang tập trung ở văn phòng thám tử Mori …
“Đã tìm thấy đâu mà có sao hay không!” – Sonoko bực mình nói … “Cậu xem cái này đi!” – rồi cô nàng chìa cho Shinichi một tờ giấy …
… … …
Gửi cậu thám tử Kudo Shinichi …
Khi đọc được bức thư này thì người bạn thân của cậu – Mori Ran đã ở trong tay chúng tôi rồi. Chúng tôi cũng trân trọng thông báo cho cậu biết bí ẩn về cái chết của chị gái cô bé có hôn ước với cậu – Miyano Akemi. Cô ta đã từng là một thành viên của tổ chức chúng tôi, nhưng thật không hay, cô ta đã phản bội tổ chức chỉ vì một tên FBI. Chắc cậu cũng thắc mắc về nguyên nhân chết nhỉ … uhm … để xem nào … có thể là vì ăn 3 viên kẹo đồng mà tôi đã tặng cho cô ta.
Theo tôi nghĩ thì với một thám tử thông minh như cậu thì sẽ phát hiện ra chuyện này sớm thôi, vì vậy tôi đã nói cho cậu biết hết sự thật. Chắc cậu cũng đã hết tò mò rồi chứ?! Nhưng cái giá phải trả là chính mạng sống của các cậu … hoặc cô bạn của các cậu.
Haizzz, nếu các cậu không muốn nộp mạng thì cứ ở đó mà hưởng thụ những ngày tháng còn lại của đời mình … còn cô bạn Mori Ran của các cậu sẽ … đi theo chị gái của cô bé Shiho chẳng hạn! … hoặc sẽ bị hành hạ đến thừa sống thiếu chết … Còn nếu muốn cứu cô bạn của các cậu thì hãy đến khu rừng Takeshi ở ngoại ô Tokyo vào lúc 8 giờ tối nay và tốt nhất đừng để lực lượng cảnh sát can thiệp vào … Chắc cậu biết cân nhắc chứ nhỉ?! Cậu thám tử?!
Rất mong được gặp cậu! Còn rất nhiều điều bí ẩn tôi muốn nói cho cậu, Kudo Shinichi ạ!
Thân,
Vermouth …

… … …
“Chết tiệt!” – Shinichi bực mình đập bức thư xuống bàn “Bọn cậu thấy bức thứ này ở đâu?”
“Bọn tớ tìm thấy trên bàn của bác Mori … Vậy là Ran đã bị bắt cóc sao?” – Eisuke trả lời rồi hỏi …
“Có lẽ vậy … và đây chắc chắn là một tổ chức tội phạm lớn … hơn nữa Vermouth là tên rượu mà! Tại sao lại dùng để làm tên?” – Shinichi nói rồi nhìn sang Shiho.
“Chẳng lẽ chị tớ lại là thành viên trong một băng đảng tội phạm sao? Không thể nào, bình thường chị tớ rất … … , không thể nào đâu!” – Shiho không thể tin được vào những gì trong bức thư viết…
“Chúng ta không thể biết được liệu chúng có nói thật không, nhưng … chị cháu đã yêu cầu bác sĩ không cho mọi người biết nguyên nhân chết nên … có lẽ đây là sự thật …” – Bà Eri nói.
“Và để giải cứu cho Ran và biết thêm về tổ chức tội phạm đó, chúng ta chỉ còn một cách … là phải đến khu rừng đó vào lúc 8 giờ tối nay!” – Ông Yusaku khẳng định lại.
“Nhưng mình mấy người chúng ta thì làm được gì, theo tớ thấy, thì ta nên gọi cho cảnh sát nhờ họ giúp đỡ sẽ an toàn hơn!” – Sonoko đề nghị và nhận được sự đồng ý của ông Mori
“Không được! Chắc chắn chúng đã đặt máy nghe lén quanh đây để xem ta có gọi cảnh sát không, chúng ta không thể mạo hiểm được, nếu không Ran sẽ gặp nguy hiểm!” – Shinichi lập tức ngăn cản khi ông Mori định lấy điện thoại gọi cảnh sát.
“Vậy chúng ta phải làm sao, nếu chúng ta đến đó chắc chắn sẽ chết…còn nếu không đến, bé Ran sẽ gặp nguy hiểm!” – Bà Yukiko hỏi cậu con trai …
Nhưng …
Bây giờ … Shinichi thật sự không thể suy nghĩ được gì nữa …
Trong đầu cậu … chỉ có hình ảnh của Ran cùng nụ cười thiên thần ấy …
Cậu có một cảm giác … một cảm giác rất lạ …
Cảm giác … sau buổi tối hôm nay … mọi chuyện sẽ bình yên trở lại …
Nhưng giá phải trả đối với cậu sẽ rất đắt …
Đừng …
Cái giá đó … đừng là mạng sống của Ran …
Làm ơn …
Cậu sẽ làm tất cả mọi điều …
Chưa bao giờ … cậu cảm thấy lo lắng … và sợ hãi như bây giờ …
Cậu thật sự không thể nghĩ được một cách đối phó nào …
Vì con tin bọn chúng bắt … là Ran … chứ không phải ai khác …
“Shinichi … Shinichi!” – Sonoko gọi to
“À … ừ! Có chuyện gì không? … M…Mà Shiho đâu?”
“Cô ấy vào pha cà phê rồi … Shinichi này … tớ cũng rất lo cho Ran … nhưng lúc này … cậu cần bình tĩnh hơn bất cứ ai!” – Sonoko nói … nhưng bây giờ … cô thực sự không thể nào kìm nén được nữa rồi …
Nước mắt cứ chảy dài trên gương mặt của một cô nàng tiểu thư … nhí nhảnh … lạc quan …
Nhưng người bạn thân bị bắt cóc … cô rất lo lắng và thực sự không thể giữ được bình tĩnh …
“S…Sonoko … bình tĩnh đi! Cậu bảo tớ bình tĩnh mà tại sao cậu lại … Nào, đừng khóc nữa! Chắc chắn chúng ta sẽ cứu được Ran mà! – Shinichi an ủi …
Nhưng thật sự trong lòng cậu bây giờ rất rối bời …
Bọn chúng có thể đưa Ran đi … ngay trước mặt cậu … chắc chắn không hề đơn giản …
Nếu bây giờ …
“Mọi người uống cà phê rồi nghĩ cách cũng được mà!” – Shiho từ trong bếp bước ra và đưa cà phê cho mọi người …
“Cảm ơn …” – Mọi người đều cầm ly cà phê trên tay nhưng tất nhiên, có ai còn tâm trạng mà ăn với uống nữa …
“Đừng thế nữa, mọi người, chúng ta phải thư giãn đầu óc mới có thể nghĩ ra cách để cứu Ran chứ!” – Shiho trấn an và uống cốc cà phê của mình …
Và mọi người đều uống theo … trừ Shinichi …
“Shinichi, cậu uống đi chứ!” – Shiho đưa cốc cà phê trên bàn cho Shinichi
“Không cần đâu, cảm ơn cậu! Cậu uống đi!” – Shinichi nói nhưng mắt vẫn nhìn vào bức thư …
“Nghe tớ … uống d…” – Shiho chưa nói hết câu thì ông bà Mori, Eisuke, Sonoko và ông bà Kudo đều lăn ra đất …
“C…Cậu bỏ gì vào cà phê vậy?” – Shinichi đứng bật dậy khỏi ghế, nhìn thẳng vào Shiho …
“…”
“Thuốc ngủ?” – Shinichi tiếp tục hỏi “Tại sao cậu lại làm vậy?”
“… t…tớ thực sự không muốn mọi người gặp nguy hiểm, dù sao thì việc này cũng là do chị tớ … nên mình tớ sẽ đến đó … và … tớ nhất định sẽ cứu Ran! Sẽ không sao đâu, vì vậy hãy để mình tớ đi!” – Shiho khẩn khoản xin Shinichi nhưng đáp lại lời cầu xin của cô là một ánh mắt … không thể dùng một từ chính xác để nói được … ánh mắt đó ...
“Shiho … tớ biết … tớ biết cậu biết rằng nếu chúng ta đi đến đó … chúng chắc chắn sẽ không tha cho ai đâu! Và cả Ran cũng vậy! Bọn tội phạm luôn là như vậy! Vậy cậu nghĩ mình cậu đi có thể làm được gì sao?” – Shinchi tức giận, cậu gần như hét lên với Shiho …
“Ít ra … cũng chỉ có 2 mạng người!” – Shiho mỉm cười đáp lại …
“Nhưng 2 mạng người ấy đối với tớ rất quan trọng, cậu biết không? Nếu đi, tớ sẽ đi cùng cậu! Cậu nghĩ tớ không muốn cứu Ran sao? … Nhưng cũng cảm ơn cậu … vì đã cho bọn họ ngủ hết!” – Shinchi nói … giọng cậu trầm buồn …
… … …
“Tớ biết, Shinichi ạ! Từ lần đầu tiên tớ thấy cậu và Ran gặp nhau ở trường … tớ đã biết … cậu yêu cô ấy! Nhưng tớ luôn tự huyễn hoặc bản thân mình … rằng … nếu kiên trì ... thì theo thời gian tớ có thể dành được trái tim cậu … nhưng có lẽ … tớ đã nhầm … Shinichi nhỉ?! Ánh mắt cậu nhìn Ran … chưa bao giờ cậu dùng để nhìn tớ … Tớ biết, hơn ai hết … cậu là người muốn cứu Ran nhất … cậu có thể đánh đổi cả mạng sống của mình để cứu cô ấy … Và tớ biết Ran cũng vậy … … Tớ cũng đã có lúc không hiểu … tại sao cậu có thể yêu một cô gái … một cô gái bình thường … nhiều khi còn rất ngốc nghếch nữa!... Tớ cũng đã có lúc trách cậu … tại sao cậu đã yêu một người con gái khác mà còn làm theo cái hôn ước này … Nhưng bây giờ thì … thực sự … tớ cảm ơn cậu … vì cậu đã mang đến cho tớ những phút giây thực sự rất hạnh phúc … cậu đã mang đến cho tớ những tiếng cười mà tớ cứ tưởng sẽ không bao giờ nghe thấy nữa từ khi chị tớ mất … tớ cảm ơn cậu … vì cậu đã không nói với tớ rằng cậu đã yêu một người con gái khác … để tớ có thể hi vọng … để tớ có thể kiên định vào tình yêu của mình … và tớ cảm ơn cậu về tất cả những điều cậu đã dành cho tớ … … … Arigatou!” – Shiho mỉm cười …
Nụ cười đó … không buồn … không đau đớn …
Một nụ cười đẹp … nụ cười ấy đã xuất hiện trong lần đầu tiên cô gặp Shinichi …
Và chính cô cũng ngạc nhiên … khi việc quyết định buông lơi tình yêu này … lại khiến cô nhẹ nhõm như vậy …
“… … … Cảm ơn cậu, Shiho! Chúng ta … sẽ mãi là bạn thân!” – Shinichi mỉm cười …
“Ừ … những người bạn thân theo đúng nghĩa!” – Shiho cảm thấy vui vẻ hơn … vì cô đã nói ra được hết lòng mình … và cô cũng không cảm thấy có lỗi với Ran nữa … “Vậy giờ chúng ta đi luôn nha! Sắp 8 giờ tối rồi còn gì!”
“Đi đâu? Đến khu rừng Takeshi á?”
“Ừ!”
“Cậu … quyết định đi thật à?” – Shinchi hỏi lại …
“Ừ … tớ muốn biết rõ hơn về cái tổ chức ấy … và chị gái của mình … tại sao lại là một thành viên trong đó!” – Shiho đáp chắc chắn … nhưng giọng cô hơi buồn … đến bây giờ … cô vẫn không tin được … chị cô – Miyano Akemi lại là một thành viên của một tổ chức tội phạm …
Chị cô lạnh lùng thật đấy … ít nói thật đấy … nghiêm ngặt thật đấy …
Nhưng … chị rất yêu thương cô … và cả gia đình nữa …
“Vậy chúng ta đi thôi!” – Tiếng Shinichi vang lên làm cô giật mình …
“Ừ! … nhưng Shinichi này … hãy hứa với tớ … đừng vì bất cứ ai … mà … kết thúc cuộc sống của mình!” – Shiho ngập ngừng nhưng rồi cuối cùng cô cũng quyết định nói …
“… … … Tớ sẽ không vì ai mà kết thúc cuộc sống đáng quý này đâu … trừ khi người đó là Ran!”

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726





Sat Jul 21, 2012 3:30 pm
Phong Doanh Doanh

Administrators
Phong Doanh Doanh
Administrators

Tổng số bài gửi : 457
Xu : 937
Điểm : 13
Chòm sao : Virgo
Giới tính : Nữ Birthday : 14/09/1999
Đến từ : AFH

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 457
Xu : 937
Điểm : 13
Chòm sao : Virgo
Giới tính : Nữ
Birthday : 14/09/1999
Đến từ : AFH
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục



Tem !!!!!!!!!!!!
Hay lắm em típ chap mới nha
Chị ủng hộ [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục - Page 2 4045439445

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Phong Doanh Doanh





Sun Jul 22, 2012 5:54 pm
shin_ran_726

Moderators
shin_ran_726
Moderators

Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục



Chap 12:
Part 1:

“Nhưng Shinichi này … hãy hứa với tớ … đừng vì bất cứ ai … mà … kết thúc cuộc sống của mình!” – Shiho ngập ngừng nhưng rồi cuối cùng cô cũng quyết định nói …
“… … … Tớ sẽ không vì ai mà kết thúc cuộc sống đáng quý này đâu … trừ khi người đó là Ran!”
… … …
“Ừ … tớ hiểu rồi …” – Shiho nói khẽ …
“Đi thôi! Còn đứng đó làm gì?!” – Shinichi giục … cậu không nghe thấy câu nói vừa rồi của Shiho …
“U…Uhm!”
… … …
Shiho đi đằng sau Shinichi …
Cô nhìn cậu một lúc lâu … bằng một ánh mắt buồn …
‘Tớ sẽ … không bao giờ để ngày đó xảy ra đâu … ngày cậu hi sinh vì Ran hay vì bất cứ ai khác, Shinichi!’ – Shiho nghĩ thầm … nhưng … điều đó … liệu có thực hiện được không? …
Nhưng rồi cô nhận ra … từ nãy đến giờ … cô và Shinichi đều đi xung quanh chỗ này …
“S…Shinichi! Từ nãy đến giờ … không phải chúng ta toàn đi xung quanh chỗ này đấy chứ?” – Cô hỏi …
Nhưng cậu không trả lời cô …
Ánh mắt cậu đang nhìn một thứ gì đó đằng xa …
“S…Shinichi, Shinichi?” – Shiho gọi to …
“Ran!”
“Hả?” – Cô nhìn theo ánh mắt cậu …
Ran đang bị trói vào một cái cây phía xa … xung quanh không có một ai …
Shinichi chạy ngay về phía đó … nhưng lập tức, cậu bị Shiho giữ lại …
“Cậu làm cái quái gì vậy? Buông tớ ra!” – Shinichi hét lên …
“Cậu rõ ràng biết đó là một cái bẫy mà vẫn đâm đầu vào sao?” Shiho cũng rất bực mình …
“Ran đang ở đó … chỉ có tới đó tớ mới có thể cứu được cô ấy! Tớ không quan tâm đây là cái bẫy hay gì hết, vì thế hãy để tớ đi!” – Shinichi nói, cậu không hét lên nữa … nhưng ánh mắt cậu nhìn thẳng vào Shiho …
Ánh mắt đó … cô không thể không để cậu đi ...
Vì … nó rất cương quyết … rất kiên định …
… … …
Tay cô lỏng dần … lỏng dần … và dời hẳn cánh tay của Shinichi …
… … …
Cậu bước nhanh đến chỗ Ran … tất nhiên, Shiho vẫn đi theo cậu …
… … …
Và … chỉ còn cách 5 bước chân nữa là đến được chỗ Ran … thì …
“Pằng!” – Một viên đạn xé gió lao đến …
“Á!” – Shinichi kêu lên … viên đạn vừa rồi … đi đúng vào bàn tay cậu …
“Shinichi?! Cậu không sao chứ?” – Shiho lo lắng hỏi …
“K…Không sao!” – Nói rồi cậu nhìn quanh, tìm kẻ vừa bắn mình …
“Chào mừng, cậu thám tử!” – Từ phía sau lưng Ran, một người đàn ông xuất hiện với mái tóc dài bạch kim … đôi mắt sắc lạnh có thể xuyên thủng hàng ngàn bức tường vững chắc … và cuối cùng là khẩu súng trên tay … hắn dí vào đầu Ran … và tất nhiên tác dụng của thuốc mê trên cơ thể của cô vẫn chưa hết …
“RAN!” – Shinichi hét lên, cậu định lao tới đoạt lấy khẩu súng nhưng …
“Hành động phải suy nghĩ chứ, cậu thám tử!” – Gin nói cùng với một nụ cười gớm ghiếc, nòng súng bây giờ của hắn đang chĩa vào Shinichi làm cậu đứng sững người lại …
Shiho giữ chặt Shinichi lại …
“Vậy các ông muốn gì?” – rồi cô hỏi …
“Cô gái xinh đẹp đấy, còn dễ thương hơn cô gái kia nhiều! Chắc cũng sẽ quyến rũ và hấp dẫn hơn nữa … cô bé kia bình thường quá!” – Gin cười đểu nhìn vào Shiho …
“C…Các ông đã làm gì Ran?!” – Shinichi không tin vào tai mình nữa …
Cậu chỉ cầu xin tất cả những gì hắn nói … đừng bao giờ là sự thật … nếu không Ran …
“Haha … Làm gì ư? Ta đã làm rất nhiều thứ?! Mà cậu có vẻ quan tâm đến cô gái này nhỉ? Nhưng theo ta biết thì cô ta mới là người có hôn ước với cậu chứ nhỉ?” – Hắn hất cằm về phía Shiho vừa nói vừa cười khinh bỉ …
“Ông … đồ bỉ ổi!” – Shinichi mất hết bình tĩnh, giờ cậu chỉ muốn xông vào cho cái tên đang đứng trước mặt mình một trận … nhưng Shiho giữ cậu quá chặt … và khẩu súng đó có thể khởi động bất cứ lúc nào …
“Haizzz, không phải lo! Bọn ta có thể làm được gì khi ở bên cô bé luôn có một bảo mẫu …” – Gin thở dài vẻ đùa cợt “nhưng … chắc các người cũng biết kết cục khi đến đây rồi đấy chứ?!” – nhưng rồi hắn lại lấy lại vẻ mặt lạnh lùng và khinh bỉ lúc trước …
“…” – Shinichi thở phào nhẹ nhõm khi biết bọn chúng chưa đụng tới Ran (nếu bọn chúng đụng đến rồi thì sao nhỉ, mọi người trả lời câu hỏi này cho mình sau khi đọc xong chap nghen! ^^)
“C..Chúng tôi sẽ phải chết!” – Shiho bĩnh tình trả lời câu hỏi của Gin …
“Vậy mà các người vẫn đến sao? Có vẻ như … cô bé này quan trọng lắm nhỉ? Vậy là cô ta đã đoán đúng rồi!” – Gin đáp rồi hắn quay sang nhìn Ran … cô vẫn đang bị tác dụng của thuốc mê khống chế …
“Đúng … cô ấy rất quan trọng đối với chúng tôi! Vì vậy nếu có chết, chúng tôi vẫn sẽ cứu cô ấy, nhưng trước lúc đó chúng tôi muốn ông giải thích rõ hơn về mọi việc … từ tổ chức các ông … đến chuyện chị của Shiho … và …” – Đang nói Shinichi bỗng dừng lại … vì cậu thấy … duy nhất mình cậu thấy …
“Thôi được rồi, ta sẽ nói cho các ngươi biết … dù sao thì đằng nào các ngươi cũng phải chết!” – Gin nói mà không để ý đến thái độ lạ lùng của Shinichi … “Chúng ta là một tổ chức tội phạm ngầm của thế giới và tất nhiên là rất ít người biết đến … Thành viên tổ chức phân bố trên toàn thế giới, hầu như đều là những lập trình viên nổi tiếng và giỏi về khoa học máy tính … Các thành viên tổ chức lấy biệt danh để gọi nhau là các loại rượu … Và chị của cô bé đây – Miyano Akemi cũng đã từng là một thành viên trong tổ chức … Cô ta có biệt danh là Kir … Haizzz, nhưng thật đáng tiếc cô ta lại phản bội tổ chức vì yêu một tên FBI Akai Shuichi … Và theo luật của tổ chức những ai phản bội chúng ta đều phải chết! Nhưng thật đáng tiếc là cô ta chết quá sớm và lại chết dưới tay của ả Vermouth đó nữa … Vì vậy hi vọng tự tay ta giết chết ả lại không thực hiện được … Nhưng ít ra ta cũng giết được tất cả những người biết chuyện này chứ nhỉ?! Ta biết các ngươi chưa đến hết đâu! Nhưng 2 nhân vật bọn ta muốn tìm nhất có mặt là tốt rồi!” – Hắn cười một nụ cười man rợ “Giờ thì không tò mò nữa chứ, cậu thám tử?” – Hắn vừa nói vừa tiến lên khiến Shinichi và Shiho phải lùi lại cách xa Ran … “Và kết quả của cái việc hết tò mò này chỉ có cái chết! Thật đáng tiếc cho một cậu thám tử trẻ tuổi và một cô gái xinh xắn như thế này!” – Hắn nói định kéo cò súng thì …
“Khoan đã!” – Shiho lên tiếng …
“Cái bài thuyết giảng cho bọn tội phạm của chị cô không có ích cho chúng ta đâu!” – Hắn cười khinh bỉ và nhìn Shiho
“Tôi có chuyện muốn hỏi?” – Shinichi bất ngờ lên tiếng …
“Oh, đúng là thám tử, luôn có điều thắc mắc nhỉ? … Vậy thì hỏi đi, cũng chẳng thiệt ai đâu!” – Gin nói
“Tại sao chỉ có mình ông đến để giết chúng tôi thôi, nếu lỡ như chúng tôi đi cùng cảnh sát hay nhiều người thì sao?”
“Câu hỏi hay đấy, Kudo Shinichi! Nhưng thật đáng tiếc, chẳng phải chính cậu đã nói có thể bọn chúng đặt máy nghe lén sao? Vậy mà cậu và cô bé đây vẫn nói về việc bỏ thuốc ngủ vào cà phê của mọi người như thật ý nhỉ?!” – Hắn tiếp tục với kiểu cười khinh bỉ ấy … “Haizzz, vì vậy ở đây chỉ cắt cử mình ta đi làm nhiệm vụ thôi, còn mấy đám khác chắc là kéo đến văn phòng thám tử Mori rồi! Mà cũng phải cảm ơn mấy túi thuốc ngủ của cô bé … Shiho nhỉ?! Bọn họ có thể giết bọn chúng mà không tốn một sức lực nào?! Đâu có như ta!”
“Ngươi! …” - Trước những gì Gin vừa nói … Shinichi và Shiho thật sự rất sốc …
Đúng là lúc đó … cậu không hề để ý đến việc có máy nghe lén … trong khi chính cậu là người đã cảnh báo ông Mori về điều đó …
“Giờ thì mời cậu thám tử xuống uống trà với Diêm Vương rồi còn gì thắc mắc thì hỏi ông ta luôn ha!” – Hắn cười man rợ rồi …
Làm ơn …
Đứt đi …
Làm ơn …
Ông trời … con sẽ trả giá bất cứ điều gì … xin ông …
“Bựt!” – Dây trói Ran đứt làm đôi vì cô đã cọ rất nhiều vào lớp vỏ cây …
Cô đã tỉnh lại từ khi Shinichi hỏi Gin về tổ chức … và … cậu đã nhìn thấy ..
Và … khi Gin định kéo cò súng thì …
“Vụt …” – Cú đá Karatedo xé gió bay qua khẩu súng trên tay Gin làm nó văng ra xa và rơi xuống chân của Shinichi … lập tức cậu cầm lên và …
Nhưng mấy trường hợp này đối với Gin, à không, tất cả những thành viên của tổ chức đâu có là gì …
Và lập tức, hắn rút một khẩu súng khác trong túi áo và dí sát vào đầu Ran …
“Hơi chậm, cậu thám tử ạ! Và giờ thì đứng im nếu không cô bạn cậu sẽ thế nào? Chắc không cần ta phải nói đâu nhỉ?!” – Mặc dù hơi bất ngờ nhưng Gin vẫn khống chế được cả Shinichi, Ran và Shiho …
“Thả cô ấy ra … tôi sẽ làm theo ý ông!” – Shinichi lo lắng nói
“Khoan đã!” – Gin ra lệnh khi thấy Shinichi định để súng xuống đất …
“Hả?” – Shiho ngạc nhiên “Cậu ấy để khẩu súng xuống đất thì sẽ an toàn hơn … tại sao ông lại ngăn cản?”
“Hừ! Ta muốn xem cậu thám tử đây sẽ quyết định như thế nào?” – Vừa nói hắn vừa trói Ran lại vào cái cây cũ … tất nhiên đầu khẩu súng vẫn hướng về thái dương cô …
Và thuốc mê này tác động đến các dây thần kinh quá nhiều nên cô không còn nhiều sức sau cú đá vừa rồi để phản kháng lại Gin nữa …
“Quyết định?” – Shinichi hỏi …
Cậu bắt đầu có cảm giác … một cảm giác rất xấu …
Liệu đây chính là cái giá phải trả … hay chỉ là khởi đầu? …
“Khẩu súng trên tay ngươi … nếu đặt nó xuống đất thì cô bé này sẽ chết ... uhm … còn nếu cầm nó thì chỉ có một lựa chọn … đó là … bắn cô gái bên cạnh ngươi đi … Miyano Shiho!” – Gin vừa nói với một nụ cười man rợ vừa bước lên phía trước …
Trước câu nói của Gin … họ sẽ phản ứng ra sao? …
… … …
Shinichi bất ngờ … cậu thật sự bối rối … mặc dù … câu trả lời … cậu đã nói với Ran …
Cậu cứ tưởng … chắc chắn … cậu sẽ không để ngày này xảy ra … nhưng rốt cuộc nó cũng đến rồi …
“Cậu sẽ chọn Ran phải không, Shinichi? Vậy thì cứ chọn đi … tớ … chúc phúc cho các cậu trước!” - Shiho quay sang Shinichi nói kèm theo một nụ cười …
Còn Ran … cô chỉ cười … một nụ cười buồn …
“Hãy làm theo câu trả lời của cậu, Shinichi ạ!” – Cuối cùng cô nói … và nhắm mắt lại …
… … …
Shiho và Gin đều không hiểu câu nói của Ran …
Nhưng rồi … chỉ 5 giây sau … họ đã biết câu trả lời …
Shinichi … đặt khẩu súng xuống đất …
Hành động của cậu … không hề phân vân … không hề do dự …
Nhưng có ai biết được … trái tim và cả tâm trí cậu đang phải đấu tranh và đau đớn đến như thế nào …
“… Haha, vậy sao?! Vậy ta sẽ tiễn cô bé này đến địa ngục thôi nhỉ?” – Hơi bất ngờ trước hành động của Shinichi và nụ cười của Ran sau đó … một nụ cười không vướng bụi trần … nó không buồn … không bất ngờ … nó rất đẹp … nụ cười đẹp nhất mà hắn thấy từ khi hắn suất hiện trên đời này …
Giờ thì hắn mới hiểu …
Tại sao … Vermouth lại gọi cô gái ấy là Angel …
Tại sao … Vermouth luôn bảo vệ cô ta mỗi khi hắn muốn dùng những thứ thuốc nhiều độc tính hơn để nếu cô ta có trốn thoát vẫn không thể nào trốn được lưỡi hái của tử thần …
Tại sao … cậu thám tử Kudo Shinichi lại yêu cô bé này … chứ không phải Miyano Shiho … một cô gái có gương mặt hoàn hảo hơn hẳn …
Và … thật sự … lúc đó … hắn đã thật sự bị xao động …
Nhưng với một trái tim đã toàn màu đen và màu máu như hắn thì … liệu có thể tha cho một con người chỉ vì một nụ của cô …
Và … nhanh như cắt … hắn quay lại phía Ran …
PẰNG PẰNG PẰNG …

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726





Sun Jul 22, 2012 6:58 pm
Phong Doanh Doanh

Administrators
Phong Doanh Doanh
Administrators

Tổng số bài gửi : 457
Xu : 937
Điểm : 13
Chòm sao : Virgo
Giới tính : Nữ Birthday : 14/09/1999
Đến từ : AFH

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 457
Xu : 937
Điểm : 13
Chòm sao : Virgo
Giới tính : Nữ
Birthday : 14/09/1999
Đến từ : AFH
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục



Tem !!
Ôi hồi hộp quá em ơi
Mau ra chap mới hen

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Phong Doanh Doanh





Mon Jul 23, 2012 10:23 am
(¯`•♥ NIKITA ♥ •´¯)

Members
(¯`•♥ NIKITA ♥ •´¯)
Members

Tổng số bài gửi : 174
Xu : 271
Điểm : 3
Chòm sao : Leo
Giới tính : Nữ Birthday : 05/08/1993
Đến từ : ๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑ (¯`•♥[ Xayda†Vocaloid ♥ Alone ]♥•´¯) ๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑
Tâm trạng : Forever Alone !~ Ngày nào cũng lo lắng bồi hồi ><

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 174
Xu : 271
Điểm : 3
Chòm sao : Leo
Giới tính : Nữ
Birthday : 05/08/1993
Đến từ : ๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑ (¯`•♥[ Xayda†Vocaloid ♥ Alone ]♥•´¯) ๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑
Tâm trạng : Forever Alone !~ Ngày nào cũng lo lắng bồi hồi ><
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục



Woa ~ hay quá đi ~ Yêu hơn nữa

Đọc hồi hộp quá !!!

Mau ra chap mới nhá !! Tặng hoa

Ủng hộ !!! Cổ vũ

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của (¯`•♥ NIKITA ♥ •´¯)





Tue Jul 24, 2012 6:58 am
shin_ran_726

Moderators
shin_ran_726
Moderators

Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục



Part 2:
PẰNG … PẰNG … PẰNG …
3 tiếng súng vang lên …
“RANNNNNNNNNNNN!” – Shinichi la lên … cậu định chạy lại đỡ đạn cho cô … nhưng ngay lập tức Shiho giữ cậu lại …
“Xin lỗi, Ran … nhưng tớ không thể để Shinichi chết được! Chắc cậu cũng muốn thế phải không Ran?” – Shiho nói nhỏ … nước mắt cô bắt đầu tuôn rơi trên gương mặt đang cúi gằm xuống của mình …
… … … 3 giây im lặng … … … không một tiếng động … … … mọi vật như chết rồi … … …
“Bịch …” – một người phụ nữ ngã xuống đất với 3 viên đạn ở lồng ngực …
“Keng …” – Tiếp đó … khẩu súng của Gin rơi xuống đất …
Vì sao ư? …
Vì trước mặt hắn …
Người trúng đạn không phải là Ran …
Mà là … một người phụ nữ … mặc dù chính hắn vẫn hay nguyền rủa bà … nhưng … bà là người mà hắn yêu nhất trên đời …
… … … Vermouth … … …
“V … Vermouth?!” – Gin lắp bắp không nói được thành tiếng …
Một người đàn bà khát máu …
Một người đàn bà nhẫn tâm … có thể giết chết cả con gái của mình …
Một người đàn bà với nụ cười băng giá … với ánh mắt có thể giết người …
Giờ lại có thể đỡ đạn cho một cô bé sao … một cô bé rất bình thường …
Thật nực cười …
“T…Tại sao?” – Hắn tiếp tục hỏi
Tất nhiên … cả Ran, Shinichi và Shiho đều ngạc nhiên không kém gì Gin …
Trong thời khắc ấy … người cứu mạng cô lại là một người phụ nữ máu lạnh …
Một người phụ nữ là thành viên của một tổ chức tội phạm …
Người đã bắt cóc cô … và sẵn sàng … giết bất cứ ai … chỉ để “diệt cỏ tận gốc” …
… … …
Ran quỳ xuống bên Vermouth …
Cô cũng chẳng hiểu vì sao … nước mắt cứ chảy dài trên gương mặt của mình …
“Tại sao … bà lại làm vậy?” – Khó khăn lắm cô mới nói được một cậu hỏi …
“A searecs makes a woman woman!” – Vermouth vẫn đưa tay ngón tay trỏ lên miệng và nở một nụ cười với Ran … mặc dù máu chảy từ ngực bà ngày càng nhiều …
“Đến giờ mà cô vẫn nói được cái câu dở hơi đó sao? VERMOUTH! TÔI HỎI CÔ TẠI SAO LẠI PHÁ ĐÁM KẾ HOẠCH CỦA TÔI!” – Gin hét lên … hắn thật sự …
Sốc …
Đau đớn …
Tức giận …
Yêu thương …
Đều có cả …
“Một ác quỷ ra đi … để một thiên thần được sống … chẳng có gì đáng tiếc cả!” – Vermouth mỉm cười … lại cái nụ cười khinh bỉ ấy với Gin …
Chẳng lẽ … đến phút cuối cùng của đời mình … bà vẫn không có một nụ cười thật sự sao? …
“Đồ khùng!” – Gin gầm gừ …
“Nhưng tôi … sẽ không cô đơn đâu! Tôi sẽ phải rủ một người theo chứ!” – Bà nói với ánh mắt sắc lạnh … rồi rút khẩu súng trong túi áo ra …
PẰNG PẰNG PẰNG PẰNG PẰNG PẰNG PẰNG PẰNG PẰNG …
9 phát đạn còn lại trong khẩu súng lục … nã thẳng vào người Gin …
Nhưng nó chỉ đi vào bụng … chứ không trúng tim …
Là bà bắn súng kém … hay do bà không muốn …
Nhưng 9 phát súng liên tiếp vào bụng … cũng đủ để đưa thêm một ác quỷ nữa về với địa ngục … nơi hắn thực sự thuộc về …
“Hự!” – Gin ngã xuống … “Cô …” – ánh mắt hắn bây giờ … không còn một chút rung cảm … không còn một chút của con người … và hắn cười … một nụ cười đích thực của ác quỷ …
“Cô được quyền rủ thêm mà ta không được sao?” – Khẩu súng vẫn nắm chắc trong tay … hắn chĩa vào Shinichi ...
“Không! Dừng lại!” – Ran la lên … cô định chạy về phía ấy … nhưng … cô cũng giống như Shinichi bị giữ lại … bởi một bàn tay đầy máu … và chỉ còn một chút … một chút sức lực cuối cùng …
PẰNG PẰNG PẰNG PẰNG PẰNG … - 5 viên đạn còn lại tròng nòng súng, Gin nã thẳng vào Shinichi bắn như điên dại …
PẰNG … - Cùng lúc đó … Shiho nhặt khẩu súng dưới chân lên và bắn … nhưng rồi … sức lực và tinh thần của cô … chỉ giúp cô bắn được một phát vào Gin …
Shiho ôm lấy Shinichi … nước mắt … bắt đầu chảy trên gương mặt cô …
“Tớ xin cậu … cố lên … Shinichi!” – Shiho thổn thức … nhưng thật sự bây giờ … cô chẳng biết làm gì nữa …
“B…BÉ SHIN!!!” – Từ đằng xa một đám người chạy lại …
Ông bà Kudo … ông bà Mori … Eisuke … Sonoko … và cả cảnh sát nữa …
“Bé Shin! Con làm sao thế này? Tỉnh lại đi, đừng làm mẹ sợ!” – Bà Yukiko chạy ngay tới bên Shinichi … còn Eisuke thì gọi cấp cứu …
“M…mọi người không sao chứ?” – Shinichi cố gượng dậy hỏi bố mẹ và những người bạn đang ngập trong nước mắt của mình …
“K…Không sao! Bác Yukiko … không uống cà phê … bác ấy … chỉ giả vờ ngất … … … bác ấy đã gọi cảnh sát … vì vậy bọn chúng đã bị bắt hết rồi!” – Sonoko khóc nấc lên …
Mặc dù … cô biết cô ghét tên thám tử này lắm …
Nhưng dù sao … hắn cũng là bạn từ bé của cô …
Cô và hắn cả Ran nữa … đã có rất nhiều kỉ niệm …
Nếu hắn chết thật … thì cô không khóc được sao? …
… … …
Ran … cô vẫn quỳ bên cạnh Vermouth …
Nước mắt … vẫn chảy trên gương mặt của thiên thần ấy …
Cô khóc vì người phụ nữ đã cứu mạng cô … hay cậu thám tử Kudo Shinichi … người mà cô yêu nhất …
Có lẽ … là cả 2 …
Thực sự … bây giờ … cô chỉ muốn được như Shiho … được ở bên cạnh cậu … được ôm cậu … được nói với cậu những điều có thể là cuối cùng … được cầu xin cậu đừng chết và hãy ở lại bên cô …
Cô thật sự rất muốn … nhưng cô không thể …
Nếu đây là những phút giây cuối cùng … thì cô nên để Shiho ở bên Shinichi …
Cô … đã ở bên cậu 12 năm rồi còn gì …
… … …
Bất chợt … một bàn tay đặt lên vai Ran …
Cô ngước lên … trước mặt cô …
Không phải mẹ … không phải bố … không phải Sonoko hay Eisuke … cũng chẳng phải Shinichi …
Mà là ông Yusaku …
Thấy Ran ngạc nhiên … ông Yusaku kéo cô đứng dậy … và dắt cô về phía Shinichi …
Hành động của ông làm tất cả mọi người đều ngạc nhiên … trừ cậu …
Có thể … vì cậu không còn sức nữa mà để ý đến chuyện xung quanh …
Nhưng cậu vẫn nhận ra … người con gái ấy …
Người con gái mà cậu yêu nhất … đang quỳ xuống bên cậu …
“Shinichi …” – Ran không hiểu vì sao ông Yusaku làm vậy … ông kéo hết mọi người đi … chỉ để lại mình cậu và cô …
Và … cô khóc … khóc nhiều hơn lúc nãy … vì … máu của cậu chảy ngày một nhiều hơn …
“Đừng khóc chứ Ran! Khóc xấu lắm!” – Shinichi an ủi cô bạn … cậu đưa tay lên gạt đi nước mắt của cô … nhưng những giọt nước mắt của cô đâu có nghe lời cậu được … cậu không thể nào gạt hết … vì nó vẫn cứ chảy … chảy mãi …
“Tại sao tớ không được khóc chứ?! Cậu không nhớ nó nữa đúng không? Lời hứa cậu đã hứa với tớ!” – Ran gần như hét lên … nếu bây giờ Shinichi bình thường chắc chắn sẽ no đòn với cô rồi …
“Ai nói tớ quên! Tớ vẫn nhớ … nhớ rõ lắm … hồi nhỏ bọn mình từng nói … con người còn có những khả năng đặc biệt hơn những loài chim … chúng ta cứ tưởng đến một thời điểm nào đó của cuộc đời … con người cũng sẽ biết bay như chúng … họ sẽ được tự do … bay đến một nơi thật xa … đúng chứ! Và cậu đã bắt tớ hứa … sẽ không bao giờ bay đi trước cậu … bỏ cậu lại một mình…” – Shinichi vừa nói vừa cười …
“Vậy là cậu còn nhớ! … … … Vậy tớ xin cậu … đừng có bỏ rơi tớ!” – Ran khẽ mỉm cười nhưng nụ cười đó lập tức vụt tắt khi cô quay trở về với thực tại …
“Tớ đâu có bỏ cậu theo cái kiểu đó đâu!” – Shinichi vẫn đùa cợt với Ran …
“Cậu lại muốn cãi nhau nữa đấy à!” – Cô bực bội … nhưng …
Cô ước … giá như … bây giờ … cô lại được cãi nhau với Shinichi …
Giá như … cậu và cô lại có thể đùa nghịch giống như hồi nhỏ …
Không … cô không cần tất cả những điều đó …
Cô không cần … thậm chí là mạng sống của mình …
Cô sẽ đánh đổi tất cả … chỉ cần cậu được sống …
“K…Không muốn nữa!” – Shinichi mỉm cười … … … “R…Ran … tớ … thực ra … tớ … có chuyện muốn nói với cậu …” – Shinichi định nói … câu nói mà cậu đã muốn nói từ lâu … rất lâu rồi …
“Shinichi? …” – Cô hơi ngập ngừng … cô không biết … có nên chặn cậu lại nữa không …
Vì cô lại có cái cảm giác ấy …
Cảm giác giống hệt lần trước …
“Và lần này … đừng có chặn tớ lại!” – Không để Ran phản ứng … Shinichi lập tức nói …
“Ơ …”
“… … A …” – Lấy hết can đảm … cậu cất tiếng nói … “ … i … shi … … … te … ru …”
“S…Shinichi!”
Tiếng nói dời dạc ấy của cậu … cũng đủ làm cho mặt cô đỏ bừng …
Cũng đủ làm cho cô không thể không đối diện với trái tim mình nữa …
Cũng đủ để cô có can đảm nói thật lòng mình với cậu …
“Tớ cũng yêu cậu, Shinichi!” – Ran mỉm cười …
Trái tim cô … không còn đau đớn nữa … rất hạnh phúc … rất ấm áp …
Nhưng lý trí của cô … nó vẫn hoạt động … nó vẫn cho cô biết rằng … nếu cô hạnh phúc … Shiho sẽ đau khổ …
“Nhưng … tình yêu này sẽ không thể phải không?! Shinichi” – Cô nở một nụ cười buồn “Hãy hứa với tớ ... hãy cố gắng lên … tớ biết Shinichi sẽ vượt qua …” – Cô định đứng lên … nhưng cô bị Shinichi giữ lại … và lần này ...
Cậu kéo cô lại …
Đặt lên môi cô một nụ hôn …
Không mạnh mẹ … không nồng nhiệt … không cháy bỏng …
… … … Rất dịu dàng … … …
Nhưng cũng đủ để Ran không thể kháng cự lại …
Giây phút này … là giây phút hạnh phúc nhất của cô và cậu …
Không một tiếng động …
Không một lời nói …
Chỉ có nhịp đập của con tim … luôn hướng về nhau …
… … …
Chắc chắn … cậu … sẽ không để cô ra đi một lần nào nữa đâu …
Không bao giờ …
Nhưng liệu cô có giữ được cậu lại được không? …
… … …
Môi họ rời nhau ... cùng với nụ cười của Shinichi …
“Tại sao không? Tớ … không yêu Shiho … và bọn tớ sẽ chỉ là bạn … không còn cái thứ hôn ước chết tiệt nào nữa đâu !” – Shinichi nói, cậu mỉm cười … những từ cuối cùng với nhịp đập cuối cùng của con tim cậu ...
Cánh tay cậu buông thõng xuống đất …
Hơi thở yếu dần … yếu dần …
“Shinichi … SHINICHI … TỚ XIN CẬU! TỈNH LẠI ĐI! CẬU MUỐN ĂN KARATEDO CHỨ GÌ? CẬU CÓ TỈNH LẠI KHÔNG THÌ BẢO?! SHINICHI! …” – Ran chỉ biết khóc …
Cô còn làm gì được nữa …
Người cô yêu nhất … sẽ ra đi mãi mãi sao? …

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726





Tue Jul 24, 2012 7:00 am
shin_ran_726

Moderators
shin_ran_726
Moderators

Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 1134
Xu : 1970
Điểm : 46
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 10/07/2000
Đến từ : Thế giới Trinh Thám
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục



Chap 13:
… … …
Những cơm mưa đêm rơi theo từng bước chân của một cô gái …
Một cô gái đã từng có những nụ cười thiên thần …
Nhưng những nụ cười ấy … bây giờ còn đâu nữa …
Ánh mắt tím hồn nhiên … trong sáng lúc trước … giờ đây biết tìm ở phương nào …
Chỉ còn lại một cô gái với một gương mặt … không có một chút cảm xúc …
Vì sao ư? …
Chỉ vì một câu nói thôi …
... … …
-----------------Flashback--------------
“Chúng tôi rất tiếc … nhưng … không cứu được rồi! Cậu ấy đã ra đi!” – Bác sĩ bước ra vừa lắc đầu vừa nói …
Cái tin ấy …
Có lẽ … cô cũng như tất cả mọi người … cũng đã biết trước rồi …
Nhưng tại sao …
Nó lại còn làm họ đau khổ đến vậy …
Hay là do …
Họ vẫn còn hi vọng … hi vọng vào cậu thám tử … luôn kiên cường … luôn vững chắc …
Bà Yukiko ngất đi … ông Yusaku cũng không kìm nổi nước mắt nữa rồi … đứa con trai duy nhất của ông … đã không còn …
Ông đã không chăm sóc được nhiều cho đứa con trai của mình …
Suýt nữa … thì đến hạnh phúc của nó … ông cũng tước đoạt …
Nhưng bây giờ … nó đã chẳng còn tồn tại để cho ông chăm sóc … để ông mang lại hạnh phúc cho nó nữa rồi …
… … …
Sonoko cũng khóc …
Cái tên thám tử ngốc đó … hắn đi rồi … thì bạn cô phải làm sao …
Đó là lí do cô luôn lấy ra để tự biện hộ cho những giọt nước mắt của mình …
Nhưng lí do thực sự …
Cô thật sự … không muốn mất cậu … mất đi một người bạn đã có rất nhiều kỉ niệm với mình …
… … …
Shiho không còn sức mà đứng vững nữa … nước mắt tuôn rơi trên đôi gò má cô …
Cô chắc chắn sẽ không ngất đâu …
Vì chắc chắn … sau này cậu sẽ tỉnh lại … và cô sẽ là người đầu tiên gặp cậu …
Cô sẽ … sẽ không đi đâu hết …
Nhưng … cậu ấy đã chết rồi … đâu có thể sống lại được …
Sự thật này … cô đành chấp nhận thôi …
Nếu lúc trước … cô không nhặt khẩu súng … thì có lẽ cô đã đỡ được đạn cho Shinichi …
Nếu lúc trước … cô cương quyết ép cậu uống cà phê … thì có lẽ cậu đã không đi đến đó …
Nếu lúc trước … cô …
Đều tại cô …
Tại sao … cô đã quyết tâm sẽ không để ngày này xảy ra … vậy mà sao nó vẫn đến …
Tại sao … cô đã mất chị rồi … ông trời còn lấy cả Shinichi đi nữa …
Tại sao …
Cứ thế … cô khóc …
Những giọt nước mắt này … có bao giờ ngừng lại được không? …
… … …
Ông Mori và Eisuke quay mặt đi …
Họ không muốn để người khác thấy những giọt nước mắt của mình …
Còn bà Eri …
Bà không khóc …
Chẳng lẽ sự lạnh giá của một luật sự … vững chắc đến thế sao? …
Không … bà cũng đau lòng lắm chứ …
Một cậu thám tử tài năng … vì cứu con gái bà mà phải chết … trong khi một người mẹ như bà chẳng làm gì được cho chúng …
Nhưng chuyện gì đến rồi cũng sẽ phải đến …
Nếu đã là ý trời … thì chẳng ai chống lại được cả …
Rồi sẽ qua thôi … mọi chuyện rồi sẽ ổn định lại …
Chỉ cần thời gian …
Nhưng rồi bà nhận ra … cái sự mất mát này đối với họ … ông bà Kudo, Sonoko cả Shiho nữa … đều quá lớn …
Họ đã như vậy rồi … liệu con gái bà sẽ ra sao? …
Bà nhìn quanh nhưng … không hề có hình bóng cô con gái của mình …
“R…Ran?!” - Bà gọi to nhưng không hề có tiếng trả lời …
Lòng bà … một cảm giác … chưa bao giờ có …
Lo lắng …
Bồn chồn …
Một cảm giác …
Nếu không tìm thấy Ran … bà sẽ mất cô mãi mãi …
… … …

--------------End Flashback---------------
Cô cứ đi … đi mãi …
Cô chẳng biết mình đi đâu nữa …
Lần đầu tiên cô mất phương hướng …
Rồi trước mặt cô là cây hoa anh đào đó …
… … …
“Còn đến đây làm gì cơ chứ?” – Vừa nói Ran vừa cười “CÁI TÊN KHÔNG GIỮ LỜI HỨA ĐÓ! CÁI TÊN DỐI TRÁ ĐÓ! KUDO SHINICHI … TỚ HẬN CẬU! …” – Cô bất ngờ la lên …
Tiếng gào thét của gió … tiếng xào xạc của lá cây … tiếng lách tách, lộp độp của những hạt “chân trâu” trắng tinh khiết khi rơi xuống …
… … … tất cả tạo nên một bản nhạc của mưa … … …
Nó sẽ rất đẹp … rất hay … phải không? …
Nếu không có tiếng khóc … của một người con gái …
… … …
Cô đã không khóc …
Vì con tim cô … đã nhận vỡ nát … đã nhận rơi nước mắt … đã nhận gào thét hộ cô rồi …
Nhưng rồi … nỗi đau này … mình cái con tim nhỏ bé ấy thì có làm được gì không? …
… … … không … … … chẳng bao giờ … … …
Vì vậy … cô không thể không khóc … nước mắt không thể không rơi …
… … …
Ran ngã xuống gốc cây anh đào ấy …
Cô mệt mỏi … rất mệt mỏi rồi …
Là do tác dụng của thuốc mê … hay vì sự ra đi của cậu …
Tớ hận … rất hận cậu … nhưng tớ yêu cậu nhiều lắm … Shinichi ạ! Yêu hơn bất cứ thứ gì trên đời này …” – Câu nói cuối cùng trước khi cô chìm vào một giấc ngủ …
Giấc ngủ này …
1 giờ … 2 giờ … 9 giờ …
Hay sẽ là một giấc ngủ ngàn thu …
Mưa vẫn rơi …
Trái đất vẫn quay …
Sự ra đi của 2 người họ chẳng ảnh hưởng gì đến những sự vật xung quanh …
Cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tình yêu của họ …
Vì …
Tình yêu này … tình yêu cậu dành cho cô … và cô dành cho cậu …
Dù ở đâu đi chăng nữa …
Dù nhân gian … thiên đường … hay địa ngục …
Vẫn sẽ mãi mãi trường tồn … vĩnh cửu theo thời gian …
Không một thứ gì … không một ai … có thể ngăn cản tình yêu của họ …
… … … một tình yêu đẹp nhất … trường tồn nhất … vĩnh cửu nhất … … …
~End~
-----------------------------------------------------
Mọi người thấy hay thì Thank cho mình nha ^^

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của shin_ran_726





Tue Jul 24, 2012 4:33 pm
Amura_Rinko

Administrators
Amura_Rinko
Administrators

http://crazy-night.forum-pro.net
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 787
Xu : 1637
Điểm : 37
Chòm sao : Cancer
Giới tính : Nữ
Birthday : 12/07/1999
Đến từ : Thế giới của sự vô thức
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục



Hic ! Sao vậy hả ? Bé Ver à , em ác quá ! Chị hận em [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục - Page 2 3256295932
Sao kết cục lại thành ra thế này [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục - Page 2 2318213684
Thôi dù gì họ cũng ở bên nhau . Thanks cho em .
Lần sau mà có viết fic thì phải có một happy ending thực sự đấy . Nếu không đừng có trách [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục - Page 2 2736824548

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Amura_Rinko





Tue Jul 24, 2012 6:38 pm
Phong Doanh Doanh

Administrators
Phong Doanh Doanh
Administrators

Tổng số bài gửi : 457
Xu : 937
Điểm : 13
Chòm sao : Virgo
Giới tính : Nữ Birthday : 14/09/1999
Đến từ : AFH

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 457
Xu : 937
Điểm : 13
Chòm sao : Virgo
Giới tính : Nữ
Birthday : 14/09/1999
Đến từ : AFH
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục



Shin_ran_726 !!!!!!!!!!!
Kết cục [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục - Page 2 2435707224 nhưng mà hay lắm ==
Tks em

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Phong Doanh Doanh





Tue Jul 24, 2012 9:14 pm
(¯`•♥ NIKITA ♥ •´¯)

Members
(¯`•♥ NIKITA ♥ •´¯)
Members

Tổng số bài gửi : 174
Xu : 271
Điểm : 3
Chòm sao : Leo
Giới tính : Nữ Birthday : 05/08/1993
Đến từ : ๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑ (¯`•♥[ Xayda†Vocaloid ♥ Alone ]♥•´¯) ๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑
Tâm trạng : Forever Alone !~ Ngày nào cũng lo lắng bồi hồi ><

Thông tin thành viên
Tổng số bài gửi : 174
Xu : 271
Điểm : 3
Chòm sao : Leo
Giới tính : Nữ
Birthday : 05/08/1993
Đến từ : ๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑ (¯`•♥[ Xayda†Vocaloid ♥ Alone ]♥•´¯) ๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑
Tâm trạng : Forever Alone !~ Ngày nào cũng lo lắng bồi hồi ><
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục



Woa ~ quá hay !!! Yeahhhhh

Thật là pơ fếch !!! Yeah

End fic này mình mong bạn triển luôn fic mới cho mọi người Thanks tiếp nhé !!!

Luôn luôn ủng hộ >< Cổ vũ

Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của (¯`•♥ NIKITA ♥ •´¯)






Sponsored content

Thông tin thành viên
Hiện giờ đang:

Bài gửiTiêu đề: Re: [fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục




Tài sản
CLick Vào Xem Tài Sản Của Sponsored content







[fic Shinran] Dù thiên đường ... hay địa ngục - Page 2 Collap11Trả lời nhanh
Trang 2 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2